Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 104: Một mình (CP phụ)



Tống Gia Ninh cảm thấy không quá khó để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ôn Lãng Dật tuy là anh trai của Ôn Thư Du, nhưng các cô hiện đều đang du học ở Anh, cơ hội gặp mặt rất ít. Cho dù sau này về nước được mời đến nhà họ Ôn thì cô cũng có thể rủ Thư Du đến nhà mình, hoặc là hai người cùng nhau ở chung cư bên ngoài.

Hơn nữa cả anh và cô đều là người trưởng thành, chuyện này ai cũng hiểu là do tác dụng của rượu. Dù sao cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, không cần làm ầm ĩ, dần dần quên đi sẽ không cảm thấy xấu hổ nữa.

Quan trọng nhất là, ngay hôm sau bữa sáng xấu hổ đó, Ôn Lãng Dật đã trở về nước.

Sau khi đã ổn định lại tâm lý, Tống Gia Ninh vẫn không được tự nhiên mất mấy ngày, tiếp đó mới từ từ bỏ lại câu chuyện phía sau.

Ít lâu sau, Ôn Lang Dật lại tới Anh một lần nữa. Sau khi về nước cô cũng theo Ôn Thư Du đến nhà họ Ôn một hai lần, nhưng cô hoặc là tránh mặt Ôn Lãng Dật hết mức có thể, hoặc là tránh tiếp xúc với anh quá nhiều.

Ôn Thư Du biết trước đây cô bạn thân của mình vẫn luôn cảm thấy Ôn Lãng Dật “hơi hung dữ” nên cũng không bao giờ nghi ngờ.

Nhưng những chuyện này lại khác đối với người nào đó.

Ôn Lãng Dật làm sao có thể không nhìn ra cô vô tình hoặc cố ý né tránh anh, nhưng mà trước khi chuyện kia xảy ra cô cũng thường xuyên làm như vậy nên anh không hề để trong lòng.

Đó vốn là một sai lầm không nên có, vì thế muốn anh phối hợp với cô nhóc là việc dễ như ăn cháo.

Nhưng qua một thời gian dài, thường xuyên nhìn thấy hoặc nghe nói quan hệ giữa cô và Ôn Trị Nhĩ khá thoải mái và quen thuộc, anh nghe thấy hai cái tên này lại cảm thấy rất khó chịu.

Anh đáng sợ như vậy sao?



Cuộc sống của Tống Gia Ninh tiếp tục chìm ngập trong bài vở ở trường, hoạt động của câu lạc bộ và các mối quan hệ bạn bè. Ngay trong trạng thái cuộc sống viên mãn ấy, cô nhận được một tin nhắn.

Từ bố cô, người mà cô đã lâu không gặp.

[Gia Ninh, bố chuẩn bị định cư ở Canada với dì Hứa của con. Sau giờ học, bố sẽ gọi điện cho con để nói chuyện.]

Giọng điệu thương lượng nhưng thực chất là thông báo.

Cô còn gì để nói nữa đây?

Tống Gia Ninh nhìn chằm chằm hai dòng chữ này rồi mỉm cười, bàn tay nắm chặt điện thoại giống như đang muốn trút ra gì đó.

Ghét bố cô và người vợ mới của ông chăng?

Mẹ cô bị bệnh một năm, mới qua đời được hai tháng mà cô đã phát hiện hai người này qua lại thân thiết với nhau, từ lâu đã vượt qua giới hạn bình thường mà nam nữ trưởng thành sẽ có.

Khi đó cô còn nhỏ, cô không biết phải làm gì ngoài việc khóc lóc, cãi vã và nói những lời lạnh lùng. Ngoài những chuyện đó, cô không thể nghĩ ra bất kỳ thứ vũ khí nào khác nữa.

Rồi một ngày người phụ nữ họ Hứa kia chuyển đến, người bố vốn không quan tâm đến cô đã biến thành một máy ATM tự động nhả tiền hàng tháng.

Mặc dù người phụ nữ kia mỗi lần đều sẽ đi công tác cùng bố cô, hai người đó cũng ít khi có mặt ở Đình Thành, nhưng những lần gặp mặt ít ỏi đó vẫn khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Vì vậy, từ khi cô có ý định lên kế hoạch cho tương lai của mình thì cô đã quyết định đi ra nước ngoài để hoàn toàn tránh xa họ.

Không quá vài năm, cô có manh mối biết được bọn họ có ý định đi di dân đến nước ngoài, thế nhưng cô cũng không kinh ngạc. Cô thực sự nghĩ nếu bọn họ muốn sang đó, cô tuyệt đối sẽ không đi theo.

Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cô có thể bình tĩnh và chấp nhận việc bố cô thản nhiên bỏ qua sự tồn tại của cô.

Cô có biết chút ít về luật di trú của Canada, con cái không thể di cư với bố mẹ của họ sau mười chín tuổi. Mặc dù cô chưa đến mười chín, nhưng tuổi của con cái được tính dựa trên ngày nộp dự định đến định cư.

Nói cách khác, ngay cả khi cô muốn đi cùng họ cũng không có khả năng. Sắp xếp như vậy rồi mà nói không phải cố ý, ai mà tin cho được?

“Làm sao vậy?”. Ôn Thư Du tiến lại gần, ân cần hỏi.

Tống Gia Ninh lấy lại tinh thần, úp ngược điện thoại xuống đùi, cười thản nhiên đáp: “Người của câu lạc bộ lại tìm mình hỗ trợ, mình ra ngoài tìm chỗ nghe điện thoại”.

“Được, đi nhanh rồi về nhé”.

Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, chậm rãi đi dọc theo con đường dài của khu vườn.

Cô cảm thấy cuộc gọi này vẫn chẳng có ý nghĩa gì như mọi khi, nhưng kéo dài cũng không phải là một cách, cuối cùng cô vẫn phải trải qua “quá trình” này  một lần nữa.

Suy nghĩ một chút, cô bước ra khỏi cánh cửa sắt chạm trổ bên ngoài khu vườn, đi đến ngồi xuống chiếc ghế dài trên con đường vắng vẻ, sau đó gọi điện thoại cho bố mình.

Nói đến cũng thật thú vị, bố cô bảo cô tan học gọi lại cho ông ta, nhưng bây giờ đã là tháng mấy rồi? Cô còn đang đi học hay sao?

Nếu như mấy tháng qua ông ta liên lạc với cô dù chỉ một lần, có lẽ sẽ không đến mức ngay cả chuyện này cũng không biết.

Âm báo kết nối điện thoại vang lên một lúc lâu bên kia mới có người bắt máy.

“Ngoài những gì được nói đến trong tin nhắn, bố còn điều khác muốn nói với con không?”. Tống Gia Ninh đi thẳng vào vấn đề.

Ông Tống dừng một chút: “Di đân cũng coi như là chuyện lớn, chắc chắn không thể nói hết trong một vài tin nhắn. Bố gọi điện là muốn chính thức nói với con một tiếng, cũng muốn hỏi ý kiến của con”.

“Ý kiến của con?”.

“Con có thể đi với chúng ta đến Canada”.

Cô không nhịn được cười lạnh: “Có cần con nhắc nhở bố không? Con sắp mười chín tuổi rồi”.

Người ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, giọng điệu như thường nói: “Đúng là… con đã lớn rồi, tình hình nắm giữ cổ phần hiện tại có thể giúp con đảm bảo tài chính, cũng có khả năng để chăm sóc bản thân. Nếu con không muốn cùng chúng ta đi đến nơi đất khách quê người cũng có thể hiểu được”.

Tống Gia Ninh gần như bật cười bởi lý lẽ của ông ta.

Cơn giận dữ và sự bất lực ập đến, hốc mắt cô đỏ bừng, cổ họng nghẹn đến phát đau, suýt chút nữa đã cắt đứt sợi dây lý trí.

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Bà ta đã sinh con cho bố phải không? Con trai?”.

“Chuyện này con không cần hỏi nhiều”.

“Ai muốn hỏi nhiều chứ?”. Trái tim cô không ngừng chùng xuống: “Con chỉ muốn đảm bảo những thứ trong tay con sẽ không bị người khác động tới, những chuyện khác không liên quan gì đến con. Bố yên tâm, con nhất định sẽ giống như bố nói, không hỏi đến bố và người phụ nữ đó, và cả con trai của hai người nữa”.

“Tống Gia Ninh!”.

Cô hơi nghiêng đầu, cầm điện thoại ra xa một chút, rủ mắt nhanh chóng cúp điện thoại.

Giao diện hiển thị cuộc gọi biến mất, nút kết thúc cuộc gọi màu đỏ cũng biến mất, ngón tay cô còn ấn trên màn hình có chút run rẩy khó có thể nhìn ra.

Tống Gia Ninh hít một hơi thật sâu, đặt điện thoại sang một bên, cuối cùng cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay.

Nước mắt tràn ngập giữa kẽ tay.

Cô rất quý trọng người bạn Ôn Thư Du này. Một là tính cách các cô hợp nhau, sở thích và suy nghĩ cũng rất giống nhau, hai người còn quen biết từ nhỏ rồi cùng nhau lớn lên, mặt khác là xuất phát từ sự ấm áp mà cô nhận được từ đối phương.

Bất kể là mỗi lần đối mặt với hoàn cảnh khó khăn trong gia đình, cô luôn có Ôn Thư Du ở bên an ủi, hay tình cảm mà cô có được từ gia đình họ Ôn cũng là thứ tình cảm gia đình mà cô không bao giờ có được.

Bình thường khi vứt bỏ những sương mù nặng nề này, cô thật sự có thể sống rất vui vẻ. Cô cũng không cần làm bộ che giấu vết thương, nhưng màn sương đó vẫn thỉnh thoảng tìm đến đến tra tấn cô.

Hy vọng khi mấy người đó đến Canada, tất cả những chuyện này sẽ kết thúc.



Tống Gia Ninh đang vùi mặt khóc, con đường yên tĩnh bỗng vọng đến tiếng xe lăn bánh.

Cô hoảng sợ, nhận thấy có thể là Ôn Lãng Dật hoặc Ôn Trị Nhĩ trở về nên vội vàng kiềm chế cảm xúc của mình rồi ngẩng đầu lên, vội vàng lấy khăn giấy chuẩn bị lau mặt.

Nhưng chiếc xe chạy tới cũng không dừng lại, nghe âm thanh hẳn là đã đi qua.

Cô thở phào nhẹ nhõm, động tác trên tay chưa dừng lại. Cô lau sạch nước mắt trên mặt mới ngẩng đầu sửa lại tóc mai, tiếp đó lại nhìn mặt đường trống trải hít thở thật sâu.

Đôi mắt cô sau khi khóc không bị sưng, chỉ cần đợi một thời gian ngắn để đôi mắt đỏ trở lại bình thường.



Nhìn thấy người trên băng ghế, Ôn Lãng Dật đạp chân ga tăng tốc xe lướt thẳng qua.

Anh nhớ đến ngày sinh nhật lần thứ mười tám của cô, khi đó cô ít nhiều cũng có chút lúng túng và khó xử vì bị anh bắt gặp ở hành lang. Lần này cô nhất định cũng không hy vọng bị anh nhìn thấy.

Lái xe đến phía trước có một ngã ba, rẽ vào rồi có thể quay đầu xe, anh có thể chờ nửa tiếng rồi quay lại.

Nhưng khi dừng xe lại ở ngã ba, anh không hiểu sao bản thân lại không thể bình tĩnh được.

Nhìn kính chiếu hậu một lúc lâu, Ôn Lãng Dật không nhịn được giơ tay xoa sống mũi, thở dài bất lực.

Anh tự hỏi lòng mình. Nếu đó là Miên Miên ngồi đây khóc, liệu anh có thể đứng yên nhìn không? 

Câu trả lời quá rõ ràng.

Chỉ lần này thôi. Ôn Lãng Dật đặt tay lên vô lăng, khởi động xe.



Tống Gia Ninh cứ ngồi như vậy một lúc, bỗng nhiên, phía sau bên trái con đường lại có tiếng xe truyền đến.

Trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, vị trí của biệt thự nhà họ Ôn rất yên tĩnh, các hộ gia đình “liền kề” đều cách một đoạn rất xa, bình thường nơi này có rất ít xe cộ qua lại, hôm nay có chuyện gì vậy?

Cũng may hiện tại biểu hiện xấu hổ của cô đã biến mất. Cô vừa nghĩ, vừa lơ đãng nhìn thoáng qua phía sau.

Chiếc xe dừng lại dưới bóng cây ven đường, cánh cửa bên ghế lái đột nhiên mở ra.

Tống Gia Ninh bỗng chốc hoảng hốt, nhanh chóng liếc nhìn logo và biển số xe, cả người nhất thời cứng đờ.

Đây chẳng phải là xe của Ôn Lãng Dật sao?

Cô vội vàng quay đầu lại, dòng suy nghĩ chạy qua rất nhanh.

Đương nhiên cô rất quen thuộc với tuyến đường gần nhà họ Ôn, chính vì quen thuộc nên cô mới cảm thấy xe của anh không nên chạy theo hướng này.

Trong lòng có chút suy đoán – chiếc xe vừa rồi lướt qua, không phải là anh đấy chứ?

… Nếu như là vậy, chẳng lẽ dáng vẻ mới nãy của cô đã bị anh nhìn thấy cả rồi?

Anh đi một vòng rồi quay lại từ phía sau là có ý gì? Sao bây giờ lại xuống xe…

Tống Gia Ninh đã đoán được, hai tay cũng không nhàn rỗi. Cô giả vờ sửa sang lại quần áo, đầu tóc rồi đứng lên cầm điện thoại bên cạnh, chuẩn bị quay về coi như không nhìn thấy.

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần.

Bây giờ nếu cô còn không dừng lại thì quá làm bộ, nhưng ma xui quỷ khiến cô vẫn không dừng bước mà tiếp tục đi về phía trước.

Cho đến khi cổ tay cô bị bàn tay của người đàn ông nắm chặt.

Tống Gia Ninh giật mình nhìn lại. Ít nhất một nửa cảm xúc của cô là thật, cô thật sự giật mình trước hành động bất ngờ của anh.

“Anh… anh Lãng Dật”.

Ôn Lãng Dật liếc nhìn vẻ kinh ngạc bối rối của cô, dừng lại một lúc mới buông cổ tay cô ra.

“Cho em”. Anh đưa cho cô thứ gì đó từ tay kia.

Là một chai nước tinh khiết, cầm trong tay rất lạnh.

“…?”. Tống Gia Ninh cười lúng túng, chần chừ đưa tay nhận lấy.

Anh đuổi theo là vì muốn đưa nước cho cô uống hả?

Nếu nước đã được đưa đến tay, cô cảm thấy mình vẫn nên uống mấy ngụm thì tốt hơn. Vì vậy, cô mở nắp chai đưa lên miệng uống.

Cô không thấy người đàn ông khẽ nhíu mày.

“Cảm ơn anh”. Uống mấy ngụm, cô lịch sự nói cảm ơn, sau đó đậy nắp lại.

Ôn Lãng Dật không nói gì.

Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn chai nước trong tay, có phải câu cảm ơn này của cô quá sơ sài rồi không? Cô còn có thể nói gì nữa đây? Nước rất ngon à?

Bầu không khí yên tĩnh bắt đầu kéo dài.

Hai người đối diện nhau, cô không khỏi nhớ chuyện cưỡng hôn lúc say rượu trước đây. Mặc dù chuyện đã qua lâu rồi, nhưng dù sao đó cũng là nụ hôn đầu của cô…

Ngay sau hôm đó, cô liên tục cố ý tránh mặt anh để bớt xấu hổ, nào ngờ hôm nay lại gặp phải vào lúc này.

“Dùng khăn giấy thấm nước chườm lạnh một chút”. Anh đột nhiên lên tiếng.

Cô sửng sốt, ngẩng đầu lên: “Gì ạ?”.

Ánh mắt Ôn Lãng Dật bình tĩnh lướt qua khóe mắt ửng đỏ của cô, khóe môi nhếch lên rất khó phát hiện.

Tống Gia Ninh cuối cùng cũng hiểu được ý của anh, ngay cả nụ cười kia của anh rơi vào tầm mắt cô không hiểu sao lại có ý trêu chọc.

Anh đưa nước cho cô để chườm lạnh cho mắt, còn cô lại vô tư bật nắp uống không hề suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.