Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 84



Hai giờ trưa kết thúc công việc trong bếp, còn một lúc lâu nữa mới bắt đầu ca chiều, vì đêm qua ngủ ít mà sáng lại bận bịu nên Hạ Mộng Ngư quyết định về phòng nghỉ ngơi.

Từ Tử Sung là một tên cực bám người, cứ nhất quyết đòi về cùng Hạ Mộng Ngư, kết quả là anh đem hết việc xuống phòng Hạ Mộng Ngư làm.

Hạ Mộng Ngư thay áo ngủ xong, hẹn đồng hồ, lấy cái bịt mắt, đang định đóng cửa phòng như mọi khi, nhưng nhìn Từ Tử Sung đang tập trung làm việc thì mới ý thức mình không còn một mình nữa.



Còn nhớ hồi vừa đến Paris, lạ nước lạ cái, tuy kết quả thi tiếng Pháp không tồi nhưng đến nơi rồi thì lại không thể giao tiếp trôi chảy được với người bản địa.

Cô bị móc trộm ví tiền trên máy bay, dù đã tìm đến đại sứ quán xin hỗ trợ nhưng thời gian đầu vẫn cực kỳ khó khăn, mỗi ngày đều trôi qua trong cảm giác sợ hãi. Lúc còn ở trong nước thì mong được đến Paris sống, sang tới Paris rồi thì lại phát hiện ra mọi thứ chẳng hề tốt đẹp như mình tưởng tượng.

Đằng sau khối kiến trúc hoàn mỹ và nền văn hóa đầy tinh hoa, lại là những cuộc đời chẳng có gì khác biệt. Sống ở một nơi khác, nhưng thật ra thì ở đâu cũng thế, đời vẫn đầy những khó khăn.

Năm đó cô mười tám tuổi, vì chuyện chọn nguyện vọng vào trường mà gần như cô đã cắt đứt quan hệ với bố mẹ, dù là bố mẹ hay cô thì cũng đều xả hết những lời khó nghe ra.

Ở đây, cô không có người nhà, không có bạn bè, nhưng cô không thể quay đầu lại được. Cũng không phải không có lúc thấy bất lực, không phải không khi nào hoài nghi chính mình, không phải không có những thời điểm muốn từ bỏ, nhưng mỗi lần nghĩ đến Từ Tử Sung, lòng cô lại tràn đầy sức mạnh.

Người kia đã dùng cả tương lai của mình để đổi lấy tự do cho cô, sao cô có thể từ bỏ dễ dàng?

Có điều, bắt đầu từ lúc sống ở Paris, giấc ngủ của Hạ Mộng Ngư đều không sâu. Cô rất dễ tỉnh, lúc ngủ, chỉ cần có một chút ánh sáng hoặc một làn gió thổi qua thôi là sẽ giật mình thức giấc. Thế nên, mỗi khi ngủ trưa, cô sẽ buông hết rèm xuống, đóng cửa lại, đeo thêm chiếc bịt mắt rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Bây giờ, nhìn thấy Từ Tử Sung ở bên cạnh, cô bỗng nhiên cảm thấy những việc đó không cần thiết nữa, không cần đóng cửa, không cần bịt mắt, cứ thế chui vào chăn nằm ngắm anh.

Từ Tử Sung đeo kính, đôi mày nhíu lại, tập trung đọc tài liệu rồi ký tên. Hạ Mộng Ngư cứ nhìn anh như thế rồi bất giác thiếp đi từ lúc nào không biết.

Cho đến khi Từ Tử Sung đánh thức, Hạ Mộng Ngư mới mơ màng mở mắt ra, duỗi eo rồi ngồi dậy.

“Mấy giờ rồi? Em ngủ lâu lắm rồi thì phải.”

“Một giờ.”

Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ, gần đến lúc phải xuống bếp rồi.

Cô lại hỏi Từ Tử Sung: “Anh vẫn làm việc suốt à?”

“Ừ.”

“Không ngủ tí nào sao?”

“Không buồn ngủ.”

Nếu Hạ Mộng Ngư nhớ không lầm thì đêm qua Từ Tử Sung ngủ muộn hơn cô rất nhiều, vậy mà hôm nay, lúc tỉnh dậy, cô cũng thấy Từ Tử Sung đang đọc sách, chắc chỉ ngủ được khoảng bốn tiếng.

“Cái con người này, phải yêu quý thân thể mình một chút chứ, có còn là thanh niên mười bảy mười tám tuổi nữa đâu, đã sắp ba mươi rồi, phải chú ý nghỉ ngơi cho lại sức chứ.”

“Lát nữa em xuống bếp làm việc thì anh sẽ về phòng ngủ.”

“Cứ ngủ ở đây đi.”, Hạ Mộng Ngư thuận miệng nói.

Không ngờ Từ Tử Sung lại do dự, vẻ mặt anh có vẻ gì đó là lạ, anh nói: “Anh vẫn nên về phòng ngủ thì hơn.”

Không biết vì sao, Hạ Mộng Ngư cứ cảm thấy Từ Tử Sung có điều gì đó không muốn nói với cô, rất kỳ lạ, nhưng lại không hiểu là lạ chỗ nào.

“Anh chê phòng em nhỏ à?”

“Đâu có.”

“Hay là chê chỗ này không an toàn?”

“Không phải.”

“Thế tại sao lại không ngủ ở phòng em?”

“Ở đây có mùi của em, anh không ngủ nổi.”, Từ Tử Sung nhoài tới ôm Hạ Mộng Ngư, nhắm mắt hít mùi hương của cô, “Ngửi thấy mùi của em là anh lại không chịu nổi, lại muốn làm gì đó.”

Hạ Mộng Ngư nghẹn họng, tuy rằng lời này của Từ Tử Sung rất ngọt ngào, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô biết, đây không phải là nguyên nhân thật sự. Mắt thấy Từ Tử Sung lại định giở trò, Hạ Mộng Ngư vội đẩy anh ra, “Đang ban ngày ban mặt, anh kiềm chế một tí đi, lát nữa em còn phải đi làm đấy.”

Cô không muốn đi làm với cảm giác nhơm nhớp một chút nào.

Từ Tử Sung không biết phải làm sao với Hạ Mộng Ngư, “Thôi được rồi… Anh đưa em xuống bếp rồi sẽ về phòng, tối mình lại gặp nhau.”

Hạ Mộng Ngư lập tức đứng dậy chạy vào phòng để quần áo, không ngờ Từ Tử Sung cũng vào theo.

“Em thay quần áo anh cũng muốn đi theo à?”

“Ừ.”

“Anh nghĩ mình là cún cưng của em sao?”

“Nếu là em, anh có thể.”

Hạ Mộng Ngư tuyệt đối không ngờ Từ Tử Sung lại không biết xấu hổ đến mức này.

Có còn ý thức mình là sếp tổng đầy uy nghiêm hay không?

Từ Tử Sung dựa vào tường, khoanh tay mỉm cười nhìn Hạ Mộng Ngư, dáng vẻ rõ ràng là nhất quyết không đi.

Hạ Mộng Ngư hết cách, đành phải cởi áo.

“Vừa nãy định hỏi em.”, Từ Tử Sung nói.

“Gì?”

“Em sống một mình, nhưng mà ngày nào cũng mặc váy ngủ thế này à?”

“Đúng!”, Hạ Mộng Ngư đắc ý khoe đống váy áo của mình cho Từ Tử Sung, đôi mắt chớp chớp, “Đẹp không?”

Từ Tử Sung bất đắc dĩ gật đầu, “Đẹp.”

Nụ cười bên môi Hạ Mộng Ngư càng đậm hơn, cô bắt đầu mặc quần áo.

Phong cách váy ngủ của cô đều rất phóng khoáng, chiếc này còn hở hơn chiếc kia, hơn nữa, tất cả đều là hàng lụa. Tuy Hạ Mộng Ngư vẫn sống một mình, nhưng cô tin chắc, một người đối đãi với mình thế nào mới là quan trọng nhất, vậy nên càng những lúc người khác không để ý thì cô lại càng phải chỉn chu.

Từ Tử Sung bước đến, nhấc một chiếc váy ngủ màu đen ra, cổ khoét chữ V, tà phải cắt xẻ đến tận đùi. Anh híp mắt nói: “Tối nay mặc cái này đi.”

Từ Tử Sung lại lật giở một hồi, rồi lôi ra bộ váy ngủ cắt sâu đến tận xương cụt, “Mai mặc cái này.”

Sau đó lại đảo một loạt rồi nói: “Ngày kia mặc cái này.”

Hạ Mộng Ngư không giấu nổi vẻ khinh bỉ: “Từ Tử Sung, anh tưởng anh đang gọi món ở nhà hàng em đấy à?”

“Ừ… Không được sao?”, Từ Tử Sung nhướng mày.

“Được…”

Từ Tử Sung tiếp tục lục tủ quần áo của Hạ Mộng Ngư, một lúc sau bất ngờ phát hiện ra một cái hộp rất đẹp. Nhìn thấy cái hộp, Hạ Mộng Ngư cũng nghẹn họng, vừa căng thẳng lại vừa ngượng ngùng, không biết nói gì.

Từ Tử Sung mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc áo choàng đỏ, ở trên còn thêu một dòng chữ trắng bằng tiếng Ireland.

Mo Cuishle.

Là chiếc áo choàng năm đó Từ Tử Sung tặng cho cô.

Mười năm qua đi, chiếc áo vẫn như mới, đủ để thấy chủ nhân yêu quý nó đến nhường nào. Lớp vải lụa vẫn sáng bóng như cũ, Từ Tử Sung lướt nhẹ tay, thậm chí trong nháy mắt còn cảm thấy run rẩy.

Hạ Mộng Ngư ngại ngùng cúi đầu. Cũng chính vì chiếc áo này mà cô bắt đầu thích sắm đủ loại váy ngủ bằng lụa.

Thấy Từ Tử Sung cứ nhìn chiếc áo đến ngây ngốc, Hạ Mộng Ngư liền chạy đến định cầm nắp hộp đậy lại.

Từ Tử Sung tóm lấy tay Hạ Mộng Ngư, miệng cười mà như không, “Em còn nhớ chuyện đã đồng ý với anh không?”

“Gì cơ?”

Từ Tử Sung nhướng mày nói: “Mặc cho anh ngắm.”

Nói thật, Từ Tử Sung có muốn cô mặc bộ đồ lót siêu gợi cảm thì cô cũng không thấy ngại, nhưng nghĩ đến chuyện mặc chiếc áo choàng này là cô lại xấu hổ cực kỳ.

“Em…Em…Thế thì không ổn cho lắm.”

“Có gì mà không ổn?”

“Kỉ niệm ngây thơ như thế, bọn mình không nên biến nó trở nên ướt át, vấy bẩn thanh xuân của bọn mình.”

“Thế ư?”, Từ Tử Sung lại nhướng mày, “Thanh xuân của bọn mình mà ngây thơ sao?… Chẳng phải lúc đưa cho em, em đã hứa là sẽ mặc rồi sao? … Mà còn là không mặc gì, chỉ mặc mỗi đồ lót thôi đấy… Thanh xuân của bọn mình giống nhau phải không nhỉ?… Sao anh không nhớ là mình đã từng ngây thơ trong sáng nhỉ?”

Hạ Mộng Ngư không còn gì để nói, đúng, tuổi trẻ của họ đã từng nồng nhiệt, từng đau, từng yêu, nhưng chưa từng có ngây thơ trong sáng!

“Thế thì hôm nay không được!”

Từ Tử Sung cười, anh đóng hộp lại, “Anh không vội, đợi đến một hôm nào đấy đặc biệt thì em mặc cho anh xem.”

“Anh rất chờ mong đấy.”, Từ Tử Sung lại cường điệu nói.

Hạ Mộng Ngư cảm thấy mình lại bị anh cho vào tròng.

“Ôi trời, em phải xuống bếp đây.”

Hạ Mộng Ngư vội vàng chỉnh nốt quần áo rồi chạy ra ngoài. Từ Tử Sung cười cười, đi theo cô ra ngoài. Mấy anh chàng vệ sĩ cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

Nói thật, Hạ Mộng Ngư hoàn toàn không quen có người đi theo canh chừng, cô trộm liếc nhìn Từ Tử Sung, cảm thấy vấn đề này phải từ từ thảo luận với anh mới được.



Khoảng chín giờ tối, Hạ Mộng Ngư đã gần xong hết việc. Lộ Sâm biết cô sốt ruột đi tìm bạn trai nên tốt bụng làm nốt, bảo cô cứ về trước.

Hạ Mộng Ngư lại được vệ sĩ hộ tống về phòng thay quần áo.

“Các anh theo sếp của các anh được bao lâu rồi?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.

“Tôi bốn năm.”

“Tôi năm năm.”

“Sếp Từ của các anh lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo sao?”

“Phải, có ba tổ cắt lượt nhau.”

Hạ Mộng Ngư cân nhắc rồi lại hỏi: “Mấy năm nay có gặp chuyện gì nguy hiểm không?”

“Vẫn ổn mà, không tính là có chuyện gì nguy hiểm cả.”

“Ừm, so với lúc bọn tôi đi làm lính đánh thuê thì ngày tháng ở đây nhẹ nhàng vô cùng.”

Hạ Mộng Ngư cảm thấy có lẽ cũng không thể hỏi ra được điều gì từ đám vệ sĩ này, nhưng chắc chắn sự việc không hề đơn giản. Từ Tử Sung tuyệt đối không phải là người dễ nao núng, một chút chuyện nhỏ chẳng thể dọa nổi anh. Anh cũng không phải dạng người thích ra oai, từ nhỏ anh chỉ làm những việc cần thiết, vậy nên chuyện thuê vệ sĩ chắc chắn không phải để phô trương.

Cô trở lại phòng thay bộ váy đen hôm nay Từ Tử Sung chọn, bên ngoài mặc một chiếc áo choàng dài, sau đó mới theo vệ sĩ lên tầng trên.

“Anh Từ đang nghỉ ngơi ở trong, từ trước đến nay, lúc anh ấy ngủ luôn không cho phép người khác vào quấy rầy.”, anh chàng vệ sĩ canh ngoài cửa nói.

Hạ Mộng Ngư buột miệng nói: “Tôi là người bình thường sao?”

“Nhưng anh Từ luôn không cho phép người khác đến gần lúc anh ấy ngủ.”

Cái tên Từ Tử Sung này, lúc còn đi học đã là thánh ngủ, giờ vẫn thế, chỉ ngủ một giấc thôi mà cũng không cho người ta đến gần, đúng là càng ngày càng làm cao.

“Bọn tôi hẹn trước rồi, yên tâm, tôi sẽ không làm ồn đến anh ấy đâu.”

Hai anh chàng vệ sĩ canh ngoài cửa liếc nhau, đặc biệt là anh chàng điển trai, anh ta biết Hạ Mộng Ngư quan trọng với Từ Tử Sung thế nào, vậy nên liền gật đầu với người đồng nghiệp, cả hai liền tránh ra cho Hạ Mộng Ngư vào.

Cửa đóng lại, căn phòng tối đen như mực.

Thì ra thói quen lúc ngủ của Từ Tử Sung giống hệt cô.

Cô nhẹ chân bước qua phòng khách, qua phòng làm việc, rồi tới phòng ngủ của Từ Tử Sung. Căn phòng im ắng, có thể nghe rõ được tiếng hít thở của anh. Hạ Mộng Ngư bật đèn ngủ lên, mỉm cười nhìn ngắm dáng vẻ lúc say giấc của anh, lại cảm thấy như được về với thời còn đi học.

Khi đó, anh cũng ngủ bên cạnh cô như thế này.

Hạ Mộng Ngư không nỡ đánh thức Từ Tử Sung, cô ngồi lên giường, định chui vào chăn ngủ cùng anh.

Nhưng lúc này, Từ Tử Sung bỗng mở trừng mắt, ánh mắt anh hệt như ánh mắt của một con sói đói, lạnh buốt, dữ dằn.

“Từ…”

Hạ Mộng Ngư còn chưa kịp nói xong thì cả người đã bị Từ Tử Sung đè xuống, anh ngồi trên người cô, hai tay bóp chặt cổ cô.

Hạ Mộng Ngư giãy giụa xô đổ cả bình hoa ở đầu giường. Chuông cảnh báo réo ầm ĩ, mấy người vệ sĩ vội vàng lao vào kéo Từ Tử Sung ra, lúc này, Hạ Mộng Ngư mới thở được.

Đáy mắt Từ Tử Sung như cất giấu một ngọn lửa nóng rát, không giống như một con người, mà giống một con thú hoang không cảm xúc hơn.

Cuối cùng thì anh cũng tỉnh táo lại, nhìn Hạ Mộng Ngư ngồi ở đầu giường, trên cổ là dấu tay đỏ bừng, lúc này, anh mới đau khổ nhận ra mình vừa làm gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.