Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 14: Thông qua thử diễn



Cố Thanh Uyển nghe được âm thanh của em gái, vội vàng đi qua hỏi: "Chúc Chúc sao vậy? Sao lại không diễn."

"Chị hai Chúc Chúc không cắn được miếng thịt này."

Cố Thanh Uyển nhìn một đống đồ ăn nhìn có vẻ rất ngon và đẹp đẽ mà ngón tay nhỏ của em gái chỉ chỉ, cô nhìn kỹ một lúc thì mới nhận ra những đồ ăn đó đều là đạo cụ.

Cô cười, xoa đầu em gái nhỏ: "Chúc Chúc à, những thứ kia đều là đạo cụ để quay phim, không phải là đồ ăn thật."

"Không phải thật?"

Chúc Chúc vừa nghe thì đi đến gần cái bàn, tay cầm một miếng thịt trong đó, gõ gõ lên bàn, phát ra những tiếng "cộc, cộc, cộc".

Bé buông tay, chân mày nhỏ khẽ nhíu lại, hai tay bé nhỏ chống quai hàm, thở dài giống như người lớn.

"Chúc Chúc không có đồ ăn rồi."

"Ha ha ha..." Đạo diễn Trình cùng Lâm Nhụy Sơ bị dáng vẻ đáng yêu của Chúc Chúc chọc cười.

Đạo diễn Trình nói: "Chúc Chúc, lát nữa khi chúng ta thử vai sẽ cho em ăn đồ ăn thật."

"Thật sao?" Hai mắt Chúc Chúc sáng lên, đầu nhỏ ngẩng lên.

Đạo diễn Trình cười nói: "Thật."

Chúc Chúc có được lời xác nhận, vui vẻ kéo tay chị hai: "Chị hai, chị hai, lát nữa Chúc Chúc sẽ có đồ ăn ngon đó."

"Ừ, Chúc Chúc rất giỏi." Cố Thanh Uyển nhìn em gái vui vẻ thì cười càng tươi hơn.

Lâm Nhụy Sơ đi đến trước mặt Chúc Chúc, nói cho bé nghe là bé sẽ làm những gì khi thử vai: "Chúc Chúc nè, đến lúc đó em chỉ ngồi ở đó ăn là được."

"Dạ, dạ, Chúc Chúc thích ăn nhất đó." Chúc Chúc gật đầu nhỏ liên tục.

Chỉ chốc lát.

Mũi của Chúc Chúc ngửi thấy mùi thơm, bé thấy trên bàn có mấy đĩa thức ăn thơm ngon, giơ tay nhỏ lau nước miếng, bé đã rất muốn ăn rồi.

Cố Thanh Uyển nhìn em gái đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn, khẽ cười: "Chúc Chúc, chút nữa là bắt đầu thử vai rồi, em phải cố lên đấy nhé."

Chúc Chúc nắm bàn tay nhỏ, non nớt nói: "Dạ, cố lên, cố lên."

Cố Thanh Uyển nhìn em gái đang tự cỗ vũ chính mình, kéo bàn tay nhỏ của bé, dẫn bé đến nơi thử vai: "Chúc Chúc à, em ngồi ở đây nè, chị hai ở bên kia đợi em."

Cô nói xong vừa muốn quay người rời đi thì bị một bàn tay nhỏ kéo lại.

"Chị hai nhất định phải ở đó chờ Chúc Chúc nhé, không thể chạy lung tung nha, nếu như Chúc Chúc không tìm được chị hai sẽ rất buồn đó."

Cố Thanh Uyển giờ tay xoa xoa đầu mềm mại của em gái: "Chúc Chúc yên tâm, chị hai nhất định sẽ chờ em ở đó, không chạy lung tung."

"Dạ, Chúc Chúc tin chị hai sẽ ngoan ngoan."

Chúc Chúc vẫy vẫy tay với bóng lưng của chị gái, ngoan ngoãn ngồi ở đây, hai chân ngắn đung đưa, mắt to tròn nhìn đồ ăn thơm ngon trước mặt, nuốt nước miếng.

"Chuẩn bị... 3, 2, 1, bắt đầu."

Chúc Chúc nghe được tiếng bắt đầu thì vươn tay về phía đồ ăn.

Đạo diễn Trình và Lâm Nhụy Sơ ở bên ngoài nhìn Chúc Chúc đang hạnh phúc ăn uống bên trong, khi đến cuối cùng, hai tay nhỏ của bé đều không rảnh rỗi, tay năm tay mười bắt đầu gặm thức ăn.

"Ục, ục, ục..."

Hiện trường truyền đến một đợt âm thanh bụng réo.

Đạo diễn Trình nuốt nước miếng, hình ảnh đầy màu sắc, hương vị và những cử động của bé gái giống như gợi lên cảm giác thèm ăn, bây giờ anh ta cũng rất muốn xông lên ăn ngốn nghiến.

Lâm Ngụy Sơ nhìn Chúc Chúc càng ăn càng ngon, cô sắp không chống cự nổi dụ dỗ, dưới sự tác động của Chúc Chúc thì những món ăn kia càng thêm mỹ vị.

Những nhân viên khác tại hiện trường cũng sôi nổi nhắm mắt lại, bọn họ chưa từng nghĩ những món ăn bình thường này lại có thể ngon như vậy, chỉ ngửi mùi thôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Chúc Chúc chăm chú ăn những món ăn kia, bé ăn xong một món còn liếm mùi vị dính lại ở bên miệng nhỏ, sau đó bé lại ăn món ngon khác.

Bé ăn hết những món ăn ở trên bàn, đôi mắt to hạnh phúc híp lại, cầm khăn ở bên cạnh, nghiêm túc lau mỗi đầu ngón tay nhỏ, đồng thời thỏa mãn mà nấc cụt.

"Đã ăn hết rồi."

Chúc Chúc nhớ đến chú Trình kia từng nói, bé ăn xong là có thể rời khỏi nơi này.

Bé lập tức nhảy khỏi ghế, chân nhỏ bước đi, mục tiêu rõ ràng là chạy về phía chị hai: "Chị hai ơi, Chúc Chúc ăn hết sạch rồi."

Cố Thanh Uyển ngồi xổm đón em gái đang chạy về phía mình, ôm lấy em gái mềm mại: "Chúc Chúc làm tốt lắm."

"Hì hì."

Chúc Chúc được chị hai khen, tay nhỏ ôm lấy cổ cô, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ vùi đầu vào cổ cô.

Cố Thanh Uyển ôm em gái đứng dậy, đi về phía đạo diễn Trình.

Đạo diễn Trình và Lâm Nhụy Sơ hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại, Chúc Chúc ăn xong rời khỏi chỗ này lúc nào bọn họ cũng không biết, cả hai người đều đang chìm đắm trong biển đồ ăn.

Cho đến khi một giọng nói dễ nghe đánh thức bọn họ.

"Đạo diễn Trình, anh xem buổi thử vai này..."

"Tốt, tốt lắm, bây giờ chúng ta ký hợp đồng đi." Đạo diễn Trình không chờ Cố Thanh Uyển nói xong, kích động lên tiếng, không muốn chờ một giây phút nào mà giữ người lại.

Cố Thanh Uyển nhìn đạo diễn Trình tâm tình đang kích động, cảm giác như là anh ta nhìn thấy bạn cũ đã nhiều năm chưa gặp vậy.

"Được, vậy ký hợp đồng ở chỗ nào?"

Đạo diễn Trình vội vàng gọi hai người đi theo mình: "Bên này, bên này, mời theo tôi đến bên này."

Cố Thanh Uyển ôm em gái đáng yêu đi qua, cô nghiêm túc đọc hết nội dung hợp đồng, ký tên xuống phần chỉ định, cầm bản hợp đồng của mình.

"Chị hai, đây là cái gì vậy?"

Chúc Chúc ở trong lòng chị hai, theo tay của cô cầm lấy tờ giấy, bên trên là một đống thứ bé không hiểu.

"Cái này là hợp đồng, cái này chứng tỏ Chúc Chúc đã thành công, có thể đi đóng phim rồi."

Mặc dù Chúc Chúc có chút không hiểu ý của chị hai, nhưng bé biết như vậy là mình có thể kiếm tiền rồi, có tiền thì bé có thể mua quà cho người mình thích.

Bé vui vẻ vỗ tay: "Chúc Chúc có tiền rồi, có tiền mua rất nhiều rất nhiều quà."

"Chúc Chúc giỏi quá, có thể tự mình kiếm tiền rồi." Cố Thanh Uyển nhìn em gái vui vẻ như vậy, mắt cong cong bật cười.

Cô khom người khẽ đặt em gái xuống, sau trò chuyện cùng đạo diễn Trình và Lâm Sơ Nhụy mấy câu, nhớ là sáng mai cần đến để chính thức quay phim.

Sau đó cô dẫn em gái đi tẩy trang, thay đồ rồi chào tạm biệt hai người họ.

"Tạm biệt chú Trình, chị Lâm nha." Chúc Chúc vẫy vẫy tay nhỏ với hai người kia.

"Tạm biệt." Đạo diễn Trình và Lâm Nhụy Sơ nhìn bé đáng yêu như thế, rất mong đợi ngày mai tới sớm để gặp lại bé.

Cố Thanh Uyển dắt tay em gái rời khỏi đoàn phim, định trực tiếp đi về nhà.

Buổi trưa cô không ăn cơm vì sợ dọa người bên cạnh cho nên vẫn luôn đeo khẩu trang. Bây giờ cô cảm thấy hơi đói nên định về nhà ăn gì đó.

...

Sáng sớm hôm sau.

Chúc Chúc đã dậy từ sáng sớm, thay quần áo rửa mặt xong, chân ngắn chạy "lạch bạch lạch bạch" xuống dưới lầu, đi tìm chị hai nhờ chị cột bím tóc xinh đẹp cho mình.

"Chị hai, hôm nay Chúc Chúc muốn dùng cái màu hồng đó, muốn xinh đẹp."

"Được."

Cố Thanh Uyển đang bày chén dĩa ở bàn ăn, nghe được âm thanh non nớt của em gái, buông việc trong tay rồi dẫn bé về phòng khách: "Chúc Chúc, hôm nay chị hai sẽ buộc cho em hai bím tóc dễ thương, để em xinh đẹp nhé."

Cố Thanh Diên ở phòng bếp làm đồ ăn sáng cho mọi người, em ba ở bên cạnh giúp đỡ.

Hôm qua Cố Thanh Diệu biết hôm nay em gái phải đến đoàn phim quay phim, cậu có thể không nhìn thấy bé con khóc nhè đó gần một ngày thì cảm thấy thoải mái không ít.

Tay nhỏ của Chúc Chúc cầm gương không ngừng soi, nhìn hai bím tóc trên đầu mình, nghiêng đầu nở nụ cười đáng yêu với chị hai: "Đẹp đẹp."

Cố Thanh Uyển cuối cùng giúp em gái chỉnh lại một chút: "Được rồi, chúng ta đi ăn sáng đi."


"Dạ." Chúc Chúc gật gật đầu nhỏ, kéo tay chị hai dẫn cô đi về phía phòng ăn.

Bé ngồi trên ghế, hai má phúng phính phồng lên, cầm nĩa nhỏ của mình, đưa miếng bánh thơm ngon vào miệng.

"Anh cả, bái bai anh nha." Chúc Chúc vẫy vẫy tay nhỏ về phía anh cả đã ăn sáng xong chuẩn bị đến công ty.

"Bái bai."

Cố Thanh Diên mỉm cười tạm biệt người nhà, ra ngoài lái xe đi đến công ty, lát anh còn phải mở một cuộc họp.

Cố Thanh Uyển ăn sáng xong, cũng giúp em gái vừa ăn sáng xong lau miệng: "Chúc Chúc nè, lát nữa chị hai sẽ dẫn em đến đoàn phim. Em ở đó phải ngoan ngoãn nha."

"Dạ, ngoan ngoan."

Chúc Chúc lau sạch miệng, nhảy khỏi ghế đi đến phòng khách, đeo túi nhỏ ở trên sofa lên, bên trong túi có đồ ăn vặt mà bé thích nhất.

"Chị hai, chúng ta đi thôi. Chúc Chúc đã chuẩn bị xong rồi."

"Được, tới đây." Cố Thanh Uyển dặn dò em ba một vài chuyện, sau đó dắt tay em gái nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài.

Chúc Chúc nhìn đôi giày nhỏ của mình, vẫy vẫy tay với anh ba ở lại nhà: "Tạm biệt anh ba. Anh ở nhà phải ngoan đó nha."

Cố Thanh Diệu nhìn về phía hai người chuẩn bị ra ngoài, vung vung tay lên đáp lại hai người.

"Chúc Chúc, chúng ta đi thôi." Cố Thanh Uyển mở cửa ra ngoài, nhìn em gái vẫn còn ở bên trong.

"Chị hai, đợi Chúc Chúc một chút."

"Hả?" Cố Thanh Uyển không hiểu nhìn về phía em gái lại chạy về phía bên trong.

Chúc Chúc móc móc trong túi nhỏ, chân nhỏ chạy đến trước mặt anh ba, cầm đồ trong tay nhét vào trong tay cậu.

"Anh ba, đây là phần thưởng của bé ngoan, phải ngoan ngoan ở nhà đợi Chúc Chúc nhé."

Bé nói xong thì mau chóng chạy đi, tốc độ rất nhanh, như là sợ một giây sau anh ba sẽ hối hận không nhận đồ của bé nữa vậy.

"Tạm biệt anh ba nha." Chúc Chúc đi đến cửa, đóng cửa, nắm tay chị hai, đi ra ngoài.

Cố Thanh Diệu nhìn cánh cửa đóng chặt, xung quanh yên tĩnh, cậu cúi đầu nhìn viên kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn trong tay, khóe miệng cong cong mang theo ý cười nhàn nhạt.

Chúc Chúc được chị hai dẫn đến bên đường đợi xe, không bao lâu thì xe đến, hai người ngồi lên xe, đi đến nơi kiếm tiền.

....

Chúc Chúc ngồi trên xe, cả khuôn mặt nhỏ và tay nhỏ đều dán lên cửa kính, dán đến nỗi biến hình.

Bé nhìn ngoài cửa sổ xe, là nhà lớn mà bé từng nhìn thấy: "Chị hai, chúng ta đến rồi, đến rồi."

Cố Thanh Uyển nhìn em gái hăng hái, bảo bé ngồi yên lại: "Ừ, Chúc Chúc lát nữa phải cố lên đấy nhé."

"Dạ chị, cố lên, cố lên."

Chúc Chúc thấy xe dừng lại, kéo tay chị hai xuống xe, nhìn thấy người ở chỗ này còn nhiều hơn hôm qua: "Chị hai, có rất rất nhiều người nha."

Cố Thanh Uyển dắt tay em gái nói: "Những người đó cũng đến đóng phim đó."

"Có phải cũng giống như Chúc Chúc không?"

Cố Thanh Uyển nghe được câu hỏi của em gái, suy nghĩ một chút, trả lời: "Ừm... Chị nghĩ chắc cũng là như vậy, chúng ta vào đi."

"Được ạ."

Chân ngắn của Chúc Chúc bước đi theo bên cạnh chị hai, ánh mắt không ngừng chuyển động, rất tò mò với mọi thứ xung quanh.

Cố Thanh Uyển dẫn em gái đến chỗ đạo diễn Trình, thấy anh ta đang chỉ đạo hiện trường, lúc này tạm thời không nên làm phiền anh ta mới phải.

Đạo diễn Trình liếc mắt nhìn qua hai người, tạm giao việc trên tay cho trợ lý: "Hai chị em đến rồi à, vậy đến phòng nghỉ ngơi ngày hôm qua để thay đồ trước đi."

"Được." Cố Thanh Uyển dẫn em gái về phía đó.

....

Sau đó, Chúc Chúc đi theo chị hai đến căn phòng ngày hôm qua.

Chờ sau khi thay đồ xong, Chúc Chúc dùng hai tay nhỏ nhấc bộ đồ gọi là cổ trang này lên để lộ ra chân nhỏ của mình, như vậy bé cảm thấy dễ đi đường hơn chút.

Bây giờ bé rất vui vẻ, bé đã trở nên xinh đẹp hơn, chân nhỏ không khỏi bước nhanh hơn, hiện tại bé còn muốn nhảy mấy cái.

Cố Thanh Uyển thấy em gái đi hơi nhanh, đã cách mấy bước với mình, nói: "Chúc Chúc đi chậm thôi, không vội."

"Ai ya..."

Chúc Chúc cúi đầu, muốn kéo váy lên để lộ chân ra thêm chút nữa, nhưng bước chân của bé không hề dừng lại, chỉ chốc lát, bé liền đụng phải gì đó.

Bé lắc lắc đầu nhỏ, nhìn cây cột màu đen trước mặt mình.

Chúc Chúc đưa tay nhỏ ra, vỗ vỗ cây cột trước mặt này, giọng nói non nớt: "Mày có đau không thế? Cây cột?"

"Không đau."

Chúc Chúc nghe được giọng nói mang theo tiếng cười khẽ từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Chúc Chúc kích động: "!!!"

Cuối cùng bé cũng gặp được đồng loại rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.