Nam An An: Thầy, chúng ta nói chuyện gì ngoài tình yêu đi~
Nam thần: Vì bắt đầu tình yêu thần thánh sao.
Nam An An: Không phải.
Nam thần: vì em có bệnh?
Nam An An: Không phải
Nam An An: Vì côn trùng kêu không ngừng….
*****
Tay Khương Minh giữ mắt cá chân trắng nõn, thấy ngón chân mượt mà của Nam An An hơi co quắp lại dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Anh nâng mắt lên liền đối diện với khuôn mặt đỏ bừng nhìn như sắp chín của Nam An An, cô cúi thấp đầu, lông mi dày khẽ run rẩy, ánh đèn phác họa lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
26 năm Khương Minh chưa từng tiếp xúc thân mật với người con gái nào như thế này, cơ thể cũng không cảm thấy khao khát gì cả, giống như anh đang so tài với chuyện ba anh không thể thiếu phụ nữ, cấm dục đến mức anh cũng đã nghi ngờ bản thân mình có phải bị lãnh cảm rồi không.
Giờ phút này, nhìn Nam An An trước mặt, anh hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ này….
Nam An An hết sức hồi hộp, drap giường dưới tay cô bị vò thành một nhúm, cô cố gắng dời lực chú ý nhưng không hề có tác dụng. Cũng may chuông điện thoại di động bất chợt vang lên, Nam An An cầm di động vội vàng ấn phím call: “A lô, chị….”
“Em về nhà không?” Giọng Nam Vi Vi truyền qua ống nghe vẫn tuyệt vời như lúc đầu, Nam An An cảm thấy nếu trên đỉnh đầu Nam Vi Vi có vòng hoa là cô ấy có thể bay phành phạch, chị cô mới là thiên sứ nhỏ của cô, một cú điện thoại này đã phá vỡ không khí ám muội vừa rồi.
“Đêm nay em ở chỗ Cầu Cầu.” Nam An An bắt đầu nói dối, bên kia Nam Vi Vi nửa tin nửa ngờ kéo dài âm “À”, Nam An An sợ thời gian càng lâu sơ hở càng nhiều, ai có thể đảm bảo Nam Vi Vi phát rồ sẽ không nói câu tiếp theo là --- “Kêu Cố Cầu Cầu nghe điện thoại.” đây. Cô không chờ Nam Vi Vi nói thêm gì nữa lập tức nói vào di động câu “Gặp lại,” rồi ném điện thoại qua một bên, nhiều năm như vậy giữa cô và Nam Vi Vi lúc nào cô cũng chờ Vi Vi cúp máy trước.
Đáng tiếc một cú điện thoại, dường như không thể làm dịu tình hình hiện tại được.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ của Khương Minh vẫn còn cầm cổ chân cô, cô giật giật trái lại bị cầm chặt hơn, ngón tay Khương Minh vừa dùng lực cả người cô đã bị ngã về phía trước.. Lòng bàn chân chống lên bụng Khương Minh, thậm chí gan bàn chân có thể cảm nhận được hình dáng và độ cứng của cơ bụng cách áo tắm mỏng manh.
Nam An An cảm thấy cô cũng say, trong phòng nhiệt độ của máy điều hòa hơi cao làm cô cảm thấy nóng nực, nếu Khương Minh muốn…. Cô phải làm thế nào mới có thể không để lộ chuyện cô là người có bệnh, muốn cô chủ động không, muốn hôn anh không, hay là vẫn dè dặt không nhúc nhích thì tốt hơn?
Mờ mờ ảo ảo, bản thân Nam An An cũng phát hiện, đối với chuyện sắp xảy ra, hình như cô hồi hộp vượt qua cả chuyện bản thân mình từ trước giờ vẫn sợ hãi và chán ghét ….
“Anh bắt đầu nhé.” Khương Minh nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm thấp lành lạnh dễ nghe mang theo chút khàn khàn trước sau như một, nhẹ như lông vũ quét qua lỗ tai cô.
“Mở? Bắt đầu?” Nam An An cả kinh, lắp ba lắp bắp nói: “Quá, quá nhanh, em còn chưa có chuẩn bị gì… Được.” Cô phát hiện hình như bản thân mình ngừng lại không đúng chỗ cố gắng giải thích nói, “Không phải em nói được, mà nói chưa chuẩn bị tốt, em….”
Ngón tay Khương Minh cầm mắt cá chân của cô nới lỏng ra một chút, hỏi ngược lại: “Rất đau?”
Nam An An muốn nói em không biết, nhưng giọng điệu anh nhẹ nhàng hỏi vặn lại như vậy thật sự có được không? Quả thật không thể lại với nam thần quỷ sắc anh mà!
“…. Anh sẽ nhẹ.” Khương Minh đợi vài giây, hời hợt nói.
Anh vừa dứt lời Nam An An liền giơ tay che mắt, “A, a a, đau, đau đau, anh nhẹ một chút…”
Hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng Nam An An kêu “Oa” một tiếng, đợi chút… Hình như chỗ đau không đúng?
Ngón tay cô tách ra khe hở thì nhìn thấy nam thần cầm mắt cá chân của cô, cúi đầu nghiêm túc nhìn chân cô, tay trái dùng kim tiêm vô khuẩn chọc một cái bọng nước.
Σ(っ °Д °;)っ mặt Nam An An càng đỏ hơn, trời ạ, cô hiểu sai rồi.
Nam An An chăm chú nhìn gò má Khương Minh, có cảm giác bản thân mình tà dâm bất kính với nam thần, vừa đúng lức Khương Minh ngẩng đầu dùng ánh mắt nghi ngờ khó hiểu nhìn cô, Nam An An mất tự nhiên lộ ra nụ cười tươi tắn: “Không, không cần, còn lại để em làm….”
Khương Minh từ chối cho ý kiến, cầm bông băng thuốc tím rắc lên chỗ bọng nước bị đâm của cô, Nam An An rụt chân, không đau.
Nhưng cô luôn có cảm giác trong nháy mắt ngẩng đầu vừa rồi Khương Minh mang theo ý cười --- nam thần của cô, sẽ không hư hỏng như vậy chứ.
Đợi đến lúc Khương Minh chọc từng cái từng cái bọng nước trên chân cô, sợ bóng sợ gió một hồi rất vất vả Nam An An đã thả lòng có chút buồn ngủ, cô đấu tranh không muốn ngủ. Ánh mắt quét thấy trên tủ đầu giường của Khương Minh có cái ly thủy tinh nhỏ, cô lướt qua Khương Minh lấy cái ly, uống một ngụm to --- là ly rượu.
Nam An An đặt ly xuống nửa người dựa vào lòng Khương Minh, hơi rượu mạnh mẽ xông lên, men say chồng chất khiến mắt cô càng mở không ra, nhìn đồ vật đều mờ mờ ảo ảo.
“Mệt à?” Khương Minh thấy bộ dạng lười biếng của cô thì hỏi.
Nam An An gật đầu, mí mắt đang đánh lộn với nhau.
“Trước tiên đừng ngủ….” Khương Minh thấy ánh mắt cô không hiểu nguyên nhân, từ từ nói: “Anh còn chưa trừng phạt em.”
Nam An An: “….” Là anh chưa trừng phạt em, nhưng mà anh trêu chọc em cả đêm!
Vô cùng buồn ngủ, cô gọn gàng linh hoạt cởi áo ngủ của mình ném qua một bên rồi chui vào trong chăn.
Giọng Khương Minh trầm thấp khàn khàn, như đang đè nén thứ gì đó: “…. An An.”
Khương Minh cầm lấy váy ngủ của cô túm cánh tay Nam An An lôi cô dậy lồng váy ngủ vào người cô, anh là đàn ông mà!
Nam An An dựa vào người anh nghiêng đầu uể oải nhìn anh một cái, như muốn thi tài với anh dứt khoát cởi luôn áo ngực màu trắng.
Khương Minh đang muốn lẩm nhẩm ‘làm gương sáng cho người khác Đậu Tỉ còn nhỏ,’ thì lại thấy Đậu Tỉ ưỡn ưỡn ngực, dương dương tự đắc nói --- “Anh xem hài lòng không?”
Anh xem hài lòng không?
Anh xem hài lòng không?
…..
Khương Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cực kỳ hài lòng.”
…
Ánh mặt trời ban ngày xuyên qua khe rèm cửa sổ chiếu vào, rắc lên mí mắt cô.
Nam An An lười biếng nâng mí mắt, giơ tay cản ánh sáng chói mắt.
Nhưng vẫn không chống lại được ánh sáng chói mắt bắn thẳng vào, lúc vừa mở mắt thì cô phát hiện cả người mình đang nằm chồng lên trên người Khương Minh. Cánh tay đè lên cánh tay, đùi đè lên đùi, cả người nằm úp sấp trên người Khương Minh. Lúc ấy vừa ngủ dậy đầu óc chưa tỉnh táo lắm, cả người thả lỏng vài giây mới tốt lên được, cô thoáng giật mình, cũng cảm giác được hình như bụng mình bị gì đó chọc vào. Nam An An phản ứng kịp lập tức nhảy dựng lên, cô hoàn toàn tỉnh táo luôn!
Lúc nhảy xuống giường thay quần áo, trong đầu Nam An An chợt lóe lên ánh sáng --- hình như ngày hôm qua cuối cùng cô vẫn uống say, cô nói cái gì đó….
Cả người Nam An An đều mệt mỏi --- nhất định là cô xem thể loại tiểu thuyết tổng giám đốc nhiều quá nên bệnh nặng hơn rồi!
Hơn nữa, tối hôm qua lúc cô hiểu sai ý Khương Minh, cô cũng không phản đối, quả thực cô không xứng làm bệnh nhân lãnh cảm nữa!
Nam An An không đợi Khương Minh tỉnh dậy đã muốn chạy trối chết, chợt nghe thấy giọng Khương Minh vang lên sau lưng cô: “Tỉnh ngủ rồi hả?”
Nam An An thu hồi bước chân: “Tỉnh lâu rồi, tối hôm qua em ngủ rất ngon.” Cô vừa nói vừa quay đầu, thì thấy Khương Minh đang tự nhiên phóng khoáng thay quần áo ở nhà ---
Trong ánh nắng sớm mai, anh lười biếng đứng đó một tay cầm một bộ đồ màu đen mặc ở nhà, đôi chân thon dài thẳng tắp, còn có cơ bụng như ẩn như hiện, săn chắc tuyệt đẹp…. Nhìn một cái không sót thứ gì.
Tinh thần Nam An An có chút nhộn nhạo xoay mặt đi vội vàng tìm đề tài tránh sự xấu hổ: “Thầy, anh ngủ thế nào?”
Khương Minh mặc xong đồ ở nhà, nâng tay sửa lại cổ áo, khi đi qua người Nam An An không chút để ý nói: “Không ngon, em đè chân anh tê cứng.”
“Thật xin lỗi,” Nam An An chân thành nhận lỗi.
“Không sao,” Khương Minh nhàn nhạt trả lời, ý tứ sâu xa nói: “Anh rất thích.”
Nam An An đứng tại chỗ: “… Em đi đánh răng trước.”
Cô không đợi Khương Minh trả lời đã bay nhanh vào toilet, vừa bôi kem đánh răng lên bàn chải thì Khương Minh cũng vào tới. Anh vừa ngủ dậy còn chưa đeo kính, mắt hơi híp cả người thoạt nhìn rất uể oải, tóc ngắn màu đen còn vểnh lên một dúm. Nam An An nhìn gương phản chiếu bóng người, bọn họ đều mặc quần áo màu đen, nhìn qua rất xứng đôi.
Không nghĩ tới là đối diện ánh mắt Khương Minh trong gương, suýt chút nữa Nam An An nuốt luôn nước súc miệng, cô quét ánh mắt nhìn vào gương thấy Khương Minh chuyên tâm cạo râu, rửa mặt xong lúc Nam An An đi qua bên người Khương Minh, anh cúi người dễ dàng hôn cô một cái.
Hương vị thoang thoảng của nước cạo râu rất mát dịu, đầu lưỡi anh cạy mở môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô…
Nam An An gật đầu qua loa, tim đập như đánh trống.
Bữa sáng là Khương Minh làm, Nam An An vẫn như trước hoàn toàn không có cơ hội giúp một tay. Tay nghề nấu nướng của nam thần tuyệt đối tăng vùn vụt, Nam An An ăn bánh trứng trong lòng đầy ắp niềm vui.
Cùng nhau ăn cơm với Khương Minh xong, lúc cô về tới nhà còn chưa đến chín giờ.
Nam An An vừa giơ tay lên, còn chưa đặt ngón tay lên khóa vân tay, cửa chính đã mở.
Nam Vi Vi đứng ngay cửa, Nam An An có chút không hiểu vì sao đi qua nhìn chị cô, Nam Vi Vi cũng không nói gì mang cô lên lầu xem quà tặng cô ấy mang về cho cô. Thời gian cả buổi sáng Nam An An đều ngâm mình trong phòng Nam Vi Vi, di động trong túi không hề vang lên.
Nhà to như vậy chỉ có hai người bọn cô, Nam An An và Vi Vi chơi đùa cả một buổi sáng, lúc ăn cơm trưa Nam Vi Vi rốt cuộc không nhịn được đã mở miệng: “Em và sư phụ em, làm rồi?”
“Khụ, khụ khụ” Nam An An bị nghẹn chè trân châu suýt nữa không thở nổi, bắt đầu giải thích rõ ràng: “Tuyệt đối không có!”
“A, a a, đau, đau đau, anh nhẹ một chút…” Nam Vi Vi mặt không chút thay đổi, bắt chước kiểu nói chuyện của cô ngay cả dấu chấm câu cũng giống nhau.
Nam An An có trăm miệng cũng không giải thích rõ được: “Chân em bị cọ xát nổi bọng nước, thật đó.”
Nam Vi Vi ý tứ sâu xa kéo dài âm “À”, “Thật sự không có sao? Chị còn muốn chúc mừng em đây này!”
Nam An An khoát tay, chị thật sự là chị ruột em sao, tin này mà để Nam Thị nghe được tuyệt đối đánh gãy chân em, sao đến lượt chị chạy khắp nơi chúc mừng chứ?
Thời gian nghỉ hè trôi qua rất nhanh, Nam Vi Vi vừa trở về, vì muốn bày tỏ cô đối với chị cô hết sức chân thành, thời gian và số lần Nam An An tìm Khương Minh đùa giỡn càng ít đi.
Lúc sắp gần khai giảng Nam An An tới trường học trước, trong học kỳ này cô xin thêm chức phụ đạo viên, cho nên muốn tới trước để chuẩn bị đón người mới, trong trường học cũng có mấy người sẽ tham gia.
Văn phòng phụ đạo viên nằm ở trên lầu học viện kinh tế, Nam An An chuyển ít đồ dùng cần thiết qua để làm việc, sau đó liền bắt đầu tìm mấy bạn nhỏ năm hai năm ba đại học ngày mai tới trạm xe lửa đón sinh viên mới, cả một ngày bận rộn nhưng vẫn rất sung sức.
Ngày đón chào sinh viên mới Nam An An đứng trước cổng trường học viện kinh tế bắt đầu phát tài liệu và quần áo học viện cho những sinh viên mới. Nhìn thấy bộ dạng bọn nhỏ hết sức phấn khởi làm cô như thấy được bản thân mình với lòng tràn đầy chờ mong đến báo danh của bốn năm trước đây, đám nhỏ này rất đáng yêu, Nam An An đứng đó được gọi vài tiếng đàn chị, cô cười tủm tỉm đáp lại nhưng trong lòng hơi lo lắng.
Cô và những sinh viên mới này xấp xỉ nhau, nhìn thấy mấy trăm người học viện kinh tế gào thét, bây giờ cô mới cảm thấy con đường làm phụ đạo viên thật không dễ dàng gì.
“Em cũng trong học viện kinh tế, năm hai?” Nam An An đứng đó, một phụ huynh học sinh thân thiện nói chuyện với cô.
Nam An An cười tủm tỉm trả lời: “Em là phụ đạo viên mới.”
“…. Em dẫn dắt được bọn nó sao?” Phụ huynh nhìn cô một cái, cứ thế tự lắc lắc đầu, vẻ mặt không tin tưởng.
Nam An An cũng không phản bác được chỉ cười tủm tỉm tiễn bước vị phụ huynh kia. Cảm giác cả buổi sáng tiếp xúc với những sinh viên mới rất tốt, giữa trưa cô gặm quả thanh long nhìn danh sách sinh viên mới trong tay, hơn ba trăm sinh viên mới, buổi sáng đã báo danh khoảng hai trăm người, còn lại không nhiều lắm.
Giữa trưa không có người qua báo danh, Nam An An thừa dịp có thời gian rảnh nghỉ ngơi, đang muốn chạy đi mua đồ ăn vặt thì nghe có người gọi tên mình, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy cách đó không xa một nam sinh vóc người cao lớn đang kéo rương hành lý to đùng đi về phía mình.
Nam sinh bước vài bước qua đây cười tươi với cô, nụ cười rực rỡ, ánh mắt cũng sáng lấp lánh: “An An! Em đến đây!”
Nam An An suy nghĩ một lát, mới nhớ tới nam sinh trước mặt này, cô cũng cười vui vẻ cầm bao tài liệu đưa qua: “Giản Diệu, khai giảng vui vẻ.”
Giản Diệu lau mồ hôi trên trán, “May quá, em vẫn chưa báo cáo bên khoa hóa học, chị là phụ đạo viên của chúng em sao?”
Nam An An gật đầu, “Đúng vậy.”
“Cô giáo, chiếu cố hơn nhé.” Giản Diệu mang hành lý để ở đó, người cũng không đi, lấy một chai nước uống trong túi xách của mình đưa cho Nam An An.
Nam An An đang miệng đắng lưỡi khô, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi nhận lấy mở nắp uống một ngụm.
Cả buổi trưa, Giản Diệu đều đứng bên người cô giúp cô phát tài liệu và quần áo, bận rộn đến mức không đi sửa sang lại ký túc xá.
Thêm người giúp quả thật thoải mái hơn rất nhiều, cả ngày sinh viên mới báo danh rất tốt đẹp không có sự cố gì xảy ra. Nam An An thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện này coi như xong xuôi rồi, nhưng buổi tối còn có buổi họp phụ huynh của sinh viên mới nữa. Sau khi nói thiếu một bữa cơm với Giản Diệu, Giản Diệu liền kéo rương hành lý về ký túc xá.
Sau khi báo danh kết thúc cô chạy tới chỗ Khương Minh cùng nhau ăn cơm, luôn tiện nhờ Khương Minh buổi tối giúp cô ổn định sân bãi.
Mặc dù học viện kinh tế đại học phía Tây có hai đại thần đáng tôn trọng, Nam An An đứng ở ngưỡng cửa hội trường hơn ba trăm người ngồi đó, vẫn không kiềm chế được có chút căng thẳng. Cô hít sâu một hơi, Hà Khánh Nguyên bên cạnh giơ tay thế cố lên với cô --- “Nam Manh Manh, cố lên!”
Nam An An vỗ ngực: “Em hồi hộp.”
Đại tướng Khánh Nguyên tiếp tục cổ vũ: “Đừng căng thẳng, mặc dù phía dưới rất nhiều người, nhưng --- lấy uy tín của em ra đi!”
Nam An An nghe vậy lắc lắc di động của mình, càng căng thẳng hơn --- “Nhưng mà, em chưa trang điểm.”