Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 16-1: Không có nguyên nhân (1)



Editor: Xẩm Xẩm

Lúc Tô Thiển Oanh quanh quẩn cũng trở về Nam Thành sau hôn lễ nửa tháng, trước đó Lộ Thừa Hữu vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, gần đến giờ tan tầm thì Hoàng Lệ An gọi điện cho anh. Hơn nữa, nghe giọng nói của Hoàng Lệ An thì có vẻ tình hình không được tốt cho lắm.

Mà tình hình đúng là không tốt, nguyên nhân cũng không phải do mọi người đã tranh cãi kịch liệt, mà lúc bọn họ chuẩn bị thăng đường xét xử Tô Thiển Oanh, vị kia cũng không có lấy một chút tinh thần hợp tác. Thoạt nhìn, trông cô rất mệt mỏi, giống như vừa bị suy sụp sau khi trải qua một việc rất lớn, mà bọn họ dù không muốn cũng chỉ có thể thầm oán cô trong lòng, còn phải cẩn thận không để cô bị tổn thương. Làm cha mẹ thật sự không dễ dàng, con cái đi rồi thì lo lắng, trở về muốn nói với nó vài lời, nhưng tâm trạng của nó lại không tốt, vì thế đành phải tự kỷ, tự nói với mình là nó quay lại là tốt rồi.

Hoàng Lệ An và Lộ Chấn Vân càng khó mà nói được gì, chỉ ở bên cạnh khuyên giải và an ủi. Tiêu Tố Oanh thấy cô như vậy thì làm sao còn dám mắng cô, chỉ lo lắng cô có chịu ủy khuất gì hay không, lúc cô chưa về còn tối ngày hung hăng nhắc nhở Tô lão gia là khi cô về thì phải lấy gia pháp ra xử lý, nhưng thấy cô thì chẳng còn tâm tình gì nữa.

Con cái quả nhiên là cục nợ của cha mẹ từ đời trước.

Mà Tô Thiển Oanh đối với nghi ngờ của mọi người, cũng chỉ nói lại: “Con không sao, mọi người đừng lo lắng.” hay là: “Bây giờ con không muốn nói chuyện.”, “Con thật sự rất mệt.”

Mà khi Lộ Thừa Hữu trở lại đúng lúc bắt gặp dáng vẻ ủ rũ của Hoàng Lệ An, Lộ Chấn Vân và cha mẹ của Tô Thiển Oanh.

Hoàng Lệ An lập tức kéo Lộ Thừa Hữu qua một bên: “Thấy Oanh Oanh thì phải nói chuyện nhẹ nhàng, không được nóng giận.”

“Cô ấy ở đâu?”

Hoàng Lệ An nhìn lên tầng hai, ý bảo cô đang ở trong phòng mình.

Tô lão gia chỉ thở dài, xảy ra chuyện như vậy khiến ông thật sự không thể không cảm thấy bất đắc dĩ.

Trước tiên, Lộ Thừa Hữu vẫn bắt chuyện vài câu với bọn họ, sau đó mới chậm chạp đi lên tầng.

Tô Thiển Oanh cũng không khóa cửa, Lộ Thừa Hữu dễ dàng đẩy cửa phòng cô ra, nhưng anh vẫn đứng ở cửa, giống như không có dự tính định đi vào. Anh nhìn thoáng qua trong chốc lát, ánh mắt dừng lại ở chiếc chăn trên giường, sau đó mới từng bước đi vào. Bước chân của anh không có gì khác biệt, nhịp điệu đều giống như nhau, không khác bình thường là mấy.

Anh không biết cô đã ngủ hay vẫn tỉnh, nhưng thấy người trong chăn giật mình.

Anh đi qua, ngồi xuống bên giường, đưa tay kéo chăn đang che đầu cô xuống. Nhưng cô lại gắt gao giữ thật chặt, không để anh kéo xuống.

“Tô Thiển Oanh, em có bỏ ra không?” Giọng nói của anh đầy sự uy hiếp.

Cô không kháng cự lại nữa, để mặc anh kéo chăn xuống, nhưng lại lấy tay che mặt.

Anh nhìn thấy bộ dạng này của cô chỉ có thể thở dài: “Em cũng biết mình không còn mặt mũi nào gặp người khác?”

Tay cô vẫn bất động, anh cảm thấy kỳ lạ, lấy tay vuốt mặt cô: “Làm sao vậy?”

Cô không đáp lại nhưng anh vẫn cảm thấy có gì không đúng, lần này anh rất không khách khí kéo tay cô ra. Đương nhiên là cô đang khóc, không có âm thanh gì cả, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống. Anh cau mày, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Rốt cuộc thì em bị làm sao?”

Tô Thiển Oanh lau nước mắt của chính mình, sau đó sợ hãi nhìn anh: “Em sợ anh mắng em.”

Lộ Thừa Hữu đúng là dở khóc dở cười.

“Em chỉ vì như vậy mà thương tâm đến tiều tụy thế này?” Anh rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn hung hăng nhéo má cô: “Còn dám bỏ lại mọi thứ rối ren như thế rồi bỏ chạy không?”

Cô lắc đầu: “Em sẽ không như thế nữa, thật đấy.”

Cô nắm chặt tay anh, giống như chờ anh xác nhận là tin tưởng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.