Nghe cô nói ra câu ấy, Thẩm Nam Hạnh không khỏi thoải mái mà thở phào một hơi, chuyện khiến anh phiền lòng mấy ngày nay rốt cục được giải quyết.
Bỏ qua là tốt, bỏ qua mới có thể tiếp tục, Thẩm Nam Hạnh cúi đầu nghĩ ngợi, từ đầu đến bây giờ, cuối cùng Nguyễn Túy cũng nói với anh thêm mấy câu.
Cô như người không ngừng xác định thăm dò người khác, đến khi chắc chắn bạn không có ác ý, xác định bạn sẽ không rời đi, mới có thể giao thực tình cho bạn.
“Bạn Nguyễn, chúng ta là bạn đúng không?” Thẩm Nam Hạnh nghiêng đầu nhìn cô, muốn biết một người gần như không có bạn bè sẽ trả lời thế nào.
Một lần nữa động tác Nguyễn Túy cắn viên kẹo hơi ngừng lại, cái từ bạn này đối với cô mà nói thực sự quá tối nghĩa, nhưng nếu như có người bạn giống Thẩm Nam Hạnh, có lẽ là chuyện rất không tệ, cô trịnh trọng khẽ gật đầu, xem như trả lời.
Thẩm Nam Hạnh mỉm cười.
Anh lại hỏi tiếp: “Sao em lại thích ăn kẹo mừng?”
Đây là vấn đề bạn bè với nhau có thể hỏi, đương nhiên, dù cho không phải quan hệ bạn bè, anh cũng chủ động xuất kích.
Vì sao lại thích ăn kẹo mừng? Nguyễn Túy lặp lại câu hỏi này trong lòng một lần, ánh mắt rơi vào bên đường biên vỉa hè dần dần xa xăm…
Đó là một mùa hạ rất nóng bức, Tiểu Túy Túy cầm cái quạt điện nhỏ kiểu mới mẹ mua cho cô bé thổi phần phật ngay mặt.
Cô bé mới mấy tuổi, mẹ nói là người khác sẽ chiếu cố những cô bé như tuổi cô bé, nhưng bởi vì nhà họ đặc biệt, nên Tiểu Túy Túy phải trưởng thành trước một bước.
Thế là cô bé học cách một mình đi dọc theo con đường quen thuộc về nhà, thật ra cô bé rất sợ, người chung quanh đều là các chú dì, cao lớn như người khổng lồ từng đọc trong sách.
Con đường này là nơi công nhân nghỉ ngơi, cô bé đi càng nhanh hơn, có lẽ là bởi vì hình tượng mọi người đội theo nón bảo hộ, cũng có thể là vì cơ thể họ xám xịt bụi bặm lại gầy trơ xương, cô bé bước từng bước một bước đi mau về phía trước, đến khi có một bà dì dẫn theo đứa bé đi tới bên người cô.
Dì đó lấy ra một túi đồ ăn vặt đưa cho cô bé, hỏi cô bé có muốn ăn không?
Tiểu Túy Túy hết sức cảnh giác, bởi vì mẹ từng nói dù gặp kẻ nào trên đường cũng không cần để ý, họ chuyên bắt mấy đứa bé bé như các con.
Nên Tiểu Túy Túy cảnh giác nhìn thấy một lớn một nhỏ, lắc đầu thật mạnh.
Dì đó chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu cẩn thận hỏi thông tin của cô bé, hỏi bé ở đâu, tên là gì, có người nhà là ai.
Thủ đoạn dụ dỗ rõ ràng biết bao, may sao mẹ đã nhắc cô bé, cô bé rời cách xa dì xấu đó xa một chút.
Bà dì xấu xa hình như biết mềm thì không thành, bèn chuẩn bị dùng cứng, bà ta duỗi bàn tay lớn ra chuẩn bị bắt lấy cánh tay Tiểu Túy Túy đưa vào trong lòng, đúng lúc này, bên cạnh có một bàn tay bẩn thỉu duỗi ra kéo Tiểu Túy Túy về chỗ chú ấy.
Tiểu Túy Túy ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh mặt trời nhiệt liệt, trong mắt cô bé như chỉ còn lại một màn vàng kia.
“Cút đi, cút xa ra một tí, đều là bố mẹ nuôi ra, sao mà cứ thiếu đầu óc như vậy hả!” tính tình chú công nhân hình như không tốt lắm, rất hung tợn với bà dì kia.
Mà vào thời khắc ấy Tiểu Túy Túy hình như không sợ quá nữa.
Bà dì xấu xa không có làm gì được, cụp đuôi xám mặt rời đi, chú công nhân kéo tay của cô bé ngồi xổm xuống nói: “Cô bé, bố mẹ cháu đâu? Sao chỉ một mình cháu vậy?”
Cô bé nháy nháy mắt nhìn chú, cũng không nói chuyện.
Cho dù chú ấy cứu cô bé, nhưng cô bé cũng cảnh giác nhớ lời của mẹ.
Thấy vậy chú công nhân cũng chỉ cười cười, từ trong chiếc túi quần áo vô cùng bẩn chú ấy móc ra một viên kẹo mừng nhét vào trong tay bé, ngữ khí như dỗ trẻ: “Chú cho cháu đó.”
Tiểu Túy Túy cầm viên kẹo kia, không ăn, nhưng vẫn nói một tiếng cảm ơn.
Cô bé thấy trong mắt chú ấy không có ác ý, chú vẫn luôn cười, cười đến mức cô bé không biết làm sao.
“Chú tên Nguyễn Thành Toàn, làm ở công trường này, không phải người xấu!” chú công nhân tự giới thiệu, “Nếu cháu không yên lòng, thì về nhà rồi ăn.”
Tiểu Túy Túy nghe thấy chú ấy không ngừng nói, mặt trời treo trên đầu khiến ánh mắt của cô bé hơi híp, cô bé muốn rời đi sớm một tí.
Thế nhưng trước khi đi, từ trong túi quần áo sạch sẽ gọn gàng cô bé móc một viên kẹo sữa đường thỏ trắng ra đưa cho chú công nhân.
“Cho chú đó.”
Hai mắt đen lúng liếng của Tiểu Túy Túy bình tĩnh nhìn chú công nhân một lát, cong khóe miệng lên đi qua chú, co cẳng chạy về phía trước.
Hồi ức kết thúc, hốc mắt Nguyễn Túy hơi ướt, cô cúi đầu dùng tóc mái cắt ngang trán ngăn lại cảm xúc, trả lời Thẩm Nam Hạnh: “Chỉ là ngon thôi.”
Thẩm Nam Hạnh không tin, một cái lý do mà có thể nghĩ lâu như vậy, kết quả lý do nghĩ ra được lại là ngon thôi, thế này quá là qua loa.
Tổng kết một câu chính là, Nguyễn Túy không muốn nói lý do.
Thẩm Nam Hạnh cũng không ép cô, con người luôn có bí mật, có lẽ thứ anh cần chờ không phải tự mình hỏi, mà là chính cô nói ra.
Lúc này điện thoại di động anh vang tiếng chuông reo, mở ra nhìn, là chị anh.
Giọng Thẩm Nam Ca luôn rất lớn, chị réo lên, khí thế hô mưa gọi gió.
“Em trai, chị nghe tin rồi, mày đang theo đuổi một cô nữ sinh.”
Thẩm Nam Hạnh nghía mắt nhìn Nguyễn Túy đờ đẫn một bên, thấp giọng đáp: “Chị, chị nghe tin tức này từ đâu vậy?”
Lúc anh nói chuyện, Nguyễn Túy đã chẳng muốn tiếp tục chờ đợi, cô đứng dậy từ trên ghế dài, phối hợp đi lên phía trước, đi vài bước rồi lại dừng lại, nghiêng người nhìn Thẩm Nam Hạnh.
Đầu bên kia điện thoại Thẩm Nam Ca vẫn còn đang cười trên nỗi đau của người khác: “Nghe nói cô bé kia khó theo đuổi lắm, Thẩm Nam Hạnh chú mày cũng có hôm nay á há há, chị nhất định phải tán dương mày thêm vài câu trước mặt bố mẹ. Nhưng mà…”
Lời nói của Thẩm Nam Ca xoay chuyển: “Em trai à, đuổi không kịp thì đừng đuổi, chỉ có thực tình với thực tình, mới là tình cảm tốt, nên em trai, em có được thực tình của cô bé không?”
Thẩm Nam Hạnh không trả lời vấn đề trước của chị anh, mà chuyển di động ra xa một chút, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Túy cách đó không xa, dùng khẩu hình hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt cô thành khẩn, không có một mảy may tạp niệm.
Thẩm Nam Hạnh ngẩn người, anh nghe thấy Thẩm Nam Ca còn tận tình khuyên bảo anh ở đầu bên kia điện thoại, anh bỗng dưng liền nhìn về phía Nguyễn Túy, nhắm ngay đầu bên kia điện thoại nói: “Có.”
Thẩm Nam Ca sững sờ: “… Có cái gì mà có?”
Thẩm Nam Hạnh cười đáp: “Có được thực tình đổi lấy thực tình.”
Nói xong, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyễn Túy, hai người chậm rãi bước đi trên con đường ngân hạnh, dường như tâm trạng cũng nhập thu theo.
Lúc hai người tách ra, đột nhiên Thẩm Nam Hạnh gọi Nguyễn Túy đang chuẩn đi về hướng ký túc xá.
Nguyễn Túy dừng bước, vẻ mặt không hiểu nhìn Thẩm Nam Hạnh.
Khóe miệng Thẩm Nam Hạnh cong lên, trong mắt toàn là ý cười: “Sau này, gặp nhau nhiều hơn nhé.”
Ánh mắt lơ lửng của Nguyễn Túy chợt dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời lam xám một chút, nghiêng người sang, hai tay cắm trong túi.
“Ừ.”
Cô đồng ý.
——
Khi nghe thấy Nguyễn Túy ừ một tiếng, tâm trạng hôm nay của Thẩm Nam Hạnh luôn rất không tệ.
Anh về ký túc xá, Lục Bắc Đường trừng mắt nhìn anh, xoay tròn ghế hỏi: “Thế nào?”
Thẩm Nam Hạnh mở một lon nước ra, khẽ gật đầu.
Cửa phòng ngủ bị người nào đó gõ hai lần, có một nam sinh thò đầu ra nhìn bên trong, khi nhìn thấy Thẩm Nam Hạnh lập tức nói: “Đàn anh Thẩm, dưới lầu có người tìm anh kìa!”
Động tác Thẩm Nam Hạnh ngửa đầu uống đồ dừng lại, anh nhìn nam sinh kia, đứng dậy đi ra ngoài.
Nguyên Hựu Linh mặc váy Chanel, dáng vẻ hào phóng đứng phía dưới ký túc xá nam, bỏ qua ánh mắt không ngừng đưa tới của tất cả mọi người, chờ người trong lòng của cô ấy thản nhiên đi xuống.
Quả nhiên, người trong lòng của cô ấy rốt cục chịu ung dung đi xuống, chỉ là khi anh nhìn thấy cô ấy bước chân dừng lại, biểu cảm cũng biến thành không thể tưởng tượng.
Thẩm Nam Hạnh nhìn thấy Nguyên Hựu Linh đã lâu không gặp, cũng hơi kinh ngạc, anh không ngờ cô ấy sẽ tìm được tận đây.
Hơn nữa, lúc trước rành rành anh đã từ chối cô ấy rồi.
Khi Nguyên Hựu Linh nhìn thấy Thẩm Nam Hạnh bèn bổ nhào qua chỗ anh, kết quả không cẩn thận vồ hụt, ôm không khí.
Thẩm Nam Hạnh nhìn Nguyên Hựu Linh, duy trì khoảng cách lễ phép hỏi: “Cô Nguyên có chuyện gì sao?”
Hai mắt Nguyên Hựu Linh sáng lóng lánh: “Có chứ!”
“Chuyện gì?”
“Cùng em đi dạo sân trường anh đi!” Nguyên Hựu Linh lại ngẩng cần cổ dài cao ngạo của cô, kiêu ngạo mà nhìn anh.
Thẩm Nam Hạnh kiên nhẫn nói với cô ấy: “Chuyện này không trong phạm vi việc tôi nên làm.”
“Vì sao chứ?” hình như Nguyên Hựu Linh tức rồi, một mình cô ấy chạy đến trường anh, kết quả thái độ anh là kiểu gì vậy, ngay cả theo việc đi dạo một vòng trường anh cùng cô ấy cũng không cho phép.
Thẩm Nam Hạnh lẳng lặng nhìn cô ấy, uyển chuyển nói: “Cô Nguyên, tôi nghĩ là cô hiểu.”
Cô ấy hiểu thì sao? Nguyên Hựu Linh gác hai tay sau lưng, nhìn anh nói: “Người tới là khách, là bạn, cùng bạn đi dạo một vòng sân trường anh rốt cuộc không quá đáng chứ?”
Cô ấy không tin, cô ấy không nói động được anh.
Lần này Thẩm Nam Hạnh từ chối còn hoàn toàn hơn: “Không được.”
Mặt Nguyên Hựu Linh tối xuống: “Vậy là vì sao? Bạn cũng không được sao?”
Thẩm Nam Hạnh lắc đầu bất đắc dĩ, chọn cách trực tiếp làm rõ: “Cô Nguyên, khi cô ôm mục đích không đơn giản đến đây, thì không nên nói hai chữ bạn bè.”
Nguyên Hựu Linh tủi thân nhìn Thẩm Nam Hạnh chằm chằm, sau đó lại kiêu ngạo hừ một tiếng.
“Em mặc kệ, em đã cũng đã đến rồi.”
Thẩm Nam Hạnh gọi một cú điện thoại, gọi xong, anh nói với Nguyên Hựu Linh: “Người dẫn đường sẽ đến ngay.”
Nguyên Hựu Linh: “Em muốn anh làm dẫn đường!”
Lúc này Thẩm Nam Hạnh không nói gì, anh cúi đầu, trong tay vẫn cầm lon nước vừa mở ra.
Vốn anh tưởng rằng cô đến, sau phát hiện là mình suy nghĩ nhiều.
“Không được, có người sẽ hiểu lầm.”
Thẩm Nam Hạnh từ chối cô ấy rất thẳng thừng.
——
Sau khi Nguyễn Túy về ký túc xá trông thấy Dư Lan cầm điện thoại không ngừng tự chụp.
Cô ấy vừa mua cái gậy selfie, đang thử hiệu quả xem thế nào, nhìn thấy Nguyễn Túy đi vào, rủ cô cùng selfie.
Nguyễn Túy gần như không selfie bao giờ, nhưng Dư Lan đã kéo cả eo của cô để cô sang ngồi, như một người đàn ông bá đạo.
Cô hết cách, cùng chụp.
Nhưng biểu cảm cô rất nhăn nhó.
Dúm dó khó coi.
Dư Lan không nhịn được nói: “Túy Túy, vẻ ngoài xinh xắn không phải dùng như thế đâu.”
“Cậu cười đi, còn phải cười tự nhiên, trông thấy cái chấm kia không, nhìn nó. Sau đó cười, cười giống tớ này, chụp được một Túy Túy như thế thì có mà đẹp ối giồi ôi luôn.”
Dư Lan nói quá đến mức Nguyễn Túy trừng lớn hai mắt.
Nguyễn Túy không phật ý của cô ấy, cùng cười theo, cô cười lên mắt sẽ thành vành trăng cong, trông rất đẹp, chỉ là cô cười ít quá.
Chụp xong một lượt, Dư Lan thu gậy selfie lại, cong người trong ghế nói: “Bọn mình xem thành phẩm đê.”
Cô ấy mở ra album điện thoại, lật xem từng tấm, mở ảnh bản thân ra rồi điên cuồng cà khịa và ca ngợi.
“Túy Túy, tấm này trông cậu xinh quá!”
“Trồi ôi, sao mặt tớ to thế, không được tớ phải sửa một chút!”
“Túy Túy à, mắt của cậu đẹp thật đấy!”
…
Dư Lan khí thế ngất trời bình luận mãi, khi mở đến một tấm hình nào đó, tiếng cười và tiếng nói im bặt.
Nguyễn Túy cũng ngẩn người theo.
Đó là một tấm ảnh chụp Thẩm Nam Hạnh và một cô gái, Thẩm Nam Hạnh mặc bộ đồ vest được cắt may cẩn thận, như một chàng công tử văn nhã, kiêu hãnh vô ngần.
Mà cô gái cô đối diện, tự tin, hào phóng, có tất cả đặc chất mà Nguyễn Túy không thể nào có.