Lương Yến Tân kéo cổ áo ra nhìn, sắc mặt tỏ vẻ đã hiểu.
Bất ngờ qua đi chỉ còn đọng lại vui vẻ tận đáy lòng, không cho anh hôn cô nhưng cuối cùng lại sơ ý để lại dấu vết rõ mồn một.
Dư Âm Dung quan sát sắc mặt của con trai, suy đoán trong lòng càng rõ ràng, do dự một lúc mới rào trước hỏi: “Yến Tân, là ai thế?”.
“Không ai cả”. Anh nhẹ nhàng thốt ra ba chữ phủ nhận nhưng ý tứ lại vô cùng hàm súc.
Bà trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Con có người tâm đầu ý hợp rồi hả?”.
Người đối diện lúc này không nói gì, cũng không phủ nhận, chỉ trưng bộ mặt lạnh tanh rời khỏi phòng nghỉ.
Dư Âm Dung kinh ngạc nhìn bóng dáng con trai dần khuất sau cửa.
Từ nhỏ con trai đã rất có chủ kiến, sau khi trưởng thành càng cứng rắn hơn, sau đó có rất nhiều chuyện mà bậc làm cha mẹ cũng không hỏi đến. Nhất là chuyện liên quan đến phụ nữ, bà biết con trai mình rất kén chọn, chẳng vừa mắt một ai, thậm chí còn thờ ơ với những người phụ nữ tỏ vẻ ái mộ mình cho dù người đó đơn thuần hay có mục đích riêng.
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến tuổi này, bọn họ sắp cho rằng anh sẽ “ăn chay” cả đời như thế, kết quả… đột nhiên anh lại có người “tâm đầu ý hợp” rồi?
Dư Âm Dung vẫn ngồi im tại chỗ, từ từ hồi phục lại tinh thần sau bất ngờ vội ập đến.
Dựa theo tính cách không hề khách sáo của con trai bà xưa nay, nếu đơn thuần chỉ là một người phụ nữ nào đó chủ động thì anh tuyệt đối sẽ không để đối phương tùy ý lưu lại “dấu son môi” ở vị trí thân mật như cổ áo.
Rõ ràng, chỉ còn cách là anh ngầm đồng ý cho hành động đó.
Nội tâm bà không ngừng kích động, những người đến tham dự triển lãm tranh đều cần có thư mời, vì vậy đối phương nhất định phải là người nhận được thư mời. Hơn nữa, con trai bà còn chưa kịp phát hiện áo sơ mi của mình có dấu vết mờ ám, khẳng định hai người này vừa gặp mặt hoặc mới gặp trước đó không lâu.
Nghĩ vậy, bà đứng dậy ra ngoài phòng nghỉ hỏi trợ lý: “Vừa rồi lúc cậu tìm được Yến Tân, nó đang ở một mình hả?”.
“Đúng vậy”. Trợ lý vừa gật đầu nhưng lại tỏ vẻ mặt chần chừ do dự.
Dư Âm Dung thoáng thất vọng, thấy vậy tinh thần lại được đẩy lên cao: “Còn có chuyện gì nữa? Cứ nói cho tôi biết”.
“Nói đúng ra thì vừa rồi Lương thiếu cũng không phải ở một mình. Lúc đó còn có cô Ôn trong phòng triển lãm, nhưng hai người không ở chung một chỗ”.
“Thư Du cũng ở đó?”.
“Vâng, lúc đó cô Ôn cũng đang xem tranh cho nên tôi không dám tiến đến quấy rầy”.
Dư Âm Dung gật đầu, vẻ mặt hơi đăm chiêu, xoay người chậm rãi đóng cửa lại.
Vừa rồi Thư Du cũng ở đó? Thế cô gái bí ẩn kia là ai? Không thể có chuyện Yến Tân sẽ có cử chỉ thân mật với người khác khi có mặt Thư Du ở đó.
Hay là bọn họ gặp nhau ở chỗ khác?
Bà vừa ngồi xuống sô pha, cả người lập tức cứng đờ.
Đợi đã.
Thư Du… cũng ở đó sao?
Không gian triển lãm và cách chia phòng trưng bày đều do chính bà tự thiết kế, dĩ nhiên bà hiểu rõ mỗi phòng đều tương đối độc lập và kín đáo. Một không gian như vậy, lý nào hai người bọn họ… lại ở cùng một nơi?
Ngẫm nghĩ một lúc, Dư Âm Dung cố gắng lục lại trí nhớ, cuối cùng cũng hiểu được vì sao màu son trên cổ áo Lương Yến Tân lại quen mắt đến thế.
Màu đỏ cam nhạt đó giống hệt với màu son môi Thư Du dùng hôm nay.
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Vừa rồi bà nhớ đến câu chuyện về cách Ôn Thư Du gọi Lương Yến Tân mà Triệu Đường Như từng nhắc đến, thậm chí còn cho rằng Yến Tân đối xử với cô gái nhỏ như một đứa trẻ. Mà Ôn Thư Du cũng còn nhỏ tuổi, cho nên bà chưa từng nghĩ đến phương diện kia.
Nhưng bà đã xem nhẹ cô gái nhỏ năm năm trước đã trổ mã trở thành người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp khiến người ta yêu thương.
Cô gái luôn thu hút sự chú ý, một khi xuất hiện sẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Nếu người đó là cô, hình như bà cũng hiểu ra vấn đề rồi.
Nhưng mà, cô gái nhỏ mới bao nhiêu tuổi kia chứ! Mới hơn hai mươi, còn chưa tốt nghiệp đại học, xưa nay bà dắt mối tơ hồng đều tìm những thanh niên trạc tuổi nhau, chưa từng nghĩ đến sẽ bị chính đứa con trai quý hóa của mình lặng lẽ trộm mất.
Nếu chuyện này là thật…
Dư Âm Dung ngồi không yên được nữa, trực tiếp đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Tìm một vòng trên lầu không thấy người, bà muốn xuống tầng dưới tìm. Lúc đến đại sảnh, nhìn thấy Ôn Dược và con gái đang đứng đối diện Lương Yến Tân, ánh mắt của bà lặng lẽ đảo quan sát hai bên.
Đôi môi hé nở nụ cười của Ôn Thư Du nhuốm màu đỏ cam nhạt, đôi xăng đan cao gót mảnh tinh tế giúp cô rút ngắn khoảng cách về chiều cao so với Lương Yến Tân, môi và hàm dưới của cô áng chừng có thể chạm đến cầu vai của anh.
Về phần Lương Yến Tân, vốn dĩ cổ áo sơ mi trống trơn giờ đã thêm một chiếc cà vạt, vừa hay có thể giấu vết son trên cổ áo.
Trái tim Dư Âm Dung nhảy thót một nhịp, đang tỉ mỉ quan sát thì bỗng nhiên thấy hai con người kia như vô tình liếc nhau một cái. Sau khi bốn mắt giao nhau, cô gái nhỏ vội cụp mi, người đàn ông đối diện cô cũng ung dung dời ánh mắt đi nơi khác.
Dư Âm Dung không biết liệu có phải do mình có chủ đích tìm dấu vết hay không, bà luôn cảm thấy giữa hai người đó có gì rất mờ ám. Hơn nữa, chiều cao và vị trí của vệt son cũng rất khớp nhau.
Đủ thứ tư vị cảm xúc sôi sục trong lòng bà, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài lặng lẽ. Dư Âm Dung điều chỉnh lại sắc mặt đi qua đó.
“Đang nói chuyện gì thế?”.
Ôn Dược cười đáp: “Bị triển lãm tranh lần này của bà hấp dẫn đó, đang nói chuyện với Yến Tân về ý tưởng hạng mục mới”.
“Có thể giúp ông nảy ra ý tưởng mới là vinh hạnh của tôi đấy”. Dư Âm Dung quen nói đùa, nói xong lại quay về phía Ôn Thư Du: “Thư Du, nghe bọn họ nói chuyện có buồn không?”.
“Vẫn ổn ạ”. Ôn Thư Du mím môi cười, “Chỉ hơi chán một chút”.
“Có muốn đi cùng dì một lúc không, chúng ta cùng xem tranh?”.
“Được ạ”. Ôn Thư Du không hiểu sao lại có phần căng thẳng, nhưng vẫn lễ phép gật đầu đồng ý.
Đồng ý xong, cô ngẩng đầu nhìn Lương Yến Tân theo bản năng, sau đó lại vội vàng quay đi, xấu hổ vì thói quen nhỏ nhặt này của mình.
Dư Âm Dung cười rất thân thiết, nói: “Chúng ta đi thôi”.
Đưa người đi được vài bước, bà lập tức nhạy cảm nhận thấy một ánh mắt buộc chặt lấy mình. Bà quay người nhìn về phía Lương Yến Tân, thế mà lại phát hiện con trai đang nhìn theo, vẻ mặt lộ ra ý tứ miễn cưỡng, không đồng ý.
Thậm chí còn có chút… phòng bị?
Dư Âm Dung không biết rốt cuộc mình nên khóc hay nên cười. Sau cùng, bà đành đáp trả liếc trả lại rồi đưa người chậm rãi rời đi.
Hai người xuyên qua đại sảnh đến khu triển lãm.
“Thư Du”. Dư Âm Dung dùng giọng điệu nói chuyện phiếm mở đầu câu chuyện: “Chuyện Hạ Trạm lần trước dì vẫn chưa xin lỗi với con, lúc ấy dì chỉ một lòng mong hai đứa làm quen, nhưng lại hơi xem nhẹ cảm nhận của con. Sau đó nghĩ lại, dì vẫn luôn cảm thấy băn khoăn”.
Ôn Thư Du vội lắc đầu: “Việc này con đã không để ý nữa rồi, dì không cần giữ trong lòng. Hơn nữa, thành ý lần trước của dì con cũng nhận ra, hơn nữa cũng rất thích”.
Mặc dù lúc đó cô nhất thời kích động nên bị té khỏi lưng ngựa, nhưng hiện giờ nó cũng chẳng phải ký ức gì khó chịu, thậm chí còn có thể làm chất xúc tác để khiến mọi chuyện tốt hơn.
“Con nói như vậy thì dì yên tâm rồi”. Dư Âm Dung cười vui vẻ, “Nhưng mà, con đừng trách dì tò mò hỏi một câu, cô gái trẻ như con thích mẫu đàn ông như thế nào?”.
Thích mẫu đàn ông như thế nào?
Ôn Thư Du vừa muốn trả lời, trong lòng đột nhiên chững lại, lặng lẽ suy nghĩ sắp xếp từ ngữ trong đầu: “Chắc là phải… chín chắn, chững chạc?”.
Hình như Lương Yến Tân chẳng có miếng liên quan nào đến “chín chắn, chững chạc” cả? Có lẽ nói như vậy sẽ khiến người ta bớt nghĩ đi một chút chăng?
“Chín chắn, chững chạc”. Dư Âm Dung tâm trạng phức tạp, lặp lại một lần: “Dì còn tưởng cô gái trẻ như con sẽ thích những người trạc tuổi mình”.
Chín chắn, chững chạc? Đây không phải là thích người lớn tuổi một chút thì là gì?
Thấy cô gái nhỏ bên cạnh chỉ cười không nói, bà thấy không yên lòng, ngẫm nghĩ một lúc lại dịu giọng dặn dò: “Thích người chín chắn chững chạc cũng không có gì không tốt, nhưng mẫu đàn ông như vậy tâm tư sâu hơn con, cho nên phải cẩn thận đừng để bị đối phương mê hoặc”.
Mối quan hệ của bà và Triệu Đường Như rất tốt, cũng thật sự yêu thích cô gái nhỏ trước mặt. Bất kể là xuất phát từ tình bạn hay đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, bà cũng không thể thiên vị giúp con trai của mình được.
Kém những mười tuổi, nhà họ Ôn có thể yên tâm gả con gái đi không?
Thăm dò cô gái nhỏ xong, bà cũng phải hỏi tội phía con trai quý hóa của mình mới được.
…
Đến chạng vạng, buổi khai mạc của triển lãm dần tàn, khách mời từng tốp lục tục ra về.
Ôn Thư Du đi theo người nhà, ngoan ngoãn lên xe. Mặc dù cô biết người nào đó phía sau đang nhìn mình nhưng cô vẫn không dám quay đầu lại, chỉ có thể lên xe rồi nhìn thoáng qua cửa kính.
Người đàn ông đang nghe người bên cạnh nói chuyện, lúc này dường như phát hiện gì đó bèn bỗng nhiên nhướng mắt lên.
Cái liếc mắt chớp nhoáng khiến lồng ngực cô phập phồng, khóe môi cũng không nhịn được cong lên.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.
Ôn Thư Du dời mắt, bỗng dưng cảm thấy buồn bã mất mát.
Giờ đây cô đã được nếm trải nỗi buồn khi yêu đương bí mật… lúc nào cũng phải lo lắng, cẩn thận, chia xa cũng không thể nói lời tạm biệt cho tử tế.
Nếu cứ mãi bắt anh giấu giếm chuyện này, liệu sau này anh có sinh ra tức giận hay chán ghét không?
Nghĩ đến khả năng này, Ôn Thư Du có phần hoảng hốt, nhưng bản thân cũng chẳng nghĩ ra được cách gì hay.
Rốt cuộc khi nào mới là cơ hội tốt để nói chuyện với gia đình đây? Hay là… để Gia Ninh và A Chu hiến kế giúp cô?
Thế thì phải nói cho hai người đó biết trước đã. Ôn Thư Du mím môi, ý cười trên khóe môi chợt nở rộ không rõ nguyên do.
…
Nhìn thấy chiếc xe đã đi xa, Lương Yến Tân từ từ dời mắt, đáp có lệ với người bên cạnh mấy câu. Đối phương phát hiện anh cũng chẳng có lòng dạ nào nói chuyện thêm nữa bèn cười trừ rồi khách sáo nói thêm đôi câu mới rời đi.
Anh đứng im một chỗ không chuyển động, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn về cách đó không xa.
“Yến Tân”.
Ánh mắt anh khẽ dao động, quay người nhìn ra sau.
Dư Âm Dung tiến đến đứng bên cạnh con trai, cười hỏi: “Gần đây có phải bận lắm không? Nếu bận thì thật ra con không cần đến hôm nay cũng được, mẹ có thể hiểu mà”.
Trong lúc hai người nói chuyện, tài xế nhà họ Lương vừa hay lái xe dừng trước hai mẹ con.
Lương Yến Tân thản nhiên liếc mẹ mình một cái, chẳng nói chẳng rằng, trái lại còn nghiêng cười tới mở cửa xe.
Dư Âm Dung không vội lên xe. Bà tỏ vẻ trầm ngâm, mập mờ thử hỏi: “Hôm nay con đến không phải vì triển lãm tranh đúng không? Mà vì gặp ai đó?”.
Cánh tay gác trên cửa xe của Lương Yến Tân hờ hững đổi một vị trí thoải mái.
“Là ai thế?”.
Vẻ mặt anh vẫn chẳng có biểu cảm gì, đôi mắt màu nâu nhạt khó phân biệt được vui hay giận: “Chẳng phải mẹ đoán được rồi à”.
Mặc dù hôm nay đã đoán tới đoán lui cả đống, nhưng bỗng nhiên nghe thấy lời khẳng định đáp án, Dư Âm Dung vẫn không nhịn được hít sâu một hơi.
“Chuyện từ khi nào?”.
“Tháng trước”.
“… Lúc ở trường đua ngựa hả? Cũng vì chuyện này nên Thư Du mới rời đi đột ngột phải không?”.
“Đợi đã!”. Dư Âm Dung ổn định lại cảm xúc, thở dài bất đắc dĩ: “Yến Tân, con có suy nghĩ gì? Nghiêm túc hả?”.
Người trước mặt dừng bước chân, lúc quay người lại, anh thả lỏng đôi mày nhíu chặt, cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ không?”.
Bà đang muốn hỏi con trai có ý nghĩ đó từ khi nào nhưng chợt nhớ đến cuộc đối thoại của họ trên xe sau chuyện của Hạ Trạm lần đó.
[Mẹ vừa mới tới đã giúp người khác tính chuyện chung thân đại sự đấy hả.]
[Chẳng phải vì mẹ thích Thư Du nên mới không muốn người ngoài được hưởng lợi hay sao.]
[Con ruột mẹ cũng coi là người ngoài à?]
[Thế nào, không phải là con cũng có tâm tư gì với Thư Du đấy chứ?]
[Không có.]
Bây giờ xem ra là con trai bà đã có ý từ trước đó rồi. Trách bà nhất thời sơ sót, sao lại không nhận ra hành động khác thường của con trai khi hỏi những lời này chứ.
Bà còn nhớ lúc đó mình đã nói “Tuổi của con và Thư Du không thích hợp”, khả năng đó cũng bị che mờ bởi sự chênh lệch tuổi tác.
Dư Âm Dung có chút ưu sầu, nhưng không hiểu sao cũng thấy vui mừng… không chỉ vì câu trả lời mình “nghiêm túc” của con trai, mà còn vì người mà anh vừa ý.
Gạt hết mọi chuyện khác sang một bên, một cô gái tốt như vậy có thể làm con dâu của bà dĩ nhiên là tốt nhất.
Ánh mắt được lắm, sống ba mươi mốt năm cũng không uổng phí, đã thế còn tẩm ngẩm tầm ngầm bắt mất con gái nhà người ta.
Nhưng mà…
“Con lớn hơn con bé những mười tuổi, tương lai của con bé còn dài, bị con dụ dỗ sớm như vậy, ai biết được có phải nhất thời bị mê hoặc hay không? Lỡ như sau này con bé gặp được người mình thích thật sự thì sao?”.
“Mười tuổi chả là gì”. Sắc mặt Lương Yến Tân lạnh tanh, hỏi lại: “Mẹ không thích con hay không thích cô ấy thế?”.
“Mẹ chỉ sợ con bé vẫn chưa chín chắn, bị con bắt mất!”.
“Bắt mất thì làm sao?”.
Dư Âm Dung bị dáng vẻ ung dung bình thản lẫn ngữ khí lơ đễnh của anh khiến cho nghẹn họng, nhưng từ đó có thể thấy được con trai bà đã thực sự hạ quyết tâm.
Bà biết rõ thường ngày anh đối xử lạnh nhạt với mọi người là thật, không quan tâm với phần lớn sự việc cũng là thật, nhưng ít nhiều cũng có thể bản tính và thái độ làm người qua thủ đoạn kinh doanh. Anh luôn là người nếu nhìn trúng mối làm ăn nào sẽ phải bắt lấy bằng được, những thứ khác cũng tương tự, điểm này từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng thay đổi.
“Nhà họ Ôn vẫn chưa biết đúng không, là ai chủ động muốn giấu? Thư Du à?”.
Lương Yến Tân “Ừm” một tiếng: “Mẹ cứ coi như không biết”.
“Chuyện này còn cần con nói chắc?”. Dư Âm Dung nhừ nhẹ. Bà cũng cho rằng chuyện giấu gia đình là ý của Ôn Thư Du, bằng không, với tính cách của con trai bà, chắc chắn sẽ khiến mọi người biết càng nhanh càng tốt.
Thôi thì cứ giấu trước cũng tốt. Bà thở dài: “Con tự xem tình hình mà làm”.
Nói một câu ích kỷ, nếu con trai bà có thể trộm người về thì cũng coi như có bản lĩnh, đương nhiên bà cầu còn không được. Nhưng người nhà họ Ôn cũng không dễ đối phó, tự con trai đi mà giải quyết thôi.
Nói xong, Dư Âm Dung đang muốn đưa tay đóng cửa xe, động tác lại đột nhiên dừng lại, một lần nữa giương mắt nhìn Lương Yến Tân đang giữ cửa xe.
“Mẹ biết không ai có thể tác động đến quyết định của con, nhưng điều cần nói vẫn phải nói”.
Bà dừng lại một chút, mập mờ thêm một câu: “Người ta vẫn còn nhỏ, con làm gì cũng phải chú ý chừng mực”.