Lần đầu tiên đi xem phim mà lại chẳng xem được cho ra hồn.
Cuối cùng vẫn là Từ Tử Sung không chịu nổi trước, cậu vội vàng đẩy Hạ Mộng Ngư ra.
Hạ Mộng Ngư thở hổn hển, lại ngơ ngác nhìn Từ Tử Sung. Tên này bị làm sao vậy?
Từ Tử Sung nghiêng mặt đi, nghiến răng nói: “Cách mình xa ra một chút.”
“Sao thế?”
“Đừng có mơi mình.”, Từ Tử Sung ngừng một lát rồi nói: “Chịu không nổi.”
Rõ ràng là cậu mơi cô trước mà, giỏi lật lọng!
Nhưng Hạ Mộng Ngư không dám trêu Từ Tử Sung, thật sự không vì điều gì khác, mà chủ yếu là vì sợ mang thai ngoài ý muốn…
Cô vội vàng chạy sang ngồi ở sô pha đối diện cậu, thế là đã cách cậu rất xa rồi.
“Thế này được chưa?”, Hạ Mộng Ngư chỉnh lại quần áo.
“Đã bảo cậu đừng có mơi mình rồi cơ mà.”, Từ Tử Sung tiếp tục xụ mặt.
“Mình cách cậu xa thế này rồi mà còn mơi cái gì nữa hả?”, Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung quả thật là đang cố tình gây sự.
“Cậu ở đây thôi là đã mơi mình rồi.”, Từ Tử Sung nén giận.
Hạ Mộng Ngư đang định mở miệng nói gì đó để dời sự chú ý của Từ Tử Sung, có điều, Từ Tử Sung đã kịp lên tiếng trước.
“Cậu mà dám nhắc đến Mạnh Huy, mình thịt cậu đấy.”
Hạ Mộng Ngư câm nín, nuốt vội hai chữ “Mạnh Huy” đang sắp tuột ra khỏi miệng ngược trở lại.
“Hay là bọn mình xem phim kinh dị đi?”, Hạ Mộng Ngư nghĩ một lát rồi đề nghị: “Lúc xem phim kinh dị sẽ phải tập trung, không nghĩ được mấy chuyện linh tinh nữa đâu.”
Từ Tử Sung hơi nhíu mày, cậu hỏi: “Cậu chắc chứ? Không sợ à?”
“Sợ gì chứ.”, Hạ Mộng Ngư đáp không chút do dự.
“Tẹo nữa cậu mà nhào vào lòng mình là mình không buông tay đâu đấy.”
Hạ Mộng Ngư cong môi cười mà không nói gì.
Ha ha, ngây thơ.
Hạ Mộng Ngư chủ động chọn phim. Từ Tử Sung nghĩ bụng để cô chọn cũng tốt, đỡ cho cậu chọn phải phim kinh dị quá sẽ khiến cô sợ.
Hạ Mộng Ngư chọn tới chọn lui mới tìm được một bộ phim điện ảnh tên Ngọn đồi câm lặng. Cô đã nghe nói về bộ phim này từ khá lâu rồi, có vẻ là cực kỳ đáng sợ, chần chừ mãi không xem được, cuối cùng cũng có dịp theo dõi.
Ngọn đồi câm lặng thật sự là một tác phẩm kinh dị xuất sắc, tông màu âm u, bầu không khí quỷ dị, mọi chi tiết trong phim đều mang đến cảm giác cực đáng sợ. Có điều…
Cả quá trình theo dõi bộ phim, Hạ Mộng Ngư đều hết sức tập trung, trên mặt không hề có biểu hiện sợ hãi, thậm chí có đôi lúc cô nàng còn mỉm cười một cách đầy thỏa mãn…
Bỗng nhiên Từ Tử Sung cảm thấy, tầm hiểu biết của mình về cô bạn gái này vẫn chưa là gì cả.
“Cậu thích phim kinh dị thế cơ à?”, Từ Tử Sung hỏi.
“Thích lắm luôn!”, Hạ Mộng Ngư kích động nói: “Chẳng lẽ cậu không biết là sau khi cảm nhận được nỗi sợ hãi tột độ thì trong lòng sẽ cực kỳ tĩnh lặng à?”
“Không.”, Từ Tử Sung quả quyết nói.
“Thế á?”, Hạ Mộng Ngư có vẻ không thấy có gì lạ, cô nói: “Còn mình mỗi lần bị áp lực bài vở là lại xem phim kinh dị để thả lỏng. Các loại thể loại phim kinh dị, Hannibalnày, Identity này, Seven này, Saw này… Lần sau bọn mình xem Saw đi? Mình thích cái list đấy cực!”
…
Xem phim kinh dị để xả stress là chuyện lần đầu tiên Từ Tử Sung nghe được, hơn nữa, cậu đã từng nhìn thấy những hình ảnh máu me trong Saw, thế nên giờ tự dưng lại thấy mình tìm phải một cô bạn gái cực kỳ đáng sợ.
Từ Tử Sung cảm thấy bộ dạng của Hạ Mộng Ngư vô cùng dễ lừa người, bề ngoài là con thỏ tinh, còn bên trong thì lại là một con sói cái.
“Được.”, cậu đành phải đáp.
Xem xong phim, thấy còn thời gian, hai người rời rạp phim đi ăn khuya.
Ở gần đó có một cửa hàng bán mì thịt bò cực nổi tiếng, mì ngon đến nỗi khiến người ăn có thể thăng luôn tại chỗ, Hạ Mộng Ngư vừa đi vừa giới thiệu với Từ Tử Sung như vậy.
“Mì ở đấy á, kể cả mua về nhà ăn cũng không bị nát cơ, cậu biết tại sao không? Tại vì mì đấy người ta chỉ quét qua dầu thôi! Dai cực kỳ!… Với lại, bánh quẩy đỏ của nhà đấy không cay tí nào! Bên trên là dầu ớt đỏ, dưới là nước canh, phân tầng rõ ràng, cậu thổi đi một tí, uống một ngụm nước hầm xương bò, wow! Cái vị đấy vừa thơm vừa đậm, không ngấy, không mặn!… Mình vẫn muốn biết họ làm nước sốt thế nào, nhưng mà ông chủ không chịu nói cho mình biết…Thịt bò khô ở đấy cũng ngon lắm luôn, vừa mềm vừa dai.”
Cứ nhắc đến đồ ăn là Hạ Mộng Ngư lại thao thao bất tuyệt, Từ Tử Sung mỉm cười hỏi cô: “Sao cậu biết nhiều chỗ có đồ ăn ngon thế?”
“Mình có ra-đa mà! Với lại trong bát tự của mình có bốn thực thần, trời sinh có cái miệng chuẩn, cậu chỉ cần đi theo mình là chắc chắn sẽ được ăn những thứ ngon nhất.”, Hạ Mộng Ngư đắc ý nói.
“Tốt.”
Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm với Từ Tử Sung, vẻ mặt như đang chờ được khen.
Từ Tử Sung bóp mũi cô một cái rồi dắt tay cô đi.
Hai người nắm tay đi đến cửa hàng ở trước mặt. Cửa hàng này kinh doanh khá tốt, tuy rằng ruồi nhặng vo ve không ngớt, nhưng xung quanh đầy xe đỗ lại, xem ra là đều đến để ăn mì thịt bò.
Đợi một lát, thấy có một gia đình ba người chuẩn bị đứng dậy, Hạ Mộng Ngư nhanh tay nhanh mắt kéo Từ Tử Sung chạy ra chiếm chỗ.
“Cô chú sắp đi phải không ạ? Bọn cháu ngồi đây được không?”
“Được chứ.”, người phụ nữ bế đứa bé nở nụ cười hiền lành.
Hạ Mộng Ngư và người mẹ kia đều hơi khựng lại, sau đó đồng thời ngẩng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều há miệng không nói được gì.
Bầu không khí như đông đặc lại.
Lúc này Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung mới phát hiện ra, bà mẹ đang bế con kia lại là Linh Hoa!
Linh Hoa để xõa tóc, trang điểm, mặc váy bó sát, khiến cả hai người họ không thể nhận ra nổi!
Mẹ kiếp…
Cả Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung đều không thể ngờ rằng mình lại gặp cả nhà Linh Hoa ở đây thế này. Đây là cái mối nghiệt duyên gì vậy, giờ phải làm sao đây?
Ông xã của Lý Linh Linh liếc bà xã mình, rồi lại nhìn hai cô cậu trước mặt còn đang trợn tròn mắt thì hiểu ra ngay.
“Học sinh của em à?”
“Vầng.”, Linh Hoa cười lạnh một tiếng rồi trào phúng nói: “Đây là hai học sinh đứng đầu lớp em đấy, anh thấy lớp em khá không?… Đi dạy bao nhiêu năm rồi mà chưa bao giờ gặp được học sinh ưu tú như thế!”
Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư ngoan ngoãn cúi đầu. Nhìn bộ dạng này của hai người, ông xã Lý Linh Linh đón lấy đứa bé trong lòng cô rồi cười nói: “Anh ra xe trước chờ em.”
“Ừm. Con bé đang ngủ, anh khẽ thôi.”
“Biết rồi. Em cũng đừng làm khó hai đứa nó.”
Linh Hoa liếc ông xã một cái, ông xã cô đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, bế cô con gái đang ngủ ra xe.
Đợi ông xã đi, Linh Hoa mới ngồi lại vào bàn rồi gọi nhân viên của quán đến: “Chị ơi, dọn hộ em cái bàn.”
Người nhân viên dọn bàn xong bèn nhìn Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đang đứng bên cạnh rồi cười hỏi: “Hai đứa muốn gọi gì không?”
Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đều không nói gì.
Lý Linh Linh nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người rồi gõ mặt bàn, “Đừng có bày ra cái vẻ uyên ương khổ sở với tôi đi, tôi không để cô cậu dắt mũi đâu, ngồi xuống!”
Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau, sau đó đều thấp thỏm ngồi xuống.
“Muốn ăn gì thì gọi đi.”, Linh Hoa nói: “Cô mời.”
Không phê bình họ, mà lại còn mời họ ăn sao? Linh Hoa muốn làm gì đây?
Hạ Mộng Ngư mang tâm trạng như được ăn một bữa sau cuối để chọn món, cô nói mà phải nín thở: “Một phần sườn bò, một phần canh bò, một bát mì bò, một phần ba chỉ bò với một phần sách bò nữa ạ. Cô sang nhà bên gọi hộ cháu một suất bánh canh với một bát miến tiết vịt nữa nhé.”
Linh Hoa nhìn Hạ Mộng Ngư, làm chủ nhiệm đã gặp qua bao nhiêu chuyện, nhưng cô cũng không còn lời nào để nói với Hạ Mộng Ngư nữa.
Thật đúng là không khách sáo.
“Cậu không gọi à?”, Linh Hoa hỏi Từ Tử Sung.
Từ Tử Sung lắc đầu.
“Em gọi là được rồi ạ!”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm, “Cậu ấy nghe em.”
Linh Hoa lườm Hạ Mộng Ngư một cái, lúc này, Hạ Mộng Ngư mới ý thức được mình hơi đắc ý nên vội rụt cổ, cun cút cúi đầu.
Cảnh tượng này lọt hết vào mắt Linh Hoa. Cô không ngờ lại có ngày nhìn thấy học trò tình tứ ngay trước mặt mình.
Đồ ăn được bưng lên, Linh Hoa lại chỉ ngồi nhìn họ ăn.
Có lẽ là do đã bị cô giáo phát hiện, thế nên Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung lại rất thoải mái. Hạ Mộng Ngư gắp cho Linh Hoa một miếng thịt bò hầm, “Cái này ngon lắm cô, trong thực đơn không có đâu, đồ độc đấy!”
Vốn Linh Hoa còn định giữ hình tượng giáo viên nghiêm túc, nhưng thấy Hạ Mộng Ngư ăn ngon lành như thế nên cũng nếm thử, đúng là ngon thật.
Hạ Mộng Ngư nhìn Linh Hoa với vẻ mặt chờ mong: “Ngon không ạ?”
Linh Hoa vừa định bảo ngon xong lại phát hiện có gì đó không đúng. Cô ho khẽ một tiếng, đặt bộp đôi đũa xuống bàn.
Hạ Mộng Ngư giật mình, Từ Tử Sung vội nắm lấy bàn tay cô đang đặt dưới bàn.
“To gan thật đấy!”, Linh Hoa trừng mắt với Hạ Mộng Ngư, “Có phải tiếp theo đây sẽ xưng chị em với cô không? Đúng là không khách sáo gì cả!”
Hạ Mộng Ngư lắc đầu, “Không dám ạ…”
Linh Hoa hừ lạnh một tiếng: “Đây là ngoài trường, cô không so đo với hai đứa. Nếu ở trong trường mà để cô bắt gặp thì xem cô có xử lý hai đứa hay không!”
Hả?
Hạ Mộng Ngư sửng sốt. Lời Linh Hoa nói có ý gì?
Cô nhìn Từ Tử Sung, Từ Tử Sung lại nắm chặt tay cô rồi gật đầu với Linh Hoa: “Em cảm ơn cô.”
Linh Hoa thở dài, Từ Tử Sung là cậu học trò không khiến người khác bận tâm nhất, nhưng cũng lại khiến người khác bận lòng. Cô luôn cảm thấy cậu không giống như học trò của mình, mà có đôi khi giống bạn đồng trang lứa với mình hơn, trưởng thành sớm đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ, lại có chút đau lòng.
“Hai đứa đều hiểu chuyện, cô không cần nói nhiều chắc hai đứa cũng tự hiểu, mà hai đứa cũng không phải những đứa không biết chừng mực. Dù sao đi nữa, chuyện không nên làm thì đừng làm, đừng để ảnh hưởng đến việc học tập… Cô cũng từng trải qua tuổi trẻ, cô biết được việc phải có cay đắng mới có ngày nếm trái ngọt, hai đứa tự lo liệu cho tốt.”
Linh Hoa lấy ví ra thanh toán tiền, sau đó vỗ vào gáy mỗi người một cái thì mới bõ giận.
“Hai đứa đừng có để cô lo đấy!”, nói xong câu đó, Linh Hoa về luôn.
Hạ Mộng Ngư đỡ gáy, tuy là đau nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cô hỏi Từ Tử Sung: “Thế này nghĩa là bọn mình qua một cửa của Linh Hoa rồi?”
Từ Tử Sung gật đầu.
“Linh Hoa nói là đừng để bị phát hiện ở trong trường, còn ngoài trường thì tùy bọn mình hả?”
“Kiểu thế.”
“Sao Linh Hoa lại tốt vậy?”, Hạ Mộng Ngư kinh ngạc nói.
Từ Tử Sung vẫn giữ nguyên biểu cảm nghiêm túc, chứ không hưng phấn như Hạ Mộng Ngư.
“Cho đến bây giờ, mình không hề lo đến cửa của Linh Hoa. Linh Hoa luôn suy nghĩ từ góc độ của học sinh. Người mình lo lắng là người khác…”
Hạ Mộng Ngư biết Từ Tử Sung ám chỉ ai.
“Quân đến thì tướng chặn, còn chưa có chuyện gì thì lo làm gì chứ, nhanh ăn thịt đi!”
Từ Tử Sung bất đắc dĩ cười, “Cậu làm mình nghĩ đến một câu thơ, Thương nữ bất tri vong quốc hận – Cách giang do xướng Hậu đình hoa.”
*Câu thơ trong Bạc Tần Hoài của Đỗ Mục, dịch thơ: Cô ả biết đâu hờn mất nước – Bên sông còn hát khúc “Ðình hoa”
Hạ Mộng Ngư ngẫm nghĩ ý tứ của câu thơ sau đó bật cười, trình độ văn chương của Từ Tử Sung đúng là không khá lên nổi. Cô gật đầu, rung đùi đắc ý nói: “Đúng thật, mình chính là kiểu người như thế đấy, cho dù ngày mai người ngoài hành tinh xâm chiếm trái đất, thì mình vẫn phải hàng đêm sênh ca. Cho dù ngày mai trời có sập, thì mình vẫn cứ phải vui trước đã!”
“Được.”, Từ Tử Sung cười, giọng điệu dịu dàng, “Cậu cứ thế đi, không việc gì phải thay đổi.”
“Thích thế!”
Ăn uống xong, Từ Tử Sung cũng sắp đến giờ ra sân bay, Hạ Mộng Ngư cứ nhất quyết đòi đi tiễn cậu.
“Muộn quá rồi, cậu về nhà nguy hiểm. Mình đưa cậu về trước rồi ra sân bay sau.”
“Không cần, mình tiễn cậu ra sân bay rồi về sau.”
Hai người cứ lằng nhằng một lúc thì di động của Hạ Mộng Ngư đổ chuông. Cô lấy ra xem, là Hạ Dạ Dương.
Cô ngây ra, nhận cũng không được, mà bấm nút tắt cũng không hay cho lắm, cô chỉ đành giơ màn hình ra cho Từ Tử Sung xem, sau đó nhìn cậu bằng ánh mắt đáng thương, chờ cậu sai bảo.
Từ Tử Sung nhíu mày, “Nhận đi, mở loa ngoài.”
Hạ Mộng Ngư mở loa ngoài rồi bắt máy.
Đầu bên kia rất ồn ào, hình như là ở KTV…
Hạ Mộng Ngư mất kiên nhẫn hỏi: “Cậu đang ở đâu đấy? Ồn kinh…”
“KTV, mấy đứa bạn tổ chức tiệc chia tay cho tôi.”
Cũng phải, giờ Hạ Mộng Ngư mới nhớ ra là Hạ Dạ Dương sắp đi rồi, hơn nữa, lần này cậu ta đi là rất lâu sau nữa mới quay lại. Nghĩ đến đây, Hạ Mộng Ngư thoáng chút thương cảm, không phải vì không được gặp Hạ Dạ Dương nữa, mà là vì, quả nhiên duyên phận giữa người với người, tưởng chừng rất sâu đậm, nhưng nói đứt là đứt được ngay. Bạn không biết đâu là điểm cuối cùng, câu nói đầu tiên lại là câu nói sau hết.
“Sáng mai tôi lên máy bay đi Bắc Kinh, sau đó ở đấy vài ngày, qua mười một là tôi sẽ đi Mỹ…”, Hạ Dạ Dương nói.
Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu liếc Từ Tử Sung, không biết nên nói gì.
“Ờ…”, cô đáp.
Chỗ Hạ Dạ Dương rất ồn ào, cậu ta gào lên với người nào đó: “Đừng có nói nữa, không thấy tôi đang gọi điện sao, trật tự!”
Căn phòng im lặng, tiếng nhạc cũng ngừng hẳn.
“Tôi muốn gặp cậu.”, Hạ Dạ Dương lại nói.
“Hôm nay có được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Qua khóe mắt, Hạ Mộng Ngư biết Từ Tử Sung vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cô vội nói: “Có gì thì nói luôn trong điện thoại đi.”
“Không phải cậu đang trốn tránh tôi đấy chứ?… Gần đây tôi cảm thấy cậu cứ tránh tôi.”, Hạ Dạ Dương nói.
Không phải Hạ Mộng Ngư cố ý né tránh cậu ta, mà là bố cô bắt cô phải chấm dứt quan hệ với gia đình cậu ta.
“Cậu sắp ra nước ngoài rồi, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ cắt đứt liên lạc thôi.”, Hạ Mộng Ngư còn chưa nói hết, nhưng ý thì đã tuôn ra hết rồi.
Nếu sớm muộn gì cũng sẽ mất liên lạc, vậy thì giờ có qua lại hay không cũng đâu có ý nghĩa gì?
“Thế nên tôi mới muốn gặp cậu một lần cuối cùng. Tốt xấu gì chúng ta cũng quen nhau mười tám năm, tôi chỉ yêu cầu thế thôi, không quá đáng chứ?”
Hạ Mộng Ngư nhìn Từ Tử Sung.
Từ Tử Sung nhìn đồng hồ rồi thở dài.
“Cậu đi đi, mình ra sân bay luôn đây.”, Từ Tử Sung nói.
“Ai nói đấy?”, Hạ Dạ Dương nghe thấy giọng Từ Tử Sung, cậu ta trầm giọng hỏi: “Cậu đang ở cạnh Từ Tử Sung à?”
“Ừ.”
Hạ Mộng Ngư lại nói: “Từ Tử Sung bảo chúng ta có thể gặp nhau một lần, vậy thì gặp một lần đi.”
Hạ Dạ Dương cảm thấy lời nói này của Hạ Mộng Ngư so với lời đáp không gặp cậu ta còn đắng chát hơn. Cô thích Từ Tử Sung đến thế sao, cậu ta nói gì thì là thế ấy sao? Nhưng Hạ Dạ Dương còn muốn gặp Hạ Mộng Ngư hơn, vậy nên bao nhiêu uất nghẹn đành phải nuốt lại vào bụng.
Hạ Mộng Ngư hẹn chỗ gặp với Hạ Dạ Dương, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì bị Từ Tử Sung cướp được, cậu lạnh giọng uy hiếp người ở đầu dây bên kia, “Hạ Dạ Dương, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn một chút, đừng có nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gì.”
“Từ Tử Sung, cậu không cần phải phô ra cái bụng tiểu nhân.”
Hạ Mộng Ngư lừ mắt khinh thường. Hai cái người này thật là ngây thơ.
Từ Tử Sung không thèm nhiều lời với Hạ Dạ Dương, còn lười không buồn nghe gì nữa nên bấm nút tắt luôn. Cậu trả điện thoại lại cho Hạ Mộng Ngư, vẻ mặt nghiêm túc, căn dặn cô bằng giọng điệu nghiêm khắc: “Gặp nhau ở chỗ công cộng cũng phải để ý bảo vệ mình.”
“Được.”
“Đừng đi lung tung với nó.”
“Được.”
“Gặp nhau xong thì về nhà, không phải dài dòng.”
“Được.”
“Phải về nhà trước mười hai giờ.”
“Được…”
“Có chuyện gì thì gọi điện cho mình.”
Sao Từ Tử Sung lại thành ra dài dòng như vậy chứ!
“Được rồi…”, Hạ Mộng Ngư vẫn đáp.
Từ Tử Sung thở dài một hơi rồi kéo Hạ Mộng Ngư lại hôn một trận.
“Mình đúng là quá độ lượng với cậu rồi.”, Từ Tử Sung nén giận nói.
Hạ Mộng Ngư gật đầu, giơ ngón cái lên với Từ Tử Sung rồi nói không chút do dự: “Cậu quá tuyệt vời, thật manly, thật độ lượng!”
Từ Tử Sung thản nhiên liếc Hạ Mộng Ngư một cái, “Cậu với Hạ Dạ Dương quen nhau mười mấy năm, coi như là bạn bè mười mấy năm, bất kể thế nào thì cũng có tình cảm, mình có thể hiểu. Dù sao cũng là một lần cuối cùng, mình cho phép hai người nói lời tạm biệt, mình không phải là kẻ không biết nói lý lẽ.”
Hạ Mộng Ngư vừa định khen ngợi Từ Tử Sung một câu, thì cậu lại nói tiếp: “Nhưng mà mình là một kẻ lòng dạ cực hẹp hòi… Tính chiếm hữu rất mạnh… Mạnh đến nỗi biến thái… Cho nên cậu phải tự mà lo lấy thân.”
Đây là đang uy hiếp cô sao?
Bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư cảm thấy, cô vẫn chưa hiểu rõ về bạn trai mình…
“Mình vốn không có nói là sẽ gặp cậu ta, cậu tự đồng ý đấy chứ.”, Hạ Mộng Ngư nhỏ giọng than thở.
“Trước mặt người ngoài, mình vẫn nên giữ thể diện cho cậu.”, Từ Tử Sung nói, “Có phải là rất hãnh diện hay không?”
Mẹ nó chứ.
Thế này mà hãnh diện cái nỗi gì?
Có phải cậu hiểu sai nghĩa của từ này rồi không?
Rõ ràng là cô làm cho Từ Tử Sung hãnh diện đấy!
Huấn luyện viên gọi điện thúc giục, Từ Tử Sung bắt xe ra sân bay trước, còn Hạ Mộng Ngư thì vẫn ở quán thịt bò vừa ăn vừa chờ Hạ Dạ Dương.
Hạ Dạ Dương đến rất nhanh, trông dáng vẻ đến tiều tụy. Hai mắt cậu ta vằn tơ máu, cả mặt cả cổ đều đỏ, vừa nhìn đã biết là uống rất nhiều.
Gần đây Hạ Dạ Dương rất hay nhìn Hạ Mộng Ngư chằm chằm, nhìn đến nỗi khiến cô nổi da gà… Sao cô cứ thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình hết sức kỳ quái như vậy nhỉ? Ánh mắt ấy cứ như là lúc nào cũng có thể vì cô mà đi chết vậy.
Hạ Dạ Dương lắc đầu, ngồi vào chỗ đối diện Hạ Mộng Ngư rồi gọi chủ quán lấy cho hai chai bia. Cậu ta không nói gì, đợi đến khi có bia thì rót luôn một cốc, sau đó mới nhìn Hạ Mộng Ngư.
“Mai tôi phải đi rồi.”
“Ừ, chúc cậu thuận buồm xuôi gió, hi vọng cậu ra nước ngoài sẽ mở rộng được tiền đồ.”
Thật ra những gì Hạ Mộng Ngư muốn nói với Hạ Dạ Dương thì hôm đó ở trong xe cô đã nói hết rồi, giờ cũng chẳng còn gì để nói. Từ trước đến nay, cô không phải là người dẻo mồm dẻo miệng, không thích nói mấy lời thương cảm sáo rỗng.
“Hạ Mộng Ngư.”
“Gì?”
“Tôi yêu cậu.”
…
“Tôi yêu cậu.”, Hạ Dạ Dương lại nói.
Hạ Mộng Ngư ngây người. Đây là lời Hạ Dạ Dương muốn nói với cô sao?
“Cậu uống nhiều rồi…”, Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ nói: “Tự dưng lại nói ra một câu như thế.”
Hạ Dạ Dương nhìn Hạ Mộng Ngư, hai mắt giăng đầy tơ máu, ánh mắt cố chấp đến đáng sợ.
“Tôi không cần cậu đáp lại tôi ngay, tôi có thể chờ, cả đời cũng được. Một ngày nào đó, tôi sẽ trở về, dựa vào thực lực của mình để về nước cưới cậu.”
Hạ Dạ Dương thật sự rất giỏi khoản tự quyết định, cô có nói là sẽ chịu lấy cậu ta đâu…
Hạ Mộng Ngư muốn ngắt lời Hạ Dạ Dương, nhưng cậu ta không cho cô cơ hội.
“Cậu để tôi nói hết đã. Ngày mai tôi đi rồi, sợ sẽ không còn dịp đối mặt nói với cậu, tôi hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải nói với cậu.”
“Được rồi, cậu nói đi.”
Hạ Mộng Ngư cảm thấy thật đau đầu, rõ là một kẻ say, để cho cậu ta nói hết đi, dù sao mai tỉnh lại cũng chẳng nhớ gì.
“Hạ Mộng Ngư, cậu khiến tôi bắt đầu tự hỏi tôi là ai, cậu khiến tôi bắt đầu muốn trở thành một người tốt. Đợi đến khi tôi trở thành người đàn ông tốt, trở thành một người đàn ông xứng với cậu, tôi sẽ lại đến tìm cậu.”
Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ nói: “Hạ Dạ Dương… Cậu muốn trở thành một người tốt, tôi chúc phúc cho cậu, nhưng không cần vì tôi, cậu như vậy làm cho tôi cảm thấy rất nặng nề.”
“Cậu không cần phải cảm thấy nặng nề. Thích cậu là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu.”
“Tùy cậu, cậu vui là được rồi…”
Thấy Hạ Mộng Ngư nhẹ nhàng bâng quơ đáp, Hạ Dạ Dương cảm thấy như bị ai đó đâm một nhát vào tim.
“Cậu không tin tôi.”
“Không phải.”
Cô chỉ không cần mà thôi.
“Hạ Mộng Ngư, cậu không biết tôi thích cậu nhiều thế nào đâu.”
Hạ Dạ Dương mượn rượu nói ra hết những rối rắm trong lòng mình suốt một tháng qua.
“Tôi thích cậu đến mức chẳng cần đến tự tôn, hận không thể cầu xin cậu cùng tôi sang Mỹ… Tôi thích cậu đến nỗi mỗi buổi sáng đều chờ cậu ở dưới lầu, chỉ vì để nhìn thấy cậu một cái thôi, nhưng lại sợ cậu phát hiện ra, sợ cậu khinh thường… Tôi thích cậu đến nỗi nằm mơ cũng thấy cậu… Tôi thích cậu đến nỗi lúc nào tự sướng cũng chỉ nghĩ đến cậu.”
Mấy câu trước còn khiến Hạ Mộng Ngư cảm động, nhưng một câu cuối cùng lại vò nát hết bao nhiêu cảm động đang nhú mầm.
“Lúc tự sướng cậu có thể nghĩ đến tôi, cũng có thể nghĩ đến người khác… Nhưng cậu không cần nói cho tôi biết, tôi không muốn biết.”
…
Lúc làm thủ tục lên máy bay, Từ Tử sung nhận được tin nhắn của Hạ Mộng Ngư nói cô đã về nhà. Từ Tử Sung nghĩ ngợi một lát rồi gọi video call cho cô.
Trên màn hình, Hạ Mộng Ngư đã thay áo ngủ, đang ngồi trên giường lau tóc.
“Cậu lỡ tay à?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.
“Không phải, nhìn một chút thôi.”
Hạ Mộng Ngư hiểu ngay, Từ Tử Sung đúng là đa nghi, sợ cô lừa cậu sao?
Huấn luyện viên giục Từ Tử Sung đi làm thủ tục.
“Nhắn tin đi, mình lên máy bay đây.”
“Được.”
Từ Tử Sung lên máy bay, cất hành lý rồi mới mở di động ra xem. Hạ Mộng Ngư gửi cho cậu mấy tin nhắn liền.
Hạ Mộng Ngư: Chú ý an toàn… Tự chăm sóc mình cho tốt… Phải nhớ mình thật nhiều đấy!
Từ Tử Sung: Được. Máy bay sắp cất cánh rồi, mình tắt máy trước, đến nơi lại liên lạc với cậu.
Hạ Mộng Ngư: Được.
Từ Tử Sung chuẩn bị tắt máy, bên kia lại gửi đến một tin nhắn.
Hạ Mộng Ngư: Chờ chút, hỏi cậu một câu.
Từ Tử Sung: Gì?
Hạ Mộng Ngư: Lúc tự sướng cậu nghĩ đến ai?
Từ Tử Sung: …
Vốn dĩ là không nghĩ đến ai cả, nhưng sau khi bị Hạ Mộng Ngư hỏi chuyện này, e là Từ Tử Sung không muốn nghĩ đến Hạ Mộng Ngư cũng khó.