Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Chương 36: Ngày khai giảng đáng nhớ



Sáng sớm nó đã phải dậy để chuẩn bị mọi thứ, qua hè có lẽ nó lớn hơn rồi do đào tạo từ tay mẹ nên không ngủ quên như trước nữa đâu. Nó chải tóc rồi thả ngang vai như mọi khi, bỏ mái thưa, tóc có kẹp một cái nơ nhỏ nhỏ. Vẫn đồng phục như mọi khi, quyết tâm không thua nhỏ kia được, nó có đánh một chút son nhạt thôi. Trong khi nhỏ kia còn tóc tai các kiểu trang điểm khá cầu kì để để gây sự chú ý rồi còn định đi thả thính Khánh Minh nữa cơ mà, nó cầm điện thoại nhắn tin với Nam và Phương Vy. Mãi một lúc sau cô chủ nhiệm gọi nó lên trường rồi tụi nó mới đi

Mới bước vào cổng trường đã nhận ra sự sa hoa khác thường, trang trọng hơn có lẽ hôm nay ai cũng đẹp. Nó đi đến đâu vẫn luôn gây sự chú ý đến đấy. Hôm nay còn nhiều người gấp bao nhiêu lần hôm qua. Đã thế ai cũng bảo nó là học sinh lớp 10 chứ.

Hình như là... ngày này năm trước nó cũng gặp anh đúng nơi này, ngày mà nó lỡ mất trái tim, đang nhớ lại cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ ấy thì.... nó suýt nữa không giữ được bình tĩnh, suýt bị sock vì quá ngạc nhiên, Khánh Minh từ tòa nhà đi về phía nó, anh hôm nay thì không còn gì để nói, mấy em lớp 10 mê như điếu đổ, anh xuất hiện ở đâu thì như idol Kpop xuất hiện. Chuyện gì đang xảy ra thế này

Nó vẫn cứ đi tiếp, mới phát hiện ra tụi Thu Hà bỏ nó đi đâu mất rồi, aiguuu mấy đứa này, nó tự nhiên đỏ mặt, mọi thứ vẫn diễn ra quá náo nhiệt. Thêm đó Minh Châu đang bước đến, ôi không thể hình dung cảnh tượng lúc này mà. 

Đi gần tới chỗ nó anh khẽ cười một cái, làm xung quang đều ầm ĩ cả lên, tim nó đã hơi lỗi nhịp một chút, nó khẽ cười lại nhìn anh rồi đi tiếp vào phòng chờ để cô chủ nhiệm nó gặp. Nó đâu biết ngoài này, Minh Châu diễn rất sâu để gây sự chú ý của Khánh Minh, giả vờ ngả xuống nhưng rất tiếc anh làm gì quan tâm con gái đâu, anh còn đang bận đi cùng thầy hiệu trưởng để đón giám đốc sở hơi đâu mà đi quan tâm nhỏ.

Vẫn như mọi năm, vẫn những phần quen thuộc, cho tới khi nó bước lên sân khấu cả hội trường lại một lần nữa xôn xao, nó vẫn tự tin mỉm cười, giữ thần thái rất tốt để trình bày bài phát biểu của mình. Sau nó là Khánh Minh 

Lúc nó đi xuống bên cánh gà, gặp Minh Hoàng, cậu bĩu môi

- Eo nay muội béo thế

- Gì cơ??? À thì ai mà có body chuẩn như chị Minh Anh_ Nó vờ giận dỗi

- Đùa xíu, mập dễ thương mà. Cơ mà hai tháng không gặp nhớ muội quá

Nó bĩu môi

- Đi canada chơi mà kêu nhớ người ta. Giả dối quá

- Hơ hơ Minh Anh lại kể cho muội nghe rồi à

- Tính giấu người ta luôn. Giận huynh rồi nhé

- Thôi mà đùa xíu thôi mà_ Minh Hoàng trưng bộ cún con nhìn nó

- Hứ.... 

- Huynh sẽ dẫn muội đi ăn trưa để tạ lỗi, muội thích ăn gì cũng được, cuối tuần cho muội đi chơi nhé.

- Nói thì nhớ đấy

- okok

- Cả huynh cả chị Minh Anh cả chị Khanh quên muội luôn

- Không dám đâu

- Còn gì 

- Tính về trước khai giảng để xuống nhà muội chơi đón muội lên luôn nhưng Minh Anh nó còn đi thăm bạn nó nên về muộn

- Hứ..... thôi muội đi xuống dưới đây_ Nó vẫy vẫy tay

- Lại tránh mặt nó chứ gì_ Minh Hoàng hất mặt về phía Khánh Minh đang đi xuống

- Sao phải tránh?

- Hử... thật á

- Có làm gì đâu mà phải tránh mặt

Nó vừa nói xong thì Minh Hoàng đã gọi Khánh Minh

- Ê mài... Đan muội có chuyện muốn nói với mày

Nó đơ toàn tập, mặt thì dần đỏ ửng lên, Khánh Minh nhìn nó cười khẽ mếch môi

- Có chuyện gì sao?

- Không ạ_ Nó xua tay rồi lườm Minh Hoàng cái

- Cuối buổi lên sân thượng gặp anh_ Khánh Minh nói

Nó không nói gì cả vội chạy luôn xuống phía dưới, lần này thì Minh Hoàng chết chắc rồi.

Lại tiếp tục ngồi nghe tiếp cho tới khi buổi khai giảng kết thúc, nó gặp Minh Anh

- Aiguuuu hôm nay muội thật là xinh nha

- Hoàng huynh vừa bảo muội béo

- Tát cho mấy cái

- Đã thế lại còn làm muội mất mặt vô cùng

- Sao nào

- Blabla _ Nó kể

- Xong chị sẽ đánh hắn với muội

- Yêu chị_ Nó cười cười

Đang đi thì điện thoại nó reo chuông, nhìn vào màn hình, cái danh bạ mà hơn hai tháng nay không gọi tới

Nó bắt máy chưa kịp nói gì thì đã nghe vài chữ ngắn gọn rồi tắt" Anh cho em 5 phút"

Gì cơ, bắt nó chạy lên sân thượng, là 5 tầng liền đấy, ai lại làm thế chứ. Nó chỉ kịp chào Minh Anh rồi chạy thẳng lên sân thượng

Nó sắp đứt hơi mất rồi này, sao anh lại thích lên đây làm gì nhỉ?

Nhìn xem, anh đang đứng dựa vào thành tường, tay khoanh trước ngực nhìn nó thở hồn hền, đồ độc ác mà

Nó đi lại chỗ anh

- Bộ trên này có gì vui sao? Làm em mệt muốn chết

- Anh muốn nói chuyện với em mà

- Dạ?

Nó nhìn anh, mặt anh có vẻ rất nghiêm túc

- Anh có bạn gái rồi_ Anh nói

Nó đơ toàn tập, cổ họng nó nghẹn ắng, nó cảm giác như tất cả đều dừng hoạt động rồi, mới vừa rồi nó còn thở vì mệt nhưng giờ nó sắp không thở được rồi, nó bị sao thế này. Nó sẽ biết trước có ngày như vậy mà, chỉ không ngờ là nó đến nhanh tới vậy, tại sao nhỉ? Sao anh nói với nó làm gì để nó phải tổn thương thế này nhỉ? Rõ ràng là anh biết nó thích anh mà, nhưng sao lại còn làm thế. Nó biết là nó sẽ chẳng bao giờ với tới anh được đâu, nhưng mà nhiều lúc sao nó vẫn cứ hy vọng một điều gì đấy. Lúc này nó không biết làm gì cả? Tại sao anh không thích nó lại còn cứ cho nó tự ảo tưởng thế này. Nó không đủ kiên nhẫn để đứng đây thêm một chút nào nữa. Gì thế này.... sao nó lại khóc không đúng lúc thế này? Nó ghét bản thân mình đến thế, dễ khóc thế này. Nó mím môi, hay là nó đi xuống nhỉ? Người mà anh chọn chắc sẽ hơn nó về mọi mặt, sẽ xứng đáng với anh hơn nó rất nhiều, nó có là cái gì đâu chứ. Chỉ tại nó tự đa tình, tại nó xem nhiều phim quá rồi cũng ảo tưởng rằng mọi thứ đều sẽ tốt đẹp giống như ngôn tình. Mọi thứ xung quanh im lặng vô cùng, mãi nó mới nói được 

- Vâng, chắc chị ấy tuyệt vời lắm_ Nó cố gắng nở nụ cười tươi nhất, vì nó biết đây chắc là nụ cười cuối cùng nó cười trong ngày hôm nay

- Ừ. Với anh cô ấy tuyệt vời lắm. Nhưng vừa phát hiện ra vừa mít ướt lại còn ảo tưởng nữa

Anh nói xong, nó có hơi ngạc nhiên một chút, anh đang nói gì thế nhỉ?

- Anh nói này_ Khánh Minh kéo nó quay mặt lại đối diện với anh: Thật ra thì anh định nói với em là "làm người yêu anh nhé" từ rất lâu rồi nhưng lại sợ em đồng ý

- Anh dám nói dối em_ Nó tự nhiên khóc to hơn, nó không biết diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào cả, mọi thứ như vỡ òa ra. Nó khóc, khóc vì vừa bị lừa, khóc vì một chút vui vui mà không diễn tả được

- Đừng khóc nữa. Anh xin lỗi mà_ Khánh Minh vén tóc cho nó

- Anh có biết là hức... em... hức...

- Anh biết là em sẽ rất đau lòng mà. Nên giờ làm người yêu anh đi. Sẽ không ai cướp anh của em đâu

Thế này có thể xem là tỏ tình không nhỉ, nó chẳng nói gì cả

- Em tính giận anh thật à_ Anh xụ mặt dễ thương vô cùng

Một chút muốn đồng ý, một chút không. Nó đang không biết làm sao bây giờ. Nó sợ nó sẽ không xứng với anh, nó sợ cái cảm giác mà một ngày nào đó anh sẽ chia tay với nó, sợ cảm giác nắm chặt rồi mà còn vụt mất, nó sợ một ngày anh không còn là của nó nữa, nó không thích điều này chút nào cả. Mối tình đầu của nó, nó muốn điều gì đấy thật đẹp. Nhưng người ta thường nói tình đầu khó thành, mà nó cũng không muốn đấy là anh

- Có một câu chuyện kể rằng, một người con trai tỏ tình với một người con trai tỏ tình với một người con gái trên sân thượng của một tòa nhà cao, chàng trai cho cô gái ấy hai sự lựa chọn, một là đồng ý mà hai là xuống đấy_ Anh cười cười chỉ tay xuống dưới

- HE hay SE hả anh

- Đương nhiên là cô gái ấy đồng ý rồi

- Thế thì anh còn chưa nghe một câu chuyện tương tự như vậy, là khi chàng trai đưa ra sự lựa chọn đó, thì không có sau đó nữa, ngày hôm sau trên báo xuất hiện tin một chàng trai bị bạn gái đẩy xuống từ sân thượng vì tỏ tình như vậy hả?

- Ý em là sao?_ Anh ghé sát mặt nó cười nguy hiểm 

Nó né mặt ra, cắn môi nói

- Em xin lỗi

Nó phải cố gắng lắm mới nói ra được 3 từ đó, nó cố gắng lắm rồi, chọn con tim hay là nghe lí trí, giờ nó chọn lời mẹ nó nói thôi. Nó không xứng đáng với anh. Có một chút tiếc nuối, nhưng để nói ra được nó mới thấy nó đã thay đổi được một chút rồi, có thể nói ra câu tự chối là một điều to lớn nhất nó làm được lúc này. Không sao, nó sẽ không hối hận vì đã nói ra những lời như vậy, liệu anh có đau lòng như nó lúc vừa rồi không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.