Em Ấy Thật Lạnh Nhạt

Chương 40



Editor: Tây An

Lần thứ hai tranh tài tranh biện toàn quốc, bọn Nguyễn Túy lại thắng.

Từ lần trước khi Thẩm Nam Hạnh phá giải sự phòng ngự trong lòng cô, cô giao chứng cứ cho anh rồi, cuối cùng Nguyễn Túy cũng có mấy phần chân tâm thật ý với việc thi tranh biện.

Bên Chú Lâm gọi điện thoại tới cho Thẩm Nam Hạnh, nói chứng cứ vô cùng xác thực là lập án, đồng thời ông cũng tra được địa chỉ nhân viên bỏ trốn trong bản án, hẳn chẳng mất bao nhiêu thời gian là có thể cho Nguyễn Túy một sự công bằng.

Thẩm Nam Hạnh nói chuyện này cho Nguyễn Túy nghe, vẻ mặt trông Nguyễn Túy nhàn nhạt, ánh cô mắt bắt đầu trở nên bình thản giống như Thẩm Nam Hạnh, dưới ánh mặt trời ngày đông nói với anh: “Đi ăn chút đồ ngon đi, chọn mấy quán ngon trong ngõ nhỏ.”

Thẩm Nam Hạnh không biết có phải cô quên được rồi thật không.

Về sau chú Lâm lại nhắn tin tới, ông nói cô bạn gái này của anh giống cây Hồ Dương*, nhẫn nại cực mạnh, trong trời hạn hán đã lâu mà cũng có thể duy trì bình thản.

*Trong hoang mạc Tây Bắc Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là Hồ dương hoặc Hồ đồng. Khác với những cây dương thông thường, loài hồ dương có sức chống chịu mạnh mẽ đối với khô hạn, khí hậu thay đổi ác liệt và đất mặn.

Thẩm Nam Hạnh mỉm cười, nhìn Nguyễn Túy cúi đầu nghiêm túc ăn đồ ăn ngon, yên lặng đồng ý trong bụng.

Kết quả chú Lâm lại nhắn tới một câu: [ lúc nào mời chú uống rượu mừng đấy? ]

Thẩm Nam Hạnh âm thầm đỏ tai, lập tức tắt điện thoại.

Nguyễn Túy nghe thấy động tĩnh, vừa ngẩng đầu, liền thấy mặt Thẩm Nam Hạnh hơi mất tự nhiên, cô không khỏi hỏi: “Chuyện gì thế?”

Thẩm Nam Hạnh gắp một miếng thịt bỏ vào bát cô, giọng nói trong trẻo, cười nói: “Không có gì… thì cảm thấy, sau này chúng mình có thể yêu nhau đàng hoàng, sống hạnh phúc.”

Nguyễn Túy sửng sốt, cô nhìn lỗ tai anh đỏ rồi, lỗ tai của mình cũng bắt đầu chậm rãi lên màu.

Ngày đông giá lạnh, vạn vật cũng như cà đánh sương, lúc đi đường có rơi một trận tuyết, tuyết rơi rất lớn, ép trĩu cành.

Các sinh viện Đại học A thấy tuyết đến đều rất vui vẻ, Nguyễn Túy cùng Dư Lan hưng phấn chạy xuống chơi tuyết, nghe Lục Bắc Đường bên cạnh cưng chiều trách cứ cô ấy.

“Rõ ràng lớn như thế rồi, mà sao vẫn giống y trẻ con thế!”

“Lục Bắc Đường anh ngậm miệng đi!”

Thẩm Nam Hạnh cười dùng mũ lông che lỗ tai Nguyễn Túy đông lạnh đỏ cả lại, đứng bên người cô hòa ái như Phật Di Lặc.

“Phương Tranh Nhuận tới tìm em à?”

Nguyễn Túy vuốt vuốt cái mũi hơi đỏ, ngẩng đầu nhìn anh một cái, lúc này mới nói: “Anh ghen hả?”

Thật ra Phương Tranh Nhuận quả thực tới tìm cô, nguyên nhân không phải là chuyện có thích hay không, mà là vì người nhà anh ta.

Phương Tranh Nhuận chủ động nói với cô, anh ta nghe thấy cuộc đối thoại của cô với Thẩm Nam Hạnh.

Nguyễn Túy mới đầu không có gì phản ứng, nghe thấy thì thế nào, cô không cho rằng Phương Tranh Nhuận có thể xoay chuyển càn khôn.

Nhưng lần này hình như cô hiểu sai, Phương Tranh Nhuận cũng chẳng phải đến để xoay chuyển càn khôn.

Ngày đó khi vô ý nghe thấy cuộc đối thoại của họ, trong lòng Phương Tranh Nhuận có nghi ngờ.

Con người khi mà trong lòng có nghi hoặc, thì xảy ra là không thể ngăn cản, Phương Tranh Nhuận trở về nhà.

Về nhà anh ta thấy chú Vương và bố của mình cười cười nói nói, thảo luận chuyện công ty, quên cả trời đất.

Thế là anh ta nói: “Bố, cái công ty này, sau này không về tay con à?”

Bố Phương kỳ quái nhìn anh ta một cái, ngữ khí cũng thế: “Chú Vương mày còn ở lại đây, người trẻ tuổi sao mà không có hiểu được tí khiêm tốn nào thế.”

Phương Tranh Nhuận cong miệng cười cười, cầm ly rượu đỏ đặt bên miệng, quay đầu, vừa uống vừa nhìn chú Vương làm bạn với bố anh ta đã rất nhiều năm.

Anh ta nhớ trước kia chú Vương vẫn không phải người trong hội đồng quản trị, về sau thành phụ tá đắc lực của bố, đối xử với anh ta cũng rất tốt, thường xuyên nói với người khác: “Đây chính là con ruột tôi, tôi đối xử với nó như con ruột vậy.”

Quả thực, mỗi lần bố cấm thẻ anh ta, kiểu gì chú Vương cũng sẽ cứu tế anh ta, vừa lén lút cho anh ta tiền vừa bảo anh ta cẩn thận tiêu một tí.

Hồi ức đập vào mặt, Phương Tranh Nhuận có phần không chờ nổi nữa, anh đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi ra ngoài, câu chào hỏi quen thuộc sau lưng cũng không quan tâm.

Sau đó lúc Vương Kiện Toàn đi ra, Phương Tranh Nhuận tựa bên tường hỏi ông ta: “Chú Vương này, chú coi cháu là người nhà không?”

Vương Kiện Toàn đầu tiên là sững sờ, sau đó cười một tiếng: “Nhuận Nhi, cháu nói vậy làm gì, đương nhiên là người nhà chứ!”

Ông ta cười đến mức nếp nhăn trên mặt hằn cả: “Chắc chắn là người một nhà!”

Phương Tranh Nhuận thả lỏng thần kinh căng cứng, không biết là vì ai.

Về sau Phương Tranh Nhuận đến tìm Nguyễn Túy, tìm cô để tìm hiểu tình hình, Nguyễn Túy không có nghĩ anh ta nguyện ý tin tưởng cô, mà không phải tin tưởng chú Vương của anh ta.

Thật con người Phương Tranh Nhuận lạnh bạc, không tin ai, đối với chú Vương không phải là không có tình cảm, nhưng chút tình cảm còn sót lại kia cũng chẳng có cái gì để mà hiếm lạ.

Cho nên anh ta có thể dễ dàng hoài nghi người khác.

Còn về phần biết rồi anh ta chọn làm thế nào, Nguyễn Túy càng không thể nào biết được.

Tuyết ngừng nửa khắc lại bắt đầu rơi, Dư Lan và Lục Bắc Đường thét chói tai chạy đến dưới mái hiên, Thẩm Nam Hạnh nắm chặt tay của cô, cũng kéo đi về mái hiên.

Chú Lâm lại gọi điện thoại đến một lần nữa, là nói cho họ một tin tức tốt.

Tay nhân viên bỏ trốn đã bị bắt giữ.

Lệnh yêu cầu bắt giữ được ra, thì tên nhân viên bỏ trốn sẽ chạy không thoát, như thật sự ứng với câu lưới trời lồ ng lộng thưa mà khó lọt, Vương Kiện Toàn của xí nghiệp Phương Chính cũng bị bắt giữ.

Người báo cáo Vương Kiện Toàn, là Phương Tranh Nhuận.

Lý do không phải bản án năm đó, mà là chuyện ông ta tham ô công quỹ.

Những năm gần đây Vương Kiện Toàn làm mưa làm gió ở xí nghiệp Phương Chính, mặt ngoài một đằng mặt sau một kiểu, chuyện tham ô công quỹ chỉ là một trong đó, mà chuyện khác, Phương Tranh Nhuận sửa sang lại chứng cớ rồi giao cho cảnh sát.

Theo cuộc bàn giao của hai người, họ không có ý nghĩ giết người, nhất là tên nhân viên bỏ trốn kia, ông ta chỉ muốn đe dọa ông ấy một tí, nhưng không biết vì sao, người công nhân kia tự nhảy xuống.

Lúc Nguyễn Túy nghe tới đoạn văn này, tay giấu trong túi tay nắm thật chặt, trong lòng nổi lên sóng biển tận trời. Cô nghĩ, nếu như xảy ra chuyện, tất cả mọi người từ chối như thế, thì ai chịu trách nhiệm?

Không nhìn nhiều nữa, cô và Thẩm Nam Hạnh ra từ cục công an, giẫm trên tuyết trắng, cọt kẹt vang lên.

Tuyết trắng kéo dài đến cây đại thụ trụi lủi, dưới cây có một người đang đứng, người đó cắn tại một điếu thuốc trong gió lạnh, vẻ mặt vẫn hoàn toàn sắc bén như trước đây.

Là Phương Tranh Nhuận.

Trông thấy cô, khóe miệng Phương Tranh Nhuận cong lên vẻ tươi cười, nhưng cái cười này xem ra là ngậm cay đắng, khiến cho lòng người không được vui vẻ.

Nguyễn Túy trông thấy anh ta đi tới chỗ cô, lấy điếu thuốc ra nói với cô: “Tôi nói với em mấy câu.”

Nguyễn Túy lẳng lặng nhìn anh ta mấy giây, bình thản nói được.

Lúc này Thẩm Nam Hạnh buông bàn tay cầm tay của cô ra, dán bên tai cô khẽ nói: “Anh tránh đi một lát.”

Anh không thờ ơ cũng không có gắng bắt chuyện với Phương Tranh Nhuận, mà thái độ rất bình thường, như không coi anh ta là uy hiếp, trực tiếp đi sang cây đại thụ đằng khác.

Trải qua chuyện này, tinh thần Phương Tranh Nhuận sa sút nhiều, dưới mí mắt anh ta có vết bầm đen nhàn nhạt, hẳn là ngủ không ngon.

Lúc ngẩng đầu nhìn Nguyễn Túy, mi tâm anh ta nhíu chặt, ngột ngạt đuổi không đi.

“Tôi cho chú Vương thêm mấy cái tội danh, có phải em rất vui vẻ không?” Phương Tranh Nhuận hỏi cô.

Giọng anh ta quá đắng, như sô cô la quá thời hạn, Nguyễn Túy không biết tại sao anh ta phải hỏi như vậy, lại rất trực tiếp nói: “Vui chứ.”

Người xấu bị trừng phạt, cô sẽ vui vẻ, cô đợi nhiều năm như vậy, đương nhiên vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ này không phải kích động, cũng không phải vui sướng, mà là sau khi tất cả đều kết thúc rồi, từ nội tâm lại sinh ra buồn bã.

Phương Tranh Nhuận nghe thấy câu trả lời của cô, vẻ mặt rõ ràng dừng lại một lát, chỉ chốc lát thôi, anh ta bỗng hỏi: “Em hận chú ấy không?”

Nguyễn Túy ăn ngay nói thật: “Hận.”

“Tôi cũng hận.” Anh ta đáp lời rất nhanh, trong giọng nói lại có một thoáng vui vẻ.

Nguyễn Túy ban đầu không hiểu, về sau Thẩm Nam Hạnh nói với cô, Phương Tranh Nhuận đang tự chuộc lỗi. Vương Kiện Toàn đối xử với Phương Tranh Nhuận không tính là tồi, mặc dù quả thực ông ta thèm thuồng công ty, nhưng ông ta đối xử với Phương Tranh Nhuận như con.

Có lẽ ngay từ đầu Vương Kiện Toàn cũng ôm lòng riêng, nhưng nhiều năm như vậy dưới gối ông ta không con, lại thêm thời gian chồng chất, cái tốt với Phương Tranh Nhuận, cũng dần dần biến thành tốt thật.

Nên Phương Tranh Nhuận hổ thẹn trong lòng, anh ta áy náy sẽ không thể hiện ra ngoài, mà là thông qua người khác để chứng minh, người sai là người đó, mình là bên chính nghĩa, nên có thể không chịu áp lực.

Lúc nói ra câu tôi cũng hận, Phương Tranh Nhuận vui sướng, anh ta đã tìm được lý do cho chính mình.

Nguyễn Túy không kinh ngạc khi Phương Tranh Nhuận trả lời vậy, cô và anh ta vốn là cưỡng ép mới quen, nếu như không cần thiết, quả thực không cần biết nhau.

Phương Tranh Nhuận rõ là không thèm để ý cô có đáp hay không, anh ta phối hợp nói, quay đầu nhìn Thẩm Nam Hạnh chờ đợi dưới tàng cây, tự giễu cười, ngẩng đầu nhìn mắt Nguyễn Túy, nói: “Chúng ta không gặp nhau mới tốt.”

Nguyễn Túy tán đồng khẽ gật đầu.

“Ngày sau coi như chưa từng quen.” Anh ta nói tiếp.

Nguyễn Túy vẫn gật đầu vẻ mặt không có gì như cũ.

Cuối cùng, Phương Tranh Nhuận dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, nhấc chân dứt khoát quyết tuyệt đi qua bên người cô, đi vào cục công an.

Cái nhìn cuối cùng của Phương Tranh Nhuận ngậm rất nhiều tình tự, Nguyễn Túy không đọc hiểu, lại có thể nhìn ra anh ta rất khó chịu.

Vì sao mà khó chịu chứ?

Nguyễn Túy đứng tại chỗ không nghĩ ra, không nghĩ thêm, cô đi đến chỗ Thẩm Nam Hạnh, đi đến trước mặt anh khẽ mỉm cười, ngẩng đầu: “Chúng ta có thể đi rồi.”

“Ừ.” Thẩm Nam Hạnh tự nhiên cầm tay của cô.

“Anh không hỏi sao?”

“Hỏi cái gì?”

“Không có gì.”

Được rồi, lại là cô nghĩ nhiều.

Phương Tranh Nhuận đạp lên bậc thang cuối cùng, cảm giác tâm trạng nặng nề, như bị một tòa núi Ngũ Chỉ* ép lên, nặng đến không thở nổi, anh ta vẫn không nhịn được nhìn về sau.

*Ngọn núi mà Phật tổ cho đè lên Tôn Ngộ Không. hoặc cũng có thể là núi cao nhất ở đảo Hải Nam, với độ cao 1.867 m trên mực nước biển. 

Đôi tình nhân kia xem ra tình cảm thật sự tốt, cực giống tình yêu, cũng chính là tình yêu.

Anh ta vẫn hỏi mình, vui vẻ không?

K1ch thích không?

Thích cô ấy không?

Không, tuyệt đối không thích. Phương Tranh Nhuận ung dung quay người, thần sắc nhàn nhạt đi vào trong đại sảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.