Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 21-1: Chán ghét em sao? (1)



Editor: Xẩm Xẩm

Một ngày này, Tô Thiển Oanh mới có thể chính thức đem cô và cụm từ “vợ của Lộ Thừa Hữu” liên hệ với nhau, cô rời giường từ rất sớm, vì anh mà chuẩn bị bữa sáng. Tuy rằng tay nghề của cô không thế so sánh với đầu bếp, nhưng nấu một bữa cơm bình thường là không có vấn đề gì, chỉ là sau khi anh đi làm, cô liền cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhàm chán muốn chết.

Cô nằm trên giường đã cảm thấy căn phòng thật trống rồng, có phải là nên đặt thêm thứ gì vào không?

Đồ đạc của cô vẫn còn để lại nhiều ở nhà riêng, nơi đó, dù sao cũng có rất nhiều thứ cô tự tay góp nhặt được, nhưng dù sao cũng là nhàm chán, cô từ trên giường đứng lên, sau đó thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài.

Cô trở lại nhà riêng của mình, lâu lắm rồi không có người ở, cảm giác xa lạ ập tới.

Cô đi dạo quanh nhà một vòng, đem mấy thứ đồ của mình đóng gói lại cho tốt, sau đó lại sửa sang vài thứ, đột nhiên cũng cảm thấy có gì không đúng, vì thế lại đặt về chỗ cũ.

Những thứ này đều là của cô, của riêng cô, thậm chí còn hẹp hòi nghĩ đến nếu có một ngày cô và Lộ Thừa Hữu cãi nhau đến mức độ không thể cứu vãn, lúc đó cô lại không thể quay về nhà mẹ đẻ, cô có thể đem chúng về đây. Nhưng có thể cãi nhau với Lộ Thừa Hữu đến mức không thể cứu vãn, hình như cô chưa có năng lực đó đâu?

Cho nên, cuối cùng, cô cũng chỉ mang về một hộp màu vẽ và bút vẽ, mấy thứ này cô cũng chưa từng chạm vào đã lâu rồi, có chút muốn thử lại.

Lúc cô lái xe trở lại Thiên Thủy, đã là gần giữa trưa, cô lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Lúc người khác cảm thấy chán nản thì sẽ như thế nào? Cô nghĩ đến Lộ Thừa Hữu, không được bắt chước anh. Cô nghĩ, vậy mình và chính mình chơi với nhau đó, không đến mức buồn đến chết chứ.

Cô liếc mắt nhìn bút vẽ, lại nhìn tường trong phòng ngủ, rất rõ ràng, bức tường trống trơn cũng rất đơn điệu, phải thêm cái gì mới được.

-

Cô trộn màu vẽ, cũng lấy bút vẽ ra, bắt đầu vẽ một bức tranh lên tường, như vậy nhìn đẹp hơn rất nhiều. Cô có thể nghĩ về mình mà tự hào, đồng thời cũng có thể vì bức tranh mà thấy vui sướng, đương nhiên cô cũng tự hỏi một vấn đề là liệu có ai có thể nhìn thấy bức tranh này được chứ.

Cô tìm được bức vẽ một chú cáo trên mạng, chú cáo bị bỏ rơi thật đáng thương, hai bên tai dựng thẳng lên rất đáng yêu.

Thật ra, bức tranh này nhìn rất đơn giản, nhưng vẫn có chút khó khăn, bởi vì chú cáo bị treo lên, cho nên phải có nhiều cấp độ cảm xúc.

Cô phác họa những đường cong một cách hoàn hảo, sau đó hoàn thành phần điểm màu sắc, cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời cứ thế bao trùm lấy cô.

Hóa ra, cô vẫn có chút tác dụng, hì hì.

Cô ở trên giường, nhìn N những thứ mình dùng để vẽ bức tranh con cáo: “Về sau chúng ta sẽ làm bạn với nhau, ai cũng không được ghét bỏ ai.”

Đáng tiếc, chú cáo không nói lời nào.

Cô lấy điện thoại di động ra, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào, cô buồn bực nhắn cho Lộ Thừa Hữu một tin: “Anh không thể nhắn cho em một tin nhắn sao?”

Lộ Thừa Hữu trả lời: “Có thể.”

Sau đó, không có câu dưới...

Cô nhìn tin nhắn của anh, có đúng là tồn tại truyền thuyết khóc không ra nước mắt không?

Vì thế cô nhắn lại: “Không thấy không thấy không thấy.”

Sau đó, không có trả lời lại.

Cô cau mày, có tín hiệu mà, cũng không tắt máy, tại sao anh không trả lời lại, vì thế lại nhắn: “Anh không thấy em sao?”

Lần này, anh nhắn lại: “Dù sao em cũng không thấy anh.”

Cô cầm điện thoại, ngã một cái, không gửi nữa.

Lúc Lộ Thừa Hữu trở về, đi vào phòng, vừa thấy con “hồ ly” kia, ngay lập tức nghi ngờ là mình đã đi nhầm phòng, sau khi rời khỏi phòng, suy tư vài giây rồi lại đi vào. Mà đương sự nằm trên giường, nghe được tiếng bước chân của anh, càng ngày càng gần mình hơn, lúc này mới kéo chăn ra: “Anh đã về?”

Anh nhíu nhíu lông mày, nhìn mặt cô.

Cô cười: “Có phát hiện ra gì khác không?”

Cô khiến phòng ngủ trở nên đẹp hơn, nên được khen thưởng mới đúng.

Lộ Thừa Hữu nhếch môi không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.