Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy

Chương 7



Kỷ Tuyên bị câu “cục cưng trong lòng” này làm cho khiếp sợ một lúc lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Lương Hành Dã đã cong từ bao giờ? Từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng thấy Lương Hành Dã có dấu hiệu này, làm sao có thể đột nhiên cong hoàn toàn như vậy? Lại còn cong một cách oanh oanh liệt liệt.

Kỷ Tuyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trì Ninh một hồi lâu rồi nghĩ thầm, mẹ nó, điều này cũng có vẻ hợp lý quá đi.

Hắn hỏi Trì Ninh tên gì, quê quán ở đâu, đã tốt nghiệp đại học hay chưa?

Lúc Kỷ Tuyên và Lương Hành Dã nói chuyện với nhau đều hạ thấp giọng xuống, Trì Ninh bị đau đầu đang thất thần, không chú ý lắng nghe bọn họ nói chuyện. Đến lúc Kỷ Tuyên nắm lấy tay cậu, cậu mới nhận ra rằng Kỷ Tuyên đang nói chuyện với mình.

Kỷ Tuyên có quá nhiều câu hỏi, cậu ù ù cạc cạc nửa hiểu nửa không, chẳng biết phải trả lời như thế nào. Trì Ninh quay lại nhìn Lương Hành Dã, Lương Hành Dã tiếp lời: “Tên Trì Ninh, tao mua cậu ta từ chợ đen ở nước ngoài, cậu ta bị câm, không nói được.”

Kỷ Tuyên trợn mắt há miệng: “Mẹ nó, chủ nghĩa tư bản ác độc. Mày như thế này là phạm pháp đấy có biết không hả? ”

“Phạm pháp?” Lương Hành Dã nói, “Không biết, tao vẫn còn việc phải làm, đi trước đây.”

Đầu Trì Ninh chỉ bị chấn động nhẹ, miệng vết thương cũng đã được xử lý sạch sẽ không cần phải nằm viện, khi tỉnh lại có thể rời đi ngay lập tức. Lúc phải đi kiểm tra lại, Lương Hành Dã do dự một lúc. Anh lo lắng Trì Ninh sẽ bị phát hiện khác với người bình thường rồi sẽ khiến mọi chuyện vỡ be bét, liên lụy đến một loạt sự việc, không ngờ rằng kết quả lại hoàn toàn bình thường, tránh được không ít chuyện phiền toái.

Lương Hành Dã gõ vào tay vịn của ghế dựa, ý bảo Trì Ninh đứng dậy.

Kỷ Tuyên nhìn Trì Ninh, thấy khuôn mặt ngơ ngác kia bệnh nghề nghiệp của hắn lại tái phát. Hắn ngăn Lương Hành Dã lại: “Chờ đã, tại sao cậu ta không thể nói được? Não cậu ta có vấn đề sao? Hay là cổ họng? Hay là do yếu tố tâm lý? Có một số nguyên nhân sinh bệnh có thể chữa trị và đạt kết quả tốt, hay là mày đưa cậu ta khám lại xem sao. ”

“Không cần.”, Lương Hành Dã nói nhăng nói cuội, “Là do yếu tố tâm lý, đã điều trị qua, hiện tại đang học nói. ”

Kỷ Tuyên vẫn còn muốn hỏi, Lương Hành Dã đã ngắt lời: “Được rồi, bọn tao còn có việc phải đi trước. ”

Trì Ninh đi theo Lương Hành Dã ra ngoài. Sải chân Lương Hành Dã rất lớn, cậu lại mang giày bệnh viện, vừa đi vừa vén ống quần, đuổi kịp anh có chút tốn sức.

Hành lang rất dài, khoảng cách giữa Lương Hành Dã và cậu ngày càng xa. Cậu dừng lại, nhìn tấm lưng ngược sáng của Lương Hành Dã ngày càng nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn bằng một quả bóng nhỏ in lại ở cuối hành lang.

Cậu biết rằng tâm tình Lương Hành Dã đang rất tồi tệ.

Đại khái cậu nghe hiểu nội dung cuộc nói chuyện trong phòng tắm lúc sáng, chính vì cậu mà Lương Hành Dã đã cãi nhau với người phụ nữ ấy.

Trong đầu cậu chợt thoáng hiện cuộc tranh cãi giương cung bạt kiếm cùng khuôn mặt lạnh lùng của Lương Hành Dã, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở câu nói chói tai “Ngay lập tức xử lý cậu ta!”.

Cậu không thể hiểu được tại sao mặc đồ của Lương Hành Dã với đôi chân trần lại khiến người phụ nữ ấy phản ứng dữ dội như vậy nhưng cậu thật sự không muốn gây phiền toái cho Lương Hành Dã.

Trì Ninh quay người về hướng phòng bệnh, Kỷ Tuyên vừa vặn đi ra không thấy cậu. Hắn đi về hướng ngược lại, miệng la hét om sòm: “Aiz, bút của mình đâu rồi? Tên nhãi ranh nào đã lấy của cây bút của mình rồi?”

Trì Ninh đóng cửa lại ngồi xổm xuống đất. Cậu dựa lưng vào cánh cửa, tự hỏi bản thân phải đi đâu sau khi rời khỏi đây nhưng cậu suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể nghĩ ra được, không có nơi nào thân thuộc với cậu cả.

Vậy thì đành đi đến đâu tính đến đó vậy. Tuy nhiên, cậu phải bồi thường cho Lương Hành Dã nữa. Trì Ninh ấp ủ tâm tư ấy, bắt đầu đắm chìm trong suy nghĩ cho rằng bản thân mình sắp chết lúc trước, ấy vậy mà nước mắt cũng trào ra từ trong hốc mắt nhưng chỉ có một tầng mỏng manh.

Cậu sờ sờ đầu mình, chần chừ một lúc rồi nhắm mắt lại, vòng tay ra sau gõ đầu một cái. Cậu không dùng quá nhiều sức lực nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ. Trì Ninh vừa khóc vừa gói những viên ngọc trai vào trong quần áo, không để chúng lăn xuống mặt đất.

Số lượng ngọc không quá nhiều nhưng cũng không phải là ít. Mỗi viên đều được nắn nót tròn đầy, sau khi chúng đã đông cứng lại, Trì Ninh cầm chặt trong tay, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc đi cậu luôn vấp phải ống quần của mình cho nên bước đi rất chậm chạp, lúc đến cuối hành lang, mồ hôi đã đổ khắp người.

Lương Hành Dã đang nói chuyện điện thoại, quay lưng về phía hành lang. Trì Ninh nghĩ một lúc rồi đứng sau lưng anh chờ đợi.

Cuối hành lang không có người, gió từ cửa sổ lùa vào, tầng lầu cao, gió thổi mạnh đến mức có cảm giác không thoải mái. Trì Ninh bị gió thổi đau cả đầu. Cậu không chịu đựng nổi nữa, tiến đến bên cạnh Lương Hành Dã, kéo lấy tay anh đặt vào đấy một nắm ngọc trai.

Lương Hành Dã cúi đầu nhìn cậu, miệng vẫn đáp lại lời của đối tác: “Đúng vậy, vài ngày nữa bão mạnh sẽ đổ bộ, tiến độ sẽ bị đình trệ …”

Trì Ninh uốn từng ngón tay đang duỗi thẳng của Lương Hành Dã lại để nắm chặt lại thành nắm đấm, bao bọc lấy mấy viên ngọc.

Lương Hành Dã phớt lờ cậu, tiếp tục nói: “Tôi đã xem qua phương án, kéo dài được cùng lắm là một tuần, nhưng…”

Trì Ninh xoay người rời đi. Cầu thang ở gần cuối hành lang nhưng ở khoảng cách bốn hay năm mét, cậu vén ống quần lên, tăng tốc độ bước chân, rẽ vào cầu thang.

Lương Hành Dã nói với đối tác: “Tôi có việc phải làm bên này, tôi sẽ liên lạc với anh sau.”

Trì Ninh bước đến cầu thang, từ tay vịn nhìn xuống dưới. Cầu thang tầng tầng lớp lớp nối đuôi nhau, sâu không thấy đáy. Bởi vì tư duy theo quán tính, cậu cho rằng lối thoát hiểm ở phía trên cho nên nhấc chân leo lên cầu thang.

Leo được nửa đường, cậu nghe thấy tiếng Lương Hành Dã gọi mình “Trì Ninh”. Cậu quay đầu lại, nhìn Lương Hành Dã.

Hôm nay không có mặt trời, mây mù bao phủ khắp nơi. Ánh nắng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ như hư như ảo, hắt lên cầu thang lại càng thêm ảm đạm. Trì Ninh đang đứng bên cửa sổ, cả khuôn mặt đều mờ mịt, chỉ có đôi bông tai ngọc trai màu xanh hoa ngô có chút ánh nắng vắt ngang, lập lòe vài tia sáng.

Lương Hành Dã lại gọi “Trì Ninh”.

Trì Ninh cho rằng Lương Hành Dã tìm cậu có chuyện gì đó nên bước xuống cầu thang. Cậu chưa quen sử dụng hai chân, lúc dẫm lên bậc cuối cùng, đầu gối khuỵu một cái thiếu chút nữa quỳ xuống đất. Lương Hành Dã đỡ lấy cậu dìu cậu lên.

Mặc dù mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều bắt nguồn từ Trì Ninh nhưng Lương Hành Dã cũng hiểu rõ, lần này xảy ra chuyện liên quan đến Hứa Tấn, ngay cả khi Trì Ninh không ở đó, nội trong vài ngày tới, mẹ anh cũng sẽ tìm những lý do khác để gây sự.

Anh không có thói quen giận cá chém thớt, đặc biệt anh còn khiến Trì Ninh bị thương trong lúc đôi co.

Lương Hành Dã không biết Trì Ninh muốn lên lầu để đi đâu. Anh định đợi Trì Ninh dưỡng thương xong rồi mới tìm thời gian đưa cậu trở lại biển. “Cục cưng trong lòng” vừa rồi anh chỉ là nói cho sướng miệng, không hề xem đó là sự thật nhưng đâm lao thì phải theo lao, lỡ rồi thì cứ lợi dụng hành vi ấu trĩ chết tiệt của Trì Ninh, dù sao cũng không quan trọng.

Lương Hành Dã nhìn thời gian, bây giờ là mười giờ rưỡi, anh nói với Trì Ninh, “Đi theo tôi, đừng có chạy lung tung.”

Trì Ninh sửng sốt. Lương Hành Dã ấy vậy mà không chán ghét cậu phiền hà, muốn đưa cậu về nhà ư? Cậu mím môi nhìn Lương Hành Dã. Trái tim cậu như ngâm trong dòng biển ôn hòa được ánh mặt trời sưởi ấm, tràn đầy, còn có chút nóng nóng.

Lương Hành Dã không để ý đến biến hóa biểu cảm trên gương mặt Trì Ninh. Anh nhét ngọc trai trong tay vào túi, bảo Trì Ninh đi theo anh vào thang máy.

Sau khi lên xe, Lương Hành Dã chuẩn bị đến công ty, Trì Ninh ngồi trên ghế phụ. Thấy Lương Hành Dã thắt dây an toàn, cậu cũng học cách thắt lại. Tiếng “cụp cụp” vang lên, thành công thắt được rồi.

Xe vừa chuyển động, Trì Ninh nghiêng người sang một bên, cổ áo trượt xuống để lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà. Lương Hành Dã liếc nhìn cậu một cái. Trì Ninh có khung xương nhỏ, mặc quần áo chỗ nào cũng rộng. Anh không thể đưa Trì Ninh đến công ty được nhưng để cậu lại trong xe cũng không an toàn.

Lương Hành Dã tính toán thời gian, lái xe ra khỏi bệnh viện, quẹo vào trung tâm mua sắm. Quần áo của anh đều do chuyên gia giao đến nhà, đối với kiểu dáng quần áo thịnh hành không mấy quen thuộc nên đành đưa Trì Ninh đến cửa hàng quần áo nam gần nhất.

Rời khỏi trung tâm mua sắm, nhân viên bán hàng đi theo sau Lương Hành Dã và Trì Ninh, trên tay cầm những chiếc túi mua sắm lớn lớn bé bé đều có đủ.

Mua đồ có hơi nhiều, Lương Hành Dã mở cửa xe, bảo nhân viên đặt túi hàng vào ghế sau. Nhân viên chọn rất nhiều quần áo và giày dép cho Trì Ninh, Lương Hành Dã không mấy hứng thú với việc chọn chọn lựa lựa này, toàn bộ đều đóng gói là xong.

Trì Ninh ngồi trên ghế phụ, mặc áo tay ngắn màu trắng tinh phối với quần jean xanh, nhìn qua vừa thoải mái, thanh thuần lại sạch sẽ.

Cậu ôm chặt lấy quả bóng màu xanh mà nhân viên cửa hàng tặng trên tay, nghiêng người nhìn Lương Hành Dã đang dựa vào thành xe để trả lời tin nhắn. Lương Hành Dã vừa động đậy, ánh mắt cậu cũng di chuyển theo, dán chặt trên mặt Lương Hành Dã không chớp mắt.

Thấy Lương Hành Dã đóng cửa sau xe, bước vào ghế lái, Trì Ninh nghiêng người dựa về phía Lương Hành Dã.

Lương Hành Dã: “Có chuyện gì vậy?”

Trì Ninh bất ngờ thả quả bóng bay, ôm lấy cổ Lương Hành Dã, liếm sườn mặt bị thương của anh.

Không gian trong xe hơi nhỏ, Lương Hành Dã không kịp né tránh đã bị Trì Ninh liếm liếm, Lương Hành Dã che mặt, ngả người ra sau: “Cậu làm gì đấy?!”

Mấy năm qua Lương Hành Dã không đi đến những nơi chốn phức tạp, không qua lại với những người bên cạnh, cho dù ra ngoài xã giao cũng quyết giữ mình trong sạch. Người dám trêu chọc anh không thiếu tay thì cũng mất chân. Hôm nay quả thật không hề phòng bị, cảm giác ấm áp lưu lại trên mặt, gió từ điều hòa thổi qua mát rượi, Lương Hành Dã lau mặt, nhìn về phía Trì Ninh.

Trì Ninh ngồi yên ở ghế phụ không lên tiếng. Liếm mặt là hành vi rất thường thấy ở tộc mỹ nhân ngư, hôm nay là lần đầu tiên cậu làm hành động đó. Nhưng áp suất thấp của Lương Hành Dã khiến cậu lờ mờ ý thức được hành vi của mình có vẻ không ổn, vì vậy cậu di chuyển sang bên cạnh, dùng quả bóng bay ngăn chặn ánh mắt của Lương Hành Dã.

Lương Hành Dã đẩy quả bóng bay sang một bên, dùng tay kéo mặt Trì Ninh qua. Trong mắt Trì Ninh hiện lên vẻ mê mang khó hiểu cùng một tia hoảng hốt nhưng lại không hề có chút tà ý câu dẫn nào.

Lương Hành Dã lặng im một lúc lâu mới nặn ra một câu: “Không có lần sau.”

Da thịt trên má Trì Ninh bị ép vào nhau, cậu dùng sức “Ừm” một tiếng.

Lương Hành Dã buông tay, khởi động xe, lái đến công ty.

Trên đường đi, Lương Hành Dã cảm thấy vết thương trên mặt mình bắt đầu biến hóa. Chỗ đau nóng ran, bên trong dường như có thứ gì đó đang hòa tan, cơn đau âm ỉ ban đầu cũng dần biến mất.

Trong lúc đang đợi đèn giao thông, anh nhìn vào kính chiếu hậu thấy vết sưng tấy trên miệng viết thương đã giảm đi không ít. Nơi đó chỉ lưu lại một dấu vết rất mờ, nhìn thoáng qua chỉ như vô ý bị trầy xước.

Một loạt tiếng còi từ phía sau vang lên, cảnh sát giao thông liên tục vẫy trước mặt. Lương Hành Dã thấy đèn xanh đã bật sáng, rẽ vào một vị trí, tìm một chỗ tấp vào đỗ xe.

Chỉ trong chốc lát, vết thương đã hoàn toàn biến mất. Biết rằng mình đã hiểu lầm, Lương Hành Dã vô cùng ngạc nhiên trước khả năng chữa lành vết thương bằng nước bọt của Trì Ninh. Tuy chỉ là vết thương ngoài da nhưng việc vết thương lành hẳn trong thời gian ngắn vẫn nằm ngoài tầm hiểu biết của anh.

Có điều nước bọt của nhiều loài động vật trong tự nhiên quả thật có tác dụng chữa bệnh. Anh thả cần số, nhìn về phía Trì Ninh.

Trì Ninh không biết Lương Hành Dã đang nghĩ gì, cậu lén la lén lút liếc nhìn Lương Hành Dã, cho rằng Lương Hành Dã vẫn còn tức giận.

Vốn dĩ cậu đã xếp Lương Hành Dã vào trên thước đo tiêu chuẩn người tốt của mình. Ngay khi Chu Vân xuất hiện, địa vị của Lương Hành Dã trong lòng cậu lại muốn ngọ nguậy trồi lên. Hơn thế nữa, Lương Hành Dã lại còn đưa cậu về nhà, mua quần áo và giày dép cho cậu, cậu thật sự không muốn gây rắc rối hay quậy phá Lương Hành Dã.

Nhưng Trì Ninh còn chưa học nói, lại có rào cản trong giao tiếp cho nên cậu đành cúi đầu xuống, ra hiệu cho Lương Hành Dã sờ vào tóc mình.

Lương Hành Dã chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, nhất thời không động đậy.

Trì Ninh biết Lương Hành Dã không hiểu cách hòa giải của mỹ nhân ngư nên đã nắm lấy tay anh đặt lên đầu mình.

Mái tóc của Trì Ninh mềm mại bồng bềnh. Những ngón tay của Lương Hành Dã đan xen vào từng sợi tóc, bàn tay anh giống như đang lướt nhẹ trong một đám mây. Lương Hành Dã thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cúi đầu nhìn Trì Ninh.

Anh thường không chú ý đến ngoại hình của người khác, liếc qua một cái đã quên ngay. Nhưng khuôn mặt của Trì Ninh tương đối đặc biệt, thanh thuần, nói đúng hơn nó có nét linh động nhưng vô tội. Đặc biệt là đôi mắt ấy, dường như được rửa sạch bằng nước tựa như động vật nhỏ vậy.

Mà Trì Ninh quả thật là một con vật nhỏ ngây thơ coi anh như đồng loại, ôm lấy là liếm.

Trì Ninh cử động, đầu ngón tay của Lương Hành Dã lướt qua khiến cậu cảm giác hơi ngứa ngứa. Lương Hành Dã rút tay về, ánh mắt vốn dĩ phức tạp trở nên bình tĩnh: “Trì Ninh, sau này không được liếm tôi nữa. ”

Trì Ninh cầm quả bóng bay lên, giương mắt nhìn anh.

Hai người nhìn nhau một lúc, Lương Hành Dã nhẹ giọng: “Tôi là người, không phải nhân ngư.”

Trì Ninh chậm rãi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.