Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 46



Bạn trai trước có thể đếm bằng số thập phân, không thể không nói số mệnh tốt thật sự là tốt. Trong cuộc đời chúng ta vì lúc thi cao đẳng không ngừng cố gắng, nữ thần của chúng ta dùng một năm thời gian tìm hơn mười người bạn trai mà chúng ta dùng cả đời cũng không làm được. Bạn trai trước của nữ thần bất kể cao thấp đẹp xấu gì đều có một điểm giống nhau --- học rất giỏi. Trong đó có một người là tiến sĩ toán học ở đại học phía Tây chúng ta. Cuối cùng Nam An An dễ dàng lấy điểm cao thi vào đại học phía Tây chuyên ngành trâu bò nhất, điều này chắc chắn không thể bỏ qua công lao của những người bạn trai.

Đặc biệt nói một chút, nữ thần thi cao đẳng toán đạt được điểm 140+.

Bổ sung thêm, hình ảnh của nữ thần và các bạn trai…hình ảnh….hình ảnh….hình ảnh.

Đừng nói chủ bài viết phát rồ, đại học phía Tây ai chả biết nữ thần có bao nhiêu hoa tâm, tôi chỉ tổng hợp lại mà thôi.

Không thể không nói, Nam An An rất có thủ đoạn, học đại học vẫn cái nết đánh chết không chừa, theo đuổi ngược nam thần học viện kinh tế mọi người đều biết. Sau đó, người ta lại dễ dàng thi đậu kỳ thi khó nhất của học viện kinh tế đại học phía Tây chúng ta, người hướng dẫn vẫn là bậc thầy của học viện kinh tế. Tôi thật sự thấy trái tim băng giá thay nhóm cẩu thi nghiên cứu sinh này. Cho dù bạn thi nghiên cứu sinh mệt mỏi như chó con, không bằng người ta có bạn trai.

Đây là phiếu điểm bốn năm chính quy của Nam An An… Hình ảnh…., đây là thành tích thi nghiên cứu sinh của Nam An An …. Hình ảnh….. --- thật sự là một tên học dốt giây sau biến thành nhà bác học, ánh mắt cũng không thèm nháy. Tương phản lớn thế này là đang trêu chọc chúng ta?

Chẳng qua, mặc dù nữ thần hoa sen trắng của chúng ta có mười hai người bạn trai, nhưng người ta chính là một đóa hoa sen trắng đón gió lay động thuần khiết đó nhé, người ta cứ thế chưa từng thân mật với bạn trai trước, cũng không thích tiếp xúc quá gần với nam sinh, trong sáng đấy chứ, nhỏ bé tươi mới chứ?

Bạn ngây thơ rồi!

Nữ thần của chúng ta là không thể không như vậy, nữ thần chúng ta có bệnh!

Đây là hồ sơ bệnh án …hình ảnh…., tôi cũng không sợ Nam An An biết tôi là ai, cô ta tới phòng khám tâm lý của anh tôi khám bệnh, tờ bệnh án này tuyệt đối là thật, ảnh tôi chụp.

Tất nhiên, từ mười ba tuổi đã bắt đầu đi khám bệnh cũng rất đáng thương.

Nhưng chỉ tám đến đây thôi, chủ nhà muốn nói Thượng Đế rất công bằng mà.

Chủ nhà không hâm mộ khuôn mặt này, cảm ơn ba mẹ chúng ta cho chúng ta khuôn mặt bình thường.

Lại tám tiếp chuyện sao nữ thần lại có chướng ngại tâm lý đây?

Nữ thần thuần khiết của chúng ta hồi nhỏ bị cường bạo! Đúng rồi, nữ thần còn có một chị sinh đôi cũng bị cường bạo.

Cho nên mới nói bộ dạng đẹp không phải là lỗi của bạn, bạn cũng đừng đi ra ngoài quyến rũ người khác, nói đàn ông, oán trách tôi!

Thì tôi tám chuyện bạn, tôi liền móc bạn, ỷ thế hiếp người, ẩn giấu quy tắc ngầm, bày ra với thiên hạ ngày nào đó nữ thần cô tới đánh tôi đi!

Nghe nói ba cô rất nhiều tiền, tôi cũng say mới dám đi tám chuyện của cô đấy, cường hào!

…..

Giản Diệu dè dặt cẩn thận nhìn sắc mặt Nam An An, thấy cô cúi thấp đầu chăm chú nhìn bài viết, mặt không chút biểu cảm.

Ngọn đèn sau lưng cô, giống như không chiếu tới góc này.

Gió đêm hơi lạnh, Nam An An đứng trong bóng tối thoạt nhìn yếu đuối và mỏng manh, khuôn mặt cô ẩn giấu dưới ngọn đèn mờ ảo, lại bị ánh sáng của màn hình điện thoại rọi sáng lên.

Cô không khóc, không phẫn nộ, không sụp đổ, biểu hiện này càng khiến cậu đau lòng hơn bất kỳ hành động nào trong dự đoán của cậu.

Mà trong phút chốc ngoại trừ lòng cậu đau đớn, còn bắt đầu nổi lên một cảm xúc khác --- thậm chí cậu nghĩ hơi bỉ ổi, thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này cũng tốt, lúc cô đau lòng nhất, người theo ở bên cạnh cô không phải Khương Minh là mà cậu.

Giản Diệu lắc lắc đầu giống như ném suy nghĩ hoang đường lại bỉ ổi này ra khỏi đầu, cậu thích cô, không thể suy nghĩ ích kỷ như vậy được.

Buổi chiều lúc cậu phát hiện ra bài viết này bài viết đã đưa lên trang đầu bbs tôi yêu của đại học phía Tây rồi. Khi đó tổ tin tức đã tan làm, gọi điện thoại cũng không có người nghe máy. Giản Diệu nhận được thông báo muốn thành lập một ban hội sau đó tìm mấy người nam sinh tập hợp ý kiến, bên nữ sinh nữ lớp trưởng cũng dặn dò ổn thỏa. Lúc huấn luyện quân sự Nam An An đối xử với họ rất được để lại ấn tượng tốt cho mọi người, không phải chỉ một bài viết không có chứng cứ là có thể phá hủy.

Giản Diệu cố ý kéo dài thời gian, vừa tìm người, nhưng không nghĩ rằng bọn họ căng thẳng quá mức rõ rệt nên bị Nam An An phát hiện.

Cô kiên cường hơn bọn họ nghĩ --- câu trả lời này làm Giản Diệu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng xen lẫn chút mất mát.

Sau khi xem xong bài viết, Nam An An di chuyển tới câu trả lời phía dưới.

Ba trang trước đó là bài mắng rủa hùa theo, xen lẫn có mấy bài cãi lại yếu ớt.

Tôi yêu đại học phía Tây: Với câu chuyện hoàn toàn không rõ ràng, tôi chỉ nói một câu, tôi là nữ sinh, thật sự không hiểu cho dù nữ sinh bị cường bạo, lúc nào thì đã biến thành lỗi lầm của bản thân nữ sinh đó, chủ nhà vui sướng khi người khác gặp họa mặt mũi đừng khó coi quá!

Đi ngang qua: Cộng thêm điểm vào tầng trên.

Xem náo nhiệt: Chủ nhà cô như vậy là tìm đường chết cho anh cô biết không? Tiết lộ bệnh án của người bệnh phải thu hồi giấy phép cô làm ra được sao?

Lúc đến trang thứ tư, Nam An An liền nhìn thấy đồng đội lưu thông tiền tệ Tiểu Mã quen thuộc ngày trước.

--- Lưu thông tiền tệ 10 số 01: Chủ nhà, tôi chỉ quan tâm, nói trực tiếp ăn ph*n! Ăn ph*n nhé! Ph*n đâu! Đâu!

--- Lưu thông tiền tệ 10 số 02: Chủ bài, cô không ăn ph*n, vốn niềm tin giữa người với người đã không còn!

--- Lưu thông tiền tệ 10 số 03: Chủ bài, đây thích chua, rất có mùi, tôi cũng say.

--- Lưu thông tiền tệ 10 số 04: Chủ bài, sắc mặt khó nhìn quá!

--- Lưu thông tiền tệ 10 số 05: Anh cả anh hai đừng nói như vậy, lời chủ nhà vừa thốt ra, không nhìn thấy cô ta đã ăn rồi sao? Chỉ là không phát sóng trực tiếp thôi, chủ nhà, xin hãy phát sóng trực tiếp!

--- Lưu thông tiền tệ 10 số 06: Phía trên phá hư đội hình, bỏ đi ra ngoài tha chết cho, tiện thể sắc mặt chủ nhà khó coi quá!

Sau đó lật tiếp trang nữa thì nhìn thấy câu trả lời của Đường Viên

--- --- Lưu thông tiền tệ 10 Đường Viên: Mẹ kiếp, cô không tìm được bạn trai là cô xấu xí! Mẹ kiếp, cô không thi đậu nghiên cứu sinh là cô ngu xuẩn! Mẹ kiếp, cô nói cường bạo thì cường bào, tôi nói cô chết, đặc biệt bây giờ cô là hồn ma đấy! Từng giây từng phút nói cô chết, từng giây từng phút giết chết cô!

--- Tôi là anh hùng trong tập thể đại học phía Tây ít đổ tội: Tôi xem tới đây trong lòng rất an ủi, ở đại học phía Tây của tôi xem ra vẫn nhiều người thẳng thắn!

Bài viết đã đẩy lên cao, Nam An An nhìn hết mọi thứ đến mức mắt hơi đau, tối bị ép uống nhiều rượu đầu có chút choáng váng.

Cô nghĩ đến kết quả tệ nhất chẳng qua chỉ là Du Thu công bố bệnh án của cô, lại không nghĩ tới…..

Cường bạo….

Nam An An nắm chặt di động trong tay, lần này Du Thu thật sự là chọc tới cô rồi.

Trả điện thoại cho Giản Diệu sau đó vẫn không rời đi, Nam An An bước mấy bước tới nằm úp sấp lên lan can ban công chạm trổ hoa văn, gió đểm thổi khiến đầu óc cô tỉnh táo một chút.

Giản Diệu vội vã bước tới ghé vào bên người cô dè dặt mở miệng: “An An, chị đừng buồn….”

Nam An An lắc đầu,

Người ta chỉ trích và chửi rủa bản thân như vậy khiến cô rất tức giận rất phẫn nộ, nhưng sau khi xem xong bài viết, nhưng cô lại không đau lòng khổ sở như cô đã tưởng tượng.

Có người nói, đáng sợ nhất không phải đến từ sự công kích của kẻ địch, mà là bạn bè im lặng.

Đám bạn lưu thông tiền tệ của cô, Đường Viên của cô, sau khi tốt nghiệp bọn cô ‘năm sông bốn biển’ mỗi người một ngã, bọn họ vẫn lên bbs nói giúp cô, giống như lần trước.

Còn có, các học sinh của cô.

Trên thế giới này luôn sẽ có người đầy dụng ý xấu với bạn, cũng sẽ có người đứng sau lưng bạn.

Bạn không thể trốn tránh ác ý này, nhưng có thể nhận sự ấm áp từ những người có ý tốt.

Nam An An nằm úp sấp trên lan can hóng gió một lát rồi trở lại phòng bao, trong phút chốc cô đẩy cửa phòng bao ra, cả căn phòng đều yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Nam An An gật đầu với đám nhỏ lưu thông tiền tệ, kéo kéo khóe miệng muốn cười một cái: “Cảm ơn các em, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, ngày mai mọi còn người có tiết học nên về đi ngủ thôi.”

“Cô giáo….” Nữ lớp trưởng lưu thông tiền tệ muốn nói lại thôi, “bọn em rất thích cô, mặc cô bài viết nói gì chúng em đều thích cô.”

Nam An An vươn tay ôm cô gái, “Cô cũng rất thích bọn em, mau trở về thôi.”

Sau khi các học sinh kết bè kết đội rời khỏi đó, một mình Nam An An ngồi trong phòng bao rộng lớn, giơ tay cầm lấy bình rượu rót một ly đầy buồn bực hớp một ngụm.

Uống liên tục ba ly, cả người Nam An An vùi sâu vào ghế sofa bằng vải bố có chút hoảng hốt, cô bóp bóp mi tâm thở ra một hơi, cửa phòng bao lại vang lên một tiếng.

Nam An An nâng mắt thì nhìn thấy Giản Diệu bưng một ly nước đi tới, ngồi xuống sofa bên người cô đưa cốc nước qua, “Cô giáo, chị uống chút nước ấm, em đưa chị về nhà.”

Dòng nước ấm lướt qua cổ họng làm giảm miệng đang khô đắng của cô, Nam An An uống hết nước để cái ly lên bàn nhẹ giọng nói tiếng “Cảm ơn,” cô nhìn hình ảnh Giản Diệu trước mắt có phần chồng lên nhau.

Hơi rượu cô uống bốc lên hơi chậm, nhưng vừa lên tới là rất khó chịu.

“Đi thôi” Giản Diệu nói khẽ.

Nam An An bị hơi rượu bốc lên má đều đã hồng hồng, ngoan ngoãn gật đầu tự mình đi ra ngoài.

Lúc đi ra khỏi ktv đầu Nam An An hơi choáng váng, khi chân chạm xuống đất có phần ngả nghiêng, bước thấp bước cao đi về phía trước.

Giản Diệu theo sát sau lưng cô, muốn chìa tay ra đỡ cô lại nghĩ tới trên bài viết có nói Nam An An ghét đụng chạm cơ thể với người khác phái nên thu tay về, chỉ đỡ cô kiểu phòng hờ.

Ánh đèn rực rỡ của thành phố C vừa sáng, đèn đường kéo dài bóng dáng Nam An An trên mặt đất.

Giản Diệu giẫm lên bóng dáng kéo dài trên mặt đất của cô, cả người đi dưới bóng cô, tim đập như đánh trống.

Rõ ràng gió đêm mát mẻ, nhìn Nam An An bước thấp bước cao đi đằng trước cậu vẫn bị mồ hôi ra đầy chóp mũi.

Bóng đêm dày đặc, cảnh tượng như vậy khiến trong lòng Giản Diệu nảy sinh chút xúc động.

“An An….” Giản Diệu bước nhanh tới đi song song với Nam An An, cuối cùng hạ quyết tâm mở miệng, như nói cho cô nghe vừa như nói cho bản thân: “Một ngày nào đó, em sẽ xuất hiện trên bàn cơm nhà chị.”

Rượu mạnh bốc lên khiến Nam An An say quá, nghe được cậu nói như vậy nghiêng qua đầu nhìn cậu một cái, nụ nở cười khe khẽ lộ ra lúm đồng tiền nhỏ xinh đẹp.

Trái tim Giản Diệu đập rất nhanh, cậu gần như là không dám nhìn vào mắt Nam An An, rượu không say người người tự say. Đang lúc Giản Diệu đắm chìm trong nụ cười kinh diễm đó, chợt nghe thấy Nam An An mở miệng nghi ngờ nói: “Xuất hiện trên…. Bàn cơm nhà chị?”

Giản Diệu hung hăng gật đầu.

Nam An An cười tủm tỉm gật gật, lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện: “Hấp ….. Đầu heo hấp!”

Giản Diệu im lặng một lát: “… Em muốn với cách thức khác.”

Nam An An tinh ranh nháy mắt mấy cái: “Kho tàu?”

Giản Diệu: “….” Cậu cũng say, cậu không thể là người lấy cách khác xuất hiện bên cạnh bàn ăn nhà cô ư, bên cạnh!

Đưa Nam An An đến ký túc xá nghiên cứu sinh xong, thấy cô đi vào cửa sau đó vẫy vẫy tay Giản Diệu mới rời đi, dì quản lý phòng ngủ làm thế nào cũng không để cậu đi vào.

Sau khi Nam An An lấy chìa khóa mở cửa, mới nhớ tới đồ đạc của mình đều chuyển tới nhà Khương Minh rồi, cô trèo lên giường Đường Viên cả người rề rà núp vào trong chăn.

Sáng hôm sau lúc rời giường đầu Nam An An vẫn còn hơi đau, cô thuận tay lấy điện thoại di động vào bbs tôi yêu đại học phía Tây, bài viết vẫn nằm ở trang đầu như trước, lật sang trang kéo xuống dưới thì nhìn thấy đại tướng Khánh Nguyên mới vừa trả lời.

--- Đại tướng Khánh Nguyên: Nam Manh Manh, lấy uy quyền của em ra, đúng rồi, em không có, được, lấy uy quyền người đàn ông của em, giết chết cô ta!

Trong lòng Nam An An đang lo lắng, vừa nhìn thấy ba chữ “Người đàn ông của em” (Tác giả nói ba chữ là vì trong tiếng Trung là 你男人- ngươi nam nhân) cả người sững sờ, lấy tay cầm điện thoại tìm số liên lạc của đại tướng Khánh Nguyên, rất không dễ dàng sau khi tìm thấy Nam An An gọi điện qua, Hà Khánh Nguyên nghe máy rất nhanh: “Nam Manh Manh, đừng đau lòng đừng khổ sở….”

Nam An An vội vàng ngắt lời Hà Khánh Nguyên nói: “Đại tướng Khánh Nguyên, đừng nói cho Khương Minh….”

Bên kia Hà Khánh Nguyên ngừng một lát, áy náy mở miệng: “Chỉ sợ cậu ấy đã biết rồi, vừa lúc nãy Du Hạ còn tìm anh hỏi số liên lạc mới nhất của cậu ấy, nói muốn thay em gái cô ta xin lỗi Khương Minh …. Nam Manh Manh?”

Nam An An cúp điện thoại, đầu “Oành” nổ tung một tiếng, Khương Minh nhìn bài viết rồi ư? Anh biết cô có bệnh rồi ư?

Một trận hoang mang bao phủ cả người cô, trước mắt cô tất cả đều là bộ dạng Tần Di ngày đó châm chọc khiêu khích.

--- Cô không thương nó sao cô có thể ích kỷ như vậy!

--- Cô có bệnh còn liên lụy tới nó!

--- Cô cho rằng nó biết rõ còn có thể ở chung với cô!

…..

Chuông điện thoại di động lại vang lên không ngừng, Nam An An nghe máy: “A lô?”

Đại tướng Khánh Nguyên nhẹ nhàng thở ra: “Nam Manh Manh, vừa nãy Du Hạ gọi điện cho anh, cô ta không thể liên lạc được với Khương Minh, em không muốn cho cậu ấy biết thì anh sẽ giữ im lặng.”

“Cảm ơn” Nam An An thở ra một hơi, cô đánh cược không nổi.

Sau khi cúp điện thoại Nam An An không nghĩ những thứ này nữa, trực tiếp đi học viện kinh tế tìm Du Thu.

Vừa tới dưới lầu học viện Nam An An đã nhìn thấy Du Thu trên mặt đầy ý cười, cô ta vừa đi vừa nói chuyện với một nữ sinh khác, thỉnh thoảng cười vang lên mấy tiếng.

Nam An An đến gần vài bước, Du Thu trừng mắt chột dạ cô ta lui về sau một bước, suy nghĩ một lát lại vênh váo tự đắc nói, “Cô tới đây làm gì!”

Người nữ sinh bên cạnh cô ta lườm Nam An An một cái vẻ mặt đồng tình châm chọc.

Nam An An tới gần Du Thu, cười róc rách, “Đánh cô.”

Thấy Du Thu đột nhiên biến sắc, cô tiến lại gần hơn, “Không phải cô nói chờ tôi đến đánh cô sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.