Thay giày xong, người đứng ở cửa chính do dự xoay người, cúi đầu định chạy thẳng về phòng ngủ.
“Cậu muốn chạy đi đâu?”. Tống Gia Ninh từ phòng ngủ thứ hai đi ra, hai tay ôm lấy cô, dáng vẻ muốn tra hỏi kỹ càng.
Bóng dáng mảnh mai kia bỗng dưng cứng đờ tại chỗ, cười gượng: “Mình, mình đi thay quần áo trước đã”.
“Chờ một chút”. Tống Gia Ninh nhíu mày: “Nói chuyện thì nói chuyện, cậu quay lưng về phía chúng mình làm gì?”.
“… Hả?”. Giọng người dừng ở giữa phòng khách yếu ớt, giọng nói vô cùng thất thường vì chột dạ.
Khúc Vân Chu bỗng đứng dậy, trực tiếp đi tới trước mặt Ôn Thư Du, sau khi thấy rõ dáng vẻ của cô mới trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
“Làm sao vậy?”. Tống Gia Ninh trong lòng “lộp bộp” một tiếng, vội vàng chạy đến, hai tay nâng mặt Ôn Thư Du lên.
Bốn mắt nhìn nhau, người trước mặt giống như bị dọa giật nảy mình, đôi mắt mở tròn to, trên mặt còn lưu lại chút ửng hồng, đôi môi giống như trái anh đào đỏ mọng vừa tắm sương.
Dáng vẻ xuân ý vời vợi.
Tống Gia Ninh thoáng sửng sốt, trong lòng đột nhiên tức giận: “Uổng công mình còn lo lắng cho cậu”.
Kết quả là tên nhóc phản đồ này sợ mang dáng vẻ kia trở về bị các cô nhìn thấy cho nên mới lén lút không chịu xoay người.
Ôn Thư Du đột nhiên xấu hổ, nhìn vẻ mặt của họ, cô biết mặt mình vẫn còn ửng đỏ.
Trong lòng oán giận Lương Yến Tân nhưng đồng thời lại không kìm được mà nhớ tới hình ảnh vừa rồi. Sau khi anh nói xong câu đó, miệng rõ ràng là cười, nhưng ánh mắt lại thật sự giống như muốn nuốt chửng cô…
Anh đúng là đồ lưu manh!
“Hết thuốc chữa rồi”. Tống Gia Ninh buông tay ra, vẻ mặt phức tạp hừ nhẹ một tiếng: “Người đã về mà lòng vẫn còn ở chỗ khác, làm cho chúng mình giống như vác gậy đánh uyên ương vậy”.
Ôn Thư Du chợt tỉnh táo lại, lập tức thoát khỏi ý nghĩ khiến cho đỏ mặt tim loạn trong đầu, giơ ngón tay lên thề: “Đâu có! Cả người và tim đều ở đây”.
“Đừng ngụy biện nữa”. Tống Gia Ninh cố ý nghiêm mặt, nói xong liếc nhìn Khúc Vân Chu một cái. Đối phương liền hiểu ý kéo cô đến ghế sô pha ngồi xuống: “Nói đi, thành thật khai báo rõ ràng từng chi tiết”.
“Các cậu muốn mình nói gì đây”. Ôn Thư Du ngẩng đầu trông mong nhìn hai người trước mặt.
Tống Gia Ninh nhìn dáng vẻ này của cô, bộ dạng giả vờ nghiêm mặt tức giận. Vì vậy, cô ấy đành bất lực ngồi xuống ghế sô pha, nghiêm túc hỏi: “Hai người bắt đầu như thế nào, vì sao cậu lại dao động; còn nữa, bây giờ cậu nghĩ như thế nào?”.
Ôn Thư Du mím môi, hơi ngượng ngùng cụp mí mắt, yên lặng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong kỳ nghỉ sau khi về nước.
Nghĩ đến đây, ngay cả bản thân cô cũng có chút hoảng hốt.
Sau khi trầm mặc sắp xếp lại suy nghĩ, cô đang định kể lại từ đầu thì chuông cửa bỗng vang lên.
Ba người đồng loạt sửng sốt, Khúc Vân Chu quay đầu cười đầy ẩn ý: “Không phải người đó lại đuổi theo lên đến đây chứ?”.
“Không thể nào”. Ôn Thư Du đột nhiên căng thẳng.
Tống Gia Ninh không nói gì, trực tiếp đứng lên đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa không phải là Lương Yến Tân mà là một người đàn ông lạ với nụ cười trên môi và thái độ cung kính, phía sau anh ta còn có hai người cùng nâng một rương gỗ trông rất chắc chắn.
“Đây là Lương tiên sinh chuẩn bị cho các cô. Lương tiên sinh còn nói, sau này về nước nếu cần có thể trực tiếp cho người đến Dật Viên lấy, không cần khách sáo”.
“Trong rương có cái gì?”. Khúc Vân Chu nhướng mày.
Người nói chuyện hơi nghiêng người, hai người phía sau anh ta lập tức im lặng bê rương vào phòng khách, cẩn thận đặt xuống sàn mở nắp ra.
Trong rương bày đủ loại rượu, ánh đèn phòng khách chiếu lên thân chai, màu sắc của rượu xuyên thấu qua lớp thủy tinh trong suốt chậm rãi chảy xuôi trong tầm mắt.
“Chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa, các cô từ từ thưởng thức”. Nói xong, ba người đưa rượu tới hơi cúi xuống lùi ra sau rồi xoay người rời đi. Bọn họ bước ra khỏi căn hộ, còn không quên quay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khúc Vân Chu nhìn rượu trong rương bỗng dưng nở nụ cười: “Như này là người đàn ông của cậu định mua chuộc bọn mình à?”.
Rượu trong rương không hề rẻ và phổ biến, thoạt nhìn đã biết là đồ sưu tầm trong hầm rượu tư nhân, có mấy chai thậm chí còn có thể thấy trong mấy buổi đấu giá, coi như có tiền cũng khó mua được, có thể gặp mà không thể cầu.
Kết quả đối phương vừa ra tay đã tặng hẳn một rương.
“Người đàn ông của cậu” – năm chữ này khiến cho da mặt Ôn Thư Du chợt nóng lên, cả người đứng ngồi không yên như bị bỏng, vừa thẹn thùng lại vừa âm thầm thỏa mãn.
Cô ngại ngùng không nói lời nào, làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Tuy nhiên…
“Dật Viên là ý gì?”. Tống Gia Ninh suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn cô: “Miên Miên, hình như mình nhớ tháng trước khi còn ở trong nước cậu nói được mời đến trường đưa ngựa chơi. Nếu mình nhớ không nhầm thì trường đua ngựa đó ở Dật Viên có phải không?”.
Khúc Vân Chu có thâm ý khác “Ồ” một tiếng: “Trùng hợp thế”.
“Chằng qua là vì anh ấy có một cái hầm rượu ở Dật Viên mà thôi”. Ôn Thư Du chột dạ nói, không nhịn được lại bổ sung: “Nhưng mà hầm rượu thật sự rất lớn, bên trong còn có rất nhiều đồ sưu tầm, so với mấy anh của mình…”
“Dừng lại!”. Tống Gia Ninh suýt nữa nghe theo lời cô suy nghĩ linh tinh, bừng tỉnh rồi lại tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Muốn giúp anh ta mua chuộc bọn mình à?”.
“Không có”. Ôn Thư Du lắc đầu, ánh mắt thành khẩn tha thiết.
Tống Gia Ninh đột nhiên cảm thấy khủng hoảng có cảm giác như đồng minh đã hoàn toàn phản bội. Cô không nhịn được liếc nhìn chiếc rương chất đầy rượu, khom lưng đậy nắp lại, hừ nói: “Muốn dùng cái này để mua chuộc bọn mình à, nằm mơ đi”.
“Không sai”. Khúc Vân Chu tỏ vẻ mặt thản nhiên: “Rượu đưa tới tận cửa không rõ ràng thì không uống, nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi. Bây giờ, bạn Ôn à, bạn có thể bắt đầu trình bày”.
“Đúng, nói đi!”. Tống Gia Ninh một lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô, gật đầu phụ họa.
Thấy thế, Ôn Thư Du cẩn thận nín cười, không để khóe môi cong lên.
Cô nhẹ nhàng thở ra, khó khăn bắt đầu kể lại mọi chuyện từ đầu, nhưng có một số chi tiết thật sự hơi khó mở miệng nên đã bị cô mập mờ bỏ qua.
“… Sau đó mình đột ngột chạy về Anh thật sự là để tĩnh tâm một chút và sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhưng một tuần sau anh ấy đột nhiên đuổi đến, sau đó...sau đó coi như thẳng thắn nói chuyện, rồi thành như bây giờ”.
Nói đến đoạn sau, giọng cô dần trầm xuống, tự động bỏ qua phần lớn chi tiết.
“Cứ như vậy thôi hả?!”.
“Rồi… như vậy”.
“Cậu cứ như vậy mà bị anh ta tóm được ấy hả?”. Tống Gia Ninh đột ngột đứng lên: “Miên Miên, cậu cũng dễ bị dụ dỗ quá đi!”.
“Thật ra… mình cảm thấy mình cũng đã kiên trì rất lâu đó chứ”. Ôn Thư Du uất ức nói: “Mình đã muốn bình tĩnh lại, nhưng tại anh ấy không nói tiếng nào đã chạy tới Anh, căn bản là không cho mình cơ hội”.
Khúc Vân Chu lắc đầu, cười bất lực: “Lương Yến Tân là ai chứ, có thể ngốc đến mức để cho cậu đến đây bình tĩnh lại hả? Anh ta chính là cố ý thừa dịp cậu choáng váng ý chí không kiên định mà làm như vậy, làm ít mà hiệu quả nhiều”.
Ôn Thư Du chột dạ nắm chặt ngón tay, không nói gì.
“Miên Miên, ý định ban đầu của bọn mình khi nói những điều này không phải để phản đối bất cứ điều gì, mà chỉ là hy vọng cố gắng hết sức để tránh cho cậu không tỉnh táo mà bị tổn thương”. Tống Gia Ninh tới trước mặt cô ngồi xổm xuống: “Cho nên, bây giờ rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào? Đã hoàn toàn không nhớ chuyện năm năm trước, muốn cho anh ta một cơ hội?”.
Ôn Thư Du ngước mắt lên, im lặng vài giây, ánh mắt mới từ từ bình tĩnh lại.
“Ừ”. Hai tay cô nắm chặt đặt trên đầu gối, rủ mắt nhẹ nhàng gật đầu, dừng lại một lúc mới nói tiếp: “Lúc trước mình cũng luôn nói với bản thân là không thể dao động, nhưng rồi một ngày đột nhiên nói ra, những thứ trước kia vẫn khiến mình để ý dường như không còn quan trọng nữa”.
“Có lẽ…. trước đây mình nói đã hoàn toàn buông bỏ chẳng qua là để giữ thể diện mà thôi”. Cô mím môi, có chút mất tự nhiên: “Để cho mình không bị dao động cũng là bởi vì tức giận, hoặc là không dám mở miệng”.
Nếu như thật sự buông bỏ, vậy vì sao lúc gặp lại còn quan tâm anh như vậy, còn cố ý đối phó anh, làm cho anh tức giận?
Lúc ấy cô không nhận ra điều đó, đến bây giờ nhớ lại cũng đã tỉnh ngộ hiểu ra được mọi thứ.
“Mình biết ngay mà”. Một lúc sau, Tống Gia Ninh bất đắc dĩ cười: “Từ khi về nước nghe nói hai người gặp mặt, mình đã mơ hồ linh cảm đến điều này”.
“Sớm như vậy à”. Ôn Thư Du cười ngượng ngùng, đổi lại đối phương hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái.
“Nói xem, cậu làm sao hạ gục được anh ta, làm sao lại bị anh ta làm cho rung động?”. Khúc Vân Chu cười nhéo hai má cô: “Mẫu đàn ông như anh ta lại bị cậu ăn sạch, Miên Miên của chúng ta thật quá bản lĩnh rồi”.
“Mình cũng không biết”. Ôn Thư Du thì thào nói, nhưng mặt càng ngày càng đỏ: “… Cái gì mà ăn sạch, nào có đâu”.
Cô mới là người bị dắt mũi đi đây này…
Tống Gia Ninh nhìn khuôn mặt ửng hồng mềm mại của cô, không nhịn được ngứa tay ôm lấy cô xoa xoa một trận: “Ngốc quá!”.
Ôn Thư Du thuận thế tựa vào người Tống Gia Ninh, tiện tay cầm gối ôm che ý cười không giấu được trên mặt.
“Không có? Cậu nhìn lại cậu xem, hoàn toàn là dáng vẻ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, bong bóng màu hồng đều sắp bay khỏi đỉnh đầu rồi kia”. Khúc Vân Chu bật cười, xoa đỉnh đầu cô, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: “Anh ta thật sự tốt như vậy sao?”.
Ôn Thư Du níu gối ôm, hơi ngẩng đầu lộ ra hai con mắt nhìn cô bạn, một lát sau mới gật đầu “Ừ” một tiếng.
“Ngay từ đầu mình cũng do dự, không dám tin tưởng anh ấy, cảm thấy anh ấy không giống kiểu người có thể thích người khác”. Đầu ngón tay cô gạt tua rua bên cạnh gối ôm: “Nhưng bây giờ, mình cảm thấy anh ấy rất tốt với mình”.
… Mặc dù có đôi khi anh chính là một tên lưu manh!
Nghe vậy, Tống Gia Ninh ngước mắt trao đổi ánh mắt với Khúc Vân Chu, hai người đều hiểu được cảm xúc trong mắt nhau.
Ánh mắt không thể lừa dối được người khác. Tảng đá lo lắng trong lòng hai người rốt cuộc cũng rơi xuống, hiểu rõ mọi chuyện rồi lại bất giác bị bầu không khí ngọt ngào và vui vẻ quanh người cô lây nhiễm.
“Năm năm, tuy muộn nhưng cũng đã được toại nguyện, bọn mình cảm thấy vui thay cho cậu”.
Nghe thấy sự ôn hòa và nhẹ nhàng trong giọng nói của Tống Gia Ninh, Ôn Thư Du ngẩn ra, ngồi dậy nhìn người bên cạnh: “Gia Ninh…”.
“Nhưng điều kiện tiên quyết là anh ta nhất định phải thật sự đối tốt với cậu. Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, bọn mình chưa cho anh ta qua cửa dễ dàng như vậy đâu. Nếu đã mặt dày trâu già muốn gặm cỏ non, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị gây khó dễ”.
“Cũng… không già đến như vậy mà, phải không?”.
“Đã muốn nói đỡ cho anh ta rồi hả?”. Tống Gia Ninh giả vờ không vui.
Ôn Thư Du tiến lại gần ôm lấy cô bạn: “Nói không sai nói không sai, anh ấy lớn hơn mình mười tuổi, bình thường chăm sóc mình như con gái vậy!”.
“Anh già cũng có chỗ tốt của anh già, nhưng mà”. Khúc Vân Chu cười đầy ẩn ý: “Cũng không phải không có điểm xấu”.
“Cái gì xấu?”. Ôn Thư Du ngây người.
Khúc Vân Chu không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, tỏ vẻ thần bí: “Vẫn phải thử xem, tuổi tác cũng không phải là tiêu chuẩn tuyệt đối để phán xét già hay không già”.
“Thử cái gì? Vậy tiêu chuẩn là gì?”. Đầu óc cô nhất thời không nghĩ ra.
Tống Gia Ninh hiểu ra trước, vẻ mặt không đồng ý: “A Chu, bây giờ nói những thứ này làm gì”.
“Đương nhiên phải nói từ bây giờ, thử trước đi, không thích hợp còn có thể cân nhắc đổi lại mà”. Khúc Vân Chu nhịn cười, cúi người nhỏ giọng nói mấy từ.
Sau khi nghe rõ mấy từ kia, Ôn Thư Du sửng sốt, giây tiếp theo hai má lẫn vành tai đỏ au như bị ứ máu: “A Chu!”.
Trong đầu cô chớp mắt hiện ra cảnh tượng lúc trước ở bể bơi, còn có cảm giác lướt qua bắp chân cô khi đó.
“Không phải ngại”. Khúc Vân Chu cười tủm tỉm nhéo mặt cô: “Khi nào suy nghĩ kỹ, chỉ cần mở tủ quần áo của cậu chọn một cái thay là được”.
Tủ quần áo…
Nghĩ đến mấy thứ linh tinh trong tủ quần áo của mình, Ôn Thư Du quýnh lên: “Sẽ không nhanh như vậy đâu!”.