Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 2-2



Tô Thiển Oanh hiểu rõ, hôm nay tuy rằng nói là đến dự tiệc sinh nhật ông nội, nhưng sự thật là thế nào cô đều biết, chỉ là mọi người nhất định sẽ không nói rõ, không muốn cô mất vui. Cho nên, cô liền cố ý đến muộn, dùng phương thức này để ám chỉ rằng cô rất không hài lòng.

Tô Thiển Oanh đi đến đại sảnh, Tiêu Tố Oanh nhìn thấy lập tức cười kéo tay cô: "Oanh Oanh, ông nội đang ở đó, không thấy con nên hỏi rất nhiều."

"Mẹ, con biết rồi." Tô Thiển Oanh nở nụ cười xán lạn với mẹ.

Lúc Tô Thiển Oanh đi đến, Tô lão gia còn nghiêm mặt: "Đúng là già rồi nên bị ghét bỏ."

Tô Thiển Oanh cười hì hì khoác tay ông nội, tỏ vẻ vô tội: "Ai dám khi dễ ông nội của con, con sẽ không buông tha cho người đó. Người nào dám to gan như vậy chứ."

Tô Văn Uyên đứng bên cạnh nhìn con gái mình không nhịn được cười, tuy rằng nghiêm mặt, nhưng đối với cô vẫn không có cách nào nghiêm khắc được.

"Ta thấy con mới thực sự là to gan, nói đi là đi, đâu có coi nơi này là nhà?"

Tô lão gia một mặt tuy rất yêu quý đứa cháu gái duy nhất này của mình, nhưng vẫn vô cùng lo lắng cô suốt ngày lưu lạc bên ngoài, nói đi liền đi biền biệt mấy năm liền, từ nhỏ đến giờ cô lại chưa bao giờ phải chịu khổ, sao có thể không lo đây.

"Ông nội, cháu là đi ra ngoài học hỏi." Cô cầm lấy tay ông: "Ông nội không thể lúc nào cũng giúp đỡ Oanh Oanh được, Oanh Oanh cần phải ra ngoài học thêm nhiều điều để về giúp đỡ ông nội."

Tô lão gia sửng sốt: "Oanh Oanh đã lớn thật rồi."

Tô Thiển Oanh cảm thấy đau xót, cô đã mất đi nhiều thứ mới trở nên hiểu chuyện như thế này. Ai rồi cũng sẽ khôn lớn dần, nhưng cũng dần mất đi vô ưu vô lo, cô cũng thế. Cô bộc lộ ý cười: "Hôm nay là sinh nhật ông, Oanh Oanh chúc ông nội luôn luôn bình an, sống lâu trăm tuổi".

Nghe cô chúc, Tô lão gia lúc lắc đầu, có điểm chăm chú đánh giá cô, bây giờ cô đã không còn bản tính trẻ con nữa? Đã không cần những bậc trưởng bối trong nhà phải lo lắng nữa.

Cô tuy rằng đi nhiều nơi, đã lâu như vậy không về nhà, cái gì cũng muốn đi xem xét một chút, nhưng mỗi lần đến một nơi nào đều gửi đặc sản của vùng đó hay một vài tấm ảnh về nhà. Có lẽ không muốn thừa nhận, nhưng quả thực, cô đã thay đổi rất nhiều.

Lúc cô còn chưa phản ứng kịp, đã nghe thấy âm thanh: "Ông nội, con tới chúc mừng ông."

Ông nội?

Xưng hô như thế này, ngoài cô ra chỉ có thể là một người, làm thế nào đây, cả người cô bây giờ đều cứng đờ. Giọng nói kia có lẽ vẫn như thế nhưng đã quá lâu rồi cô chưa được nghe, có chút quen thuộc, lại có vẻ xa lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.