Đêm nay trăng sao rất ít, khí lạnh vây quanh. Tạ Tân bước ra khỏi nhà cũ của họ Tạ, hắn cầm chiếc áo gile lông và cốc nước hình con kỳ lân của Tạ Nặc trên tay.
Áo ghi lê lông màu trắng cùng một màu với áo khoác lông mà Tạ Nặc đang mặc, trong cốc nước kỳ lân có nước ấm. Bảo mẫu có cầm nước theo nhưng trong khi Tạ Nặc đợi ở nhà họ Sầm có thể sẽ không đủ.
Đi đón Tạ Nặc đã trở thành lịch trình của Tạ Tân mấy ngày gần đây mỗi khi tan làm. Tạ Tân đi dọc theo con đường lát gạch đỏ rộng lớn đi đến nhà họ Sầm, khoảng cách của hai nhà chỉ cách nhau vài trăm mét, đi mấy phút là tới rồi.
Hắn thoáng nhìn qua thì thấy con xe Maybach đang đậu gần vòng xoay, nhìn biển số xe nhận ra là xe của Lương Hành Dã, liền đi qua gõ cửa.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Lương Hành Dã.
Buổi sáng bọn họ mới vừa gặp nhau, hạng mục tài chính mà bọn họ hợp tác đã tiến vào quỹ đạo nên có rất nhiều việc phải giải quyết. Trong thời gian này Tạ Tân thường xuyên ra vào công ty Lương Hành Dã.
Hai người hàn huyên vài câu về chuyện vận chuyển tài chính, Lương Hành Dã nhìn Tạ Tân mặc quần áo hàng ngày, “Tối như vậy mà cậu còn đến đây làm gì??”
Tạ Tân chỉ vào áo gilê lông với cốc nước, “Đến chỗ chú Sầm đón Nặc Nặc.”
Cũng chỉ có Tạ Nặc mới có thể khiến một người kiêu ngạo như hắn phải cầm cái cốc dễ thương như thế kia, Lương hành Dã cười trêu chọc, “Mẹ cậu cũng chưa từng như thế với cậu nhỉ?”
“Ai bảo tôi có một đứa em gái cơ chứ.” Tạ Tân cũng cười.
“Được, vậy cậu đi đi.” Lương Hành Dã đã nói trước với Trì Ninh là mình đến đón cậu nhưng đột nhiên lại bị trì hoãn lại. Xe vừa tắt máy, Lương Hành Dã cúi đầu nhắn tin cho Trì Ninh.
Tạ Tân: “Cậu đang đợi ai vậy?”
“Tôi đến đón Trì Ninh.”
Tạ Tân biết rõ nhưng không thể trách, nhưng vẫn không nhịn được “hừ” lên một tiếng.
Lương Hành Dã cưng chiều chú chim hoàng yến này đến mức nào cơ chứ. Ở văn phòng thì bế đi ngủ trưa, nửa đêm lại sốt sắng chạy đến nhà họ Tạ chỉ để tìm hoa tai, còn chỉ trích hắn không được tùy ý phán xét.
Chim hoàng yến nhỏ được nuông chiều nên tính khí cũng lớn lắm. Lúc hắn đụng phải cậu ta ở nhà họ Sầm, cậu ta coi hắn như không khí. Hôm trước vì cậu ta dám ôm Tạ Nặc lăn trên bãi cỏ nên bị hắn trách, cậu ta không chỉ mặt lạnh cãi lại, mà còn trừng lại hắn.
Nuông chiều quá, đến mức không coi ai ra gì cả.
Tạ Tân nhìn tên đầu sỏ Lương Hành Dã gây nên mấy chuyện này vẫn đang ngồi trong xe gửi tin nhắn, nghĩ thầm, nếu Lương Hành Dã không có đầu óc chiến lược kinh doanh trên thương trường như vậy, chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ Lương Hành Dã đã lún sâu trong sắc đẹp rồi.
Cửa lớn mở ra, nhóm bảo vệ ba năm người ở cổng trước đây giờ chỉ còn một người, Tạ Tân cũng chỉ liếc mắt qua, chậm rãi bước vào trước sân nhà họ Sầm.
Vừa vào vườn hoa, đã thấy bảo mẫu sắc mặt hốt hoảng, Tạ Tân nhíu mày, dò hỏi: “Nặc Nặc đâu rồi?”
Bảo mẫu hoảng sợ giống như gặp ma, bàn tay đan vào nhau, lắp bắp nói: “Cậu…..Cậu chủ….”
Vừa kết nối được, lời nói của Sầm Minh Sâm vừa nhanh vừa vội, “Tiểu Tân, cháu đến trước sân chưa? Nặc Nặc đã xảy ra chuyện rồi.”
Tim Tạ Tân như nhảy lên tận cổ họng, câu sau lại được phát ra “Trì Ninh làm chuyện đồi bại với con bé ” giống như băng đá xuyên vào tâm trí hắn, làm đầu óc hắn trở nên mơ hồ.
Máu dồn lên não, đầu óc cứ ong ong không ngừng. Hắn ném chiếc áo gile lông và cốc nước xuống, ba chân bốn cẳng chạy đi, điên cuồng chạy đến nơi mà Sầm Minh Sâm vừa nói.
Gió lạnh sắc như lưỡi dao thổi qua hai má hắn. Lúc này tất cả những sự thận trọng và những giáo dưỡng đều đã bị hắn ném ra sau đầu. Tạ Tân bước lên bồn cây đi đường tắt, bám vào hàng rào, nhảy vọt qua, lao vào sân sau, mạnh mẽ đá văng cửa phòng học ở cuối hành lang.
Hắn liếc mắt thấy Tạ Nặc đang nằm trên bàn dụi dụi mắt, tay ôm con thỏ, ngơ ngác như là không biết đã xảy ra chuyện gì, mà bên cạnh là Sầm Minh Sâm đang giữ lấy Trì Ninh, ông ta khống chế chặt lấy Trì Ninh.
Sầm Minh Sâm nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, lo lắng đau lòng, “Tiểu Tân, Nặc Nặc chơi mệt nên đi tới phòng học ngủ, chú thì đang đi tắt đèn, thì nhìn thấy Trì Ninh đang sờ mó vào trong quần áo của con bé….”
Đùng một tiếng, tai hắn ù lên, ngực Tạ Tân đau nhói, hắn với lấy cây đàn ghita treo trên tường.
Trì Ninh bị giữ chặt, cú sốc do bị vu khống vẫn chưa giảm đi, cậu vừa bị Sầm Minh Sâm lôi từ phòng người giúp việc đi đến lớp học đã thấy Tạ Tân hùng hùng hổ hổ lao đến.
Tất cả xảy ra như sấm sét vào đá lửa va chạm vào nhau, cậu bị che kín miệng nên không có cách nào cãi lại, càng không có cách nào để phản kháng, nhìn thấy Tạ Tân lấy đàn ghi-ta xuống, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ cực độ.
Ngay sau đó, đàn ghi-ta bị một chân đá văng, “rầm” một tiếng đập mạnh xuống đất, Tạ Tân lảo đảo ngã về phía sau.
Một cú đá dùng sức quá mạnh nên cây đàn ghi-ta đã bị gãy ngay lập tức, từng phần rơi xuống sàn. Lương Hành Dã bảo vệ Trì Ninh sau lưng, lạnh lùng nhìn Tạ Tân và Sầm Minh Sâm, “Các người đang làm gì vậy?”
Anh nhận được cuộc điện thoại không rõ đầu đuôi, vội vàng chạy đến phòng học. Trên đường trông thấy Tạ Tân đang chạy như điên, dự cảm chẳng lành nên anh tăng tốc đuổi theo nhưng vẫn chậm hơn hắn nửa bước.
Bước vào phòng học, phát hiện Trì Ninh bị Sầm Minh Sâm ghì chặt trên bàn, quần áo lộn xộn, cả người bị dính bẩn như vừa lăn xuống bùn đất, mà Tạ Tân ở một bên lại đang giận giữ tóm lấy cây đàn ghi ta.
Tạ Tân quát: “Tránh ra!”
Trong bầu không khí căng thẳng, sắc mặt Sầm Minh Sâm như một người lớn trong nhà lo lắng không thôi, nói lại câu vừa rồi.
“Không thể nào, ” Lương Hành Dã khẳng định một cách dứt khoát, “Tạ Tân, cậu bình tĩnh một chút.”
“Bình tĩnh sao? Nếu là cậu cậu có thể bình tĩnh được sao?!” Tạ Tân sắc mặt u ám, như một đám mây đen lao đến.
Hắn bùng nổ dữ dội, dùng sức lực và tốc độ kéo Lương Hành Dã ra, sau đó quay sang Sầm Minh Sâm, “Chú Sầm, giúp cháu giết chết cậu ta.”
Không đợi Sầm Minh Sâm phản ứng lại, ánh mắt Lương Hành Dã đã lạnh thấu xương, giống như con sói nhìn vào ông ta: “Ông động vào Trì Ninh thử xem!”
Tạ Tân chỉ mới tập được mấy chiếu phòng thân cơ bản, sức mạnh bùng nổ thoáng chốc biến mất, lại bị Lương Hành Dã giữ chặt hai tay lại, bắt buộc hắn phải bình tĩnh lại.
Tạ Tân điên thật rồi, rống lên giận dữ: “Lương Hành Dã cậu…”
Hành động xung đột của bọn họ chỉ xảy ra trong vài giây. Trì Ninh cả đêm trốn đông trốn tây, lại bị lôi đến lớp học, tâm trạng cậu đảo lộn hết lên như sắp sụp đổ rồi.
Tạ Tân bị giữ chặt lại, Sầm Minh Sâm cũng không dám ra tay, cậu cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng: “Tôi không có!”
Chân cậu đã sớm mềm nhũn rồi, sức lực cũng đã dần cạn kiệt, mặt cũng rất đau, giọng nói run rẩy, kể lại hết sự việc đã xảy ra tối nay.
Lại lấy điện thoại ra, “Tôi có quay lại video, nhưng bị Sầm Minh Sâm xóa rồi...”
Sầm Minh Sâm biểu tình không dám tin, chỉ tay vào Trì Ninh, vô cùng đau khổ: “Cậu thế mà lại kéo thầy xuống nước, cậu không sợ trời phạt sao?”
“Trước tiên không nói đến việc tôi xóa hay không, ” Sầm Minh Sâm ung dung, “Tôi hỏi cậu, cậu có chứng cớ gì không?”
Ông ta diễn quá mức chân thật, ngay cả Trì Ninh cũng cảm thấy ông ta vô tội. Nhưng Trì Ninh không cho phép chính mình phải rụt rè, đè nén sự tủi thân, cũng chỉ vào ông ta, lớn tiếng hỏi lại, “Vậy ông có chứng cớ sao? Dựa vào đâu mà ông nói là tôi thì chính là tôi chứ?!”
Sầm Minh Sâm nhìn về phía Tạ Nặc, Tạ Nặc bị cảnh tượng diễn ra ở đây dọa sợ, trợn tròn mắt nhìn, nước mắt đang đảo quanh ở hốc mắt.
Sầm Minh Sâm dẫn dắt, dịu dàng hỏi: “Nặc Nặc, lúc cháu đang ngủ, có cảm giác được gì không? Có phải có người sờ vào cháu không?”
Lương Hành Dã lạnh giọng, “Sầm Minh Sâm, ông đừng dẫn dụ vu oan…..”
Tạ Tân đánh gãy lời anh: “Nặc Nặc, em nói đi.”
“Em không nhớ rõ nữa, ” Tạ Nặc chớp mắt, nước mắt rơi xuống, “Em đang ngủ, hình như….Hình như có người sờ vào người em.”
Mắt Tạ Tân đỏ lên, gân trên tay cũng nổi lên, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi Lương Hành Dã, nhìn vào ánh mắt Trì Ninh hắn càng hung tợn hơn.
Lương Hành Dã kéo Trì Ninh ra phía sau “Nặc Nặc, em có nhìn rõ là ai sờ không?”
“Em không biết.” Tạ Nặc sợ hãi ôm con thỏ, nước mắt liên tục rơi xuống.
Một bên là người có quan hệ tốt với chú nhỏ, bề ngoài Sầm Minh Sâm hiền hoà nho nhã, một bên là người hắn có ấn tượng cực kém, nhiều lần thấy Trì Ninh thân mật với em gái hắn, trong lòng Tạ Tân đương nhiên biết sẽ nghiêng về phía người nào.
“Lương Hành Dã tôi cảnh cáo cậu,” Tạ Tân nắm chặt tay khiến gân xanh đều nổi lên, run rẩy nói, “Cậu mà cứ bảo vệ cậu ta, thì ngay cả bạn bè chúng ta cũng không thể nữa, tôi nhất định sẽ giết chết các người!”
Hắn quát: “Tránh ra!!”
Trì Ninh đẩy Lương Hành Dã ra, nói nhỏ nhưng rất kiên quyết “Tôi nói không phải tôi, tôi có chứng cớ!”
Tạ Tân căn bản nghe không lọt tai nữa rồi, vẫn hùng hổ đi tới gần cậu.
“Lương Hành Dã, tôi cảnh cáo cậu lần cuối, tránh ra!!”
“Nặc Nặc không biết là ai,” Lương Hành Dã ngăn Tạ Tân đang hùng hổ như muốn giết người lại “Cậu ít nhất cũng phải nghe Trì Ninh nói xong đã chứ!”
“Tình cảm mười mấy năm của chúng ta,” Trong mắt Tạ Tân đều là tia máu, rống lên giận dữ, “Cậu cũng là người nhìn Nặc Nặc lớn lên, cậu bị sắc đẹp làm cho lú lẫn rồi…”
Lương Hành Dã thấp giọng nói, “Trì Ninh không thể nào làm ra loại chuyện này. Tạ Tân, bây giờ quan trọng nhất là phải làm cho rõ chuyện này đã!”
Dưới chân là mảnh gỗ do đàn ghi ta bị gãy, bị hắn giẫm lên vỡ nát, giống như đang ghép lại một con cá chết trong lưới rách, từng bước ép sát. Lương Hành Dã che cho Trì Ninh, không hề di chuyển. Sầm Minh Sâm ở một bên âm thầm châm ngòi.
Khung cảnh hỗn loạn đáng sợ, Tạ Nặc bị dọa sợ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khóc òa lên, nước mắt cứ thể chảy ra, “Anh ơi, em sợ.”
Hắn hít sâu mấy hơi, cố gắng kìm nén những cảm giác bạo lực kia, chờ đến khi khống chế được biểu tình trên mặt, gân xanh trên tay cũng giảm đi, đi đến bên bàn ôm lấy Tạ Nặc.
“Nặc Nặc không sợ, không sao nữa rồi.” Tạ Tân dùng tay áo lau nước mắt cho cô bé, nhẹ giọng nói, “Anh không tức giận nữa.”
Tạ Nặc càng khóc lớn hơn, “Anh trai, anh đừng đánh nhau với anh Lương mà.”
Tạ Tân liếc mắt nhìn cô bảo mẫu đang nơm nớp lo sợ đứng dựa vào tường, cuối cùng cũng chỉ mắng cô không cẩn thận, không làm tốt công việc: “Đưa Nặc Nặc về nhà đi.”
Tạ Nặc sống chết không chịu đi, lau đi nước mắt, “Anh đừng mắng cô ấy, là em cố ý trốn đi, là lỗi của em.”
Cô bé vừa khóc thút thít, vừa nhỏ giọng gọi “anh ơi”, rồi nói “em sợ”, “Đừng đánh nhau với anh Lương”...
Sự tức giận điên cuồng trên người Tạ Tân bị tiếng khóc của cô bé đè nén xuống. Hắn vỗ nhẹ sau lưng Tạ Nặc, dịu dàng mở miệng: “Anh không đánh nhau nữa, em với bảo mẫu về nhà trước được không?”
Không khí có chút dịu đi, Lương Hành Dã nói với Tạ Tân, “Tạ Tân, xử lý sai người sẽ chỉ làm Nặc Nặc tổn thương hơn thôi.”
Báo cảnh sát thì chắc chắn Trì Ninh cũng sẽ bị liên lụy.
“Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ điều tra rõ việc này.” Lương Hành Dã nói, “Cậu tin Sầm Minh Sâm, tôi tin Trì Ninh. Tôi hiểu rõ vì sao cậu tức giận, nhưng tôi không thể nào để cho các người lôi Trì Ninh ra để nhận tội được!”
“Nhà họ Tạ chúng tôi….” Ánh mắt dịu dàng của Tạ Tân nhìn vào em gái hắn, sau đó lại nhìn về phía Lương Hành Dã với ánh mắt sắc bén, tràn ngập sự tức giận.
Lương Hành Dã: “Cho dù cậu có lấy nhà họ Tạ ra để chèn ép tôi, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Anh đứng đằng trước che chở cho Trì Ninh, bình tĩnh đối mặt với sự tức giận khó có thể nguôi của Tạ Tân.
Trì Ninh nhìn bóng dáng của Lương Hành Dã đứng phía trước. Cậu bị truy đuổi chạy khắp nhà họ Sầm, nỗi hoang mang khi trốn trong tủ ở phòng chứa đồ cũng dần biến mất. Mắt cậu đỏ lên không biết vì sao, tiến lên phía trước đứng cạnh Lương Hành Dã, cao giọng nói với Tạ Tân, “Tôi có chứng cớ.”
Tạ Tân hơi thả lỏng ra, nhìn chằm chằm Trì Ninh, “Mang chứng cớ ra đây cho tôi xem.”
Sầm Minh Sâm vẫn đứng im không tiếng động, vẻ mặt bình thản ung dung. Ông ta đã xóa sạch sẽ video rồi, còn cẩn thận kiểm tra cả tệp lưu trữ, xác nhận kỹ không còn dấu vết gì rồi, Trì Ninh lấy đâu ra chứng cớ nữa chứ.
Phòng học yên tĩnh, Trì Ninh nắm chặt tay Lương Hành Dã dưới ánh đèn sáng như để tiếp thêm năng lượng cho mình, sau đó nhấc máy gọi điện thoại cho Tống Hiểu Ý.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy, “Alo, Trì Ninh?”
“Tống Hiểu Ý, chúng ta báo cảnh sát đi.” Trì Ninh nói.
Cậu ta bắt đầu ra tay với Tống Hiểu Ý sao! Trong mắt Sầm Minh Sâm hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trì Ninh mở loa ngoài. Trên mặt cậu dình vài vết bẩn, có vài vết bị chảy máu. Mắt cậu ửng đỏ, tay nắm chặt điện thoại run run, giọng nói chầm chậm nhưng rất kiên định, “Anh biết sự thật rồi, là Sầm Minh Sâm ức hiếp em, không phải anh trai em.”
Chỉ có tiếng hít thở đáp lại.
“Em có nhớ cô bé chúng ta gặp lúc chiều tối nay không? Cô bé mặc áo khoác lông màu trắng sữa ấy, em ấy mới sáu tuổi, Sầm Minh Sâm đã giở trò đồi bại với em ấy.”
Đầu dây bên kia phát ra tiếng hít thở, không biết tại sao lại đột ngột dừng lại.
Mọi người sắc mặt khác nhau, chú ý tập trung hết mức vào cuộc đối thoại này.
Chỉ cần Tống Hiểu Ý thể hiện điều gì lạ, tình hình ở đây sẽ đảo ngược ngay lập tức. Sầm Minh Sâm ngay lập tức hoảng sợ, thấy có ánh mắt nhìn qua thì lập tức lại thay đổi sắc mặt trở lại bình thường.
Trong đầu Trì Ninh bây giờ chỉ có một ý nghĩ, đó là không thể chịu oan được, cũng không thể để Sầm Minh Sâm tiếp tục ức hiếp người khác nữa, cho dù là Tống Hiểu Ý, Tạ Nặc, hay là những học sinh khác.
Cậu bình tĩnh kể lại mọi chuyện tối hôm nay: “Lúc chiều tối em ngồi khóc ở sân sau, anh hỏi nguyên nhân thì em không chịu nói…”
Lúc này trong mắt Sầm Minh Sâm, những lời này giống như những đốm lửa, bùng cháy lan ra đống cỏ để gây hỏa hoạn. Ông ta dựa người vào bàn giáo viên, yên lặng siết chặt những mảnh vỡ của đàn ghita.
Mọi người ở đây đều đưa lưng về phía ông ta, nín thở im lặng lắng nghe.
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh, “Trì Ninh, em…”
Sầm Minh Sâm xảo quyệt đứng trong góc, đột nhiên ném một mảnh nhỏ. Mảnh nhỏ chạm vào chân của Tạ Nặc, Tạ Nặc run lên. Cô bé vốn vẫn đang sợ hãi, vừa nín khóc giờ lại khóc òa lên, phá vỡ sự im lặng.
Cô bé nức nở kêu lên: “Anh ơi, có sâu cắn em.”
Bảo mẫu vội vàng tiến lên kiểm tra, nhẹ giọng dỗ cô bé, mà mảnh nhỏ đã rơi xuống đất, Sầm Minh Sâm nhân cơ hội lên tiếng.
Sự việc phức tạp, Trì Ninh mới vừa nói sự thật thì lại có người cắt ngang. Cậu vội vàng giải thích với Tống Hiểu Ý nhưng vẫn chỉ phí công.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng ‘tút tút tút’, cuộc điện thoại bị cắt đứt.
Vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Sầm Minh Sâm trách mắng Trì Ninh, “Tống Hiểu Ý là cháu họ tôi, cậu khiến quan hệ chúng tôi trở nên như vậy, cậu vẫn đành lòng sao?”
“Hơn nữa còn cả Nặc Nặc, con bé là cháu gái của Tạ Xuyên, con bé mới chỉ có mấy tuổi, cậu có bệnh thì mau đi bác sĩ đi, vấy bẩn lên đầu tôi làm gì. Tôi nói cho cậu biết, vu oan cho người khác là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy!”
Lại quay mặt đối diện với Tạ Tân, giận dữ nói: “Tôi ngồi ngay ngắn ở đây, cứ việc gọi Tống Hiểu Ý đến đây ba mặt một lời đi!”
Sắc mặt kiên định quả quyết, giống như đang rất phẫn nộ khi bị vu oan, hận không thể lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch.
Trong lòng Tạ Tân cũng hơi tin. Sầm Minh Sâm là bạn của chú nhỏ hắn, đối với mọi người đều rất ôn hòa, trong lòng hắn mặc định cho rằng ông ta là một người có tính tình ôn hòa dịu dàng, Nặc Nặc cũng đến nhà họ Sầm nhiều rồi nhưng chưa bao giờ có chuyện ngoài ý muốn nào cả.
Mà Trì Ninh mặc dù bị hắn bắt gặp đã từng ôm rồi kéo Nặc Nặc, nhưng cậu ta lại dám gọi điện thoại chứng minh sự trong sạch.
Nếu báo cảnh sát chắc chắn Nặc Nặc cũng sẽ bị liên lụy, hơn nữa nhân chứng vật chứng cũng không có đủ.
Lại rơi vào hoàn cảnh bế tắc.
Đêm cũng đã khuya quá rồi, Tạ Nặc vẫn khóc nấc lên, ôm cổ Tạ Tân, tựa đầu lên vai hắn, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em muốn về nhà.”
“Chú đang ở nhà đợi em về chơi Transformers,” Tạ Nặc nũng nịu nói, “Em muốn về nhà, em cũng buồn ngủ rồi, em muốn chơi Transformers xong rồi đi ngủ.”
Tạ Tân lạnh lùng nhìn Sầm Minh Sâm và Trì Ninh, thấp giọng cảnh cáo: “Cho dù là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!”
“Cậu cứ đưa Nặc Nặc về trước đi.” Lương Hành Dã nói, “Tôi sẽ nhanh chóng cho cậu một câu trả lời.”
Tạ Tân vẫn còn tức giận: “Không cần, tôi sẽ tự mình điều tra.”
Sau khi Tạ Tân đưa Tạ Nặc rời đi, Sầm Minh Sâm cũng muốn đi nhưng Lương Hành Dã ngăn ông ta lại, “Đợi đã.”
Trong lòng Sầm Minh Sâm nhảy thót lên, nhưng vẫn bình tĩnh, nở nụ cười giả tạo: “Hành Dã, sao vậy?”
“Không cần thân thiết như vậy đâu, gọi chủ tịch Lương đi.”
Lương Hành Dã khóa trái cửa xong, phủi sạch mạng nhện trên tóc cho Trì Ninh,”Ông ta có tiếp xúc gần em quá không?”
Trì Ninh lắc đầu: “Không có.”
Người cậu có hơi bẩn, quần áo trước sau đều bị dính một dính đầy bụi mảng đen xì. Cổ tay áo với ống quần bị ướt sũng giống như chú chó nhỏ vừa bị ngược đãi vậy. Lương Hành Dã hỏi: “Sao trên người lại thành ra thế này?”
Trì Ninh mím môi, nỗi sợ hãi khi bị đổ oan cùng với sự tủi thân được dịp trào ra, “Ông ta gọi bảo vệ đuổi bắt em, em trốn được ở trong phòng chứa đồ rất bẩn.”
Lương Hành Dã quay đầu nhìn thẳng vào Sầm Minh Sâm.
“Cho bảo vệ đi vây bắt, hắt nước bẩn vào người em ấy, ” Lương Hành Dã mặt không chút thay đổi, giọng nói lạnh lùng, “Ông cảm thấy Trì Ninh dễ ức hiếp, hay là tôi dễ ức hiếp vậy?”
Sầm Minh Sâm lớn hơn Lương Hành Dã gần hai mươi tuổi, đã gặp qua không ít sóng to gió lớn nhưng lúc này ông ta cũng có hơi sững sờ khi nhìn vào mắt anh, chủ động xuống nước, “Thật có lỗi quá, lúc ấy tình huống cấp bách, không suy nghĩ thấu đáo.”
“Tình huống gì cơ? Tình huống ông giở trò đồi bại với Tạ Nặc sao?”
Sầm Minh Sâm cười giả tạo nói: “Chủ tịch Lương, không thể nói lung tung nha.”
Lương Hành Dã nhấc chân tới gần ông ta, tay vừa chạm vào, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bảo vệ đạp cửa, đập liên tục không ngừng.
Thần kinh Sầm Minh Sâm đang bị buộc chặt cũng được thả lỏng, bảo vệ đều là người của ông ta, đều có quan hệ họ hàng với ông ta, đều như châu chấu trên một sợi dây.
Ông ta khôi phục lại bộ dáng hiền hòa nho nhã trước kia, ám chỉ nói: “Chủ tịch Lương, cậu nên đưa Trì Ninh rời đi sớm một chút đi, nếu không muộn rồi sẽ gặp chuyện đấy.”
Lương Hành Dã bật cười, “Uy hiếp tôi sao?”
Anh nhấc tay mở cửa ra, mấy người bảo vệ thi nhau lao vào, chào Sầm Minh Sâm loạn hét cả lên, nào là anh, chú, cậu…
Lương Hành Dã xắn tay áo, đánh mạnh vào cằm Sầm Minh Sâm.
Sầm Minh Sâm ngã xuống đất, run rẩy chảy mồ hôi, ôm đầu kêu đau. Lương Hành Dã nhìn ông ta, “Nào, tôi cho ông mười lá gan, ông có dám để người của ông ra tay không?”
Nhưng ông ta vẫn không dám.
Cứng đấu với cứng cho dù có thắng, cắn trả lại cũng không có ích gì, Sầm Minh Sâm chỉ muốn chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ sẽ tự biến mất, dựa vào tường thở hồng hộc, hạ thấp mình nói: “Hiểu lầm rồi, tôi không có ý uy hiếp, chỉ là thấy cũng muộn rồi, thấy nghỉ ngơi sớm mới tốt.”
Mấy tên nhân viên bảo vệ to béo không rõ chuyện gì, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Lương Hành Dã đứng im liếc mắt nhìn ông ta, con thỏ khi nóng nảy sẽ nhảy qua tường, Trì Ninh vẫn ở đây, làm ầm ĩ lên cũng không hay, không cần thiết phải vội.
Anh nhịn lại, “Nói xin lỗi trước đi.”
Các nhân viên bảo vệ lại hai mặt nhìn nhau, Sầm Minh Sâm thở hổn hển nói ra một câu, “Đêm nay đã làm phiền đến cậu rồi, tôi nên nhận sai nhận sai.”
Mấy tên bảo vệ ai nấy đều quay sang xin lỗi Trì Ninh, rất ôn hòa, khác với dáng vẻ hùng hổ khi đuổi theo Trì Ninh trước đó.
Sầm Minh Sâm nghĩ việc này đến đây là kết thúc rồi, vẻ mặt thả lỏng không ít.
“Còn ông thì sao, ” Lương Hành Dã nhấn mạnh từng chữ, “Sầm Minh Sâm.”
“Ông hiểu Tạ Tân, nhưng có thể không hiểu tôi. Con người của tôi tính tình không tốt lắm, mấy loại chuyện này, tôi coi như cũng đã trải qua nhiều rồi.” Lương Hành Dã nói, “Tôi nhớ rõ lúc tôi đưa Trì Ninh đến đây đã đặc biệt nói qua, em ấy nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cần có người chăm sóc, ông chăm sóc như vậy sao?”
“Mỗi câu ông nói vào tối nay, mỗi chuyện mà ông làm, đều như đánh vào mặt tôi đấy.” Lương Hành Dã cười khẩy, “Ông chắc không cho rằng kéo Tạ Tân vào thì bản thân có thể xoay ngược tình thế và rút lui được chứ?”
Sầm Minh Sâm như sụp đổ.
Ông ta lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng coi như có chút uy tín danh dự nhưng khi so với Lương Hành Dã, có thể nói là khác nhau một trời một vực. Nhẫn nhịn để cho xong chuyện, ông ta cắn răng xin lỗi Trì Ninh.
Lương Hành Dã: “Không chân thành lắm, nói lại đi.”
Sầm Minh Sâm nghiến chặt răng, thành thật nói lại.
Trì Ninh nắm lấy tay của Lương Hành Dã, nhìn thấy bộ dạng nén giận của Sầm Minh Sâm, tất cả cảm xúc đều tụ hợp lại, vui sướng, tủi thân, phẫn nộ. Cậu nắm chặt cổ tay Lương Hành Dã, hận Sầm Minh Sâm nói cậu như vậy.
Sầm Minh Sâm có chết cũng không thừa nhận, chỉ nói là hiểu lầm.
“Thôi được rồi, ông phải ăn cơm tù rồi đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu, ” Lương Hành Dã đưa Trì Ninh rời đi, còn bỏ lại một câu, “Ông cứ chờ đó.”
Người Trì Ninh có hơi bẩn, lúc lên xe phải cẩn thận, ngồi co ro ở ghế phụ, nắm chặt dây an toàn, vừa nhắm hờ mắt vừa ngơ ngác.
Lương Hành Dã nghĩ cậu đang ngủ, cũng không hỏi chi tiết mọi chuyện thế nào, tắt nhạc trong xe đi để cậu nghỉ ngơi.
Cả đường không nói gì. Sau khi về đến nhà, Lương Hành Dã xoa đầu cậu, “Đi tắm rửa đi, tôi đi lấy hộp thuốc xử lý vết thương cho em…”
Chưa nói dứt lời, có điện thoại gọi đến, Lương Hành Dã dặn cậu, “Lát nữa đợi tôi ở phòng ngủ đi.” Sau đó ấn nghe máy, đi đến phòng sách.
Trì Ninh ngoan ngoãn”ừm” một tiếng, nhấc chân đi lên lầu.
Cậu bật vòi sen qua mức lớn nhất, hơi nóng bao phủ cả cửa kính. Dòng nước rơi xuống đầu cậu, chảy xuống cái lưng trắng nõn, rồi chảy dọc xuống chân.
Cậu ôm đầu gối, nhìn nước chảy xuống lỗ thoát nước như một lốc xoáy.
Ngay lập tức, đôi chân của cậu biến thành đuôi cá. Trì Ninh dựa lưng vào tường, mệt mỏi nhìn vào cửa kính mờ mờ, giống như chú cá đang bị mắc cạn trên bãi cát.
Vết thương ở hai má có hơi đau, xương quai xanh cũng bị sưng lên, lúc đè vào có hơi đau.
Nước rất nóng, cậu ngơ ngác nhìn thật lâu, mãi đến khi da đỏ lên mới lau khô người.
Sấy tóc xong, cậu đi đến phòng ngủ của Lương Hành Dã. Lương Hành Dã đang không ở đó, cậu ngồi xuống giường chờ anh.
Lương Hành Dã xử lý xong việc, khi cầm hộp thuốc đi vào, thấy Trì Ninh đang ngồi trên giường. Cậu chỉ ngồi một góc nhỏ, ngồi yên ngơ ngác, mím chặt môi, hai tay nắm chặt vào nhau.
Biểu tình và tư thế ngồi giống như không có cảm giác an toàn.
Lương Hành Dã ngồi xuống cạnh cậu, “Có phải vẫn còn sợ không?”
Trì Ninh càng thêm áy náy cúi đầu, ngón tay càng bấu chặt vào nhau, bấu tới khi trắng bệch đi, “Xin lỗi, em lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
“Không phải lỗi của em, em không cần giải thích.” Lương Hành Dã cầm tay Trì Ninh, tách lỏng ngón tay của cậu ra.
“Nhưng anh với Tạ Tân là bạn, hai người còn hợp tác….”
“Em lo lắng vấn đề này làm gì?” Lương Hành Dã lại nắm lấy cằm Trì Ninh, xử lý vết trầy to bằng ngón tay cái trên mặt cậu, “Có đau không?”
Trì Ninh không nói lời nào.
“Sao vậy?” Lương Hành Dã dịu dàng hỏi.
Trì Ninh: “Anh tin em sao?”
“Tôi đương nhiên là tin em rồi.”
Trì Ninh nghiêng đầu quan sát biểu tình của Lương Hành Dã, lại nhìn vào mắt anh. Những tủi thân cùng nỗi bất an lo lắng như được bộc lộ ra, cậu kể lại chân tướng một cách lộn xộn, “Em không có làm chuyện đó với Tạ Nặc. Em nghĩ là Tống Hiểu Ý bị anh trai em ấy ức hiếp nên em muốn tìm được chứng cớ.”
“Lúc em tới lấy điện thoại thì Sầm Minh Sâm đột nhiên xuất hiện, còn gọi bảo vệ đuổi bắt em nữa. Em chạy rất lâu. Phòng chứa đồ kia rất hôi, trên sàn nhà cũng bẩn nữa.”
“Em mượn điện thoại của thím để gọi cho anh, vừa mới nói thì đã bị bịt miệng, ông ta kéo em đến phòng học, xong sau đó Tạ Tân đến.”
….
“Hóa ra là như vậy,” Lương Hành Dã dùng tăm bông phết thuốc mỡ, giọng nói bình tĩnh nhưng có lực, “Tôi biết rồi.”
Trì Ninh xác nhận lại, “Anh tin lời em đúng không?”
Bàn tay Lương Hành Dã nhẹ nhàng vuốt phẳng mái tóc xoăn của cậu, giọng nói chứa đựng niềm an ủi mạnh mẽ, “Tôi đương nhiên tin em rồi.”
Lúc này, cảm xúc dữ dội như thủy triều của Trì Ninh mới được dịu đi. Cậu không muốn khóc nhưng giọng nói vẫn bị dính giọng mũi, kéo cổ áo ngủ xuống, “Lương Hành Dã, cổ em cũng rất đau.”
Không phải là cổ, mà là xương quai xanh, do cổ cậu trắng nõn, khi chạy trốn bị va vào tường nên vô cùng dễ thấy.
Lương Hành Dã hạ tầm mắt nhìn xuống, lấy bình xịt tránh tụ máu xịt cho cậu.
Mắt Trì Ninh ngấn nước, nước mắt im lặng rơi xuống.
“Không sao cả, đừng khóc.” Lương Hành Dã lau nước mắt cho cậu.
Trì Ninh ngồi khoanh chân trên chiếc chăn bông màu đen xám, nhìn chằm chằm Lương Hành Dã, trong đầu lại nhớ đến lúc đó anh đá văng chiếc đàn ghita, mạnh mẽ giữ chặt lấy Tạ Tân, lại ép Sầm Minh Sâm xin lỗi cậu, trong lòng có hơi chua xót, khịt mũi hỏi, “Hôm nay em có thể ngủ với anh không?”
Lương Hành Dã: “Được.”
Trì Ninh chui vào trong chăn, chờ Lương Hành Dã lên giường xong lại chui vào trong lòng Lương Hành Dã, dán mặt vào ngực anh.
Có chút ngại ngùng, sự ỷ lại thầm lặng.
Bọn họ đã từng ngủ cùng nhau rồi. Lúc trước là nước sông không phạm nước giếng, lần đó Trì Ninh mơ thấy ác mộng, cũng chỉ là dựa vào. Nhưng hôm nay lại nằm sát cậu, Lương Hành Dã có thể cảm nhận được mái tóc xoăn của cậu đang ở dưới cằm mình, hơi thở ấm áp xen lẫn tiếng tim đập.
Giống như con mèo nhỏ, mềm mại làm cho người ta không thể nào buông tay.
Lương Hành Dã không thể kiểm soát được sự căng thẳng.
Trì Ninh ỷ lại vào anh, có tình cảm với anh, anh cũng sớm đã cảm nhận được. Từ lúc cậu lên bờ, từng ngày tích lũy lại, sau nhiều đêm thì anh đã xác nhận được.
Bầu không khí trong gia đình anh vốn không vui vẻ lắm, hầu hết bạn bè đều là người cứng rắn, mối quan hệ có tốt đến đâu thì vẫn có rào cản, về vấn đề tình cảm riêng tư, rất ít khi lệ thuộc vào nhau.
Trì Ninh rất dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo vệ của anh, cùng với những cảm xúc khó có thể giải thích được.
Anh nghĩ, nên cho Trì Ninh một câu trả lời rồi.
Như vậy nếu sau này Trì Ninh gặp chuyện, sẽ nghĩ đến anh đầu tiên, sẽ không hành động liều lĩnh.
Trì Ninh hồn nhiên không biết gì, thì thầm nói với anh, “Em bị dọa chết mất, lúc em trốn ở phòng chứa đồ. có một tên bảo vệ giả vờ đi, muốn dụ em đi ra ngoài…..”
“Em rất thông minh, chính là nghĩ ra để gọi điện thoại cho Tống Hiểu Ý.”
“Ừm, ” Trì Ninh lẩm bẩm nói, “Em có hơi không thích Tạ Tân, nhưng anh ta cũng chỉ vì bảo vệ em gái, cho nên em ghét Sầm Minh Sâm nhất.”
Lương Hành Dã khẽ nhúc nhích ngón tay, thử dang tay ôm lấy Trì Ninh. Cánh tay đang ôm eo anh cũng siết chặt hơn, khẽ nói: “Mấy ngày nay em cứ ở trong biệt thự đợi đi, chuyện của Sầm Minh Sâm và Tạ Tân tôi sẽ xử lý.”