Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 49



Ngón tay thon dài của Khương Minh mở tờ giấy nhỏ kia ra, tiếng sột soạt của tờ giấy trong không khí truyền tới tai Nam An An.

Nam An An có cảm giác giống như cô trở thành tờ giấy Khương Minh đang cầm trên tay, anh vẫn thờ ơ phủi phủi làm trái tim cô run rẩy theo đó.

Mà số mạng tờ giấy đang bị anh nắm giữ trong tay.

Cô đã quay lại, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng , cô lấy hết dũng khí, can đảm đến trước mặt Khương Minh, cho dù anh đồng ý hay không, thì cô cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.

Thấy ánh mắt Khương Minh còn chưa rời khỏi tờ giấy, Nam An An bất chợt đan chéo hai tay vào nhau. Chỉ sợ Khương Minh càng hy vọng thì càng thất vọng, Nam An An không đợi anh mở miệng liền thẳng thắn thành khẩn lên tiếng trước "Mặc dù là vậy, nhưng em cũng không biết làm cách nào mới tốt…”

Khương Minh: ". . . . . ."

"Có thể phải mất một khoảng thời gian mới tốt, hoặc cũng có thể sẽ không tốt. . . . . . Hơn nữa cho dù em tốt lên, nhưng anh về sau có thể cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, em đang nói, lúc ml (make love – XXOO). . . . . ." Giọng Nam An An rất thấp, có chút dè dặt.

Khương Minh hiếm khi nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Nam An An, nhìn cô cẩn thận, dè dặt từng li từng tí như vậy, thẳng thắn như vậy, anh cảm thấy ngực mình như đang bị ai bóp nghẹt, việc Nam An An *truyencuaDd&LQd^*bỏ nhà ra đi mấy ngày nay làm anh hiểu được điều quan trọng chính là núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt (ý là người còn ở đây thì lo gì) . Bất kể về sau như thế nào, bọn họ vẫn còn nhiều thời gian. Trước tiên anh phải nắm giữ Nam An An bên cạnh, sau đó tính kế hoạch lâu dài, giờ quan trọng nhất chính là bày tỏ thái độ, nghĩ tới đây Khương Minh hừ lạnh một tiếng, "ml là cái gì, milliliter sao?"

Nam An An: ". . . . . ." Mẹ nó, khó khăn lắm cô mới có đủ dũng khí để nói ra hai chữ đó!

Nam An An quên hết những lời đã soạn sẵn, chẳng lẽ Khương Minh chưa đọc nội dung trong tờ giấy nên không biết rốt cuộc cô bị bệnh gì, chắc là như vậy. . . . . . Nam An An nghiêm túc bổ sung: "Đúng rồi, thật ra không phải em bị bệnh thần kinh, mà em bị lãnh cảm."

". . . . . ." Khương Minh không phản bác được, Đậu Tỉ cô bé em rất được đó.

"Thật ra Du Thu nói rất đúng, ngoại trừ chuyện cường bạo." Nam An An cúi thấp đầu, mũi giày vẽ ra một nửa vòng tròn trên sàn nhà, cô vội vàng bổ sung, "Thật sự em không bị cường bạo . . . . . ."

"Anh biết." Bởi vì hai ngày nay hút thuốc quá nhiều, nên giọng Khương Minh không còn mát lạnh như trước nữa, giọng trầm thấp nhỏ nhẹ lại làm cho lòng người cảm thấy yên tâm.

Nghe giọng điệu khẳng định của anh như vậy, không phải trấn an qua loa. Nam An An hít mũi một cái, Khương Minh rút một tờ giấy trong hộp giấy trên bàn ăn bịt mũi cô, nắm chóp mũi cô. Nam An An tự nhiên chụp lấy giấy ăn từ tay anh hung hăng lau nước mũi sau đó mới ngẩng đầu nói Khương Minh, "Lần này em khóc thật đấy."

Khương Minh nâng mặt cô lên và hôn một cái lên hàng lông mi ướt át của cô, Nam An An liếm môi, lúc nãy khi đứng ở cửa cô cũng bị anh hôn sưng cả môi: "Bọn họ đều nói một ngày nào đó anh sẽ không cần em, về sau anh sẽ chia tay với em, còn ly hôn nữa."

Khương Minh ngắt lời cô, ánh mắt mạnh mẽ: "Bọn họ là ai?" Chẳng lẽ lúc anh không có ở đây Tần Di lại đến tìm Nam An An, hay là Khương Dương?

"Baidu, Google còn có Cộng đồng trực tuyến." Nam An An nói rất nhanh, "Bọn họ đều nói rõ ràng em có bệnh còn rất ích kỷ với anh, nhưng mà em không muốn làm một người cao thượng," cô nói xong ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt của Khương Minh.

"Ngay từ lúc bắt đầu, em cảm thấy anh là người rất lạnh lùng”. Nam An An ngượng ngùng cười cười, "Chị em nói đàn ông tay lạnh thận hư, em còn thấy rất vui vẻ, em cảm thấy như vậy mới công bằng."

Mặt Khương Minh gợn sóng không chút biểu cảm, trong lòng sóng lớn mãnh liệt, em hãy nhớ kỹ, cuối cùng anh sẽ làm cho em biết anh là người thế nào.

"Sau này em phát hiện anh không phải như vậy, hơn nữa em phát hiện em rất thích được anh ôm, thích anh hôn em, " Nam An An sờ mũi một cái, "Em cũng rất thích hôn anh, em sẽ cố gắng hơn."

Nam An An nhìn thẳng vào đôi mắt Khương Minh, nói xong giữ thái độ kiên định, nghiêm túc: "Em muốn nói, em muốn ở bên cạnh anh.” Cô lấy tay này nắm tay kia, thấp thỏm chờ Khương Minh trả lời, vô luận như thế nào cuối cùng cô cũng nói hết ra rồi, mà Khương Minh vốn không để cho cô đợi lâu.

"Anh cũng muốn vậy." Khương Minh cúi đầu, cụng đầu vào trán cô, cọ vào chóp mũi cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô:”An An, anh yêu em."

Nam An An chớp chớp mắt, rốt cuộc lời tỏ tình của một cô gái bướng bỉnh như cô đã được chấp nhận chỉ với một câu”anh yêu em" , lúc nghe anh nói câu này bên tai mình, cô giống như nghe được tiếng hoa nở, trong khoảng thời gian này cô cũng quên đi lo lắng, cả thế giới vì những lời này mà bừng sáng lên, giống như ‘xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng,’ cô đứng nơi này, nhìn phía sau anh toàn là ánh sáng rực rỡ.

Nếu như không phải đôi môi cô đang bị thương, cô sẽ đáp trả nụ hôn của Khương Minh thật tốt. Nam An An đỏ mặt, cả người lâng lâng có cảm giác không chân thật, như là cô đã từng trải qua những chuyện đau lòng, mà vì ở bên cạnh Khương Minh nên mọi việc đều tốt đẹp.

Anh nói yêu cô, anh nói muốn bên cạnh cô. . . . . .

Nam An An vui mừng rạo rực, đưa tay ôm lại Khương Minh cười vui tươi hớn hở, nghĩ đến đêm hôm đó cô hết lần này đến lần khác điện thoại cho Khương Minh lại mở miệng hỏi: "Thầy à, trước kia em gọi điện cho thầy rất nhiều lần, thầy đều không bắt máy, em còn tưởng rằng. . . . . ."

"Anh gọi điện thoại cho em, em cũng đâu có nhận.” Khương Minh chau chau mày, nói ra sự thật.

Nam An An sờ mũi một cái: "Tại em đang ở trên máy bay."

Khương Minh: "Anh cũng vậy, đang ở trên máy bay."

Máy bay: trách tôi sao.

Một sự yên tĩnh bao trùm, Nam An An để mặc cho Khương Minh ôm, không khí đang ấm áp ngọt ngào tốt đẹp, cô liền nghe giọng Khương Minh từ đỉnh đầu cô truyền tới, "Giải quyết vấn đề này xong, anh sẽ xử em."

. . . . . . Xử em?

Nam An An đang suy nghĩ, bất chợt bắp đùi cô bị đánh “Bốp” một cái, lực không nhỏ, tiếng động trong phòng khách yên tĩnh càng vang dội, cả người Nam An An bị Khương Minh ôm vào lòng tránh cũng không thể tránh, mặt nóng có thể rán trứng được. Lập tức nghĩ Khương Minh hỏi cô nếu còn có lần sau nữa không thì cô nói nếu có thì anh hãy đánh em đi.

Thế nhưng kiểu bị người ta ôm vào ngực rồi thờ ơ đánh đùi cô quả thật là…..

Với lại bàn tay của Khương Minh sau khi đánh một cái cũng không lập tức rời đi, còn chụp lên đó của cô, thậm chí sau đó ngón tay thon dài không chút để ý còn xoa xoa sau khi đánh một cái, Nam An An xấu hổ muốn nhảy dựng lên, nghĩ lại khi nãy mình nói cố gắng làm tốt nên mới nén lại.

Cô cúi thấp đầu, "Đừng. . . . . ." Nam An An nói xong nhẹ nhàng lấy lòng Khương Minh đang sờ soạng trên người cô.

Người Khương Minh nóng ran, Nam An An ôm anh và dán người sát vào anh, khi anh cọ vào đôi bầu ngực mềm mại của cô thì xương sườn của anh đè lên đó, mà bây giờ anh vừa cúi đầu thì có thể thấy đôi môi đỏ tươi ướt át bị anh hôn của cô, còn có cổ áo trễ xuống làm lộ xương quai xanh tinh xảo, nhìn xuống một đường phía dưới như ẩn như hiện màu vàng nhạt của chiếc áo lót Victoria's Secret, mang theo độ cong và hấp dẫn mê người.

Nam An An cũng đã nhận ra có cái gì không đúng, ngực cô vốn không nhỏ cho nên từ nhỏ đến lớn cô đều mặc áo lót kiểu mỏng manh này, vừa rồi vì vui mừng quá độ nên lỡ cọ vào người Khương Minh. . . . . . Quả thật không có gì ngăn trở.

Nãy giờ bọn họ không có mở đèn, trời tối dần làm cho không khí phòng khách mờ ảo, có chút mập mờ.

Phòng khách yên tĩnh đến mức thậm chí cô có thể nghe được tiếng hít thở đan vào nhau, Nam An An nghĩ đến mới vừa rồi cô mới vừa cam kết "Em sẽ cố gắng tốt hơn" nên cô không có tránh né, nghe được tiếng hít thở của Khương Minh có chút gấp rút, tiếng hít thở nhanh chóng khôi phục lại bình thường, Nam An An nhìn chung quanh, "Em đói rồi, anh đói không?"

"Ừ" Khương minh nói xong rồi đi lướt qua Nam An An lấy hai quả trứng gà và một miếng thịt bò bít tết từ trong tủ lạnh, "Muốn ăn cháo hay là ăn mì?"

Giải thoát được mối nguy hiểm, Nam An An vui sướng nhận từ tay Khương Minh hai quả trứng gà, đôi mắt tinh anh nhìn tay trái Khương Minh đang cắt từng mảng thịt bò, "Thầy à, để em làm, thầy xuống dưới chờ em nấu cho thầy ăn."

Khương Minh cúi đầu ừ một tiếng, may mà từ "Thầy" kia bật ra kịp thời, làm anh kiềm chế, bỏ đi ý định không đứng đắn.

Nam An An để trứng gà lên bàn, chạy lên lầu thay bộ quần áo ở nhà cho thoải mái, lúc đi qua thư phòng thấy Khương Minh đứng trước kệ sách cũng chạy vào, nhìn Khương Minh để tấm giấy có lời ghi chép kẹp trong một quyển sách.

Khương Minh vừa gấp tờ ghi chép vào, cảm thấy hơi thở ấm áp phả bên gáy mình, cả người Nam An An khoát trên người anh, duỗi dài hai tay cầm một tờ giấy khác lên vui vẻ nói: "Ah, anh còn giữ giấy nghỉ phép của em ư, anh dám sớm thích em rồi.”

Khương Minh gật đầu một cái, Nam An An càng đắc chí, "Em biết em chính là không có gì không thể thắng mà . . . . ." Nói được nửa câu, cô nhìn Khương Minh cười như không cười che miệng, nhanh chóng chạy xuống lầu nấu mì.

Vừa nói tới không có gì là không thể thắng liền nghĩ đến Du Thu, nghĩ đến bài viết và chuyện chưa giải quyết xong nên trong lòng Nam An An cũng có chút rối loạn, , nếu như đúng như kế hoạch ban đầu cô còn muốn ở lại trường đại học phía Tây mấy năm, mà cái bài viết đó ảnh hưởng trong thời gian ngắn không nói, ít nhất vài khoa học sinh đều biết cả rồi.

Thấy Khương Minh cũng đã hứa hẹn trong lòng cô niềm vui xông lên thay thế lo lắng âm thầm mấy ngày nay luôn quanh quẩn bên mình, mà bây giờ phần cảm xúc ấy lại trỗi dậy.

Cô nhất định phải làm sáng tỏ sự thật, tâm hồn cô cũng không có mạnh mẽ đến nỗi mang tiếng xấu bị cường bạo mà vẫn phải tiếp tục ở lại trường đại học phía Tây này lăn lộn để được thuận buồm xuôi gió, nhưng nghĩ đến lời nói của Du Hạ ngày đó đến tìm cô, cô cũng do dự.

Một khi cô khởi kiện Du Thu, thứ nhất quả thật chuyện này sẽ liên lụy tới Du Ly, mà Du Ly là bác sĩ tâm lý tốt nhất của cô.

Thứ hai, một khi chuyện này ầm ĩ lên thì các học trò vốn không biết cũng sẽ biết hết, như vậy thì toàn bộ các giáo viên cũng biết, thậm chí vì chứng minh Du Thu bịa đặt sự thật trên bài đăng kia…. Có thể sẽ liên lụy đến Nam Vi Vi, bản thân An An cô dù sao vẫn chỉ là mắt thấy, mà Nam Vi Vi là thật sự đã trải qua, nhất là cuối cùng những người đó không được như ý nguyện.

Đáng sợ nhất không phải là tin đồn bịa đặt chuyện không có, mà là thêm dầu thêm mỡ đâm chọt vào chỗ đau của bạn.

. . . . . .

Lòng Nam An An không yên, tay nghề nấu mì của cô tương đối khá, cô để mì trên đĩa sứ Thanh Hoa tinh sảo, trên mặt còn có rau cải, thậm chí cô thêm một cái trứng ốp lết, xếp thành hình tròn. Khi còn bé cô lấy nghề này để kiếm tiền tiêu vặt, lần đầu tiên cô nấu, chén mì mềm nhũn như con chi chi, lúc đi ra Nam Thị khen không dứt lời, từ đó Nam An An thích nấu cơm cũng tự nhận nấu cơm là bản năng trời cho.

"Thấy em lợi hại không?" Nam An An hớn hở đem sợi mì đẩy tới Khương Minh, sau khi được Khương Minh khen ngợi nên mặt mày hớn hở,"Thầy à, thầy dùng đũa để ăn mì có được hay không?"

Tay trái Khương Minh đang chuẩn bị nhận đũa dừng lại một chút, nói tự nhiên: "Thật bất tiện."

Sau đó, nét mặt Nam An An thể hiện "Em biết ngay", sau đó đưa cho anh một cái nĩa. . . . . .

Khương Minh không có nhận, gọn gàng dứt khoát: "Em đút anh ăn."

"Được" Nam An An đồng ý dùng chiếc đũa gắp một sợi mì, duỗi dài cánh tay đưa tới khóe miệng Khương Minh, cách một cái bàn, sợi mì còn chưa tới được khóe miệng của Khương Minh đã rơi xuống bàn, Nam An An xấu hổ đang muốn lấy một cây khác thì thấy Khương Minh bước tới thuận tay ôm cô, sau đó ngồi lên ghế của cô, vừa ôm cô vừa chỉ trước mặt cô.

Nam An An ngồi ở trên đùi Khương Minh cảm thấy mặt mình nóng lên, không biết là do xấu hổ hay là do nhiệt độ trong người tỏa ra, loại chuyện thân mật này phát triển theo chiều hướng tăng thật sự là làm cho người ta mặt hồng tim đập, cô cầm đôi đũa gắp mấy lần cũng chưa gắp được sợi mì suôn sẻ, thật vất vả mới làm được, khi cô đem sợi mì đưa tới miệng Khương Minh, nóng đến nỗi toát mồ hôi ở chóp mũi.

Bữa ăn tối làm cho tim Nam An An đập nhanh, mặt đỏ hồng, bởi vì cô ngồi ở trên đùi Khương Minh nên cảm giác rõ bộ phận kia của Khương Minh dựng đứng lên, mẹ ơi, cô đúng là gậy ông đập lưng ông, nghĩ đến mình mới vừa nói sẽ cố gắng, cả người cô bám chắc vào người Khương Minh không dám nhảy ra.

Hơn nữa, Đường Viên nói đúng, lỗ mũi của đàn ông quá thẳng thì thật sự rất. . . . .

Không đúng, tiết tấu này không đúng lắm, Nam An An suy nghĩ miên man nghe được tiếng chuông điện thoại của Khương Minh, lập tức phá vỡ không khí mập mờ giữa bọn họ.

Nam An An liếc nhìn màn hình, thấy cái tên Du Hạ đang nhấp nháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.