Nhưng tôi có phải là loại ma không thể di chuyển không?
Bé con, anh thất sách rồi.
Ngày 6 tháng 12 lúc 10 giờ 23 phút:
Dê béo đã từ bỏ giãy dụa, chuyển lại về nhà.
Tôi lén nhỏ một giọt mực đỏ lên mặt anh ta khi anh ta đang rửa mặt, anh ta đang xoa xoa bọt liền sợ hãi nhảy dựng cả lên.
Ngày 6 tháng 12 lúc 21 giờ 45 phút:
Con dê béo chết ngạt rồi, đang trốn sau cánh cửa, cố gắng hù dọa tôi, hahaha, đúng là một soái cưa ngốc nghếch.
Bé con, tôi có thể thấy những gì anh làm, nhưng anh không thể nhìn thấy tôi, anh đang chiến đấu với không khí đó, anh hiểu hong?
…
Liên tiếp vài ngày, chúng tôi đều rất vui vẻ với nhau┏(^0^)┛ ~lá la là
Con dê béo Quý Duy này, lông có vẻ rất dày, vặt thế nào cũng không bị sao~
Vào ngày 8 tháng 12, khi tôi đang nghĩ ra một cách mới để dọa anh ta thì hồn ma đứt đầu bất ngờ xuất hiện.
Anh ta ngẩng đầu lên nói với tôi “Thích Thích, lão đại đang tìm em khắp nơi đó.”
“Có chuyện gì sao?” Tôi thậm chí không quan tâm đến việc dọa dê béo nữa, liền bật dậy lượn qua đó.
“Không biết, có thể là em đã vi phạm quy tắc nào đó, nghe nói gần đây có rất nhiều ma mới không hiểu việc bị xử lý rồi.” Con ma treo cổ đi ra nói.
“Xử lý?” Tôi có chút sững sờ “Xử lý như thế nào?
Tất cả đều đã chết, còn xử lý như thế nào nữa?
“Anh thấy một số người thì bị ném vào chảo dầu, số còn lại thì bị nuốt ngay lập tức!” Con ma đứt đầu vừa nói vừa rùng mình.
Ăn sạch?!
Tôi bối rối …
Tôi ngẫm nghĩ thật kĩ, hình như … tôi có vi phạm một quy định.
Không được dọa người núp trong chăn bông.
Hôm đó vì rất muốn uống thức uống đó mà tôi đã chạm vào chân của dê béo.