Nghĩ tới bộ dạng như quân lính tan rã trước mặt Du Hạ chiều hôm đó, Nam An An cảm thấy hơi khó thở. Không thể không nói tài ăn nói của Du Hạ rất tốt, chiều hôm đó cô ngồi trong quán coffe nghe Du Hạ với vẻ mặt vui vẻ hòa nhã ném ra mấy câu nói, nghe xong cô cảm thấy mình mới chính là đầu sỏ gây nên, một khi cô tố cáo Du Thu thì đó chính là tội ác ỷ thế hiếp người.
Còn có câu kia, nhìn vào quan hệ của tôi và Khương Minh….
Nam An An liếc nhìn Khương Minh một cái, suy nghĩ rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì, còn có lần trước trong toilet ở Cửu Trọng Thiên đại mỹ nhân đã nói điều có ngụ ý --- hình như ông nội Khương Minh rất hài lòng về Du Hạ.
Nghĩ tới đây, Nam An An trực tiếp mang sợi mì vừa tính đưa lên miệng Khương Minh quay trở về miệng của mình. Rồi thấy Khương Minh vươn ngón tay lười biếng cầm di động ấn phím call và mở loa ngoài.
Giọng Du Hạ từ trong ống nghe truyền tới vẫn không nhanh không chậm như trước, giống như không phải cô ta là người mà mấy hôm nay vẫn liên tục gọi điện thoại cho Khương Minh không ngừng nghỉ, cô ta nói thẳng vào vấn đề: “Khương Minh, Nam An An ở bên cạnh anh sao, em có lời muốn nói với cô ấy.”
Nam An An bị nghẹn, Khương Minh kịp thời mang cốc nước đưa lên miệng cô đút cô uống mấy ngụm thấy cô tốt hơn mới từ từ mở miệng nói: “Cô có thể nói thẳng với tôi, cô ấy còn nhỏ….”
Câu nói “Cô ấy còn nhỏ” có phần ý tứ sâu xa, Khương Minh và Du Hạ lớn lên cùng nhau. Từ khi hai người bắt đầu đi nhà trẻ đã luôn cùng lớp, thậm chí thi trung học thi cao đẳng thi nghiên cứu sinh thi tiến sĩ đều luôn duy trì nhịp điệu đó. Đối với Du Hạ cũng rất quen thuộc, lúc đó thế nào Du Thu cũng giải vây giúp cô ta anh không cần hỏi cũng ‘một rõ hai ràng.”
Du Hạ tạm ngưng một lát, nghe thấy tiếng ho khan của Nam An An thì biết cô đúng là đang bên cạnh Khương Minh nên trực tiếp mở miệng: “Nam An An, chúng ta hẹn thời gian giải quyết dứt điểm chuyện này được không, Du Ly muốn nói xin lỗi với cô, còn có tiểu Thu cũng muốn.”
Bên kia Du Hạ chắc chắn Du Hạ cũng đang mở loa ngoài, rõ ràng Nam An An nghe được tiếng phản đối của Du Thu với Du Hạ, xen lẫn tiếng vang rất lớn của đồ đạc bị đổ. Cuối cùng hình như không đạt được nhận thức chung với Du Thu, Du Hạ vội vàng nói câu “Xin lỗi” rồi cúp điện thoại.
Cái gọi là “Giải quyết dứt điểm” cũng không giải quyết được gì rồi.
Kết thúc cuộc trò chuyện không đầu không đuôi, Khương Minh đứng dậy cầm bát đũa trên bàn đi tới phòng bếp rửa bát.
Ngón tay thon dài xoay xoay bát sứ Thanh Hoa, con ngươi Khương Minh sâu thăm thẳm, nếu không phải Du Hạ nhắc tới chuyện này, anh đắm chìm trong sự sung sướng khi Nam An An ngoan ngoãn quay về thì gần như bỏ qua chuyện tốt Du Thu đã làm.
Sau khi ăn cơm tối xong, Khương Minh uể oải ôm Nam An An ngồi trên sofa xem phim.Nam An An bị anh ôm thấy rất nóng nhưng lại không tránh được. Bây giờ cô càng ngày càng cảm thấy tự đào hố chôn mình, trước kia cô lúc cô chưa thẳng thắn với Khương Minh thì Khương Minh đều lướt qua đến điểm dừng thì ngừng lại, thậm chí có đôi khi chính cô còn chưa cảm thấy thỏa mãn anh đã thu tay rồi. Mà bây giờ sau khi cô thẳng thắn nói với anh cô có bệnh, ngược lại Khương Minh lúc nào cũng không chút để ý mà ôm ấp cô thân thiết với cô. Nam An An hoàn toàn không xem nổi phim, xem nửa giờ ngay cả nữ chính tên gì cũng không nhớ được.
Tất cả đầu dây thần kinh đều cảm nhận Khương Minh nhìn như không để ý chứ thật ra tay anh châm ngòi thổi gió, trong phim khi ngón tay người đàn ông dọc từ đường sống lưng cong cong xinh đẹp của người phụ nữ thẳng xuống khe rãnh bắp đùi, thì ngón tay Khương Minh cũng nhẹ nhàng trượt từ cần cổ cô xuống dưới, Nam An An rút cổ hơi ngửa ra sau cố gắng né tránh ngón tay Khương Minh. Cảm nhận ngón tay mát lạnh của anh rời xa cổ cô sau đó Nam An An vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì lại cảm giác được hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy cô, càng lúc càng gần…..
Hô hấp của Nam An An bắt đầu dồn dập, bọn họ còn chưa từng từ cổ trở xuống…. Quả thật đúng là tín đồ trung thành của tình yêu thần thánh (là kiểu tình yêu tinh thần, không XX.OO ^_^).
Sau đó cô cảm nhận rõ ràng môi mỏng của Khương Minh chạm vào gáy cô, nụ hôn này sâu hơn một chút.
Đầu ngón tay Nam An An không khỏi cuộn tròn lại, cảm giác môi Khương Minh không chỉ dừng lại ở đó, mà còn mút sâu hơn, chuỗi nụ hôn này dọc theo một bên cần cổ cô kéo dài xuống hõm vai cô…..
Con ngươi Khương Minh dần dần tối lại, Nam An An trong lòng anh để mặc anh hôn. Khương Minh ôm eo kéo cô trở về để cô ngồi lên người mình mặt đối mặt với anh. Nam An An ngoan ngoãn mặc cho anh thay đổi tư thế hết sức mờ ám này, còn cười khẽ với anh. Khương Minh cảm thấy dường như anh say mê lúm đồng tiền nhỏ xinh đẹp trên mặt cô, anh cúi người hôn lên xương quai xanh đẹp đẽ của cô, cắn nhẹ một cái, thỏa mãn khi nhìn thấy trên xương quai xanh xinh đẹp để lại dấu vết của anh, nhiễm màu sắc của anh….
Khương Minh nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô cười nhẹ một tiếng, bọn họ gần nhau đến mức Nam An An cảm nhận được lồng ngực của anh rung động, âm cuối Khương Minh kéo dài ra, lười biếng nói, “Sợ anh như vậy sao?”
Nam An An quả quyết lắc đầu: “Nào có, tuyệt đối không sợ, cứ việc tiến tới!”
Khương Minh nói trúng tim đen: “Em run rẩy gì mà run rẩy?”
Nam An An: “…..”
Vào đêm khuya rất yên tĩnh, Nam An An từ trên giường đứng dậy chạy ra ban công gọi điện thoại cho Nam Vi Vi, mấy ngày cô về Mỹ Nam Vi Vi đang thi cử, cô sợ Vi Vi ảnh hưởng tới kỳ thi nên không nói với Nam Vi Vi. Nhưng nghĩ tới ngày mai lúc cô tới trường học phải đối mặt với một đống cục diện rối rắm, thì cô muốn gọi điện cho Nam Vi Vi nói hết toàn bộ.
Trên thế giới cô thật sự toàn tâm toàn ý tin tưởng chỉ có người kia, chỉ có Nam Vi Vi sinh ra cùng với cô, hơn nữa từ nhỏ đến lớn Nam Vi Vi chính là tâm phúc của cô (người đáng tin cậy).
“A lô, chị…” Điện thoại rất nhanh đã kết nối, Nam An An đứng trước cửa sổ sát đất ngón tay phác họa hình dáng bản thân lên cửa sổ thủy tinh.
“Bảo bối An An,” giọng Nam Vi Vi rất nhẹ nhàng, “Sao vậy?”
Nam An An nói hết toàn bộ chuyện bài viết, sau khi cô kể xong Nam Vi Vi trầm ngâm một lúc, “Chị cô ta đi tìm em rồi hả? Ý của Du Hạ là tố cáo em gái cô ta thì tội ác tày trời không hiểu không thông cảm hả?”
Nam An An “Dạ” một tiếng, bên Nam Vi Vi truyền tới tiếng đánh bàn phím, sau đó là tiếng nắm chắc thắng lợi trong tay trước sau như một của Nam Vi Vi. Nam An An còn nghe thấy tiếng ngón tay bấm đùng đùng của cô, “An An, Du Thu có chị, em cũng có mà. Được, chuyện này giao cho chị, trước hết em cứ xin phép nghỉ ở nhà chơi trò chơi, chị tới chơi đùa với Du Thu ~”
Nam An An cúp điện thoại đang lúc muốn quay về, thì nhìn thấy bóng dáng Khương Minh chiếu lên trên cửa sổ sát đất.
Anh mặc áo ngủ bóng dáng thon dài cao ngất, chiếu lên trên kính cửa sổ lại làm người ta cảm thấy có chút cô đơn lẻ loi.
Không hiểu sao Nam An An hơi chột dạ, xoay người đồng thời giấu di động ra phía sau, cô không biết Khương Minh đứng đây bao lâu nghe được những gì rồi.
Khương Minh không nói gì cả, vẫy vẫy tay mang cô vào phòng đi ngủ.
Ánh trăng xuyên qua lớp rèm cửa sổ mỏng manh rắc vào phòng ngủ, Khương Minh ngắm Nam An An nhắm mắt ngủ tay cuộn lại cô áp mặt lên gối….
Giữa bọn họ còn một đoạn đường dài phải đi. Ít nhất bây giờ Nam An An vẫn chưa tin tưởng anh hoàn toàn, lúc cô chịu ủy khuất cũng không dám nói với anh, lúc giải quyết sự việc không muốn làm phiền tới anh.
Tình yêu bọn họ như vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn mới yêu, Nam An An chỉ muốn mang mặt tốt nhất của cô bày ra cho anh xem…..
Yêu đương với thầy giáo của mình có lợi ích lớn nhất chính là khi nào bạn muốn xin nghỉ phép thì cứ việc xin nghỉ phép, muốn nghỉ bao lâu thì xin bấy lâu. Sáng hôm sau Nam An An không phải tới trường thoải mái dựa vào đầu giường chơi trò chơi, lúc Khương Minh đeo caravat ngoắt ngoắt tay với anh, vươn người dậy giúp Khương Minh thắt caravat xong còn tặng thêm một nụ hôn chào buổi sáng.
…..
Lúc Du Thu chạy vọt vào văn phòng Khương Minh, Khương Minh đang sửa lại luận văn.
Sáng sớm ngày mùa hè, ánh mặt trời rải đầy cả gian phòng làm việc, bóng dáng Khương Minh nấp dưới ánh sáng mặt trời có chút không chân thực.
Dường như anh vẫn luôn cách cô ta rất xa, bất kể cô ta cố gắng thế nào đi chăng nữa.
Khi Du Thu biết bản thân mình bị chuyển đi đã lập tức vội vàng chạy tới tìm Khương Minh, nhưng sau lúc nhìn thấy anh tất cả khí thế ào ào đều bị mất hết, cô ta đứng đó có chút ủy khuất nghẹn ngào, “Thầy ơi, thầy không cần em nữa sao?”
Khương Minh nâng mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua cô ta, dứt khoát thẳng thắn không để lại tia nhớ nhung nào cho cô ta, “Đúng.”
Cái nhìn kia khiến trái tim Du Thu nguội lạnh, từ đầu đến cuối cô ta không ở trong mắt Khương Minh.
Du Thu hít hít mũi cố nén nước mắt, đến gần hai bước chất vấn: “Vậy em phải làm sao bây giờ, sau này em không có người hướng dẫn, em không muốn tới chỗ Hà Khánh Nguyên. Thầy….”
Cô ta nói xong giọng điệu dồn dập lên: “Cũng vì chuyện em gửi bài viết lên bbs nói về Nam An An, anh liền lấy đi quyền lợi em đứng bên cạnh anh sao, anh có thể phủ nhận hoàn toàn tất cả những cố gắng của em, em vì thi nghiên cứu sinh mà ra sức học tập lâu như vậy, nhưng chỉ vì một bài viết mà cái gì cũng không có sao?”
“Đúng.”
Du Thu không chịu khuất phục cắn môi dưới, cô ta tâm tâm niệm niệm (luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm – theo QT) thích người ấy mà người ấy lại vì một nữ sinh khác tàn nhẫn với cô ta như vậy, “Dù là anh nói anh bận rộn, anh không thể hướng dẫn em… Nguyên nhân này, em sẵn lòng tin tưởng.”
Khương Minh im lặng khiến lòng Du Thu trầm xuống một chút, trái tim cô ta đã nhéo chặt đau đớn, Khương Minh thờ ơ xa cách với cô ta càng khiến cô ta khó chịu hơn cả việc lúc trước Nam An An vung cho cô ta một bạt tai trước mặt mọi người.
Du Thu tùy tiện lau nước mắt, nhìn thẳng vào mắt Khương Minh, “Công bằng sao, Thầy, việc này công bằng với em sao?”
Thế gian này làm gì có nhiều công bằng như vậy, yêu và không yêu xảy ra cùng một thời điểm nói chuyện công bằng càng buồn cười hơn nữa.
###
Nam An An nằm úp sếp trên giường cắn hạt thông Khương Minh mang về cho cô, chuông điện thoại vang lên, Nam An An lười biếng mở khóa màn hình di động, “A lô ~”
“An An, qua tết Trung thu mẹ và ba con về nước, đến lúc đó con dẫn bạn trai về gặp ba mẹ nhé.” Tác phong của An Dạng vẫn luôn dứt khoát thẳng thắn như thế.
“Con” Nam An An nuốt hạt thông, còn chưa kịp nói gì chợt nghe An Dạng nói, “Nghe lời, phải đúng giờ.”
Còn có thể nghe thấy tiếng Nam Thị phản đối bên kia điện thoại: “Anh chẳng muốn gặp tiểu tử này chút nào, An An còn rất nhỏ…”
Đáng tiếc lời của ba cô bị An Dạng không để ý tới.
Nam An An cúp máy còn như đang gặp ảo mộng, tiết tấu này cũng quá nhanh rồi, cô còn chưa kịp cất điện thoại trong tay đã lại vang lên, Nam An An trực tiếp ấn nút đặt lên tai ngoan ngoãn nói: “Con đã biết, mẹ….”
“Nam An An!” Đầu bên kia điện thoại là tiếng của Du Hạ, giọng cô ta lần đầu tiên vội vàng như vậy, “Tôi bảo Du Thu công khai xin lỗi cô, cô bảo chị cô dừng tay đi!”
Nam An An có chút khó hiểu, đột nhiên nghĩ tới lời đảm bảo ngày hôm qua của Nam Vi Vi.
Trong khoảng thời gian ngắn trực tiếp làm Du Hạ vẫn luôn diềm tĩnh nóng lên, Nam An An cùng tò mò rốt cuộc Nam Vi Vi đã làm cái gì rồi.
Du Hạ dừng lại một lát, “Nam An An, không phải cô khinh bỉ hành động việc làm của tiểu Thu sao, bây giờ các cô ….”