Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 27



Trì Ninh không để bụng chuyện của Tạ Tân. Dùng cơm tối xong cậu ở lại công ty của Lương Hành Dã đợi đến khoảng tám giờ, sau đó đi tìm Trần Hướng Đông.

Ra khỏi tòa nhà, gió lạnh phả vào mặt. Trì Ninh sợ nóng thế nên nhiệt độ này khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu chậm rãi đi đến quảng trường nhỏ, từ xa đã nhìn thấy Trần Hướng Đông đang ngồi trên bậc thềm. Trần Hướng Đông vẫn mặc chiếc áo khoác đen xám như cũ, râu ria xồm xoàm như một ông lão nhặt rác.

Lúc đến gần cậu nhìn thấy Trần Hướng Đông đang loay hoay với một cái giá đỡ vòng tròn cao bằng một người, trên đó còn có đèn chiếu sáng.

Trì Ninh quan sát thật kỹ, hỏi: “Ông ơi, đây là cái gì thế?”

“Một tên nhóc chỉ ta mua thiết bị livestream,” Trần Hướng Đông xoay người, nghịch ngợm lầm bầm, “Ái chà, làm sao để mở được cái này thế nhỉ, điện thoại hình như cũng không kết nối được, nhấp hai lần hả? Không được luôn… ”

Trần Hướng Đông học qua đại học cũng được xem như thuộc phần tử trí thức thời bấy giờ, thế nhưng bây giờ về già lại rất khó đuổi kịp thời đại, đặc biệt là ở phương diện sử dụng các thiết bị điện tử thế này, học bao nhiêu quên bấy nhiêu.

Một lúc lâu sau vẫn không sử dụng được, Trần Hướng Đông mất kiên nhẫn ném đồ sang một bên, chuẩn bị đợi chút nữa đem trả lại cho cửa hàng.

Thời tiết ngày càng lạnh, người đến đây ngày càng ít. Trần Hướng Đông đánh đàn được nửa tiếng không thấy ai đến nữa, ông đặt cây đàn vào ngực Trì Ninh, bắt đầu dạy cậu một số hợp âm phức tạp.

Ở dưới chân Trì Ninh là thiết bị phát sóng trực tiếp, sau khi mò mẫm học xong các hợp âm phức tạp cậu mới hỏi Trần Hướng Đông, “Ông ơi, thiết bị livestream dùng để làm gì?”

“Nhóc chưa xem qua livestream bao giờ à?”

“Chưa từng.” Ban ngày Trì Ninh đến lớp còn phải học rất nhiều kiến ​​thức, buổi tối đến đây càng không có thời gian nghịch điện thoại di động. Hai chức năng duy nhất của điện thoại di động được cậu sử dụng là để nghe nhạc và liên lạc với Lương Hành Dã.

Trần Hướng Đông nói: “Cái livestream này à, cũng dễ hiểu lắm.”

Ông nhớ lại lời của cậu nhân viên bán hàng “Cháu quay video, có rất nhiều người xem, càng nhiều người xem cháu càng kiếm được nhiều tiền”.

“Chắc cũng xem TV rồi chứ hả. Cũng giống như TV, mọi người đều có thể nhìn thấy cháu. Nhưng muốn lên TV còn phải có nhiều yêu cầu, còn livestream thì không có, ai cũng làm được hết.”



Nhiều người có thể xem được ư? Trì Ninh đột nhiên nghĩ, nếu như cậu xuất hiện trên đó, có khi nào anh trai của cậu cũng có thể nhìn thấy không?

Trần Hướng Đông vỗ vỗ cánh tay, Trì Ninh hoãn lại suy nghĩ của mình, nhìn Trần Hướng Đông: “Ông ơi, sao vậy?”

Hai bàn tay Trần Hướng Đông chắp lại trong tay áo, mái tóc hoa râm hơi run lên trong gió lạnh, “Hôm nay lạnh quá, về sớm đi. Mấy ngày sau ông đến cách ngày, nếu nhóc cũng muốn đến thì cũng đến cách ngày ra.”

Trì Ninh cùng Trần Hướng Đông đi trả lại thiết bị livestream. Sau khi đến cửa hàng, nhân viên phủ nhận không có bán thiết bị này từ cửa hàng mình. Trì Ninh đang hỏi thăm nhân viên khác về thiết bị livestream cùng công dụng của nó, nghe được tiếng cãi vã, cậu vội vàng chạy đến.

Người bán hàng liên tục giải thích rằng nếu không có biên lai thì không hoàn tiền được, Trần Hướng Đông tự biết mình đuối lý, thở dài thườn thượt, kéo thiết bị rời đi. Trì Ninh ở phía sau ông một khoảng, nhanh chân bước lên phía trước an ủi: “Ông ơi, không sao đâu, ông cứ mang nó về trước đi, cháu ở lại học cách sử dụng, khi nào học xong sẽ chỉ cho ông nha.”

Trần Hướng Đông mỉm cười: “Vậy thì mau mà học đi đấy.”

Ông xua xua tay với Trì Ninh rồi đi về hướng khác, “Về đây.”

Thân hình Trần Hướng Đông thì gầy nhỏ, áo khoác thì quá rộng bị gió thổi phồng lên trông Trần Hướng Đông như một cành cây khô bên đường, khô quắt đến giòn xốp, dẫm một cái liền gãy nát. Trì Ninh nhìn bóng dáng ông lão càng ngày càng nhỏ, gọi ông: “Ông ơi!”

Trần Hướng Đông dừng lại, quay đầu lại, Trì Ninh nói tiếp, “Ông có đủ tiền xài không?!”

Trần Hướng Đông đứng ở đó như một tượng đài lặng thinh. Ông lặng lẽ nhìn Trì Ninh đi tới, trên khuôn mặt già nua ngập tràn ánh đèn, “Đối với một người sống dở chết dở như ông, đây là lần đầu tiên ông được người khác hỏi có đủ tiền xài hay không.”

“Nếu ông có một đứa cháu trai như nhóc cũng không tệ chút nào.” Trần Hướng Đông vỗ vai Trì Ninh, giọng điệu bình đạm như nước chảy, “Thật đáng tiếc, ông lại không có phúc phần này.”

Trì Ninh không thể phán đoán được biểu tình của Trần Hướng Đông, vừa rất phức tạp, lại trông chẳng có chuyện gì quan trọng. Cậu giúp Trần Hướng Đông kéo lại khóa chiếc áo khoác cũ, nói: “Ông ơi, cháu có ít thứ có thể đổi lấy tiền, tiền ăn vặt ông cho cháu, cháu cũng chưa tiêu hết. ”

“Sinh ra không đem tiền đến, chết đi chẳng mang tiền theo, chỉ để lại quan tài của mình” Trần Hướng Đông nói: “ Ta ở nơi này đàn guitar, không chỉ là vì tiền.”

“Trời lạnh quá, mau về nhà đi.” Trần Hướng Đông sờ sờ bàn tay lộ ra ngoài trời của Trì Ninh. Cảm nhận bàn tay vô cùng nóng ấm, ông lập tức nuốt hết những lời còn muốn nói vào lòng.

Bóng lưng Trần Hướng Đông biến mất ở cuối con đường, Trì Ninh ngồi trên bậc thềm ôm mặt một hồi. Cậu không sợ lạnh nhưng sau khi ngồi trên bậc thang một lúc lâu, khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, hơi nóng cơ thể cũng chậm rãi tan đi.

Cậu lấy điện thoại di động ra, đã chín giờ rưỡi. Cậu gửi tin nhắn cho Lương Hành Dã, hỏi anh đã xong việc chưa. Đợi khoảng mười phút, cậu nhận được tin nhắn trả lời: [Đến ngã tư đường đợi tôi, bây giờ tôi đi xuống.]

Giữ nguyên tư thế hồi lâu, chân có chút cứng đờ, Trì Ninh chậm rãi đi tới bên đường. Vừa dừng lại ngã tư, xe của Lương Hành Dã cũng chạy tới. Trì Ninh lên xe thắt dây an toàn, Lương Hành Dã quay đầu nhìn cậu: “Cậu muốn đi siêu thị nào?”

“Đâu cũng được.”

Lương Hành Dã khởi động xe hòa vào dòng xe cộ tấp nập. Trì Ninh nhìn quảng trường nhỏ bị bỏ lại phía sau, trò chuyện với Lương Hành Dã về Trần Hướng Đông. Lương Hành Dã nghe xong, suy đoán: “Nếu không phải là thiếu tiền, có thể là vì náo nhiệt, rất nhiều người lớn tuổi đều như thế.”

Trì Ninh “ừm” một tiếng, nhớ ra thiết bị livestream trong tay Trần Hướng Đông, tiếp tục hỏi Lương Hành Dã xem anh có biết về livestream không.

Trì Ninh rất tò mò về những điều mới mẻ, thích hỏi về mọi thứ mà cậu nhìn thấy. Lương Hành Dã đoán rằng có lẽ lúc nãy cậu đã nhìn thấy, cũng không lừa gạt cậu, đem hết nội dung, kỹ thuật cùng hình thức kinh doanh, phân tích tình hình ngành nghề ra nói cho cậu nghe.

Nghe có vẻ còn khó khăn hơn cả trong tưởng tượng của mình, Trì Ninh hỏi thêm vài câu, đợi Lương Hành Dã trả lời xong, cậu lại chống tay lên cằm, nghiêm túc suy nghĩ.

Siêu thị cách công ty khoảng ba cây số, ít phút nữa sẽ đến. Trên tầng ba của chuỗi siêu thị quốc tế lớn, đèn neon không ngừng nhấp nháy. Lương Hành Dã đỗ xe vào một bãi đậu xe bên đường, xuống xe, kéo Trì Ninh đi theo dòng người đi vào.

Lương Hành Dã đẩy một chiếc xe đẩy hàng ở lối vào, vừa bước vào vừa hỏi Trì Ninh cậu có hài lòng về giáo viên mới đổi không.

Gia sư mới nhận lớp hơn một tuần, Trì Ninh có ấn tượng tốt với anh ta nên nói: “Thầy dạy rất tốt, nhưng ngoài giờ học, thầy rất ít khi nói chuyện với tôi. Giống như cô giáo Trần vậy, thầy ấy cho rằng tôi ồn ào quá. ”

“Cô Trần bảo cậu ồn ào?” Cô Trần là giáo viên đã xin nghỉ, tính cách dịu dàng hiền lành, tương đối hướng nội. Mức lương mà Lương Hành Dã đưa ra dựa trên giá thị trường. Anh cho rằng lý do cô từ chức là vì đã tìm một công việc lương cao hơn hoặc do việc gia đình nhưng anh lại không nghĩ đó là do Trì Ninh.

Trì Ninh sầu muộn nói: “Là do tôi cái gì cũng không hiểu, luôn hỏi cô ấy.”

Trì Ninh có thái độ làm việc rất nghiêm túc. Lương Hành Dã vốn nghĩ rằng do cậu còn nhỏ tuổi nên có thể rất ham chơi, nhưng thực tế lại ngược lại. Dù anh có bận công việc đến đâu, Trì Ninh cũng sẽ học lâu nhất có thể, hoặc cậu sẽ ở thư phòng chăm chú tập guitar.

Nội dung giáo viên dạy chủ yếu là từ vựng, một số kiến ​​thức cơ bản về chính trị và lịch sử, các môn học khác có dạy nhưng không nhiều. Lần trước anh đến phòng làm việc để xem thử, cảm thấy Trì Ninh đã tiến bộ rất nhanh, nét chữ của cậu cũng biến đổi từ nguệch ngoạc ban đầu thành sạch sẽ và gọn gàng hơn.

Lương Hành Dã lướt qua những chiếc kệ trưng hàng sáng chói, nói với Trì Ninh, “Không sao cả, nếu cậu không hiểu chỗ nào thì nên hỏi.”

Anh xoa đầu Trì Ninh, “Không phải cậu muốn đi dạo siêu thị sao? Đi chọn đồ ăn vặt thôi.”

Trì Ninh cười với Lương Hành Dã, vui vẻ chạy khắp nơi như một con chuột hamster đang tích trữ lương thực, xe đẩy hàng nhanh chóng đầy một nửa. Khi đi ngang qua khu vực lương thực ngũ cốc, Trì Ninh dừng lại, do dự đứng trước kệ hàng bán gạo.

Trì Ninh quay lưng về phía Lương Hành Dã, hai người cách nhau mười mét. Lương Hành Dã nhìn cậu đứng ngây ngốc hồi lâu, đẩy xe hàng chậm rãi đến gần. Anh vừa định gọi Trì Ninh thì thấy cậu xé hai túi đựng đầy gạo và đậu nành ra, mỗi tay thò vào một bên chơi đùa.

Lương Hành Dã đợi một lúc, Trì Ninh vẫn đang chơi. Điện thoại di động rung lên đột ngột, anh lấy ra xem thử, là Tạ Tân gọi đến. Lương Hành Dã đẩy xe hàng đi chỗ khác, tìm một nơi yên tĩnh mới bắt máy.

Cuộc thảo luận chính giữa hai người là nên kéo theo ai tham gia vào dự án, Tạ Tân đã âm thầm điều tra một số thông tin, yêu cầu Lương Hành Dã cân nhắc những ưu và khuyết điểm. Lương Hành Dã nhìn chung đã nắm rõ tình hình liên quan, dựa theo những thông tin bổ sung của Tạ Tân, chọn ra một người rồi cúp điện thoại.

Lương Hành Dã nhìn quanh bốn phía, chọn một con đường theo ấn tượng của mình để tìm Trì Ninh. Siêu thị có diện tích rộng lớn, liếc mắt một cái cũng chẳng thấy điểm kết thúc, các giá kệ trưng bày hàng cũng chẳng có điểm khác nhau. Trời sinh Lương Hành Dã có cảm giác phương hướng yếu ớt, càng đi về phía trước càng cảm thấy không đúng.

Anh muốn gọi cho Trì Ninh nhưng nhớ ra Trì Ninh đã ném điện thoại di động trên xe. Bất đắc dĩ anh đành tìm nhân viên hướng dẫn mua hàng của siêu thị để hỏi khu vực bán lương thực ở chỗ nào.

Nhưng vòng tới vòng lui một lúc lại vòng về chỗ cũ, nhân viên hướng dẫn mua hàng là một cô gái nhỏ nhắn, nhiệt tình năng động hướng dẫn anh đến chỗ cần tìm. Khi Lương Hành Dã đến khu vực ngũ cốc và lương thực thì lại chẳng thấy Trì Ninh đâu cả, chỉ có vài nhân viên đang sửa sang lại hàng hóa và tốp năm tốp ba người qua đường.

Lương Hành Dã vội vàng hỏi nhân viên xem có thấy một cậu bé mười tám hay mười chín tuổi, tóc xoăn, mắt to, mặc áo khoác trắng không. Cô nhân viên đang bổ sung hàng đã hết, chỉ vào chỗ bán gạo nếp “Vừa nãy đứng ở đây nghịch túi gạo, đã đi rồi”.

Lương Hành Dã đối mặt với hành lang kéo dài tứ phía, không biết phải tìm người theo hướng nào.

Loa phát thanh trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên, tiếp theo truyền đến một giọng nữ hùng hồn, “Quý khách hàng và các bạn thân mến, xin chào, mời ngài Lương Hành Dã sau khi nghe được loa phát thanh hãy nhanh chóng đến tổng đài của siêu thị, bạn của ngài – Trì Ninh đang đợi ở đây.”

“Quý khách hàng và các bạn thân mến, xin chào…”



Với âm thanh từ loa phát thanh, Lương Hành Dã được nhân viên hướng dẫn đường đến tổng đài.

Tổng đài được đặt ở một góc của siêu thị, một cái bàn con màu nâu cao một mét ngăn cách khu vực phục vụ và lối đi.

Trì Ninh ôm hai bao gạo trên tay, đang ngồi trên ghế xoay trong khu phục vụ, khua chân quay một vòng nhàm chán. Vừa nhìn thấy Lương Hành Dã cậu vội vàng chạy tới, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Anh đi đâu vậy? Tôi không đem theo điện thoại, không tìm thấy anh.”

“Trả lời một cuộc điện thoại” Lương Hành Dã nhận lấy bao gạo ném vào trong xe hàng, cười khen ngợi, “Cậu còn nghĩ ra cách này, thật thông minh.”

Trì Ninh cong cong đôi mắt, có chút tự đắc, “Tôi hỏi dì, dì dạy cho tôi đó.”

Lương Hành Dã đẩy xe hàng đến quầy thu ngân phía trước, dặn dò: “Nhớ số của tôi, sau này sẽ có ích trong trường hợp thế này.”

Trì Ninh gật đầu đáp ứng, đi theo sau Lương Hành Dã suốt một đường.

Lúc thanh toán hóa đơn, Lương Hành Dã nhận được vài tin nhắn của Cố Húc, đại khái rằng vị giáo viên nam mới đã từ chức vì cảm thấy không được khỏe.

Thân thể không khỏe rõ ràng chỉ là cái cớ, Lương Hành Dã không khỏi tự hỏi, thật sự là bởi vì Trì Ninh đã hỏi quá nhiều sao?

Quả thật Trì Ninh đôi khi nói rất nhiều nhưng tất cả đều nằm trong phạm vi hợp lý. Lương Hành Dã sợ Trì Ninh buồn khi biết chuyện, suy nghĩ xem nên nói chuyện này với cậu thế nào suốt đường về nhà.

Về đến nhà, Lương Hành Dã đặt túi đồ lên bàn đá cẩm thạch, ngập ngừng nhìn Trì Ninh, cuối cùng cũng không nói nữa, chỉ nhờ Cố Húc tìm lại gia sư khác, yêu cầu kiên nhẫn một chút, cũng tăng mức lương lên cho họ.

Tối nay có một trận đấu quyền anh, Lương Hành Dã mở một chai rượu, một tay cầm ly rượu, tay kia đặt ghế sô pha, chăm chú nhìn màn hình. Do dự một lúc, Trì Ninh bước đến bên cạnh anh, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống xem cùng.

Những khoảnh khắc tuyệt vời của trận đấu cuối cùng được chiếu trên màn hình, những tiếng hò hét của khán giả vang lên bên tai, Trì Ninh lén lút tựa đầu vào cánh tay Lương Hành Dã, “Lương Hành Dã, anh bắt đầu học quyền anh từ bao giờ thế?”

“Bảy tuổi.”

“Lúc đó còn nhỏ như thế, học đấm bốc có khó không?”

Lương Hành Dã xem vô cùng hăng say, thuận miệng trả lời: “Quyền anh bao gồm các đòn đấm thẳng, đấm móc và đấm xoáy. Tưởng chừng đơn giản nhưng thực ra cách sử dụng lại rất phức tạp.”

“Đấm thẳng là gì?”

“Không có cú xoay nào trong các cú đấm, từ ngón chân, thắt lưng đến vai phải phát lực, phù hợp với cự ly trung bình và dài.”

“Đấm móc là gì?”

“Đấm móc có bốn loại ngang, trên, sườn, chéo lên …”

“Có sự khác biệt nào giữa bốn cái này không?”

“Đấm trần là gì?”

“Vì sao chỉ cần một nắm đấm là đã có thể đấm ngã người khác? Lần trước tôi thấy…”

Cánh tay bị Trì Ninh đè nặng, Lương Hành Dã xoay cổ tay, nhẹ nhàng bịt kín miệng cậu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.