Đang mơ màng trong giấc mộng, nàng bị tiếng chuông điện thoại cắt quãng giấc mơ, một tay che miệng ngáp, một tay cố với điện thoại nơi đầu giường:
- A....lô...
- Alô. Cưng yêu à. Vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Dậy đi cưng, anh đợi cưng ở dưới nhà nè.
Nàng mở đôi mắt to hết sức. Nàng không tin vào những gì mình vừa nghe thấy nữa. Phải nói từ bé đến giờ ngoại trừ anh nàng ra thì làm gì có ai gọi nàng là cưng mới chả yêu. Trấn tĩnh lại, nhìn vào dãy số điện thoại. Giọng nói vừa rồi có vẻ quen quen, nhưng số điện thoại này , quả thực đâu cho ai biết ngoài anh trai với hai cô bạn: Nhi và Mai. Nàng thuộc lòng số của bọn họ, lưu với tên ngộ nghĩnh: Anh hai là Bin Thối, Nhi là "BGKT" (Bà già khó tính), còn bạn Mai thì thiện cảm hơn một chút, tên thật luôn, "THKLLANHBM"(Trần Hoàng Kiều Lung Linh Ánh Nắng Hồng Ban Mai). Dù biết là người ta nhầm số, nàng vẫn không khỏi tò mò, dậy mở cửa sổ nhìn xuống dưới. Đúng là chẳng có ai cả. Nàng nói nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi. Bạn nhầm số rồi.
Nói xong nàng kết thúc luôn cuộc gọi mặc cho người kia vẫn tiếp tục gọi. Nàng phóng vào phòng anh trai gọi anh dậy mà khổ anh nàng vẫn ngủ say không biết trời đất là gì. Biết là nếu chờ anh thì chỉ có nước là muộn học thôi, nàng phóng như bay vào làm VSCN chuẩn bị đi học.
Xong xuôi, nàng đạp chiếc xe đạp đi học. Ra đến đầu ngõ, định hú Nhi với Mai đi cùng mà không ngờ hai người đã chờ từ lúc nào rồi. Ba đứa mải nói chuyện từ trên trời dưới đất. Đúng là ba đứa lắm chuyện mà gặp nhau thì không bao giờ là hết chuyện để nói cả, như những cái đài phát thanh không hẹn giờ bật tắt.
---------
- Alo. Trung à. Ông có cho tôi lộn số Hân Như không đó.
- Ông đọc lại số thử xem.
- 0902 999 145.
- OMG. Ông lộn số rồi. 0902 999 514 mà.
- Vậy thì tôi nhầm số rồi. Làm phiền ông rồi.
- Không sao. Bye ông tôi đi học đây.
-Ừ. Bye.
Vừa tắt máy, cậu nghĩ về số điện thoại mình đã gọi nhầm. Giọng nói đó quả thực là quen, giống như giọng cô gái đã giúp mình, nhưng cậu vẫn chưa chắc chắn.
-----' '-----
Chiếc xe ôtô chở Phong đột ngột dừng lại, cậu ngã dúi về phía đằng trước. Phong hỏi quản gia Trương:
- Chú ơi có chuyện gì vậy?
- Hình như là vừa xảy tai nạn cậu chủ ạ. Chúng ta xuống xem thế nào.
Phía trước xe ôtô, Nguyệt Dương đang ngồi bệt xuống đất. Nhi và Mai chạy đến nâng bạn dậy, phủi lại áo quần cho bạn. Cũng may chỉ là xây xát nhỏ, không thì hôm nay đúng là ngày tận thế của nàng.
Quản gia Trương nghiêm túc hỏi:
- Cháu không sao chứ?
- Dạ cháu không sao. Cháu xin lỗi đã làm phiền chú.
Nàng tự trách mình, quản gia Trương nhận ra nàng, ông nở nụ cười ôn nhu:
- Cháu gái không nhận ra ta hả?
- Ơ. Cháu có quen chú ạ? - nàng ngẩn người.
- Cháu quên nhanh thiệt đó. Vừa mới hôm qua ta có gặp cháu mà.
Nàng vẫn ngây thơ, chưa nhớ ra:
- Thế ạ?
Vẻ ngây thơ của nó làm Phong ghét cay ghét đắng, cậu ta mở cửa xe, đứng dựa lưng vào xe, phán một câu xanh rờn:
- Loại người ngốc như cô ta thì sao mà nhớ được chú. Cháu nghĩ khéo vừa gặp chú sáng nay thì đến chiều cũng sẽ quên thôi.
-Bạn....
-Sao? Đúng quá không nói được gì đúng không.- cậu nhái lại lời của nàng hôm trước.
- Việc của tôi, kệ tôi, "ai đôn nít iu ke" (I don't need you care).
-Thôi tôi biết cô giỏi tiếng anh rồi.
Nàng tự đắc:
- Chuyện. Tôi mà.
Nói rồi nàng huých tay hai cô bạn kia. Lúc này mới biết mắt hai tiểu thư đang nhìn trực diện bạn nam kia. Còn tâm hồn hai cô bạn kia đã lên mây từ bao giờ. Hazz. Đúng là mê trai.... giống nàng :3
Nàng cố lay lay, tay không ngừng xua trước mặt hai người lại lần nữa, bấy giờ hai cô nàng kia mới tỉnh lại. Hai tiểu thư còn há mồm há miệng ra (may không có chảy nước dãi :v):
- Hả ....hả? Cái gì cơ?
Nàng bực mình:
- Còn hả với chả hở gì nữa bà nội. Đi học đê. Sắp trễ học rồi đó.
Hai nàng kia bấy giờ mới vỡ lẽ:
- Ừ nhỉ. Vậy đi thôi.
- Vậy thì đi nhanh lên hai má.- Nàng giục. Đồng thời cũng quay mặt lại cung kính chào quản gia Trương:
- Dạ con chào chú. Giờ con phải đi học đây ạ. Thực ra con nhớ ra chú rồi nhưng con giả vờ đó ạ.
Nàng nở nụ cười duyên để lộ đôi má lúm duyên dáng bất giác làm ai đó ngây người. Nhưng rồi ngay lập tức Phong lại lấy lại được vẻ lãnh đạm vốn có.
Quay sang Phong, nàng cố lườm nguýt lấy một cái, đôi môi cong lên, nói thầm:
- Tên hâm.
Dù nàng nói nhỏ đến đâu, Phong vẫn nghe thấy được. Nhớ đến số điện thoại mình gọi nhầm hồi sáng, cậu mới bỏ điện thoại mình ra, nhấn một dãy số.
Đã ngồi lên xe, nàng bực mình vì hai cô tiểu thư đã sắp muộn học mà cứ nhìn ngắm trai đẹp. Cơn giận này chưa nguôi mà cơn khác đã kéo đến. Đã sắp muộn học mà còn có người gọi điện đến. Đã thế khi nàng khó khăn lắm mới rút được điện thoại ra khỏi túi thì khi chưa kịp nói "alo" đầu dây bên kia đã tắt máy. Nàng hận lúc này không thể đến trước mặt tên thần kinh nào dám trêu nàng, cầm một cốc nước và mấy viên thuốc, nói:"Sáng nay bạn quên chưa uống thuốc à? Hay bệnh nặng quá nên bệnh viện trả về".
Nàng giận nên cũng chẳng thèm liếc nhìn số điện thoại lấy một lần.
Ở phía chiếc xe ôtô, có một chàng trai đút tay vào túi quần, dựa mình vào xe, nở nụ cười nham hiểm. Cậu ta khẻ nhếch môi: "Xem ra tôi còn phải làm phiền cô dài dài".