Hai người ngồi trên bãi biển cùng ngắm hoàng hôn , đã bao lâu rồi cô và anh chưa đến nơi này , căn nhà gỗ xinh xắn nằm bên bãi biển . Trước đây , dưới những vì sao lấp lánh làm sáng rực cả bầu trời đêm , bóng dáng hai người mập mờ dưới ánh trăng dịu ngọt , từng làn sóng lăn tăn lan tràn đến bàn chân trần nhỏ nhắn của cô . Cô nhớ những giây phút lãng mạn trước kia , khi nhớ lại khiến lòng người như được sưởi ấm , hiện tại cô cũng rất hạnh phúc , người đàn ông mà cô yêu nhất cũng rất hạnh phúc bên cô , hai người chỉ cần mãi mãi ở bên nhau , cùng nhau trải qua những tháng ngày bình yên , cùng nắm tay nhau đi đến chân trời góc bể .
Cô ngả người vào bờ ngực vững chãi của anh , nghe âm thanh phát ra từ lồng ngực , cảm nhận mùi hương quyến rũ khiến ngày đêm lưu luyến ... tất cả đều là hương vị dịu ngọt yên ả , khiến lòng người luôn được ủ ấm .
Anh không phải người đàn ông hoàn hảo nhất , nhưng đối với cô , không người đàn ông nào có thể thay thế anh , cũng không một người nào có thể sưởi ấm trái tim cô giống như anh . Hàn Thiên là một con người , sinh ra đã gắn kết với ba chữ Tiểu Oanh Oanh , đời này kiếp này không thể xa rời .
Anh cúi mình hôn lên bờ môi mềm mại của cô , khẽ mỉm cười ôn nhu , từng đường nét trên gương mặt đều mang một nét tuấn mĩ hút hồn . Người đàn ông này , dù đã bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi , diện mạo càng ngày càng chín chắn và sắc sảo hơn trươc kia , đối với Tiểu Oanh Oanh đều một lòng một da không thay đối . Có lẽ chính vì điều này , tình cảm của hai người ngày càng mặn lồng hơn trước , chẳng bao giờ nhạt nhòa .
Nụ hôn ngọt ngào kéo dài trên bãi biển , hai người dính chặt lấy nhau , quyến luyến không rời , hương vị dịu ngọt của tình yêu đúng là khiến con người ta trở lên mụ mị , không biết điểm dừng .
Hàn Phong Vũ thở dài ngao ngán , từ trước tới nay đều bị cha mẹ xem là kẻ cản đường , nếu bây giờ tiến tới , chắc chắn sẽ bị coi là nghịch tử phá đám , chi bằng ngồi đây xem kịch , dù vở này đóng đi đóng lại vẫn không có gì thay đổi , nếu có cũng chỉ là thời gian và địa điểm bị dịch rời .
Tiểu Oanh nhận được điện thoại từ Tiểu Phong , trong lòng không khỏi vui mừng , mấy năm qua đều không có tin tức của anh , khi gọi vào số máy này đều nghe thấy giọng nói của nhân viên tổng đài , hiện giờ nhận được điển thoại cũng vô cùng xúc động . Hàn Thiên im lặng nhìn cô , anh không ghen tuông , mà đơn giản chỉ chăm chú nhìn sắc mặt biến hóa vô lường của cô .
" Tiểu Phong " Cô nhanh tróng bắt máy , giọng nói có chút ngấp ngứ " Sao .. bây giờ mới chịu gọi cho em ? "
Tiểu Phong từ đầu dây bên kia cười rộ lên , bên cạnh còn có giọng cười thanh thoát , nhỏ nhẹ của một cô gái , hai người họ hình như vừa sảy ra chuyện gì đó rất thú vị , khi nghe được giọng nói của Tiểu Oanh , trong lòng Tiểu Phong vốn đang vui vẻ lại cảm thấy có chút thương nhớ , đau sót xen lẫn . Những năm qua anh đã chạy trốn khắp nơi , giống như một tên tội phạm bị truy lã vậy , người tìm kiếm anh không ai khác chính là ông chồng đáng quý của cô . Chính vì vậy , anh đã đi từ nước này qua nước khác , không biết thời gian trôi qua nhanh đến nhường nào , anh chỉ biết chạy trốn , không quan tâm tới mọi việc xung quanh , khi nghĩ đến sẽ quay trở về Việt Nam thì vô cùng sợ . Sợ rằng sẽ không thể quên được cô , khi nhìn thấy Tiểu Oanh và Hàn Thiên sống hạnh phúc lại cảm thấy đau lòng .
" Tiểu Oanh , anh có tin vui muốn báo cho em biết "
Tiểu Oanh vô cùng mừng rỡ " Là tin vui gì vậy ? Mà anh đang ở đâu hả ? Anh vẫn sống tốt phải không ??? "
Tiểu Phong thở dài một tiếng trong điện thoại , sau đó ôn nhu nói với cô " Anh không sao hết , anh rất rất ổn , hơn nữa anh cũng sắp trở về nước , đến lúc đó sẽ giới thiệu chị dâu tương lai cho em . "
" Thật sao ?? AAA.... Em rất nôn nóng được nhìn thấy chị ấy , chắc chắn là rất xinh đẹp "
Tiểu Phong vui vẻ nói " Đương nhiên rồi , còn xinh đẹp hơn em nữa " , người bên cạnh anh liền chen vào " Không như anh ấy nói đâu , chị sao có thể đẹp bằng em "
Cả hai bên đều cười rầm rộ . Cuối cùng , tất cả đều có một hạnh phúc trọn vẹn , viên mãn .