Lương Hành Dã giải thích ngắn gọn vài câu với Tạ Tân, Tạ Nặc lắc lư trái phải trong lồng ngực Tạ Tân, lắc chân xen vào nói: “Anh Lương ơi.”
Lương Hành Dã mỉm cười với Tạ Nặc.
“Vừa rồi bọn anh đang nói chuyện, không chú ý tới em,” Lương Hành Dã hỏi Tạ Nặc, “Em ngã có đau không?”.
Tạ Nữ lắc đầu, nói lớn: “Không đau.”
Nhà của Sầm Minh Sâm cách nhà họ Tạ khoảng 500m. Sân sau có khu biệt lập nuôi rất nhiều động vật, Tạ Nặc rất thích chạy đến đây. Tạ Tân tuy kiêu ngạo nhưng lại rất yêu quý cô em gái này, cũng dựa theo quy mô ở đây để xây dựng chỗ nuôi thú cưng cho cô bé chơi nhưng Tạ Nặc không vừa mắt chỗ ở nhà mình, bảo xấu quá, đôi lúc lại chạy đến nhà họ Sầm. Những khi Tạ Tân không quá bận bịu công việc sẽ cùng cô bé đến đây chơi.
Tạ Nặc giả vờ như không nghe thấy, đưa tay bàn khác chỉ vào Trì Ninh: “Còn anh này là ai? Sao em chưa từng gặp qua?”
“Người em chưa gặp qua còn rất nhiều, ai em cũng phải quen biết sao?” Tạ Tân nghiêm túc nói, “Tạ Nặc, anh bảo em đừng cắn ngón tay nữa.”
Tạ Nặc lập tức đan chéo hai tay giấu ở phía sau, ngụy biện: “Không có cắn mà.”
Lương Hành Dã cười thành tiếng, nói với Tạ Tân, “Cậu đưa cô bé đi chơi đi, chúng tôi đi về trước.”
Tạ Nặc nằm trên vai Tạ Tân làm mặt quỷ với Trì Ninh, Trì Ninh làm mặt quỷ đáp lại. Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Tạ Tân, cậu lập tức quay đầu, mắt nhìn thẳng đi theo Lương Hành Dã một đường đến cửa ra vào.
Kể từ đó, ban ngày Trì Ninh ở lại chỗ Sầm Minh Sâm, đi theo một giáo viên thanh nhạc để học những kiến thức cơ bản, tài xế sẽ đón cậu đúng sáu giờ chiều. Buổi tối, cậu sẽ ở văn phòng của Lương Hành Dã hoặc đến quảng trường nhỏ để tìm Trần Hướng Đông.
Guitar là một trong những loại nhạc cụ dễ học nhất, Trì Ninh đã tiến bộ rất nhanh, cũng chậm rãi làm quen được một số bạn học nhưng thói quen lải nhải của cậu vẫn không thay đổi.
Sau khi trở về nhà, Lương Hành Dã thường ngồi trên ghế sô pha một lúc. Mỗi lần như vậy Trì Ninh đều sẽ ôm gối tựa, khoanh chân ngồi bên cạnh anh, kể cho anh nghe những gì cậu đã trải qua từ khi ra cửa đến khi về nhà, không thiếu ngày nào cả.
Những câu chuyện đều bắt nguồn từ những chuyện hết sức bình thường, chẳng hạn như dây đàn bị đứt khi chơi guitar, một con thỏ ở sân sau chết vì tiêu chảy, Sầm Minh Sâm khen ai, khen như thế nào …
Đôi khi Lương Hành Dã im lặng lắng nghe, đôi khi sẽ trả lời vài ba câu với cậu. Một khi được đáp lời, Trì Ninh lại càng phấn khích, thậm chí cậu còn miêu tả màu sắc của một chiếc lá hôm nay cậu nhặt được, chỗ bị sâu bọ cắn thủng mấy lỗ.
Chỉ ở một số thời điểm nhất định, Trì Ninh mới giảm lược câu chuyện trong vỏn vẹn vài câu.
Hôm nay sau khi Trì Ninh kết thúc buổi học, cậu trực tiếp nhờ tài xế đưa về nhà. Lương Hành Dã đi gặp đối tác, còn Trần Hướng Đông cũng không đến quảng trường nhỏ như mọi khi, cậu ở lại công ty của Lương Hành Dã ngơ ngẩn cũng thật nhàm chán.
Sau khi trở về nhà, Trì Ninh luyện thanh âm đến mười giờ sau đó livestream trong phòng làm việc của mình. Sau lần cuối cùng tiếp xúc với thiết bị livestream của Trần Hướng Đông, Trì Ninh đã để bụng chuyện này.
Cậu không từ bỏ việc tìm kiếm anh trai mình, tưởng tượng rằng một ngày nào đó anh trai sẽ nhận ra cậu thông qua việc đánh đàn và ca hát. Cho dù chỉ là hy vọng nhỏ bé cũng tốt hơn là chẳng làm gì.
Điều duy nhất khiến Trì Ninh buồn rầu chính là lượng người xem ngày càng sụt giảm một cách khó hiểu khiến hy vọng vốn đã mong manh lại càng trở nên xa vời.
Sau khi phát sóng trực tiếp xong Trì Ninh tắt điện thoại, treo lại cây đàn trên tường, xuống lầu uống sữa bò. Thời tiết ngày càng lạnh, cầu thang trải thảm lông, khi dẫm lên sẽ không có tiếng động. Cậu đi xuống lầu một, nhìn thấy Lương Hành Dã đang ngửa đầu ngồi trên sô pha, tay xoa xoa ấn đường.
Cậu để lại đèn cho Lương Hành Dã, chiếc đèn sàn tỏa bóng ra như tán cây, ánh sáng mờ nhạt yếu ớt như những chiếc lá khô. Lương Hành Dã cởi bỏ bộ vest của mình, chiếc áo sơ mi vải lanh màu xám trắng lặng lẽ đổi màu dưới ánh đèn mờ nhạt.
Trì Ninh cầm cốc sữa bò ngồi xuống bên cạnh anh. Cậu cuộn chân lên ghế, im lặng, đợi Lương Hành Dã nghiêng đầu nhìn mình rồi mới nói: “Lương Hành Dã, hôm nay em đi học được về rất sớm.”
Lương Hành Dã đáp một tiếng. Cà vạt lỏng ra, cúc áo cũng bị cởi ra vài nút, từ xương hàm kéo dài từ cần cổ xuống thành đường cong sắc bén gợi cảm, yết hầu nâng lên hạ xuống rất rõ ràng.
Anh uống chút rượu trong bữa tiệc, tuy không say nhưng phải đối phó với một lũ cáo già đã quá mệt mỏi, toàn thân mệt lả.
Trì Ninh ngồi với Lương Hành Dã một lúc. Cậu định uống sữa xong sẽ đi ngủ cho nên thoải mái mặc trên người bộ đồ ngủ mùa thu mỏng. Hệ thống sưởi trong nhà đã được bật nhưng không gian rộng lớn, hơi lạnh dần lan ra khiến cậu không nhịn được hắt hơi một cái.
Mí mắt Lương Hành Dã nhếch lên, tầm mắt dừng lại trên trần nhà, thản nhiên xoa đầu cậu: “Ngốc ở đây làm gì? Lên lầu ngủ đi.”
Trì Ninh ngoan ngoãn đi lên. Lương Hành Dã kéo gối dựa qua ôm lấy, nhắm mắt lại, hồi tưởng lại bữa tối và phân tích phản ứng của mọi người cũng như hàm ý trong lời nói của họ, xem thử liệu có thông tin quan trọng nào mà mình đã bỏ qua hay không.
Anh cứ nhào nặn ấn đường cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến mới đứng dậy chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Bước lên bậc thang cuối cùng, Lương Hành Dã nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” vang lên từ phòng ngủ của Trì Ninh. Anh quay đầu lại, đầu Trì Ninh ló ra từ khe cửa, hai mắt tròn xoe mang ý cười nhìn anh.
Phòng ngủ của hai người tuy liền nhau nhưng cũng cách xa bốn năm mét. Ánh đèn bên ngoài hành lang được tự động điều chỉnh sang chế độ ngủ, ánh đèn khảm trên tường phản chiếu trong ánh mắt Trì Ninh như một ngọn lửa rực sáng. Lương Hành Dã hỏi, “Làm sao vậy?”
“Anh đi ngủ à?” Trì Ninh nói, “Em muốn đàn một khúc cho anh nghe.”
Lương Hành Dã cười, “Không sớm như vậy.”
Trì Ninh mang cây đàn vào phòng ngủ của Lương Hành Dã. Phòng của Lương Hành Dã ở là phòng ngủ chính, khu vực được phân chia rõ ràng, sạch sẽ và ngăn nắp. Trì Ninh ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn đầu giường, khoanh chân kê đàn guitar lên, chuẩn bị xong tư thế rồi dùng ngón tay trắng gầy lần mò lên dây đàn.
Tiếng nhạc vang lên, Lương Hành Dã hơi ngẩng đầu dựa vào phía sau cánh cửa, nhắm mắt lắng nghe.
Vẫn là bài hát mà Trì Ninh đã chơi, bài hát vốn chỉ thuộc về mỹ nhân ngư. Nó giống như ánh trăng lơ lửng mang theo hơi thở của nước biển ẩm ướt chảy quanh quẩn, yên tĩnh và nhẹ nhàng.
Lần đầu tiên Trì Ninh đàn là đêm anh bước ra từ sàn đấu quyền anh ngầm. Sau đó, ngoại trừ phát sóng trực tiếp, Trì Ninh còn đàn cho cho anh nghe một vài lần nữa, tất cả đều là ở thời điểm anh đang mang tâm trạng không vui. Trên thực tế, anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc trước mặt Trì Ninh nhưng Trì Ninh giống như đều có thể nhạy bén phát hiện ra.
Chẳng biết do bản thân ca khúc có tác dụng trấn an hay do tâm lý, sự mệt mỏi của Lương Hành Dã dần dần tiêu tan. Tâm trạng của anh rất bình yên, như thể đang trôi nơi biển cả gợn sóng, nằm trên chiếc thuyền nhỏ tắm mình dưới ánh trăng trong màn đêm yên tĩnh.
Lương Hành Dã nhìn chăm chú vào Trì Ninh. Trì Ninh đang mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton trơn, đường viền cổ rộng, lúc đàn lại vô tình để lộ ra xương quai xanh, chiếc áo mỏng như thể sắp trượt xuống bờ vai. Lúc ở biển có khả năng cậu chưa từng phơi nắng qua, làn da trắng nõn như mảnh ngọc ngâm trong nước.
Ánh mắt Lương Hành Dã đảo quanh xương quai xanh của cậu, cuối cùng dừng lại ở chiếc bông tai ngọc trai màu xanh lam hoa ngô bên tai phải. Mượt mà tròn trịa, màu sắc rất đẹp, đặc biệt hợp với Trì Ninh.
Cảm nhận được ánh mắt của Lương Hành Dã, Trì Ninh ngước mặt lên, mỉm cười với anh. Lương Hành Dã đã định thần lại, nhìn cậu vài giây rồi cũng cười theo.
Sau khi Trì Ninh rời đi, không hiểu vì lý do gì, chiếc khuyên tai bằng ngọc trai không ngừng hiện lên trong tâm trí Lương Hành Dã.
Cả đêm Lương Hành Dã không ngủ ngon, ngày hôm sau sau khi làm xong việc ở công ty lại có chút thất thần cho nên anh lấy điện thoại di động ra, phát hiện buổi phát trực tiếp của Trì Ninh, đeo tai nghe lên xem.
Đối với việc Trì Ninh phát sóng trực tiếp, Lương Hành Dã không hỏi nhiều, cho rằng Trì Ninh chỉ nói đùa. Tình cờ anh có một người bạn trong ngành giải trí nên đã nhờ để Trì Ninh ký hợp đồng với công ty của người ta.
Tất cả quá trình đều được Cố Húc xử lý. Nền tảng này vô cùng khoan dung với Trì Ninh, luôn bật đèn xanh cho cậu, thời gian và nội dung cũng không bị hạn chế, chỉ cần không dính vào nội dung bị đánh gậy, Trì Ninh muốn chơi thế nào cũng không thành vấn đề.
Trì Ninh dần trở nên nổi tiếng nhưng trên mạng có quá nhiều đầu trâu mặt ngựa. Có một lần Lương Hành Dã nhàm chán xem livestream thì phát hiện ra một số khán giả đang tấn công Trì Ninh mà không có lý do gì. Các bình luận đều là những ngôn từ thô tục giống như mất não. Sợ những điều này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Trì Ninh, Lương Hành Dã đã yêu cầu Cố Húc nói chuyện với nền tảng, cố gắng đối phó với antifan nhiều nhất có thể.
Chỉ cần có sự nổi tiếng, việc bị chửi rủa là điều không thể tránh khỏi. Nền tảng bắt đầu âm thầm ngăn chặn sự nổi tiếng của Trì Ninh, giảm độ hot của cậu.
Lương Hành Dã dùng một tập tài liệu chặn điện thoại, tránh cho điện thoại trượt xuống. Bối cảnh livestream ở trong phòng làm việc, Trì Ninh đang ôm đàn guitar. Cảm giác trúc trắc khi gảy dây đã biến mất, đàn vô cùng trôi chảy, ánh sáng chỉ chiếu lên một phần của khuôn mặt nhưng lại có thể nhìn thấy rất rõ.
Trì Ninh lớn lên rất ưa nhìn. Mái tóc xoăn nhẹ mềm mại và bồng bềnh màu hạt dẻ, đôi mắt to tròn, con ngươi có màu xanh xám rất nhạt. Khi Trì Ninh cười rộ lên, bên trong giống như chứa cả hồ nước đầy trong vắt. Lương Hành Dã nhớ tới lần trước nhìn thấy bão bình luận, nhìn thấy khán giả yêu thích Trì Ninh đang gọi Trì Ninh đủ loại biệt danh, gì mà vợ, bé cưng, nhóc con đáng yêu…
Đầu ngón tay Lương Hành Dã chậm rãi di từ hoa tai đến gương mặt của Trì Ninh, rồi lại đến đôi mắt. Tiếng gõ cửa phòng làm việc đột ngột vang lên, Lương Hành Dã tưởng là thư ký nhưng người tiến vào là Trì Ninh.
Anh đang tự hỏi tại sao Trì Ninh lại xuất hiện vào thời điểm này thì đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ hai, buổi chiều Trì Ninh sẽ nghỉ, lập tức tháo tai nghe ra.
Trì Ninh cầm trong tay một tách cà phê bốc khói, đưa cho Lương Hành Dã, cười nói: “Cho anh này.”
Ở tầng dưới công ty có một quán cà phê, Lương Hành Dã thích món Molokai. Anh đã cùng Trì Ninh đến đó vài lần. Trì Ninh uống không quen nhưng mỗi lần đến tìm Lương Hành Dã, cậu đều sẽ mang cho anh một cốc.
Công việc kinh doanh của quán cà phê đang phất lên, có lúc phải xếp hàng dài, Trì Ninh đủ kiên nhẫn đợi nửa tiếng đồng hồ. Lương Hành Dã đối xử với cậu tốt chừng nào, Trì Ninh lại muốn đền đáp cho anh nhiều chừng đó. Lương Hành Dã không thiếu thứ gì, cậu chỉ có thể đền đáp từ những việc cỏn con.
Cà phê được bưng đến, hơi nóng vẫn còn bốc lên. Lương Hành Dã đặt nó sang một bên, nghe Trì Ninh kể về việc học tập ở biệt thự họ Sầm.
Trì Ninh nghiêng mặt dựa lại gần. Đôi bông tai ngọc trai màu xanh lam hoa ngô lấp lánh trước mắt Lương Hành Dã, Lương Hành Dã giơ tay lên, Trì Ninh lập tức né ra.
Lương Hành Dã có chút kinh ngạc, “Không cho chạm vào?”
Bảo vệ ngọc trai là phản ứng bản năng của Trì Ninh. Khả năng chữa bệnh và khả năng tạo ảo ảnh của người cá đều đến từ chiếc bông tai được sinh ra cùng với bản thân cậu. Trì Ninh đã được cảnh báo vô số lần về sự quý giá của nó, và đặc biệt cần thiết phải giữ bí mật đối với các chủng tộc khác.
Bị chạm vào cũng không thành vấn đề, Trì Ninh do dự định trả lời thì Lương Hành Dã gọi cậu: “Cúi đầu xuống chút, muốn nói với em chuyện này.”
Trì Ninh cúi đầu xuống lập tức bị Lương Hành Dã ôm vào lồng ngực. Ánh mắt Trì Ninh tối sầm lại, giọng nói như bị bóp nghẹt, “Lương… Lương Hành Dã, anh đang làm gì vậy?”
Lương Hành Dã ấn đầu Trì Ninh, vốn định chạm vào thử nhưng không hiểu sao chiếc bông tai lại rơi vào lòng bàn tay anh. Trì Ninh không nhìn thấy, lung tung nắm lấy tay Lương Hành Dã, “Lương Hành Dã.”
Lương Hành Dã thả Trì Ninh ra. Định trả lại cho cậu lại thấy Trì Ninh bước tới chộp lấy nên anh cố ý đứng dậy, đưa tay lên không trung.
Cơ thể Lương Hành Dã cao lớn, tay cũng dài, Trì Ninh với không tới, lại không cẩn thận làm rớt chiếc cúc áo sơ mi của anh, chiếc cà vạt càng bị kéo tán loạn, Lương Hành Dã cười nói: “Em làm gì vậy?”
Trông thấy bộ dáng chật vật của Lương Hành Dã, Trì Ninh không nhịn được cười, động tác lôi kéo cũng chậm lại, “Anh mau trả lại cho em.”
Tay Lương Hành Dã như lá cờ hạ xuống rồi lại lập tức giơ lên. Trong lúc xô đẩy, phía sau lưng Lương Hành Dã áp vào cửa sổ kính, Trì Ninh bấu víu trên người muốn túm tay anh lại.
Trong phòng bật hệ thống sưởi, Lương Hành Dã chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Trì Ninh cũng cởi áo khoác, lúc tiếp xúc gần có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương. Trì Ninh cọ rất gần, sống mũi vẫn luôn chạm vào cằm Lương Hành Dã, Lương Hành Dã lười biếng nghiêng người, cúi đầu nhìn cậu, trong mắt hiện lên ý cười.
Lương Hành Dã dùng lực, cơ tay cứng ngắc, Trì Ninh không kéo xuống được, trán đổ đầy mồ hôi, gọi anh: “Lương Hành Dã, buông ra đi mà.”
Lương Hành Dã: “Ngồi xuống ghế đi, tôi đeo lại cho em.”
Lòng tin lung lay, Trì Ninh nhìn Lương Hành Dã đầy nghi ngờ.
“Được rồi, mau ngồi xuống đi.”
Trì Ninh cân nhắc một lúc rồi thỏa hiệp ngồi xuống, nghiêng đầu để Lương Hành Dã đeo cho mình. Lương Hành Dã nhìn dái tai mỏng và nhỏ của Trì Ninh, vân vê đôi bông tai ngọc trai giữa các ngón tay. Anh chưa từng làm qua chuyện này bao giờ, động tác có chút vụng về.
“Đừng nắn tai của em, ngứa quá.” Trì Ninh cười nói.
“Không nắn thì không thể đeo được.” Hoa tai xuyên vào dái tai, Lương Hành Dã nhìn nó một lúc. “Em kiểm tra xem đã mang vào chưa.”
Trì Ninh sờ sờ lỗ tai, xác nhận là mình đang đeo nó, ngẩng đầu nhìn Lương Hành Dã, đang định trả lời thì điện thoại của Lương Hành Dã reo lên.
Lương Hành Dã và Tạ Tân có bữa tiệc lúc mười hai giờ, sắp đến lúc phải lên đường. Anh đến phòng khách thay quần áo, buổi trưa bảo Trì Ninh ăn cơm trong nhà ăn công ty hoặc bảo Cố Húc cùng cậu ra ngoài, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trì Ninh ăn thức ăn ở căng tin công ty không quen, Cố Húc thấy cậu nuốt không trôi bèn xuống lầu mua cho cậu một nắm cơm cùng tôm tươi và rong biển, thêm một chai sữa bò nóng.
Trì Ninh bật máy tính của Lương Hành Dã, vừa ăn cơm nắm vừa ngồi xếp bằng xem phim hài.
Hôm nay có mặt trời, buổi trưa nhiệt độ lên cao nhất, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu trên lưng cậu. Nhiệt độ cao, máy sưởi ấm trong nhà cũng được bật đủ. Sau khi Trì Ninh ăn no, chưa được bao lâu liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tiếng cười lanh lảnh vang lên bên tai, Trì Ninh nằm trên bàn, mí mắt rũ xuống. Nằm bò cũng có chút khó chịu, cậu đổi vài tư thế, cánh tay cọ lên tai phải, Trì Ninh vô thức nắm lấy, chiếc khuyên tai ngọc trai lăn xuống lẫn vào trong mấy chồng tài liệu dày cộm.
Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, Lương Hành Dã và Tạ Tân lên đường trở về Hồng Cảnh. Trên đường đi, cả hai trò chuyện về các dự án tài chính, trong đó có một mục tài liệu quan trọng mà Lương Hành Dã đã ký, sau đó phải chuyển cho Tạ Tân.
Hai người lần lượt bước vào phòng làm việc. Trì Ninh mơ màng chìm vào giấc ngủ, thanh tiến trình trên máy tính chạy không ngừng, tiếng cười nối tiếp không dứt, Lương Hành Dã bước tới tắt máy, gõ bàn gọi Trì Ninh.
Trì Ninh mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, buồn ngủ ngẩng đầu lên. Lương Hành Dã nói: “Đừng nằm sấp, vào phòng ngủ ngủ đi.”
Trì Ninh lười biếng, ậm ừ đáp lại rồi vùi đầu vào khuỷu tay tiếp tục ngủ. Trì Ninh đang đè lên một đống tài liệu nhỏ, nếu cậu không chịu dậy sẽ không thể lấy được, Lương Hành Dã trực tiếp bế cậu lên đưa vào phòng ngủ.
Tạ Tân đứng ở bàn nhìn theo bóng lưng Lương Hành Dã. Dáng người Lương Hành Dã cao lớn, chân dài, chuẩn tỷ lệ của mẫu nam hàng đầu. Khi ôm Trì Ninh, hẳn là anh đã ôm đầu Trì Ninh vào lồng ngực, nhìn từ phía sau chỉ có thể nhìn thấy cẳng chân của Trì Ninh gác lên cánh tay đang hơi đong đưa.
Tạ Tân chỉ thấy thật hoang đường. Mười lần đến văn phòng của Lương Hành Dã thì hắn đã gặp Trì Ninh đến tám lần, hôm nay vẫn là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Từ trước đến nay Lương Hành Dã luôn công tư phân minh, trong vị trí làm việc sẽ vô cùng nghiêm túc nhưng lại hết lần này đến lần khác phá lệ vì Trì Ninh, hoàn toàn không giống tác phong của anh.
Tạ Tân nhìn một lúc rồi thu lại ánh mắt.
Từ trong phòng ngủ đi ra, Lương Hành Dã thu dọn tài liệu tán loạn trên bàn, dọn dẹp lại một lượt, lấy ra một tờ giấy có dấu vân tay, cho vào túi tài liệu rồi đưa cho Tạ Tân: “Thông tin đều ở đây, cậu xem từ từ, không cần quá gấp. Nếu có vấn đề gì nhanh chóng liên hệ tôi.”