Khi Chúc Chúc nghe Thống Thống nói về phương pháp, nét mặt của bé lập tức tươi sáng lên: "Thống Thống à, phương pháp đó là gì vậy?"
Hệ thống đáp: "Thu hồi hệ thống."
Chúc Chúc: "???"
Chúc Chúc nghe không hiểu, bé mơ hồ chớp mắt vài cái: "Thống Thống ơi, Chúc Chúc không hiểu nha."
"Tôi đã tìm thấy sự tồn tại của một hệ thống khác, chỉ cần thu hồi hệ thống của đối phương thì đối phương sẽ không thể ảnh hưởng đến anh cả của ký chủ nữa."
"À ~"
Chúc Chúc như hiểu như không gật đầu, bé biết phương pháp này sẽ có lợi cho anh cả: "Vậy thì Thống Thống nhanh chóng đi thu hồi đi."
"Ký chủ, cần 10.000 điểm mới có thể sử dụng."
"10.000 điểm?"
Chúc Chúc nghe xong, bắt đầu đếm bằng các ngón tay nhỏ của mình: "1, 2, 3... 10..."
Bé đếm hết tất cả các ngón tay có thể dùng, sau đó cộng thêm khả năng đếm của mình, bé vẫn không rõ 10.000 điểm rốt cuộc là bao nhiêu.
Hệ thống thấy ký chủ đếm cực khổ thì hiển thị 10.000 điểm cho bé xem: "Ký chủ, xin nhìn vào đây."
Trước mắt Chúc Chúc là một chuỗi số, bé dùng tay nhỏ đếm từng số: "Có nhiều số 0 quá."
Bé lại nghĩ về số điểm hiện tại của mình, khuôn mặt bánh bao nhỏ của bé gục xuống, bé thở dài một hơi.
Chúc Chúc còn thiếu nhiều điểm tích lũy lắm, đến bao giờ mới đạt được 10.000 điểm tích lũy đây!
Hệ thống nhìn ký chủ toát lên "sự không vui": "Ký chủ không cần lo lắng, xét thấy ký chủ biểu hiện ưu tú nên tôi đây có hoạt động rút thưởng miễn phí, ký chủ vẫn có cơ hội."
"Rút thưởng?!"
Chúc Chúc hơi vực dậy tinh thần, bé biết rút thưởng là điều tốt: "Thống Thống, nhanh chóng bắt đầu rút thưởng đi."
"Được, ký chủ chỉ có một cơ hội."
"Ừ."
Chúc Chúc đã không thể chờ đợi nữa, bé xoa xoa tay nhỏ của mình, nhìn vào một đĩa tròn tròn nhiều màu phía trước, mỗi ô trên đó đều có ghi gì đó, ở giữa còn có chữ "rút", tay nhỏ của bé nhấn một cái lên trên, đĩa màu bắt đầu quay.
Đôi mắt to của bé nhìn vào chiếc đĩa màu đang quay, chỉ sau một lúc bé đã cảm thấy chóng mặt, vội vàng lắc lắc đầu.
"Chậm lại rồi, Chúc Chúc rút được gì ta?"
Chúc Chúc nhìn vào đĩa màu đang quay, tốc độ quay dần chậm lại, đôi mắt to của bé không chớp dù chỉ một lần, nhìn chăm chú lên trên, cái kim màu đỏ trên đó dừng ở một ô nào đó.
Bé không chắc chắn lắm, nhỏ giọng đọc nội dung trên ô: "Ừ? Chữ này là ‘nhiệm’, có nghĩa là ‘bất kỳ’ phải không?"
"Chúc mừng ký chủ đã rút trúng ‘bất kỳ’, có thể chọn một món bất kỳ trong kho của hệ thống tôi đây để sử dụng."
Chúc Chúc nghe xong suy nghĩ một chút: "Thống Thống, có thể dùng bất cứ thứ gì phải không?"
Hệ thống đáp: "Chính xác, nhưng chỉ có thể chọn một món."
Chúc Chúc nghe xong, không do dự mở miệng: "Thống Thống, Chúc Chúc muốn chọn phương pháp đó."
Hệ thống nói: "Không vấn đề, đang mở quyền thu hồi."
Chúc Chúc nghe xong thì vui vẻ cười, bé đã rút trúng điều mình mong muốn nhất, giờ đây đồ xấu xa sẽ không thể làm điều xấu với anh cả nữa.
"Chúc Chúc, em đang cười gì đấy?"
Cố Thanh Diên từ phòng nhỏ ở bếp đi ra, nãy giờ anh ở trong đó tập trung ép nước trái cây.
Anh vừa bước ra thì thấy em gái đang đứng ở cửa bếp, vẫn luôn cười toe toét, không biết có chuyện gì khiến bé cười mà vui vẻ như vậy.
"Chúc Chúc, đến đây uống thử nước trái cây xem có ngon không?"
Anh rót cho em gái một ly nước trái cây, cúi xuống và đưa cho bé.
Chúc Chúc dùng hai tay nhỏ của mình cầm ly mà anh cả đưa, gần như uống trong một hơi: "Hà ~ ngon quá."
"Ừ, Chúc Chúc thích là được." Cố Thanh Diên cũng rót cho mình một ly.
…
Ngoài cửa bếp.
Sau khi Tô Ninh Manh gõ cửa lần thứ hai, thấy cửa bếp vẫn không mở, cô ta vốn muốn tiếp tục gõ cho đến khi cửa mở ra, nhưng cô ta thấy Cố Thanh Uyển đang nhìn về phía này nên cô ta buộc phải tạm thời từ bỏ và tìm cách khác.
Cô ta nhanh chóng đi vào phòng ăn, tự rót cho mình một ly nước và đi về chỗ ngồi để Cố Thanh Uyển đang định tới xem xét tình hình không cần phải lo lắng.
Cố Thanh Uyển bị Tô Ninh Manh đẩy về, cô cảm thấy Tô Ninh Manh đi rót nước hơi lâu nên định đi xem xem có sự cố gì không.
Cô mới đi được một nửa đường thì bị Tô Ninh Manh kéo trở về.
"Thanh Uyển không cần lo lắng, chúng ta mau quay lại thôi." Tô Ninh Manh bước nhanh dẫn Cố Thanh Uyển đi trở lại, không muốn cô sinh lòng nghi ngờ.
"Ừm?"
Cố Thanh Uyển luôn cảm thấy có điều gì đó sai sai, sau khi bị Tô Ninh Manh kéo về ghế sofa trong phòng khách, nghe cô ta bắt đầu trò chuyện về chủ đề trước đó.
Chúc Chúc nghe được âm thanh Thống Thống nói đã chuẩn bị xong, chỉ cần mình ở bên cạnh đồ xấu xa là được, những việc còn lại sẽ do Thống Thống giải quyết, ánh mắt bé kiên định, tin rằng mình nhất định có thể làm được.
Bé thấy anh cả định mang nước trái cây ra ngoài, bé kịp thời giơ lên tay nhỏ của mình: "Anh cả cho Chúc Chúc bưng được không ạ?"
Cố Thanh Diên nhìn em gái đang tích cực còn nhảy nhảy tại chỗ mấy lần, anh chậm rãi cúi xuống, đưa ly nước trái cây trong tay cho bé: "Chúc Chúc phải cầm chắc nhé."
Chúc Chúc ôm bình nước trái cây đóng chai vào lòng: "Anh cả yên tâm đi ạ."
Cố Thanh Diên mở cửa bếp giúp em gái, nhìn vào điệu bộ cẩn thận của bé, anh yên tâm quay về bếp để lấy nguyên liệu và làm món trà chanh mật ong cho em gái.
Chúc Chúc ôm ly nước trái cây, đôi chân ngắn bước từng bước đi vào phòng khách: "Ý ý..."
Cố Thanh Uyển ngồi trên ghế sofa, nghe thấy giọng con nít, nhìn thấy em gái ôm bình thủy tinh, bên trong có nước giống như nước trái cây.
Cô nhanh chóng đứng dậy đi qua nhận lấy: "Chúc Chúc, đưa nó cho chị hai nha em."
Chúc Chúc đưa bình nước trái cây cho chị hai, nâng tay lau mồ hôi không tồn tại trên trán: "Chị hai, đây là nước trái cây do anh cả làm, uống rất ngon, chị uống nhiều vào nha."
"Ừ, Chúc Chúc vất vả rồi."
Cố Thanh Uyển nắm lấy tay nhỏ của em gái, dẫn bé đến ghế sofa.
"Ting, đang thu hồi..."
Chúc Chúc vừa đặt mông lên sofa thì nghe thấy tiếng của Thống Thống, đôi bàn tay nhỏ của bé nắm chặt lại, trong lòng âm thầm cổ vũ Thống Thống cố lên.
Tô Ninh Manh nhận ly nước do Cố Thanh Uyển rót, trong đầu cô vang lên một giọng nói khác thường từ hệ thống.
"Tít, nhận được... lệnh thu hồi cao cấp... sắp rời khỏi ký chủ... tít tít..."
Tô Ninh Manh: "???"
Tô Ninh Manh nghe thấy âm thanh đứt quãng của hệ thống trong đầu, còn có tiếng "tít tít tít", làm cô ta nghe không rõ lắm.
Cái hệ thống dởm này trước đó hút vận khí thì bị hỏng, bây giờ lại hỏng tiếp, thật là thời khắc quan trọng lại như xe tuột xích, hừ!
Tô Ninh Manh thầm oán trách hệ thống.
"Chúc Chúc ơi, trà chanh mật ong đã xong rồi đây."
Cố Thanh Diên đã làm xong món trà chanh, chờ cho nó nguội một chút rồi mới mang ra, như vậy em gái có thể uống trực tiếp.
Tô Ninh Manh nhìn Cố Thanh Diên đang tới gần, đây là một cơ hội tốt, cô ta đặt ly trong tay xuống và nhanh chóng đứng lên: "Anh cả Cố, thật sự làm phiền anh rồi, để em bưng ly trà này là được."
Chúc Chúc nhìn thấy đồ xấu xa đang tới gần anh cả, bé nôn nóng đứng lên, cơ thể nhỏ nhắn nghiêng về phí trước muốn chạy đến bảo vệ anh cả ngay lập tức.
Lúc này, âm thanh của Thống Thống làm bé dừng lại.
"Ký chủ, đừng xúc động, lệnh thu hồi đã thực hiện xong, đối phương không thể tạo thành mối đe dọa cho anh cả ký chủ nữa."
Chúc Chúc nghe âm thanh của Thống Thống, thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi Thống Thống: "Thống Thống thật giỏi."
Hệ thống nhận được lời khen ngợi từ ký chủ: "Ký chủ, đây đều là chuyện hệ thống nên làm nha."
Tô Ninh Manh tích cực đi tới, khi cô ta đưa tay nhận lấy cái ly thì cố tình chạm vào tay Cố Thanh Diên, cô ta làm bộ không cầm chặt ly để kéo dài thời gian tiếp xúc giữa tay cô ta và tay anh.
Cô ta cảm thấy thời gian cũng gần đủ rồi nhưng sao hệ thống vẫn không phản ứng, cô ta nghĩ rằng có lẽ thời gian tiếp xúc của mình vẫn chưa đủ.
Sắc mặt Cố Thanh Diên không thay đổi, hơi nhíu mày nhìn vào hai bàn tay bưng ly trong đó có một tay vẫn đè tay anh trên thành ly của Tô Ninh Manh .
"Tôi bưng được rồi, cô không cần phải khách sáo như vậy."
Anh rút tay của mình ra, đổi ly sang tay còn lại, sau đó âm thầm vẫy vẫy bàn tay bị chạm phải kia mấy lần, lướt qua Tô Ninh Manh để đi về phía em gái đáng yêu, trong nháy mắt, gương mặt anh hiện ra một nụ cười dịu dàng.
Tô Ninh Manh vẫn giữ tư thế tay bưng ly, bây giờ toàn bộ cơ thể cô ta đều ngơ ra, sao hệ thống không có chút phản ứng gì.
Cô ta không còn cảm nhận được sự tồn tại của hệ thống nữa, cô ta không dám tin và quyết định thử lại, xoay người và bước nhanh theo: "Anh cả Cố, em..."
Cố Thanh Diên cảm thấy áo bị kéo lại, dừng bước và quay đầu nhìn Tô Ninh Manh, giọng điệu của anh bình thản nhưng lộ ra xa cách: "Có chuyện gì?"
Tô Ninh Manh dứt khoát hoặc là không làm hoặc là làm cho xong, trực tiếp dùng hai tay bám vào cánh tay của Cố Thanh Diên, như vậy cũng có thể hút được khí vận.
"Ninh Manh, rốt cuộc bạn muốn làm gì vậy?"
Cố Thanh Uyển nhìn những hành động khó hiểu của Tô Ninh Manh, thắc mắc hỏi.
Tô Ninh Manh đổi một tay, đợi một vài giây, lại thay tay khác, cuối cùng cả hai tay đều bám lên.
Lại qua vài giây nữa, cô ta nhanh chóng rút tay lại, cúi đầu nhìn chăm chú vào cả hai tay của mình, kích động nói: "Tại sao không có phản ứng gì thế này?!"
"Hả?"
Cố Thanh Diên nhìn hành động kỳ lạ của Tô Ninh Manh, vội vàng giữ khoảng cách và nhìn về phía em hai, như muốn hỏi là đã xảy ra chuyện gì.
Cố Thanh Uyển lắc đầu và nhún vai, tỏ vẻ cô cũng không biết.
Cô đứng dậy và đến bên cạnh Tô Ninh Manh: "Ninh Manh, có chuyện gì vậy? Đừng kích động, có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói nha."
Cố Thanh Diên thấy có em hai ở đó rồi nên anh đến bên em út, đưa ly trà chanh mật ong trong tay cho em: "Chúc Chúc uống từ từ thôi nhé."
Sau khi nói xong, anh chú ý về phía đó, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ninh Manh cố gắng dùng tâm cảm nhận nhưng không cảm nhận được hệ thống, mặc dù cô ta không quá hài lòng hệ thống này nhưng đôi khi nó vẫn có ích.
Tuy nhiên, quan trọng nhất là trong đó còn có vận khí mà cô ta đã hút được.
Nếu cô ta không cảm nhận được hệ thống, tức là là hệ thống đã biến mất, điều đó có nghĩa là toàn bộ vận khí của cô ta đều đã mất hết rồi.
"Phải làm gì đây! Phải làm sao đây! Làm sao mới tốt!"
Cố Thanh Uyển thấy Tô Ninh Manh chợt ôm đầu và liên tục nói "Phải làm sao", cô vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ninh Manh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Mất hết rồi, mất hết, tất cả đều mất, cuộc sống của mình mất rồi, . . ."
Trong tâm trí của Tô Ninh Manh thì cuộc sống xa hoa nhàn nhã mà cô ta đã tưởng tượng đều biến thành bong bóng bay khỏi tay cô ta rồi. Cô ta không muốn mất chúng đâu.
"Ôi! Vận khí của mình đã mất hết, tất cả đều đã mất hết, hu hu hu. . ."
Cố Thanh Uyển nhìn Tô Ninh Manh khóc, an ủi vỗ vai cô ta, phản ứng này khiến cô càng không hiểu cô ta bị làm sao.
Tô Ninh Manh càng nghĩ càng tức giận, thật không cam lòng kết thúc như vậy, cô ta khóc đến nỗi không thở được, sau đó, hai mắt trợn trắng rồi ngất đi.
"Ơ? Ninh Manh!"
Cố Thanh Uyển nhanh chóng đỡ Tô Ninh Manh đang ngã xuống: "Bạn sao vậy, Ninh Manh!"
Cố Thanh Diên cảm thấy bất ngờ với điều này, chuyện xảy ra quá đột ngột, anh bảo em hai sợ để anh lái xe đưa cô ta đến bệnh viện.
Cố Thanh Diệu nghe thấy tiếng động bất thường bên ngoài nên ra khỏi phòng để xem là có chuyện gì thì nhìn thấy bạn thân của chị hai đang nằm gục xuống.
Cố Thanh Uyển nhờ em ba trông chừng em gái, cô kiểm tra sơ qua, Tô Ninh Manh đã ngất do tâm trạng quá kích động, hẳn là không có gì nghiêm trọng nhưng tình hình cụ thể vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn.
Cố Thanh Diệu biết tình hình hiện tại khác với trước đây, cậu đi qua trông chừng em gái.
Cố Thanh Diệu chủ động giúp chị hai dìu người đi ra ngoài và lên xe.
Cố Thanh Diên ở ghế lái, cảm thấy vẫn nên đưa cả em ba và em út cùng đi, anh không yên tâm để họ ở nhà.
Chúc Chúc im lặng và ngoan ngoãn theo sau sau lưng anh ba, làm cái đuôi nhỏ của anh.
Bé lên xe, ngồi bên cạnh anh ba, nhìn xe chạy ra ngoài.
Cố Thanh Uyển thông báo cho người nhà Tô Ninh Manh đến bệnh viện một chuyến.
Cố Thanh Diệu không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao bạn của chị hai lại ngất xỉu?
. . .
Một lát sau.
Chúc Chúc thấy xe đến bệnh viện mà bé không thích, bé thấy anh ba chủ động nắm tay bé và dẫn bé vào trong.
Cố Thanh Diên đậu xe rồi cùng em hai đưa Tô Ninh Manh còn ngất đi vào.
Cố Thanh Uyển đoán là dạo này Tô Ninh Manh chắc đã trải qua chuyện lớn gì đó và chuyện đó vẫn còn trì hoãn chưa hoàn thành, cho nên cô ấy không khống chế được tâm trạng, lỡ xúc động đến ngất xỉu.
Chúc Chúc ngoan ngoãn để mặc Cố Thanh Diệu nắm tay bé, cùng họ đi khắp nơi.
Cố Thanh Diên nhanh chóng sắp xếp xong sự tình, bác sĩ kiểm tra và nói Tô Ninh Manh không sao cả, sau khi tỉnh dậy thì có thể xuất viện.
Chúc Chúc đợi trong phòng bệnh, nhìn người nằm trên giường, chính bé cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì.
Cố Thanh Uyển thấy người nhà của Tô Ninh Manh đến thì giải thích rõ tình hình với họ, để họ yên tâm rằng Tô Ninh Manh không sao.
Cố Thanh Diên thấy mọi việc đã được giải quyết tốt đẹp, họ ở lại bệnh viện đợi cho đến khi Tô Ninh Manh tỉnh dậy và xác nhận không sao, bọn họ mới rời bệnh viện.
Chúc Chúc ngồi trên xe, thấy anh ba vẫn nắm chặt tay nhỏ của bé, hình như chưa từng buông ra, bé cười một tiếng và quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Tiếng thông báo vang lên.
"Ting."
"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ 9, cộng 2 điểm."
"Số điểm có thể sử dụng của ký chủ là 4 điểm."
Chúc Chúc nghe thấy âm thanh của Thống Thống, nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ bé đã biết.
. . .
Chúc Chúc trở về nhà, bé cười ra tiếng, nhìn vào chỗ hai tay đang nắm của mình và anh ba.
Cố Thanh Diệu nhìn em gái bên cạnh, không biết bé đang cười cái gì.
"Anh ba, anh thật tốt với Chúc Chúc nha, anh dắt tay em nè."
Chúc Chúc vừa nói vừa tiến gần hơn, nắm chặt tay nhỏ của anh ba: "Anh ba, tay anh bóp thích ghê, mềm mềm đó."
Cố Thanh Diệu ngay lập tức rút lại tay của mình, trước đó cậu muốn dễ trông chừng em gái nên nhất thời quên rút tay lại.
Cậu nhìn vào em gái mỉm cười ngốc nghếch, chợt có cảm giác hơi xấu hổ, tay em gái cũng không tồi chút nào.
Ý khoan! Cậu đang suy nghĩ kì lạ gì vậy!
Cố Thanh Diệu lắc đầu, nhanh chóng ném ý nghĩ đó ra ngoài.
"Ớ? Anh ba, mặt anh đỏ lên rồi."
Cố Thanh Diệu nhìn vào em gái đang trườn đến gần, ngay lập tức quay đầu, làm sao mà cậu có thể đỏ mặt được chứ?!
Chúc Chúc đưa cái đầu nhỏ gần lại, nhìn chăm chú vào anh ba, thấy anh quay đầu, bé kịp thời chuyển động, toàn bộ cơ thể nhỏ của bé đều chuyển theo.
Tiếp theo, anh ba quay đầu hướng nào thì bé sẽ ngay lập tức quay theo hướng đó.
Cố Thanh Diệu nhìn em gái đang dính chặt mình như ra đa định vị, bé rắc rối thực sự rất rất phiền phức.
Chúc Chúc theo đuổi anh ba, cảm thấy dáng vẻ anh đỏ mặt rất dễ nhìn.
. . .
Buổi trưa.
Chúc Chúc ngồi trên ghế trong phòng sách của anh cả, nhìn anh cả đang điêu khắc gỗ một cách nghiêm túc: "Anh cả, Chúc Chúc có thể thử không ạ?"
"Có thể nha, nhưng không phải trên cái này."
Cố Thanh Diên nghe thấy giọng em gái, đặt xuống dụng cụ trong tay, đi đến cái kệ bên cạnh, lấy một miếng gỗ nhỏ hoàn toàn mới.
"Cho em miếng gỗ này này, em nghĩ xem muốn khắc cái gì rồi dùng những công cụ đó, lúc sử dụng phải cẩn thận nha em."
Anh đặt miếng gỗ trên bàn trước mặt em gái, sau khi nhắc nhở một số điều cần chú ý thì anh ở bên cạnh im lặng theo dõi bé.
Chúc Chúc hiểu rõ gật gật đầu, bé cầm bút, vẽ hình mẫu bé muốn điêu khắc trên tờ giấy.
Cố Thanh Diên nhìn thấy em gái chăm chỉ vẽ vời, xích lại gần hơn, thấy bé đang vẽ một hình giống như "cục phân".
Chúc Chúc, con, con bé thật sự đang vẽ cái đó hả?!
Anh hơi hoang man nhưng vẫn quyết định tiếp tục quan sát, nhìn thấy hình dáng tổng thể bắt đầu hiện ra trên tờ giấy, thì ra là anh suy nghĩ nhiều rồi, em gái chỉ là vẽ một chiếc cây kem ốc quế mà thôi.
Chúc Chúc vẽ một cách nghiêm túc, còn vẽ thêm một quả dâu lên trên: "Anh cả, anh nhìn nè, kem ốc quế dâu tây nè."
"Ừ, Chúc Chúc vẽ không tệ."
Cố Thanh Diên bắt đầu chỉ dẫn em gái, nắm tay dạy học, dạy bé từng bước cơ bản nhất.
Chúc Chúc cầm dụng cụ trong tay, bé chuyển sang miếng gỗ, bắt đầu điêu khắc hình dạng bên ngoài của cây kem ốc quế dâu tây.
"Ai ya, anh cả, Chúc Chúc làm sai rồi, phải làm sao đây?"
"Vậy chỉ cần điều chỉnh nó một chút, xem có thể gọt bớt được không."
"A ~"
Chúc Chúc gật đầu, bé biết anh cả đang nói cái gì, bé đặt dụng cụ trong tay xuống, nắm lấy miếng gỗ và bắt đầu hành động.
Cố Thanh Diên liếc thấy em gái từ từ há miệng ra, ngàn vạn đừng như anh nghĩ nha?!?!