Sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, Nguyễn Túy không còn thấy Phương Tranh Nhuận ở trường nữa.
Anh ta vốn tới lui chẳng thấy bóng, bây giờ càng thế hơn.
Nguyễn Túy nói cho dì Ngọc nghe tin tức mới nhất về vụ án, đầu bên kia điện thoại dì Ngọc khóc đến không thành tiếng, nói muốn đi mộ thăm viếng mồ mả cho ông.
Nhưng thật ra là nhớ ông thôi.
Nguyễn Túy cúp điện thoại, nhìn cảnh tượng trắng xóa trước mắt, đột nhiên có hơi nhớ Thẩm Nam Hạnh.
Nhớ mấy ngày trước Thẩm Nam Hạnh còn hỏi cô: “Buông được một chuyện chấp nhất thật lâu, có cảm nhận gì nào?”
Cô nói: “Thù lớn được báo.”
Thẩm Nam Hạnh mỉm cười.
Cô còn nói: “Muốn ăn ngon nữa.”
Sau đó Thẩm Nam Hạnh bèn mang cô đi ăn.
Đại học A chỉ đổ một trận tuyết, là tuyết đầu mùa, các sinh viên đoán đây cũng có thể là trận tuyết cuối cùng.
Dù sao thành phố này có trận tuyết tiếp theo đã là ban ân.
Nhân dịp mặt trời chói chang, Thẩm Nam Hạnh dẫn Nguyễn Túy về nhà, nhà của anh.
Nguyễn Túy mới đầu là từ chối, đánh chết cô không đi, một mình ngồi trên ghế dài nghe Thẩm Nam Hạnh phân tích với cô chỗ tốt của không đi và chỗ tốt của đi, tổng kết, là đi thì tốt hơn không.
Nguyễn Túy cảm thấy Thẩm Nam Hạnh thật sự biết phân tích, ngay cả chuyện như này cũng có thể phân tích, cô thêm chút suy tư, bị Thẩm Nam Hạnh hãm hại lừa gạt đi luôn.
Nhà họ Thẩm rất lớn, Thẩm Nam Hạnh dừng xe ở nhà để xe, kéo tay của cô vào cửa.
Vừa vào cửa, ông cụ nhà họ Thẩm, bố Thẩm Nam Hạnh, mẹ Thẩm Nam Hạnh, Thẩm Nam Ca, và chồng Thẩm Nam Ca, sắp xếp ngồi trên ghế sa lon, mở to mấy đôi mắt đồng loạt nhìn cô và Thẩm Nam Hạnh.
Ờ, quên, còn có em bé trong tã lót.
Nguyễn Túy vô thức lui về sau một bước.
Lúc này Thẩm Nam Hạnh chau lông mày, anh âm thầm nhìn mọi người một cái.
Mọi người đều làm như không thấy.
Cúi đầu rồi cúi đầu, nhìn Nguyễn Túy rồi nhìn Nguyễn Túy, uống trà rồi uống trà, đã cùng thương lượng xong như vậy rồi, mà hoàn toàn không để ý đến ánh mắt Thẩm Nam Hạnh.
Thẩm Nam Hạnh không nhịn được vuốt vuốt ấn đường, anh nắm chặt tay Nguyễn Túy, giới thiệu từ trái đến phải từng bề trên có chủ tâm xấu xa.
Nguyễn Túy mỉm cười chào hỏi từng người.
Cô chưa từng cười cứng đến thế bao giờ.
Mỗi người nhìn vẻ mặt cô đều không giống nhau, thế này không sao, Nguyễn Túy chỉ hi vọng họ có thể đồng ý cô là được, nhưng…
“Dì gọi cháu Tiểu Nguyễn được chứ?”
Mẹ Thẩm Nam Hạnh mở miệng trước.
Mẹ Thẩm Nam Hạnh là đã từng là hoa khôi trường nghệ thuật quân đội, họ Toàn.
Nguyễn Túy nghĩ thầm, nếu lúc trước cô tuyệt đối sẽ co cẳng chạy, thế nhưng một khi con người có ràng buộc, tất cả điều nguyện ý, hay không nguyện ý tiếp nhận, đều phải tiếp nhận.
Đầu tiên cô liếc mắt nhìn Thẩm Nam Hạnh, sau đó gật đầu với dì Toàn: “Được ạ.”
Sau đó dì Toàn không nói gì.
Người kế tiếp hỏi cô chính là Thẩm Nam Ca, chị trừng mắt nhìn cô, rồi lại nghiêm trang hỏi: “Em và em trai chị sao lại quen nhau?”
“Chị.” Thẩm Nam Hạnh muốn thông qua việc gọi chị là chị để bảo chị dừng lại.
Rõ là Thẩm Nam Ca không có ý định để ý đến anh, chị tràn đầy phấn khởi nhìn Nguyễn Túy.
“Anh ấy chủ động bắt chuyện với em.” Nguyễn Túy trả lời Thẩm Nam Ca.
Trả lời xong, Thẩm Nam Ca ngẩn người, không chỉ chị ngẩn người, người ở đây đều ngẩn người.
Nguyễn Túy nhìn thấy phản ứng của mọi người, cô liếc trộm Thẩm Nam Hạnh một cái, dùng ánh mắt hỏi thăm anh, có phải mình nói sai cái gì hay không.
Thẩm Nam Hạnh cưng chiều hơi lắc lắc đầu với cô, không có việc gì.
Có người ho khẽ một tiếng, mở miệng hỏi thăm.
“Nó… theo đuổi cháu thế nào?”
Người cất lời là bố Thẩm Nam Hạnh, mày rậm mắt hiền, trông vẻ ôn hòa.
Rất khó lý giải sao bố Thẩm lại hỏi vấn đề như vậy, ngay cả con của ông là Thẩm Nam Hạnh cũng khó mà hiểu.
Nguyễn Túy cảm thấy những vấn đề này như vô số quả trứng vàng nện trên đầu mình, không chừng quả trứng nguy hiểm cao kia sẽ đập trúng đứa xui xẻo là cô đây.
Thẩm Nam Hạnh theo đuổi mình thế nào? Nguyễn Túy đứng mà hơi hoảng hốt, cảm thấy nếu mình nghiêm túc trả lời vấn đề của họ, sẽ biến hồi ức của cô và Thẩm Nam Hạnh thành cưỡi ngựa xem hoa, ngẩng đầu nhìn bố Thẩm phụ nói: “Anh ấy đối xử tốt với cháu ạ.”
Nguyễn Túy hội tụ tất cả những điều anh làm thành ba chữ —— tốt với cháu.
Lúc cô nói ra ba chữ này, Thẩm Nam Hạnh cố ý quay đầu nhìn cô một cái.
Nguyễn Túy cẩn thận quan sát phản ứng của mọi người, hình như trông vẫn ổn. Trong bụng cô thở phào nhẹ nhõm, theo đó tim cũng buông xuống rất nhiều.
Sau đó, không khí hoàn toàn thay đổi.
Ông cụ Thẩm chống quải trượng đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, rất là ngay thẳng hỏi: “Có thích Nam Hạnh nhà chúng ta không?”
Tim Thẩm Nam Hạnh đứng cạnh Nguyễn Túy không hiểu sao lại xiết chặt.
Nguyễn Túy thoáng nhìn vẻ mặt Thẩm Nam Hạnh, cười nói: “Thích ạ.”
Nếu không thích, làm sao lại đồng ý.
Ông cụ Thẩm lại hỏi: “Đã nghĩ kĩ sẽ bên nó chưa?”
Nam Hạnh nhà ông là đứa bé ngây thơ biết bao chứ, ông cụ Thẩm đối xử với cháu trai ông như thế này, một đứa cháu trai ôn tồn lễ độ thuần khiết vô cùng, bây giờ dẫn người có thể trở thành cháu dâu về, đương nhiên ông phải giữ cửa ải.
Ông cụ Thẩm trước đó còn chuẩn bị ngăn cản hai người gì gì đó, nhưng khi ông nghe được chuyện ở câu lạc bộ Kart xong, dưới sự tẩy não của Thẩm Nam Ca, quyết định không còn làm chuyện lạ lùng nữa.
Nguyễn Túy thành khẩn trả lời ông cụ Thẩm: “Nghĩ kỹ rồi ạ.”
Ông cụ Thẩm gật gật đầu, trông như ông cụ non, nhưng lại có mấy phần kinh nghiệm lõi đời và uy nghiêm, bàn tay rộng lớn của ông để ra sau, chống quải trượng ngồi trở lại.
Cất tiếng: “Vậy hai đứa, chuẩn bị đi, đính hôn đi.”
——
Đi ra từ nhà họ Thẩm, Nguyễn Túy còn hơi hốt hoảng, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Nam Hạnh tâm tình cũng không tệ lắm lần nữa, ánh mắt còn nghi vấn: “Thật sự trước đó anh không biết à?”
Thẩm Nam Hạnh vô tội lắc đầu.
Anh kéo bả vai Nguyễn Túy, trên mặt toàn là vẻ hôm nay anh cũng mới biết, không liên quan đến anh mà.
Nguyễn Túy hơi buồn bực, cho dù ai mới về nhà gặp người lớn một lần liền đính hôn, cũng sẽ có chút buồn bực.
Hơn nữa thời gian và nơi tổ chức và khách mời đều đã định, Nguyễn Túy vô cùng nghi ngay từ đầu họ bảo tra hỏi đều chỉ là làm màu hoặc là thỏa mãn ti tí tính hiếu kỳ của mình mà thôi.
“Có thể chấp nhận không?” Thẩm Nam Hạnh cúi đầu hỏi cô, trông rất dễ thương lượng, “Nếu mà em không muốn, chúng mình có thể chờ ít lâu.”
Nguyễn Túy: “Đương nhiên phải chờ ít lâu, em mới học năm nhất đại học.”
Thẩm Nam Hạnh nhìn cặp mắt cô trừng anh, vô tội: “Anh mới năm hai.”
Nguyễn Túy hé miệng, nhìn anh, cuối cùng nói một câu: “Anh cố ý.”
Thẩm Nam Hạnh mỉm cười không nói, ánh mắt nhìn cô lại cứ như gom những tia sáng vụn.
Hai người cùng nhau đi trên con đường nhỏ bằng phẳng, cuối cùng Thẩm Nam Hạnh khẽ giọng hỏi: “Vậy em có đồng ý không?”