Em Ấy Thật Lạnh Nhạt

Chương 42



Editor: Tây An

Trận chung kết Tranh biện toàn quốc cử hành, còn một ngày là nghỉ đông.

Đối với trận đấu này, dù là Nguyễn Túy hay là Thẩm Nam Hạnh đều rất xem trọng, cả nhân viên nhà trường đại học A cũng rất xem trọng.

Một ngôi trường bồi dưỡng được một đội tranh biện ưu tú hoặc là một nhân tài tranh biện ưu tú, đều hiếm có, Thẩm Nam Hạnh là nhân tài đại học A gắng sức bồi dưỡng, thắng bại của anh cũng quyết định đến danh dự của trường.

Vì ủng hộ Thẩm Nam Hạnh và Nguyễn Túy, Dư Lan và Lục Bắc Đường nháo nhào trình diện.

Khi nói chuyện, Nguyễn Túy biết được quan hệ của hai người đã có sự thay đổi về chất.

“Đã nói bảo anh đến nhanh dùm, nói rồi, tin gửi rồi sao không rep em?”

“Anh chậm mỗi hai phút thôi, Lan Lan.”

“Hai phút ấy anh đang làm gì?”

“Nhớ em đó.”

“Được, tha cho anh.”

Nguyễn Túy, Thẩm Nam Hạnh: “…”

Cuối cùng Nguyễn Túy hỏi ra lời: “Hai người… bên nhau rồi à?”

Dư Lan thẹn thùng: “Lúc đầu định hôm nay nói cho hai cậu biết, không ngờ là bị nhìn thấy mất rồi.”

Nói xong, cô ấy lại hỏi: “Rõ ràng như vậy à?”

Nguyễn Túy lập tức hơi không muốn trả lời vấn đề kế tiếp của cô ấy lắm.

May sao đến thời gian vào sân.

Thi tranh biện bắt đầu, Dư Lan và Lục Bắc Đường ở ngay phía dưới vừa chơi điện thoại vừa xem, Dư Lan trông thấy Nguyễn Túy an vị bên cạnh Thẩm Nam Hạnh, Thẩm Nam Hạnh trông qua Nguyễn Túy một cái, Nguyễn Túy liền nhìn lại anh, còn nở một nụ cười rất ngọt.

Nếu như theo Nguyễn Túy trước kia, cô nhất định chả thèm nhìn bạn một cái nào, lạnh nhạt cúi đầu làm chuyện mình, chuyên chú, chuyên chú như thế giới này chỉ có mình cô thôi.

Mà bây giờ Nguyễn Túy trở nên thích cười, Dư Lan không thể không cảm thán sức mạnh của tình yêu.

Chí ít trong đội tranh biện của họ, hai người họ tự có tấm bình phong người khác không vào được.

Vất vả cho hai đồng đội bên cạnh khác ngày nào cũng bị con quễ tình yêu hành hạ.

Lục Bắc Đường hỏi cô ấy sao xem nghiêm túc như vậy?

Dư Lan nghiêm túc nói anh ấy: “Đang xem một tình yêu hai lòng nhung nhớ đó.”

Vẻ mặt Lục Bắc Đường trò chuyện lập tức tình cảm: “Chúng mình cũng có thể mà.”

Dư Lan yên lặng liếc anh ấy một cái, họ hợp kiểu tình yêu cãi nhau ầm ĩ. Cô ấy lại nhìn về sân khấu lần nữa, cuộc tranh tài đã đến khâu đặt câu hỏi.

Bên phản đối  đặt ra một vấn đề rất sắc bén, Dư Lan phát hiện bên Nguyễn Túy có vẻ không được trả lời, có người đứng trên góc độ xảo trá để trả lời, nhưng lại bị bên phản đối nhẹ nhàng linh hoạt né tránh.

Bên Nguyễn Túy tiến vào góc chết.

Hai phe đều khoan góc, bên phản đối níu lấy một điểm mà bên tán thành đáp không được để không ngừng công kích, bên Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh đang khoan một góc độ đại chúng đều biết.

Lúc này Thẩm Nam Hạnh đưa tờ giấy vừa viết xong cho Nguyễn Túy.

Nguyễn Túy để ý nội dung viết trên tờ giấy, lập tức cầm Mic đứng lên.

Dư Lan ở phía dưới thấy cảnh này, hỏi Lục Bắc Đường: “Sao anh Thẩm không tự mình nói?”

Lục Bắc Đường nhẹ nhàng linh hoạt giải đáp nghi ngờ của cô ấy: “Đối với Thẩm Nam Hạnh ấy, thắng thua thật ra không có quan trọng như vậy đâu, nó chỉ đang hưởng thụ quá trình này, hưởng thụ quá trình giải đáp thôi.”

Dư Lan trừng mắt nhìn: “Nghe không hiểu.”

“Đồ đần này, Thẩm Nam Hạnh muốn nhìn thấy quá trình bạn gái nó đọc đáp án của nó hơn đó!” Lục Bắc Đường nói thẳng.

Dư Lan ngây thơ trừng mắt nhìn, đầu óc cô ấy lóe lên linh quang, tựa như ngộ ra cái gì, lập tức quay đầu kinh ngạc nhìn trên sân, Thẩm Nam Hạnh đang ngửa đầu mỉm cười nhìn bạn gái mình phát biểu.

Giống như người phát biểu là anh vậy.

Dư Lan: “… Pơ phệch ghê.”

Cuộc tranh biện này cuối cùng nhờ Thẩm Nam Hạnh mà xoay chuyển tình thế thành thắng, mà còn anh còn đạt danh hiệu tay  tranh biện tốt nhất.

Sinh viên trường kêu gào anh là tài liệu sống.

Sau đó, họ chuẩn bị cùng đi ăn bữa lẩu, mùa đông dừng lại ở nồi lẩu, là sự lựa chọn quá là hạnh phúc, Thẩm Nam Hạnh cười nói được, lúc đi trên đường lại nhận được một cú điện thoại.

Chuyện nồi lẩu dừng hẳn.

——

“Nghe nói cháu thi tranh biện được hạng đầu?” Chú Lâm nhét tư liệu vào trên bàn công tác, đặt mông ngồi trên cái ghế da thật.

Thẩm Nam Hạnh đứng trước cửa chớp, cười đến là ôn hòa: “Vừa mới kết thúc xong, chú Lâm biết nhanh vậy.”

“Không phải chú nhanh, ” chú Lâm lau túi quần một cái, nghiện thuốc mà, kết quả không có sờ được gì, ông lại buông tay xuống, “Giờ là thời đại internet, là họ nhanh.”

“Ai đó đăng video cháu tranh biện trên sân khấu lên, chú cháu may mắn xem được.” Chú Lâm nói mà không biết ngượng.

“Ờ, phía dưới có một đống người ca ngợi cháu, ” chú Lâm lại chậm rãi bồi thêm một câu, “Toàn nói trông cháu đẹp trai thế, tiếc là…”

Chú Lâm chậc chậc vài tiếng: “Có đẹp trai cũng phải theo chú về quê.”

Đây cũng chính là mục đích chú Lâm gọi anh đến.

Ông phải đi đến một địa khu nghèo khó để điều tra nghiên cứu, tiện làm cố vấn pháp luật cái gì đó, Thẩm Nam Hạnh là người thích mặt mũi, có thể cùng ông đi thực tiễn.

Lại nói, ông còn chưa tính công ông làm cho bạn gái anh mà.

Thẩm Nam Hạnh gần như không có suy nghĩ liền nói vâng.

Chú Lâm: “Không do dự một chút nào à?”

Vùng núi nghèo khó cũng không so được thành phố lớn, muốn cái gì có cái đó.

Thẩm Nam Hạnh cười khẽ: “Cháu cũng muốn đi nơi khác thử.”

Mấy phút sau, Thẩm Nam Hạnh ra từ chỗ chú Lâm.

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Nguyễn Túy ngồi ở đại sảnh chờ anh, bộ dáng rất yên tĩnh, chợt nhìn thấy cô khác trước, nhưng nhìn kỹ, thật ra trong mắt nhiều hơn một phần chờ mong.

Thẩm Nam Hạnh ngồi xổm xuống trước mặt cô, kéo tay mềm mềm của cô cầm lấy, giọng rất nhẹ: “Chờ chán không?”

Nguyễn Túy lắc đầu: “Em đang quan sát người chỗ này, cảm thấy rất mới lạ.”

Thẩm Nam Hạnh cười: “Sao lại học được cách quan sát người rồi?”

“Học theo anh.” Nguyễn Túy cũng cười, ôn hòa giống như anh, “Em nhớ anh đã nói mỗi người đều có chuyện của riêng mình, em liền quan sát thử.”

“Vậy bây giờ chúng mình về hay ở lại quan sát?” Thẩm Nam Hạnh nhẹ giọng hỏi cô.

“Về.”

Thẩm Nam Hạnh bèn kéo tay Nguyễn Túy đi ra ngoài, lúc này màn đêm dần dần đen lại.

Mùa đông đêm đến vẫn rất lạnh, mới ra cửa lớn gió lạnh liền chui khắp người, Thẩm Nam Hạnh xoay người đội mũ cho Nguyễn Túy, tiện thể cúi người khẽ hôn bên trên gò má cô.

Mặt Nguyễn Túy giấu bên trong mũ hơi đỏ, song đêm tối thấp thoáng, có âu yếm hơn cô cũng không thể bị ai nhìn ra.

Lúc này Thẩm Nam Hạnh nói cô đáng yêu.

Nguyễn Túy cảm thấy đáng yêu là từ rất rộng, cô hỏi: “Vậy em thuộc kiểu đáng yêu nào?”

Cô nháy mắt, ngẩng đầu xinh xắn nhìn anh, rất giống một người nũng nịu trong cuộc tình cuồng nhiệt.

Nhưng hỏi xong Nguyễn Túy liền hối hận, thế này không giống tác phong của cô, cũng có chút là lạ.

Ai ngờ Thẩm Nam Hạnh cúi mình nói bên tai cô: “Cái gì cũng đáng yêu.”

Nguyễn Túy yên lặng dời mắt, cảm thấy cơn gió này cũng có chút đáng yêu.

Xe tới, Thẩm Nam Hạnh để cô lên xe trước.

Người trên xe rất ít, Nguyễn Túy chọn vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chậm rãi lướt qua.

Song một hồi sau, cô hơi buồn ngủ, liền tựa đầu trên bờ vai Thẩm Nam Hạnh ngủ thật say.

Lái xe vừa hay có thể trông thấy bên này, nhìn sang, thoáng nhìn cô gái an ổn ngủ ở trên bờ vai bạn nam, ban nam hơi cúi đầu, thân thể bất động, khóe mắt dịu dàng nhìn người trên bờ vai, quyến luyến vô cùng.

Lái xe không khỏi nhớ cô con gái không nên thân nhà mình, gần đây cứ phàn nàn mình không gặp được tình yêu đẹp, không muốn ra mắt, trong lòng ông thở dài, yên lặng thu mắt lại.

Bên tai Thẩm Nam Hạnh truyền đến tiếng hít thở nông của Nguyễn Túy, anh lẳng lặng nghe, trong lòng nghĩ để thời gian trôi chậm chút, để cô ngủ thêm một lát.

Chuyện cùng chú Lâm đ ến địa khu nghèo khó, Thẩm Nam Hạnh đã đồng ý, vậy có chuyện phải từ bỏ. Đây không phải điều trọng điểm anh suy nghĩ, trọng điểm là, anh làm sao để nói cho Nguyễn Túy đây.

Xe buýt chậm rãi đến trạm, Thẩm Nam Hạnh khẽ gọi tên của cô, thân mật cực kì.

Từ trên vai anh, Nguyễn Túy dụi dụi mắt dưới ánh nhìn dịu dàng của anh, nhìn về phía ngoài cửa sổ tự lẩm bẩm: “Đến rồi à?”

“Đến rồi.” Thẩm Nam Hạnh lặp lại cô, ngữ khí khác biệt.

Đèn đường như treo trên cây, Nguyễn Túy từ trên xe bước xuống, cả người hoảng hốt, đi theo ánh sáng.

Thẩm Nam Hạnh đưa cô trở về phòng, dưới lầu túc xá, anh ôm cô vào trong ngực ôm chặt một lát, sau đó buông cô ra, cười nói: “Đi ngủ sớm một chút.”

Nguyễn Túy máy móc gật đầu, quay đầu vào lầu ký túc xá, khi đi được vài bước rồi lại xoay người lại, ngẩng đầu hỏi anh: “Nghỉ đông anh có tính toán gì không?”

Thật ra Thẩm Nam Hạnh định nói cô anh và chú Lâm sẽ đi địa khu nghèo khó để cố vấn pháp luật, lúc này Nguyễn Túy còn nói: “Chúng mình có thể đi chơi với nhau.”

Anh dừng lại.

Hình như Nguyễn Túy không chờ anh trả lời, cô mỉm cười nói xong, quay người đầy hi vọng vào lầu ký túc xá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.