“Tôi là giáo viên phụ trách trại hè lần này, Tôn Nghi”.
Anh hơi dừng lại, ngước mắt về bóng người nhỏ nhắn nép sau cửa kính.
Người phía đầu dây bên kia nói tiếp: “Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi thật sự có chuyện cần nói với ngài. Là thế này, bạn học Ôn Thư Du gặp chuyện ngoài ý muốn nên bị thương nhẹ…”.
Ôn Thư Du căng thẳng đứng yên, ngón tay không ngừng cựa quậy vì thấp thỏm, siết chặt cây nạng chống.
Người đàn ông vẫn duy trì tư thế đứng yên nghe điện thoại, ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn cô không hề dao động.
Anh híp mắt như đang nhìn kỹ, lại như đang suy tư.
Dần dần, anh lộ ra biểu cảm cười bâng quơ như có như không, Ôn Thư Du quả thật không còn biện pháp nào mới gạt cô Tôn gọi đến số anh.
Ôn Thư Du vừa lúng túng vừa chột dạ, dường như muốn xoay người chạy biến, nhưng cô không thể. Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể cầu xin đối phương phối hợp với mình.
Cô cứ bất chấp lao vào, kiên quyết chống gậy ra ngoài.
Vừa đẩy cửa, hơi nóng mùa hè bên ngoài ập đến.
Cô ngần ngại từ từ ngước đầu lên, vừa lúc nhìn thấy anh rướn mày, thờ ơ trả lời: “Tôi vẫn đang nghe đây”.
Vì khoảng cách rất gần nên cô gần như có thể nghe thấy giọng nói của người bên kia điện thoại. Ôn Thư Du tuy không nghe rõ nội dung cụ thể nhưng chỉ cần dựa vào âm thanh để phán đoán thì người đó đúng là cô Tôn.
Cô vội vàng gõ chữ trên màn hình điện thoại rồi đưa lên cho anh xem.
“Xin đừng lật tẩy em, xin anh đấy! Em không muốn để người nhà biết chuyện”.
Lương Yến Tân ngước mắt nhìn dòng chữ kia, sau đó chuyển sang nhìn thiếu nữ trước mặt.
Thấy vậy, cô vội chắp hai tay, đuôi mắt vốn mang vẻ tinh nghịch lém lỉnh cũng cụp xuống, đáy mắt như có ánh sáng lập lòe, giả vờ đáng thương.
“Xin anh đấy”. Cô im lặng dùng khẩu hình tỏ ý.
Ôn Thư Du thấy anh không có phản ứng gì nên tưởng anh tức giận hoặc không đồng ý, trong lòng đã hoảng như đánh trống, bắt đầu hối hận mình nhanh nhảu đoảng.
Đáng ra cô nên thương lượng với anh trước…
Biểu cảm của cô như đang sụp đổ, vậy mà đôi mắt nhìn cô lại chẳng hề gợn sóng.
Ôn Thư Du cười gượng, thu tay về, nghiêm túc cúi đầu đứng yên.
Cô nghĩ đến những hành động do căng thẳng vừa rồi của mình, bây giờ mới cảm thấy hơi ngượng, hai má dần dần ửng đỏ như rặng mây hồng.
“… Nhưng mà, nghe giọng ngài có vẻ vẫn còn trẻ, thứ lỗi cho tôi tò mò, ngài có phải là bố của bạn học Ôn không?”. Tôn Nghi chần chừ hỏi.
Lương Yến Tân dời ánh mắt, không nhìn người trước mặt, “Không phải”
“Tôi là anh trai của em ấy”. Dừng một lát, anh lại bổ sung.
Ôn Thư Du hơi bất ngờ, bảy chữ ngay sau hai từ “Không phải” khiến tâm tình của cô như ngồi xe qua núi, bấp bênh liên tục. Cô bỗng thở phào nhẹ nhõm, nhất thời vui vẻ ngẩng mặt lên cười với anh một tiếng.
Tiếc là người đàn ông lại chẳng nhìn cô.
“Tôi đã biết”.
“Ừ”.
“Được”. Anh ném bao thuốc lá lên không trung, lúc nó rơi xuống lại vững vàng tiếp lấy, hàng mi rũ xuống, ngón tay thon dài như đang chơi đùa, “Chắc chắn rồi”.
Cuộc điện thoại đã kết thúc.
Ôn Thư Du thấp thỏm, chờ đợi kết quả do mình tự tiện gây ra.
Thời khắc yên tĩnh kéo dài rất lâu.
“Nếu như em không muốn người nhà biết chuyện thì lo mà tự quản bản thân mình đi”. Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, tản mác trong gió đêm.
Ôn Thư Du ngẩn ra, khuôn mặt nhuốm một màu đỏ chót.
—— Bởi vì xấu hổ.
“Xin lỗi”. Cô nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, “Em sai rồi”
“Ừ”. Lương Yến Tân đút hai tay vào túi quần, nhìn đỉnh đầu cô rồi tùy ý nói: “Sự dũng cảm và khôn lỏi này nên dùng vào việc khác”.
Tối nay cứ như một buổi hỏi tội, nhưng lại không giống kiểu dạy bảo đến từ người lớn trong nhà.
Tùy ý mà thản nhiên.
Ôn Thư Du ngoan ngoãn gật đầu, vẫn không nhịn được biện hộ thêm cho bản thân: “Không phải chỉ do gây họa nên em mới không để bọn họ biết, em có lý do riêng”.
“Ừ”. Anh liếc mắt nhìn mắt cá chân cô, không hỏi rõ ràng “lý do” mà cô nói, “Vào trong xử lý vết thương đi”.
Ôn Thư Du nghẹn họng, miễn cưỡng “Dạ” một tiếng, trước khi xoay người lại hỏi: “Anh sẽ kể với bố em và gia đình à?”.
Bốn mắt nhìn nhau, màu sắc con ngươi của anh đổi sang màu nâu dưới bóng đêm, ánh mắt càng giống với bức tượng thạch cao trong phòng học mỹ thuật, dễ dàng khiến trái tim cô loạn nhịp.
Nhiều khi động lòng là do vẻ ngoài. Ôn Thư Du đã từng ngẫm lại, không nghi ngờ gì, sự yêu thích không tưởng của cô đối với anh khó tránh khỏi một phần lý do đến từ vẻ ngoài anh tuấn ấy.
Cô ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng thăm dò: “Anh có thể không nói chuyện này với họ không?”.
Anh nhìn chằm chằm cô một lát rồi nhẹ nhàng rướn mi, nói: “Em tự nghĩ tiếp lý do khi quay về đi”.
Câu này có nghĩa là anh sẽ không nói. Cô nhớ lại những lần trước đây anh bao che cho mình, trong lòng lại nhảy nhót thỏa mãn.
Nhận thấy đã sắp xong chuyện, cô lại nghiêng đầu vội vàng suy nghĩ.
“Cô Tôn có lẽ sẽ không gọi lại nữa đâu nhỉ… Làm phiền anh rồi”. Nói đến đây, cô vẫn không nhịn được lẩm bẩm thêm một câu: “Dù sao thì anh cũng vì anh trai và bố em nên mới quản em”.
Lương Yến Tân hơi sửng sốt, không đáp có hay không, chỉ cười không rõ ý: “Còn nhớ à”.
Ôn Thư Du ngẩng đầu nhìn anh, khôi phục ánh mắt như cũ.
“Được rồi, vào cùng y tá đi”. Anh nói.
Lần này đã không còn chuyện gì để nói tiếp, cô đành quyến luyến không thôi quay người, y tá đứng bên trong đẩy cửa ra, còn cô chống gậy đi vào trong.
Ôn Thư Du không nhịn được nghĩ, anh sẽ đi hay sẽ vẫn đợi cô?
Kết quả, khi ngồi xuống khám thì cô mới để ý mình vẫn đang ôm áo khoác anh trong ngực, nhất thời lại ảo não.
Đáng ra khi nãy cô phải hỏi anh nên xử lý chiếc áo này ra sao.
Y tá lấy ảnh chụp X – quang của Ôn Thư Du, bác sĩ xác nhận chỉ trật khớp nhẹ, sau đó nhanh chóng xử lý chỗ đau cho cô.
Ánh đèn màu trắng chiếu xuống, Ôn Thư Du đang buồn ngủ trên ghế trừng mắt nhìn, thỉnh thoảng tỉnh táo lại vì cơn đau nhẹ ở chân.
“Được rồi”. Bác sĩ dặn dò, “Nếu ngày mai có chuyển biến tốt rõ ràng thì chỉ cần dùng dầu thuốc xoa mắt cá chân là được, nếu có vấn đề gì thì cứ nhờ người đưa đến đây”.
Cô không kịp chờ đợi, đứng lên: “Vâng, cảm ơn bác sĩ”.
“Đừng khách sáo”.
Cửa phòng khám vừa mở, cô đã thấy tài xế chờ ở cổng.
“Cô Ôn”. Đối phương cung kính cười, “Tôi phụ trách đưa cô về”.
Ôn Thư Du hơi sửng sốt: “Lương… Anh ấy đâu? Đi rồi à?”.
“Đúng vậy, Lương thiếu còn có việc cần xử lý”.
Nỗi mất mát dâng lên dưới lồng ngực, Ôn Thư Du cố gắng bình tĩnh “À” một tiếng, tỏ vẻ chẳng có vấn đề gì và cũng chẳng mấy quan tâm.
“Cần tôi đỡ cô không?”.
“Không cần, tôi có thể tự đi”. Cô chỉ vào cây nạng.
Tài xế gật đầu, bước đi cùng tốc độ ở phía sau cô.
Về đến khách sạn, vì lòng riêng nên cô không nhắc về chiếc áo khoác mà ôm nó vào trong ngực, cà thẻ mở cửa phòng, đi thang máy lên lầu rồi rón rén đẩy cửa vào phòng mình.
“Miên Miên hả?”.
“Cậu về rồi?”. Tống Gia Ninh đang ở trên giường nhảy lên một phát, xỏ đôi dép nhỏ xinh xắn rồi chạy lăng xăng đến. Nhìn thấy cây nạng cô đang cầm, Tống Gia Ninh lập tức hoảng hốt: “Miên Miên, vết thương ở chân cậu rất nghiêm trọng à?”.
“Không sao rồi, đừng lo lắng”. Bàn tay Ôn Thư Du đang ôm áo khoác chợt cứng đờ, cô hơi chột dạ, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiện tay đặt áo khoác sang một bên: “Cái này chỉ để tiện đi lại hơn mà thôi, bị trật khớp nhẹ”.
Lúc này Tống Gia Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt”.
Cô cẩn thận đỡ người đến ghế sô pha ngồi xuống, ân cần rót một cốc nước ấm.
“Gia Ninh, cậu căng thẳng quá rồi”. Ôn Thư Du dở khóc dở cười ngả đầu lên vai đối phương, cầm cốc nước an ủi: “Bây giờ thấy mình đã không sao rồi thì có thể yên tâm ngủ ngon được chưa?”.
“Vậy cũng không được, nhìn dáng vẻ hành động bất tiện của cậu kìa, lỡ như khi rửa mặt không có mình giúp mà cậu ngã thì phải làm sao?”.
“Ừ nhỉ”. Ôn Thư Du cười ha ha hai tiếng, không thèm giữ kẽ nói: “Ai có thể thân thiết với mình hơn cả Gia Ninh đâu chứ”.
Tống Gia Ninh cố ý bĩu môi, ánh mắt khẽ lay động, liếc sang chiếc áo khoác âu phục bên cạnh. Chất vải và kiểu cách cực kỳ tinh tế, quan trọng nhất là vừa nhìn đã biết đây là áo của một người đàn ông.
Cô ấy không kìm được mà ho nhẹ một tiếng: “Miên Miên, cậu có nhớ chuyện chúng mình định trò chuyện không?”.
“Gì cơ?”. Ôn Thư Du mờ mịt, theo bản năng hỏi một tiếng, hỏi xong mới kịp phản ứng lại.
“Người cậu thích ấy”. Tống Gia Ninh nhắc nhở.
“Ồ, anh ấy à”. Ôn Thư Du mạnh miệng đáp.
Cô nhẹ nhàng lắc cốc nước, nhìn chằm chằm nước trong cốc đang dao động.
Tống Gia Ninh thử hỏi dò trước: “Không phải người quen trong trường, phải không?”.
Ôn Thư Du hơi hé miệng, “… Ừ”.
“Có phải tuổi tác anh ấy cách bọn mình rất xa không?”.
“Gia Ninh?”. Cô hơi sửng sốt ngồi dậy.
“Miên Miên, là anh ấy à?”. Tống Gia Ninh cẩn thận nhìn áo khoác bên cạnh, “Là người vừa mới đưa cậu đến bệnh viện ấy?”.
Ôn Thư Du gượng cười vài tiếng, không tự nhiên ngẩng mặt lên: “Sao cậu lại đoán là anh ấy?”.
“Cậu biết mình khá nhạy cảm với mùi hương mà”. Tống Gia Ninh chống mặt cười gian: “Mùi hương mình ngửi được trên người người nào đó tối nay, còn cả mùi hương trên chiếc áo khoác này nữa, với lọ nước hoa cậu mua… cực kỳ giống nhau”.