Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi

Quyển 1 - Chương 17: Nguyệt muốn thông minh hơn Cún cơ!



"Tôi nói bao nhiêu lần rồi. Một người nói là đã ồn rồi. Vậy hai người, ba người, rồi ba mươi tám cái miệng nói, hỏi lớp thành cái gì hả? Có khác gì cái chợ vỡ không? Bực bội à."

Đó là câu nói bất hủ của thầy cô mỗi khi lớp quá mất trật tự. Mà nguyên nhân gây ra à... chính là do " cái đàn vịt trời của lớp". Con trai thì họ cũng không nói chuyện nhiều lắm đâu, chỉ là thỉnh thoảng nếu có ngồi tán gẫu với nhau cũng chỉ mất tầm...cả ngày. Nhưng nếu con gái mà ngồi với nhau thì phải mất cả ngày lẫn đêm, thậm chí đi ngủ cũng vẫn nói được. Mới đầu vào năm học, do lớp nàng và lớp a2 là tập hợp những học sinh trội hơn của sáu xã trong huyện, chưa hiểu nhiều và cũng chẳng quen biết ai nên còn ngại ngùng không dám nói. Dần dần mọi người quen dần, coi nhau cứ như là người thân vậy, nói chuyện chẳng phân biệt xã này, xã kia nữa. Nhất là một khi họ nói về những vấn đề rất đáng quan tâm như vấn đề "sờ tai" quần áo giày dép, son phấn, tóc tai... vân vân và vân mây. Nhóm khác thì xúm lại bình luận về truyện ngôn tình với những anh soái cốc hoàn hảo, một bộ phim hiện đại tình cảm mùi mẫn như "Hậu duệ mặt trời", hay một Mv cực ngầu như "Buông đôi tay nhau ra" chẳng hạn. Cứ mỗi lần có một cử chỉ hút hồn là cả bọn lại hét ầm lên, làm con trai cứ phải gọi là cầm dép chạy hết. Bạn nào có gan ở lại thì tai cũng nhét toàn bông là bông, hai tay cũng bịt tai, bổ trợ vào việc "giảm thanh".

Những tiết chào cờ là tiết thoải mái nhất trong tuần mà ở tiết đó, học sinh không chỉ có thể chém cùng mấy bà tám trong lớp mà còn với cả lớp ngồi cạnh nữa. Nhưng thảo luận phải vặn cái "vô lum" nhỏ hơn chút đề phòng cô giáo xuống đột xuất bắt tại trận, cho đứng lên trước cờ. Do mải chém gió nên cứ thấy học sinh nào đó vỗ tay là cả trường vỗ tay theo, thấy người cười là tất cả cùng cười, chẳng để ý thầy hiệu trưởng đã nói gì. Mãi sau mới đồng loạt hỏi nhau: " Thầy giáo nói gì mà chúng mày cười/vỗ tay dữ vậy". Và đáp lại là:"Ta thấy chúng nó cười/vỗ tay thì ta làm theo thôi".

Có một hôm vào 15 phút đầu giờ, mấy thím cứ mải chém gió với nhau, chả thèm để ý đến bạn lớp trưởng gân cả cổ lên quát, sao đỏ thì cứ doạ trừ điểm đến cả chục lần, nàng cũng thương lớp trưởng nói nhiều lại rát họng lắm, thế là nàng càng phải...nói nhiều hơn. À mà vụ này con trai cũng không phải không có phần đâu nha. Mấy cậu cứ mải bàn luận về trò chơi điện tử như LOL này, liên minh hay cả clans gì gì đó nữa. Đâu đâu cũng là lập "tem", "ép xê" với cả "súp pơ he rô", nghe mà choáng cả đầu. Ai bảo lớp chọn thì không biết chơi điện tử chứ. Nhưng thực ra mấy cậu chỉ dám nói khi không có cô giáo thôi. Chứ cô giáo mà bắt được ai dám bước vào quán á, 50 nghìn phải chuẩn bị sẵn trong túi thôi. Ai mà chụp được ảnh học sinh trong lớp bước vào quán net ngoài mục đích học tập ra ý, cũng được thưởng 50 nghìn của cái người nộp phạt đó. Thế là mỗi khi đi chơi là lớp lại rủ tập toàn đi, phòng khi cô giáo có bắt được là cả lớp cùng chịu.

Cô giáo bất ngờ lên lớp, mấy cậu, mấy thím bị bắt ngay tại trận. Cô giáo dõng dạc tuyên bố:

- Xem ra tiết đầu tiên còn tràn trề năng lượng nhỉ! Vậy thì hết tiết năm ở lại nha.

Đứa nào cũng bày ra vẻ mặt khổ sở:

- Thưa cô là tại sao phải ở lại ạ?

- Cứ ở lại đi rồi biết.

Hậu quả à, hôm ấy lớp nàng phải rồng rắn vừa đi quanh bồn hoa vừa hát:"một con vịt xoè ra ...hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi...con chim non trên cành cao hót líu lo, hót líu lo..." ; chạy 10 vòng quanh sân với con mắt ngưỡng mộ của các bạn lớp khác đang ra về; và cuối cùng là đứng lên ngồi xuống 30 lần, vừa làm vừa nói: " Chúng em xin lỗi cô ạ. Lần sau chúng em không dám mất trật tự 15 phút đầu giờ nữa ạ".

Phải nói là sau buổi tập thể dục ngoại tiết đó ai cũng mệt thừ người. Có một vài đứa may mắn hơn, nghĩ là kiểu gì cũng bị phạt thế này nên đã chuẩn bị sẵn tâm lí, ra chơi cái là đã tụ họp ở căng-tin trường rồi. Nhưng cô giáo phạt thế cũng hay và hiệu quả đó chứ, có lợi cho cả người biếng ăn chậm phát triển lẫn người béo phì luôn. Vì sau buổi tập thể dục cũng như thể hình đó đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, ai cũng mệt lả người nên về nhà ai cũng ăn được nhiều. Và câu hỏi chủ đạo của ngày hôm sau chính là : "Hôm qua về mày ăn mấy bát cơm?"

----

Trong khi nàng đang tán gẫu cùng hai con bạn, Phong búng tai nàng một cái rõ đau:

- Không mau học bài đi, hôm nay kiểm tra sử 15 phút đó.

Nàng bắt đầu lo lắng:

- Bạn nói dối. Tớ có thấy cô giáo bảo gì đâu.

- Không tin cứ hỏi hai người họ thì biết.

Nàng quay lên hỏi Nhi:

- Phải không bà?

Nhi nói như đinh đóng cột làm trái tim nàng tan nát:

- Tất nhiên.

- Sao bà không bảo tui?

- Cái hôm ra chơi 15 phút đó bà đi đâu về rồi cứ cười một mình như con vừa trốn trại ra. Cô giáo nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần mà bà đâu có nghe.

- Vậy à. Thế bạn sao không nói gì với tớ. - Nàng quay sang trách Phong.

Phong nhởn nhơ:

- Thì tớ vừa nói đấy còn gì. Thôi bạn học thì học luôn đi còn nhiều lời nữa làm chi.

Nguyệt giận lắm nhưng cũng đâu làm gì được, cứ cắm cúi học cấp tốc. Lúc sau nàng ngoảnh lên, ôi phải gọi là không còn gì tức giận bằng. Trong khi nàng khổ sở nhồi nhét ba trang sử thì cậu ta vẫn ngồi ung dung nghe nhạc. Nàng giật tai nghe ra, cáu:

- Sao bạn không học gì cả mà bắt tớ học là sao?

- Tớ học xong từ lâu rồi. Thế tớ hỏi nhé. Học cho bạn hay cho tớ?

Nàng cạn lời, cũng giống như việc mẹ nàng đấu võ mồm không bao giờ nổi với nàng thì nàng cũng đấu không nổi với Phong. Phong thấy thế, lấy quyển sổ nhật kí trong ngăn bàn ra, trả lại Nguyệt. Cậu còn không ngần ngại bồi thêm một câu:

- À mà còn tờ giấy gì gì đó ý, tớ vẫn giữ lại đấy hay là để tớ đưa đến người đó nhỉ.

Nàng bực mình, giẫm chân Phong một cái, đưa ngón tay trỏ lên trước miệng, ý muốn cậu nói nhỏ thôi, xong nàng còn ra vẻ oai phong lẫm liệt nói:

- Thôi được rồi. Nam tử hán, đại trượng phu, đầu đội trời, chân đi dép tổ ong tất nhiên phải làm việc cao cả. Bạn không làm việc lớn thì không thể là quân tử mà chỉ có thể làm kẻ tiểu nhân thôi.

- Tất nhiên là tôi không muốn Quân tử rồi. Quân nhỉ?- Cậu đột nhiên nhắc đến Quân. Quân đang đánh bài thấy ai nhắc đến mình thì quay mặt lại, vẫn lơ tơ mơ con gà mờ:

- Hả? Ai nhắc gì đến tớ đấy?

Phong chỉ vào mình:

- Là tớ đây. Ý tớ là tớ không muốn chúng ta mãi là bạn tốt ý mà, dù mai này bạn có đi xa đi chăng nữa tớ sẽ luôn nhớ về bạn.

Quân cảm động:

- Ừ. Bạn tốt của tớ.

Nàng chứng kiến hai người nói chuyện, cảm động đến nỗi... cười ra nước mắt. Ôi trời ơi có ai ngốc như ông Quân kia không? Người ta nói thế mà cũng cho là họ tốt, họ thật lòng. Phục bạn ấy luôn. Nàng lại vùi đầu vào học.

---

Đề kiểm tra có hai câu, một câu thì nàng vừa học thuộc xong nên làm ngon lành, chỉ có câu thứ hai là hỏi về bài trước, nàng đành chống cằm suy nghĩ xem có gì có thể chém được không, nhưng ba phút vẫn trôi qua trong vô vọng. Quay sang Phong, cậu vẫn đang làm bài chăm chú. Vì sự nghiệp sau này, nàng đành làm tiểu nhân một lần, làm quân tử mãi cũng đâu có tốt, dù sao cậu ấy cũng có lỗi trong chuyện này mà.Phong cũng như hiểu ý nàng, còn để bài dịch ra giữa cho nàng nhìn cơ. Vì hai người ngồi bàn gần cuối nên xác suất để cô giáo nhìn thấy hai người cho nhau xem bài là không cao. Tuy đã tự nhủ lòng mình chỉ làm tiểu nhân một lần này thôi nhưng sao trong lòng nàng vẫn hơi áy náy. Nếu bài này được điểm cao chắc nàng ân hận lắm.

Cô giáo chấm bài rất nhanh, chỉ cuối ngày hôm đó là cô đã chấm xong. Lúc trả bài, nhận được điểm 9 đỏ chót vậy mà sao lòng nàng cứ buồn buồn thế nào ý. Phong được con mười tròn xoe luôn, trước giờ môn sử khó kiếm điểm mười lắm, điểm chín như nàng là phúc tu mấy đời rồi. Cả lớp có mỗi nàng được chín, Phong được mười, còn lại từ tám trở xuống. Nguyệt bắt đầu thấy phục Phong rồi đấy! Người đâu mà khôn như...cún ý! Nhưng nàng không muốn khôn như cún đâu mà chỉ muốn thông minh hơn "Cún" thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.