Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 70



Bố Hạ Mộng Ngư vẫn luôn là người cả nghĩ như thế. Mà Hạ Dạ Dương chắc cũng được gia đình dặn dò nên không tới tìm Hạ Mộng Ngư, cũng chẳng liên lạc với cô.

Qua mấy ngày, Hạ Dạ Dương đã làm xong thủ tục nhập học trở lại. Thật ra cũng có người bàn tán vì sao Hạ Dạ Dương lại quay về, nhưng cuối cấp bận học, ai cũng sốt ruột, thế nên chẳng còn lòng dạ nào mà lo chuyện của người khác được lâu.

Cuộc sống ở trường gần như vẫn thế, ngoại trừ lạnh hơn một chút. Hạ Dạ Dương vẫn ngày ngày đi cùng đám anh em tốt của cậu ta, nói nói cười cười, hơn nữa còn nhanh chóng thay thế một Từ Tử Sung đã lâu không xuất hiện, trở thành tâm điểm chú ý của đám con gái mới vào trường.

Có điều, Hạ Mộng Ngư lại cảm thấy, thần thái của Hạ Dạ Dương không giống trước đây nữa.

Thỉnh thoảng hai người chạm mặt trên hành lang, Hạ Dạ Dương chỉ mỉm cười gật đầu với Hạ Mộng Ngư, ngoài ra chẳng nói thêm câu gì. Hạ Mộng Ngư không hẳn cảm thấy lạ vì Hạ Dạ Dương không nói chuyện với mình, mà cảm thấy lạ vì sự lễ phép khách sáo đó của cậu ta. Cái thái độ kiêu kỳ cố hữu của cậu ta đã chẳng còn nữa, giờ trông cậu ta yên lặng, điềm đạm hơn rất nhiều, mà ngày càng cho thấy một vẻ trầm mặc. Đến cả nụ cười cũng không còn tùy ý như trước nữa, trong ánh mắt dường như chất đầy tâm sự. Điều này khiến Hạ Mộng Ngư bỗng cảm thấy vô cùng chua xót.

Có lẽ bố mẹ Hạ Dạ Dương đã nói chuyện với cậu ta rồi, rốt cuộc thì hiện giờ cậu ta chẳng đi đâu được nữa, chặng đường tiếp theo, bất kể cậu ta muốn hay không thì cũng vẫn phải chấp nhận.

Trưởng thành đôi khi là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn như vậy đó, nó biến một cậu thiếu niên chói lòa lúc trước thành một người vô cùng bình thường.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, sân trường chất đầy những cành lá khô. Dường như cô lao công có quét thế nào đi nữa cũng không xuể, gió to lại cuốn tung hết lên, tạo thành một cơn mưa đầy lá khô. Bầu không khí ở đây tràn ngập mùi bí bách, như đang ủ một thứ gì đó đợi ngày lên men.



Tháng Mười hai đã đi được một nửa, ngày tháng trôi qua chẳng có gì mới mẻ với hội học sinh cuối cấp, ngày nào cũng chỉ có học, rồi lại thi. Chẳng biết đã qua mấy lần thi thử, cứ ngày ngày nhìn quyển lịch đếm ngược đến ngày thi treo trước lớp, từng trang một bị xé đi.

Khoảng cách đến ngày thi đại học, chỉ còn hai trăm hôm nữa.

So với thi đại học, chuyện khác dường như đều là chuyện nhỏ. Bởi ở cái tuổi này, chúng ta chỉ có một mục tiêu quan trọng nhất, bố mẹ cũng vì mục tiêu đó mà hi vọng, cứ thế, bất giác cả tuổi thanh xuân bị chìm trong một con đường duy nhất.

Đến cuối tháng, vào một ngày nọ, lúc tan học về nhà, Hạ Mộng Ngư nghe bố nói, bố Hạ Dạ Dương đã chính thức bị song quy.

Hạ Dạ Dương không đến trường đúng một hôm, sau đó lại đi học như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Thỉnh thoảng trong trường lại nổi lên mấy tin đồn nhảm nhí, có điều đang đợt ôn thi gấp rút nên tin đồn nào cũng nhanh chóng tan như mây khói.

Hạ Mộng Ngư vốn lo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Hạ Dạ Dương, nhưng không ngờ thành tích thi của cậu ta vẫn tốt như trước, thậm chí còn tăng lên. Độ chênh lệch giữa hai người rất nhỏ, có lẽ lần này cậu ta hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của mình để thi vào Thanh Hoa rồi.

Hạ Mộng Ngư biết trong đầu Hạ Dạ Dương đã suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện rồi. Từng là một cậu chàng không ai bì nổi, cuối cùng cũng đã trưởng thành.

Thế cũng tốt, mau chóng thi đại học, chuyển sang một thành phố khác, bắt đầu một lần nữa. Hy vọng sẽ có một ngày cậu ta có thể ngồi lại vị trí cao ngạo, đầy kiêu hãnh đó.

Tết Nguyên Đán trôi qua, trong trường chẳng còn không khí tưng bừng đón năm mới, vì đợt thi chung toàn thành phố sắp bắt đầu.

Kì thi tháng Một.

Đề thi lần này là đề chung của cả thành phố, như vậy sẽ phân chia rất rõ thứ hạng trong bảng xếp hạng thành phố, thế nên nhà trường cực kỳ coi trọng đợt thi này.

Cũng thật khéo, ngay sau khi thi xong là trận đấu của Từ Tử Sung sẽ diễn ra.

Thật ra, Linh Hoa vẫn cực kỳ có nhân tính, cô nói mai thi xong có thể xả hơi, có tổng cộng mười vé đi xem, ai muốn đi thì giơ tay.

Đương nhiên là Hạ Mộng Ngư giơ tay không chút do dự.

Linh Hoa thoáng liếc Hạ Mộng Ngư một cái, nhưng không nhiều lời mà chia vé cho ba người ngồi quanh Từ Tử Sung, “Ngồi cùng bàn sẽ được ưu đãi, cho ba em trước.”

Còn lại bảy vé thì chia cho những bạn giơ tay.

Lần thi đấu này của Từ Tử Sung coi như là sự kiện quan trọng thứ hai sau đợt thi chung, thế nên cả ban giám hiệu cũng sẽ đến xem.

Hạ Mộng Ngư nắm chặt tấm vé, hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch.

Trong khoảng thời gian này, Từ Tử Sung ngày càng tập luyện nhiều, rất ít khi có thể đến trường. Thỉnh thoảng liên lạc với nhau, cô có thể cảm nhận được Từ Tử Sung đang chịu áp lực rất lớn. Nói cho cùng thì lần này cậu không chỉ thi đấu vì mình, mà còn mang trên vai hi vọng của rất nhiều người nữa.

Mấy ngày nay Từ Tử Sung tập trung cho việc tập luyện, Hạ Mộng Ngư chẳng được gặp cậu.

Cho đến sáng hôm thi, hai người mới có cơ hội gặp mặt.

Lần thi này vẫn được tổ chức ở trường, chỗ ngồi dựa vào thành tích của kỳ thi tháng Mười hai. Hạ Mộng Ngư đứng thứ nhất, Hạ Dạ Dương thứ hai, thế nên hai người ngồi ở phòng đầu tiên.

Vì khoảng thời gian trước khi thi, Từ Tử Sung phải tập trung huấn luyện, tuy có cố gắng để không chểnh mảng học hành, nhưng thành tích của kỳ thi tháng Mười hai vẫn giảm sút, từ tốp hai rơi xuống tốp bốn.

Có điều, như thế thì hai người vẫn được thi cùng một tầng.

Thi xong môn đầu tiên là mười một giờ, ba giờ chiều bắt đầu thi Toán, giữa trưa có một khoảng thời gian rất dài để nghỉ ngơi.

Mai phải thi đấu, nhưng cường độ huấn luyện của Từ Tử Sung lại được giảm xuống, chủ yếu là để cậu có thể hồi phục thể lực, chuẩn bị trạng thái tốt nhất cho trận đấu. Thế nên trưa nay cậu cũng không phải đi tập. Hai người cũng vì thế mà được ăn chung với nhau một bữa cơm.

“Cậu làm bài thế nào?”, Hạ Mộng Ngư hỏi Từ Tử Sung.

“Cũng được.”, Từ Tử Sung vừa gắp thức ăn cho Hạ Mộng Ngư vừa làm như lơ đãng hỏi: “Cậu với Hạ Dạ Dương thế nào?”

Hạ Mộng Ngư cứng đờ, quả nhiên Từ Tử Sung vẫn cực kỳ để ý.

“Chẳng thế nào cả.”

“Đến thi mà không nói chuyện à?”

“Không.”

“Ừm.”

Hạ Mộng Ngư thở dài một hơi, Từ Tử Sung tinh ý nhướng mày, “Thở dài cái gì?”

“Mình phát hiện ra bây giờ mình với Hạ Dạ Dương hình như chẳng có gì để nói nữa, giữa hai đứa như có một bức tường ngăn cách vậy, trước sau cũng chỉ gật đầu chào nhau thôi. Bây giờ cậu ta cực kỳ khách sáo với mình. Nếu mà là trước kia, thi cùng một chỗ, kiểu gì Hạ Dạ Dương cũng tìm mình gây chuyện.”

“Thế không tốt à?”, Từ Tử Sung trầm giọng, “Cậu muốn cậu ta phải như thế nào với cậu?”

Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung này cũng cực kỳ thích ăn giấm.

“Chẳng thế nào cả, ha ha, mình chỉ đang cảm thán tí thôi mà. Mình cảm thấy chuyện vừa rồi ảnh hưởng lớn đến Hạ Dạ Dương, chỉ mong cậu ta có thể trưởng thành lên.”

“Chính ra đấy cũng không phải chuyện xấu.”, Từ Tử Sung nói: “Có những chuyện mà sớm muộn gì cũng phải chịu đựng, đàn ông chịu sớm cũng tốt.”

“Cậu không cảm thấy như thế rất tàn nhẫn à?”

Từ Tử Sung nhướng mày, giọng điệu không ổn chút nào, “Chẳng lẽ mình còn phải thương xót cậu ta à?”

Hạ Mộng Ngư nghẹn họng. Có đôi lúc cô phát hiện ra Từ Tử Sung cực kỳ thờ ơ với nỗi khổ của người khác. Chuyện này cô đã phát hiện ra từ lâu rồi, ví dụ như lần thi đấu giữa hai lớp, bên thắng thì kích động hò hét, bên thua thì khóc lóc thảm thiết, nhưng Từ Tử Sung lại chỉ lẳng lặng đứng ở một góc, gương mặt không chút biểu cảm.

“Có phải cậu chưa bao giờ đồng cảm với người khác không?”, Hạ Mộng Ngư tò mò hỏi, “Kể cả khi người ta gặp chuyện vô cùng đau khổ?”

“Đau khổ cũng không phải chuyện xấu.”, Từ Tử Sung nói: “Một người có thể chịu được càng nhiều đau khổ thì càng chứng tỏ người đó mạnh mẽ. Không phải sao? Đặc biệt là đối với một thằng đàn ông mà nói.”

“Từ Tử Sung…”

“Gì?”

“Bỗng nhiên mình phát hiện ra, sâu trong nội tâm, cậu là một người cực kỳ, cực kỳ…”

Hạ Mộng Ngư cố tìm từ.

“Gì?”

“Cậu thật ra là một người cực kỳ bá đạo.”

Từ Tử Sung hơi nhíu mày, cậu tự ngẫm nghĩ cách hình dung này của Hạ Mộng Ngư, sau đó gật đầu.

“Phải đấy.”

Mẹ kiếp, thế mà lại thừa nhận không chút xấu hổ.

Hạ Mộng Ngư chống cằm nhìn Từ Tử Sung, rồi khẽ thở dài: “Bảo bối tâm can của mình, sao mà tính cách lại vặn vẹo thế chứ. Nhất định là cậu phải chịu không ít đau khổ rồi. Đừng lo, mình sẽ yêu cậu thật thật thật nhiều.”

Từ Tử Sung cười cười rồi nhướng mày hỏi: “Hả? Yêu thế nào?… Yêu chỗ nào?”

Hạ Mộng Ngư cảm thấy dạo gần đây có lẽ do Từ Tử Sung phải tập luyện nhiều, hormone dư thừa, thế nên tần suất nói mấy lời đen tối càng cao…

Ngày thi đầu tiên yên ả trôi qua.

Sáng hôm sau thi Vật lý. Thi được một nửa giờ thì chủ nhiệm lớp chọn chạy đến phòng thi, sau đó nói vài câu với thầy giám thị trông thi. Hai người đi ra cửa, trông như đang thảo luận chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng.

Chủ nhiệm lớp chọn đến phòng thi số một cũng không có gì lạ, nói đi nói lại thì chủ yếu phòng thi này là học sinh lớp đó. Có điều, gọi giám thị ra ngoài thì có vẻ hơi quá đáng rồi. Tuy sẽ chẳng có ai trong phòng này gian lận, nhưng nếu không phải có chuyện gì xảy ra thì sao lại để phòng không có người trông thi thế này.

Hạ Mộng Ngư quay đầu nhìn lướt qua Hạ Dạ Dương, cậu ta đang làm câu cuối cùng.

Dường như Hạ Dạ Dương cũng có dự cảm gì đó, cậu ta nhanh chóng làm xong câu cuối rồi nộp bài thi, sau đó thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.

Quả nhiên, cô chủ nhiệm vừa thấy Hạ Dạ Dương ra liền vỗ vai cậu ta, nói gì đó rồi đưa cậu ta xuống lầu…

Hạ Mộng Ngư tuy nghi hoặc nhưng vẫn cố tập trung làm xong bài thi.

Buổi chiều thi tiếng Anh, đối với Hạ Mộng Ngư mà nói thì cực kỳ đơn giản, cô làm rất nhanh, đọc lại một lượt rồi nộp bài. Hạ Mộng Ngư vẫn luôn làm bài thi tiếng Anh rất nhanh, vậy nên giám thị cũng không mấy ngạc nhiên khi cô nộp bài trước như vậy.

Ra khỏi phòng thi, cô gặp ngay Từ Tử Sung.

“Cậu phải đến nhà thi đấu à?”, Hạ Mộng Ngư kích động hỏi.

Từ Tử Sung gật đầu rồi giơ tay xoa tóc Hạ Mộng Ngư, “Lát nữa cậu đi ăn với hội Phạm Tiểu Kiều, Từ Tang nhé, đợt này mình không có thời gian chăm sóc cậu.”

Hạ Mộng Ngư gật đầu.

Từ Tang thân là “em họ” của Từ Tử Sung nên chắc chắn cũng có một vé đi xem trận đấu. Từ hôm qua, ba cô nàng đã hẹn nhau hôm nay đi ăn cơm rồi.

“Cậu đi đi, mình đợi hai đứa nó.”

“Ừm, tối gặp lại.”

Từ Tử Sung đi rồi, Hạ Mộng Ngư bèn ngồi trên bồn hoa ở dưới sân trường, vừa đọc sách vừa chờ hết giờ thi.

Phạm Tiểu Kiều làm rất chậm, hai tiếng rưỡi mà vẫn chưa xong. Còn Từ Tang thì chỉ khi sắp hết giờ, cô nàng mới nghĩ ra cách để chép được bài. Có điều, Hạ Mộng Ngư vẫn luôn cảm thấy, Từ Tang chép bài cũng chẳng có ý nghĩa gì, cùng một phòng thi, thành tích tương đương nhau, còn có thể chép được cái gì cơ chứ.

Rốt cuộc thì tiếng chuông cũng vang lên, giờ thi kết thúc.

Hạ Mộng Ngư đã thu dọn xong hết rồi, lúc đang định gửi tin nhắn cho hai cô nàng kia thì điện thoại lại đổ chuông, là bố gọi tới.

“Con về nhà nhanh đi.”

“Chẳng phải con đã xin là tối nay mới về sao ạ? Trường con tổ chức đi cổ vũ cho một bạn đi thi đấu.”

“Xảy ra chuyện lớn rồi, về nhanh lên, bố gần đến cổng trường con rồi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.