Vệ sĩ đỡ Hạ Mộng Ngư ngồi xuống sô pha, lúc này, cô mới hít thở bình thường lại được.
Từ Tử Sung lao tới muốn xem vết thương của cô thế nào, nhưng Hạ Mộng Ngư lập tức rụt lại một cách vô thức, như thể vẫn sợ anh sẽ làm gì mình. Bóng ma vẫn chưa tiêu tán hết, Hạ Mộng Ngư cứ nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Từ Tử Sung là lại sợ, thậm chí, trong một khoảnh khắc, cô thật sự nghĩ mình sẽ bị Từ Tử Sung bóp chết.
Có điều, khi Hạ Mộng Ngư nhìn thấy gương mặt tái nhợt và đôi tay run rẩy của Từ Tử Sung thì lập tức tỉnh táo lại. Đây không phải người xa lạ, mà là Từ Tử Sung, trên đời này, so với bất kỳ ai, anh chính là người không muốn làm tổn thương cô nhất. Hạ Mộng Ngư biết hành động tránh né vừa rồi của mình nhất định sẽ càng khiến Từ Tử Sung áy náy, thế nên cô vội cười: “Em không sao. Anh cũng không sao chứ? Vừa nãy dọa em sợ hú vía.”
Hạ Mộng Ngư giơ tay định chạm vào Từ Tử Sung, nhưng lần này lại đến lượt Từ Tử Sung né tránh. Nhưng Hạ Mộng Ngư không giống Từ Tử Sung, cô sẽ không vì sự tránh né của Từ Tử Sung mà thu tay lại, cô tóm thật chặt lấy tay anh, nhất quyết không chịu buông, “Em không sao thật mà.”
Hạ Mộng Ngư nhìn đám vệ sĩ và nói: “Giờ chúng tôi không sao rồi, các anh có thể ra ngoài một lát được không?”
Vệ sĩ nhìn Từ Tử Sung, anh không nói gì, dáng vẻ vẫn như người mất hồn, không hề lên tiếng sai bảo gì họ.
“Nghe tôi, ra ngoài hết đi.”
Đám vệ sĩ nhìn nhau, cảm thấy hẳn là Hạ Mộng Ngư đã nắm được tình hình nên lẳng lặng rút ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung.
“Em không sao mà, anh xem, chẳng phải em vẫn đang nói chuyện với anh bình thường đây sao?”
Rốt cuộc Từ Tử Sung cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn Hạ Mộng Ngư, vẻ mặt đầy xót xa.
“Suýt chút nữa anh giết em rồi.”, Từ Tử Sung đau khổ nói.
“Em biết.”
“Đáng ra em phải sợ anh chứ không nên an ủi anh.”
Nói không sợ là giả, nhưng Hạ Mộng Ngư biết, chẳng có mối quan hệ nào lại không có chút khó khăn, lấy đâu ra nhiều người may mắn như thế, có thể cả đời bình an, không trải qua bất cứ sóng gió nào.
“Em biết anh không cố ý làm như vậy, không sao.”
Thấy Từ Tử Sung vẫn trầm mặc không nói, vẻ mặt như đang tự trách mình, Hạ Mộng Ngư liền cười, nụ cười vừa ngọt ngào vừa rạng rỡ.
“Không phải em đã từng nói đến đại ái vô cương sao? Chút chuyện cỏn con này để ý làm gì?… Anh mà còn định lải nhải dài dòng là em giận đấy nhé.”
Từ Tử Sung muốn nói lại thôi.
Hạ Mộng Ngư chẳng buồn để ý, cô nói: “Trời ơi, nhìn bộ dạng của anh mà xem, anh không phải sốt ruột giải thích với em đâu, khi nào anh sẵn sàng thì nói với em cũng được mà.”
Từ Tử Sung không biết có thể nói gì với Hạ Mộng Ngư nữa, cô khiến anh còn chẳng nói nổi một lời xin lỗi. Cô quá tốt, chỉ một câu xin lỗi thì quá qua loa. Có một khoảnh khắc, Từ Tử Sung hoài nghi, rốt cuộc mình dựa vào đâu mà có thể được một người như Hạ Mộng Ngư yêu…
Từ Tử Sung đứng dậy, cầm áo khoác choàng vào người Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Mình đến bệnh viện trước đã.”
“Thật sự không sao mà.”, tuy cổ vẫn nhâm nhẩm đau, nhưng Hạ Mộng Ngư không muốn làm quá lên như vậy.
“Đi bệnh viện.”
Hạ Mộng Ngư hết cách, đành phải tìm một chiếc khăn quấn tạm vào cổ rồi đến bệnh viện ở gần đó.
Trực phòng cấp cứu là một nữ bác sĩ không nhiều tuổi lắm, vừa thấy cảnh tượng này liền căng thẳng. Tối muộn, một cô gái đến cùng một đám đàn ông trông như xã hội đen, nhìn thế nào cũng thấy bất thường.
Gần đêm, phòng cấp cứu không nhiều người lắm, Hạ Mộng Ngư có chút do dự, sau vẫn gỡ chiếc khăn lụa trên cổ xuống.
Vừa nhìn thấy dấu vết trên cổ Hạ Mộng Ngư, biểu cảm của vị bác sĩ rõ ràng cứng lại. Chị liếc thoáng qua Từ Tử Sung vẫn trầm mặc đứng cạnh Hạ Mộng Ngư. Từ trên xuống dưới người đàn ông này đều tản ra luồng khí nguy hiểm, nhìn qua đã biết là người không dễ dây vào. Chị không dám nói gì, cúi đầu viết chỉ định cho Hạ Mộng Ngư đi làm các khâu kiểm tra.
Sau hàng loạt các xét nghiệm và các khâu kiểm tra, bác sĩ nhìn người đàn ông vẫn luôn đi theo Hạ Mộng Ngư và đám vệ sĩ ở phía sau rồi nghiêm túc nói: “Có thể để tôi và bệnh nhân nói chuyện riêng một lát không? Trong phòng có thêm người sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị của tôi.”
Hạ Mộng Ngư gật đầu với Từ Tử Sung, anh đi ra nhưng vẫn có vẻ không yên tâm.
“Anh ở ngay ngoài cửa, có gì gọi anh.”
Chờ Từ Tử Sung đi ra ngoài, Hạ Mộng Ngư mới lo lắng hỏi: “Em có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì to tát cả.”
Hạ Mộng Ngư thở phào một hơi, nhưng vị nữ bác sĩ lại nghiêm túc hỏi Hạ Mộng Ngư: “Em gái à, em có cần chị giúp gì không?”
“Dạ?”
Bác sĩ cau mày, lo lắng nói: “Nếu em cần giúp đỡ thì nhất định phải nói cho chị biết, chị có thể giúp em sắp xếp một phòng bệnh, thông báo cho bảo vệ ngăn không cho ai lại gần em, sau đó em có thể liên lạc với cảnh sát hoặc người nhà.”
Hạ Mộng Ngư hiểu ra, chắc chắn là vị bác sĩ này đang hiểu lầm, “Không phải như chị nghĩ đâu, chỉ là sự cố thôi ạ.”
Có điều, vị bác sĩ trực ban này hình như không tin cô lắm, chị nhìn thoáng qua Từ Tử Sung và đám vệ sĩ đang chờ ngoài cửa phòng cấp cứu, sau đó kéo rèm lại rồi nhỏ giọng nói: “Có phải em bị ai uy hiếp không? Nếu không thì vết thương này sao lại là sự cố được?”
Tâm trạng của Hạ Mộng Ngư vô cùng phức tạp, một mặt, cô rất cảm ơn thiện ý và lòng dũng cảm của vị bác sĩ này, nhưng mặt khác lại cảm thấy không biết phải làm sao. Dấu vết trên cổ quá đáng sợ, Từ Tử Sung lại mang dáng vẻ không phải người hiền lành, đi theo sau còn có mấy tay vệ sĩ thân thể vạm vỡ, quả thật cô rất giống một người yếu đuối bị quản thúc chặt.
“Thật sự là vô ý thôi, cảm ơn bác sĩ.”
Hạ Mộng Ngư vội lấy khăn quàng lên cổ rồi đi ra ngoài, sau đó nắm tay Từ Tử Sung quay về.
Lên xe, Hạ Mộng Ngư mới thoải mái nói: “Đã bảo không sao rồi mà, trông anh căng thẳng chưa kìa.”
Từ Tử Sung không nói gì.
Hạ Mộng Ngư biết chắc Từ Tử Sung vẫn đang tự trách mình, cô kéo tay anh, “Haiz, anh đâu có cố ý, bọn mình đừng vì chuyện này mà mất vui có được không?”
“Những lời vừa nãy bác sĩ nói với em, anh nghe thấy hết.”, Từ Tử Sung nói.
Hạ Mộng Ngư nghẹn lời, thậm chí có chút xấu hổ, cô cười gượng hai tiếng: “Tai anh thính quá đấy.”
“Ừ.”
“Không phải là em không muốn giải thích với chị ấy, em chỉ cảm thấy không thể giải thích rõ trong chốc lát được, với lại vừa mới gặp nhau, không biết bắt đầu từ đâu…”
“Là anh làm tổn thương em, sao em vẫn an ủi anh?”, Từ Tử Sung hỏi.
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, mơ hồ nhìn Từ Tử Sung. Đương nhiên là vì trông anh còn khổ sở hơn anh, thế nên cô phải an ủi anh rồi…
“Phải rồi, là anh bóp cổ em, em không khó chịu thì thôi, anh khó chịu cái gì?”
“Bởi vì đây không phải chuyện nhỏ, thái độ của em lại quá thoải mái.”
“Thế anh muốn em phải như thế nào?”
“Mắng anh, đánh anh, trách anh, trừng phạt anh, đều được.”
Hạ Mộng Ngư thở dài một hơi rồi nói: “Nhưng mà em không nỡ… Anh không nói thì em cũng biết, chắc chắn mấy năm nay anh có rất nhiều nỗi khổ khó giải thích, một người bình thường sẽ không vô cớ phòng bị với thế giới như vậy. Sao em có thể nhẫn tâm trách anh được… Vết thương trên cổ nhiều lắm là hai tuần sẽ hết thôi. Em biết anh yêu em, cho nên vết thương này không thể nào tạo thành bóng ma gì trong lòng em cả. Còn anh thì sao?”
“Anh lo em bị tổn thương trong lòng.”
“Em không sợ tổn thương, em chỉ sợ anh đau thôi.”
Trong xe yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của hai người, hai người vệ sĩ ngồi phía trước đều im lặng không nói.
“Dừng xe.”, Từ Tử Sung nói.
Xe dừng lại, hai người vệ sĩ xuống xe rồi đi ra một chỗ xa.
Từ Tử Sung trầm mặc rất lâu, Hạ Mộng Ngư không giục anh, chỉ nhích lại gần anh, cẩn thận chạm vào tay anh, thấy anh không né tránh mới nắm lấy tay anh.
Từ Tử Sung kéo cà vạt, cởi bỏ một cúc áo, dường như phải làm thế thì anh mới hít thở được.
“Đây là tật xấu từ lúc anh huấn luyện ở Siberia.”, cuối cùng, Từ Tử Sung cũng lên tiếng.
Anh cúi đầu, khiến Hạ Mộng Ngư không thấy rõ ánh mắt anh. Nhưng Hạ Mộng Ngư vẫn có thể cảm nhận được áp lực và nỗi đau khổ trong giọng nói của anh.
“Chỗ đó đáng sợ lắm sao?”
“Ừ, huấn luyện rất tàn khốc, ngày nào cũng có người chết.”
“Huấn luyện cái gì mà lại chết người được?”, Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi.
“Chỗ đó cung cấp rất nhiều quyền thủ cho chợ đen ở Mĩ, vì mục tiêu tàn nhẫn đánh gục đối thủ, cho nên trong trại huấn luyện đấy chỉ cần một loại quyền thủ.”
“Quyền thủ như thế nào?”
“Quyền thủ có thể chịu được tuyệt vọng.”
Hạ Mộng Ngư nghe xong mà kinh hãi, thậm chí còn không muốn tin rằng trên đời này lại có một nơi đáng sợ như vậy. Từ trước đến nay, cô luôn cho rằng, những nơi như thế chỉ tồn tại trong phim hoặc tiểu thuyết, nhưng lại không thể ngờ rằng, suy nghĩ đó của mình mới là sai lầm…
Thật ra, mỗi người chúng ta đều biết trên đời này có những nơi tối tăm, chỉ là chúng ta không muốn nghĩ xa. Chúng ta đều biết, môi giây mỗi phút trôi qua, đều có người bị bắt cóc, bị bán, bị giết hại. Có điều, chỉ cần chuyện đó không xảy ra với mình, thì chúng ta vẫn có thể coi đó là chuyện trong tiểu thuyết, rằng chuyện đó không hề tồn tại. Bởi nếu thừa nhận chuyện này thì đời người quá nặng nề. Vậy nên chúng ta cứ làm như không tin vào những chuyện máu me, đen tối, cứ tin rằng thế giới này như một vườn hoa tươi đẹp, có thế thì chúng ta mới có thể yên ổn sống cuộc sống tạm bợ này, để bản thân không vì mình được may mắn mà cảm thấy áy náy.
Nhưng hiện tại, Hạ Mộng Ngư chỉ có thể trách mình tại sao không hỏi Từ Tử Sung sớm một chút, lại cứ điềm nhiên cho anh không gian để anh một mình vật lộn với đống kí ức tăm tối.
“Chỗ đó nguy hiểm như vậy, sao anh không bỏ sớm đi? Có cái gì quan trọng hơn sự sống chứ?”
Cô không cần anh phải công thành danh toại, cô chỉ cần anh vẫn sống tốt là được rồi.
“Chỗ đó không có khái niệm từ bỏ.”, Từ Tử Sung lại nói.
“Không cho người ta từ bỏ sao?”
“Ừ, vì họ tin là nếu có đường lui thì không thể kích thích được tiềm năng trong một con người, cho nên chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bị thú hoang, bạn bè hoặc huấn luyện viên giết chết, hoặc là sống sót.”