Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 16



Khương Minh đứng trước mặt cô, nghiêng bình rót đầy bia vào trong hai ly thủy tinh, sau đó chìa tay dễ dàng rút ly rượu trong tay cô ra đổi lại ly của anh.

“Bốp” tiếng vang vỏ chai bia đập lên bàn khuếch tán vào trong lỗ tai cô.

“…” Nam An An cầm chai bia, bên tai là tiếng gào thét của các anh hùng khoa lưu thông tiền tệ: “Giao bôi, giao bôi, giao bôi….”

Khương Minh chính là …. Thật sự muốn giao bôi với cô sao?

Nam An An lui về sau một bước,

Khương Minh lấn người sang, nâng chén ghé sát vào tai cô nói hai chữ, Nam An An gật gật đầu, tay phải nắm cái ly đã cứng ngắc.

Trước mắt bao người, muốn cô uống rượu giao bôi với người hướng dẫn của cô, củng cố vững lòng xong Nam An An kiễng chân duỗi thẳng tay vòng qua cánh tay Khương Minh, ống tay áo sơ mi của anh tùy tiện vén lên, tư thế như vậy, da thịt bọn họ thân mật.

Ly bia quay một vòng trở lại bên môi cô, tay Nam An An hơi run run, bia đầy trong ly tràn ra ngoài vẩy một ít vào áo cô.

Cánh tay Khương Minh phút chốc bị cô cuốn theo, hơi thở cách cô càng lúc càng gần, hai mắt Nam An An nhắm lại hơi ngưỡng cổ lên, ừng ực từng ngụm to đổ xuống bụng, chất lỏng lạnh ngắt lướt qua cổ họng cuối cùng nóng lên.

Trong bóng tối, cô có thể cảm giác được Khương Minh sát ngay bên cạnh, hơi thở của anh và cô giao nhau, tiếng ly bia va chạm, trong đám người bùng nổ một trận thét chói tai, còn có vài tiếng huýt sáo mơ hồ, âm nhạc quán bar đinh tai nhức óc vượt qua cả tiếng đập bùm bùm của trái tim cô.

Nương theo dáng người cao to của Khương Minh, tay cô nâng lên rất cao, ly bia gần như nghiêng lệch chất lỏng chen lên trút vào trong miệng cô, Nam An An nuốt ừng ực. Khương Minh rót bia quá đầy cô uống vài ngụm còn chưa thấy đáy, Nam An An nâng ly lên trượt chân cả người cắm về hướng Khương Minh, được bàn tay để ngang trên eo cô giữ chặt lại, cơ thể gần như bị ôm một nửa người, gót chân cách mặt đất hơi gần.

Nam An An vừa bị trượt hoảng sợ mở to mắt thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Khương Minh gần trong gang tấc, ánh mắt đen như mực…

Còn có hơi thở ấm áp phun lên trên mí mắt cô.

Độ nóng kia vẫn duy trì liên tục đến lúc bọn họ bắt đầu chơi trò con súc sắc cũng chưa tản đi.

Nam An An chơi rất vui, mỗi lần đến lượt cô bất kể phía trước người ta nói con số gì Nam An An đều kiên quyết --- “Không tin,” bốn vòng liên tiếp Nam An An đã uống bốn ly.

Đậu Tỉ (Nam An An) kề sát kéo quần áo Khương Minh hiên ngang lẫm liệt nói: “Đi theo em…”

Khương Minh thản nhiên nói: “Có uống rượu phải không?”

“Phốc” Đường Viên mặt tươi như hoa: “An An khát không?”

Đang gặp một người nói con số trước, Nam An An: “Không tin.”

Quỳ xuống đất cũng bị dính Kế Thảo: “Đầy vào, uống!”

“….” Đường Viên nghiêng mặt qua không đành lòng nhìn thẳng, Đậu Tỉ nhất định là khát thì đúng hơn, người ta nói ba cậu cũng không tin.

Qua ba vòng rượu, mọi người say quá cũng rất cởi mở, chơi trò chơi quốc vương vòng thứ nhất bạn lớp trưởng nam đã bị yêu cầu chống đẩy – hít đất năm lần trên người bạn lớp trưởng nữ, Khương Minh đi ra bên ngoài hút điếu thuốc khi trở về đúng lúc nhìn thấy Nam An An đang ở chỗ quầy bar tính tiền, cô cầm theo một túi ni lông đầy tiền --- có lẽ là quỹ lớp, lúc tính tiền khoa chân múa tay với anh phục vụ, âm nhạc trong quán bar quá lớn anh phục vụ kia gần như là phải hét to lên, Khương Minh dập điếu thuốc trong tay đi qua.

Giữa lúc Nam An An lấy tiền từ trong túi ni lông ra, ngay cả bartender cũng đã qua đây giúp đếm tiền, Lqđô!2n, Khương Minh vừa đi sang đưa thẻ của mình cho anh phục vụ tính tiền, anh phục vụ lập tức vứt bỏ túi ni lông tiền màu hồng kia rồi cà thẻ trước khi bị Nam An An ngăn lại, Khương Minh nhập xong mật khẩu thấy bộ dạng Nam An An khó chịu nói nhẹ như lông: “Không thể để các em mời, các em còn nhỏ.”

Nam An An: “Em gần 18 tuổi rồi.” Nói xong bản thân cũng tự hiểu đây là câu trả lời yếu ớt cỡ nào, cô lặng lẽ cầm túi ni lông tiền kia nhét lại vào trong túi xách của mình, dọc đường đi suy nghĩ làm thế nào mang tiền trả về.

Vừa rồi cô nhìn lướt qua, có vẻ chắc khoảng tầm một vạn.

Nam An An theo Khương Minh vừa mới ngồi về chỗ ngồi, đã bị Đường Viên muốn ra ngoài nghe điện thoại tóm lại, bị ép buộc chơi thay cô ấy một ván.

Lần này rút được quốc vương chính là lớp trưởng, vẻ mặt bạn lớp trưởng nữ mở mày mở mặt vui sướng, hỏi vấn đề kỳ cục nhất đêm nay --- “Nói một chút các cậu đã làm chuyện gì vô duyên nhất.”

Cố Ly: “Tớ sờ nam sinh Đinh” lúc lớp trưởng muốn mở miệng bổ sung thêm: “Khi đó tớ ba tuổi.”

An Ngưng: “Tớ từng ở trên một người đàn ông…. Khi đó tớ mười sáu tuổi.”

“Tớ….” Trong ánh mắt chờ mong của mọi người Nam An An bổ sung đầy đủ: “Uống.”

Nói xong lặng lẽ uống hết một chai.

Sau đó các câu hỏi liên tiếp xuất hiện, rốt cuộc có lần đến lượt Nam An An, Đậu Tỉ rất kích động cuối cùng cũng mở mày mở mặt, cô đã uống đến đầu óc choáng váng, nghiêng mặt qua hỏi thẳng người hoàn toàn không tham gia trò chơi Khương Minh --- “Lần đầu tiên của thầy là tay trái hay tay phải?”

Bộ dạng Khương Minh bình tĩnh như thường ném điện thoại sang bên cạnh: “Tay trái.”

“Bao lâu?”

“Đây là vấn đề kế tiếp.”



Chơi đến lúc rạng sáng mọi người liền làm mới hơn một chút, thời gian từ cuối năm ba đại học đến năm bốn mọi người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đến cuối buổi liên hoan khó tránh khỏi có chút không muốn, cuối cùng bạn lớp trưởng nam hỏi một vấn đề --- “Chuyện cậu hối hận nhất là gì?”

Nam An An uống nhiều nằm sấp lên bàn lẩm bẩm nói câu gì đó, giọng rất nhỏ, nhưng Khương Minh lại nghe rất rõ ràng.

Cô nói --- đi gặp sư phụ tớ.

Đi gặp sư phụ tớ….

Chén rượu trong tay Khương Minh hơi lung lay, dưới ngọn đèn mở ảo màu mắt anh sâu lắng không tan được.

Đám bạn Nam An An đã chuồn nhanh trước khi kết thúc.

Trên đường về một tay Khương Minh ôm nửa người Nam An An, lúc qua con hẻm nhỏ kia làm thế nào Nam An An cũng không chịu đi vào trong, ôm cột đèn đường hàng năm không sửa chữa khóc.

Khương Minh xoa xoa mi tâm: “Em sợ tối?”

Nam An An: “Bóng tối ban đêm em không sợ không sợ, em không sợ không sợ đâu…..”

“….” Vậy thì em đi đi.

Khương Minh trực tiếp khiêng cô đi --- đến ven đường nhét cô vào trong taxi, Nam An An yếu ớt dựa vào người anh chỉ đường đến nhà cô, lúc xe taxi chạy đến giữa sườn núi đã ba giờ sáng.

Nam An An nằm trên lưng Khương Minh chìa tay ấn dấu vân tay, sau một giây bọn họ đi vào thì cổng chính “bộp” khép chặt lại. Sau khi tiếng đóng cửa vang lên toàn bộ phòng khách đèn đuốc sáng trưng, phòng khách không một bóng người.

Khương Minh cõng Nam An An lên lầu hai, đặt cô lên giường vừa định đi rót nước, tay đã bị Nam An An kéo lại, cô cầm tay anh đặt lên gối… Sau đó còn rất cẩn thận chà xát lòng bàn tay trên gối của anh.

Nam An An ngây người một lát duỗi duỗi cánh tay kéo cổ áo của mình, tay bị vỗ một cái ngoan ngoãn rụt trở về, chân di chuyển muốn đá rơi quần bò xuống, chân cũng bị đè lại luôn.

Sau khi làm một loạt hoạt động rốt cuộc Nam An An hiền lành lại, Khương Minh nhìn xung quanh một vòng, vừa tiến vào phòng này anh đã biết đây là phòng của Nam An An, trên tường đối diện trước mặt đều là ảnh cô.

Bị khóa trong nhà cô Khương Minh vô cùng buồn chán híp mắt xem ảnh, ánh mắt đảo qua đống ảnh rơi vào một tấm ảnh Nam An An mặc đồ đồng phục cấp ba, trong ảnh chụp cô đang cười tít mắt thổi tắt nến trên bánh ga – tô.

Trên bánh ga – tô mười hai tầng có mười hai ngọn nến màu sắc khác nhau ngọn lửa sinh động nhảy nhót chiếu lên mặt Nam An An.

Ngón trỏ Khương Minh theo thói quen đặt nhẹ lên đầu gối, cảm thấy…. Nam An An mười hai tuổi làm sao có chút quen thuộc.

Nam An An nửa tỉnh nửa mê cảm thấy cằm có chút không đúng, vừa mở mắt cả người đứng hình, mặt nóng cháy vọt lên.

Cô lập tức đứng lên mắt không dám nhìn thẳng tay người bị mình gối lên một đêm, lê *quý,Đô,+n, lòng bàn tay Khương Minh bị cô đè trắng bệch trong nháy mắt cô thả ra máu lại chảy về, trong lòng bàn tay đỏ một mảng lớn.

Khương Minh vung vung tay đứng lên, đi vào toilet, đồng thời cũng không quay đầu lại hỏi cô --- “Dạo cạo râu ở đâu?”

Trong đêm râu anh mọc lên một chút, vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân giẫm đạp chạy ra xa, lát sau Nam An An chạy trở về trong tay cầm dao cạo râu anh cần, đứng trước mặt anh như một đứa học sinh tiểu học phạm sai lầm.

Khương Minh theo thói quen duỗi tay trái ra nhận, thì thấy cô thu tay về, Nam An An nhìn lòng bàn tay hơi đỏ của anh giải thích nói: “Thầy, tay thầy đã tê rần rồi, em cạo giúp thầy.”

Sợ Khương Minh không tin tưởng tay nghề của cô Nam An An còn bổ sung thêm: “Trước kia em giúp ba em cạo râu, thật đó.”

Sau khi được Khương Minh đồng ý, cô kiễng chân cạo rất cố gắng…. Cô chỉ dùng một bàn tay, cánh tay còn lại buông xuống không dám cầm mặt Khương Minh, cạo rất khó khăn.

Mười phút sau, Khương Minh nhìn thoáng qua bản thân mình trong gương, cúi đầu cười như không cười: “Trước kia, em cạo xong ba em không đánh em à?”

“Đánh rồi.” Nam An An thành thật gật đầu, dè dặt nhìn Khương Minh, “Thật ra, em có mấy miếng băng keo cá nhân.”

Khương Minh thấy cô móc trong túi áo ra mấy miếng hello kitty, nheo mắt lại môi mỏng xinh đẹp phun ra hai chữ: “Ha ha.”

Nam An An: “Ha ha ha, vậy nếu không thầy sửa trước đi, em ra ngoài mua cho thầy…”

Khương Minh nhíu mày: “Em biến mặt tôi thành như vậy” anh hơi dừng lại một chút, ngón trỏ úp lên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch: “Em còn muốn đi ra ngoài?”

Nam An An: “Nhưng mà, em chưa phá hỏng mặt.”

Ánh mắt Khương Minh thích thú đảo qua khuôn mặt cô, chậm chạp nói: “Cho nên, em là đang nhắc nhở tôi…” Cũng biến mặt em thành như vậy? Lời sau cùng anh chưa nói ra, chẳng qua ý tứ không cần nói cũng biết.

Nam An An cúi đầu lặng lẽ soàn soạt gửi weibo ---

Đuổi không kịp nam thần tuyệt đối không đổi tên: Nam thần của tớ, không thể không trong sáng như vậy 〒_〒

Cùng dán băng keo cá nhân hello kitty với ăn điểm tâm của cô làm chung với nam thần Nam An An kiềm chế vô cùng vất vả.

Cũng may, di động Khương Minh vang lên, Nam An An rãnh rỗi hung hăng nở nụ cười rất lâu, Khương Minh nghe xong điện thoại quay lại chỗ ngồi thản nhiên nói: “Lát nữa dọn dẹp chút xíu đi qua chỗ của tôi.”

Nam An An: “….”

“Ôn tập bài chuyên ngành” Khương Minh thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô giải thích thêm, “Mẹ em vừa gọi điện nói đi công tác một tháng, kêu tôi trông coi em học hành.”

Một tháng…

Nhìn anh….

Nam An An thu bớt tinh thần phơi phới, cô muốn nói --- mẹ cũng không cần phải lo lắng chuyện học hành của con nữa.

Cơm nước xong Nam An An cầm chén ném vào máy rửa chén rồi chuồn vào thư phòng.

Nghĩ rằng cô muốn dọn dẹp sách vở, Khương Minh đứng trước cửa sổ sát đất chờ cô.

Mấy phút đồng hồ sau, di động Khương Minh có tiếng báo tin nhắn đến.

Anh mở khóa màn hình, liếc mắt lướt nhanh một cái thấy người gửi tin là 10086 đang muốn cầm di động đút về, cảm thấy dãy số không đúng nên chăm chú nhìn về phía tin nhắn.

---

Kính gửi khách hàng, ngài mới nộp tiền cước thuê bao điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.