Lương Yến Tân quay người lại, bỗng nhìn thấy bóng dáng mảnh mai yêu kiều nào đó.
Cô quay lưng về phía anh, dây váy mỏng manh làm lộ ra bờ vai xinh đẹp yêu kiều, chiếc váy màu lam được cắt xẻ khéo léo tôn lên vòng eo hút mắt.
Anh tiến đến nắm lấy cánh tay cô: “Miên Miên”.
Người trước mặt sững lại, từ từ quay đầu nhìn.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô trợn tròn mắt dường như bắt gặp cảnh tượng khó tin. Cảm xúc trong đáy mắt không còn là sự thân thiết và ỷ lại, chỉ có ngạc nhiên lo lắng lẫn mù mờ xa lạ.
Lương Yến Tân nhíu mày, “Miên Miên?”.
Cô thoáng chốc bừng tỉnh, lập tức gạt tay anh ra rồi lui ra sau vài bước.
“Anh… anh làm gì thế?”. Cô vội vàng quay lưng về phía anh, cất bước đi sang hướng khác tựa như muốn thoát khỏi dòng nước lũ.
Anh nhíu mày càng chặt, chẳng cần suy nghĩ đã tiến đến giữ chặt cô một lần nữa.
“Em đi đâu?”.
“Liên quan gì đến anh?”. Ôn Thư Du vô cùng khó hiểu, hai má đỏ bừng không biết vì căng thẳng hay tức giận, “Anh đừng tùy tiện chặn người lạ lại như thế, không thấy kỳ lạ lắm à?”.
Người lạ?
Lương Yến Tân không hề buông tay, sắc mặt trầm xuống muốn nói gì đó. Tiếp theo, anh khẽ giãn đôi mày nhíu chặt, dường như đã lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Em lại muốn chơi trò gì thế?”.
Lại chơi trò sắm vai chăng? Chẳng lẽ lần trước còn chưa chơi đủ.
“Anh buông tôi ra trước đã”. Cô nhăn mày, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Giằng co một lúc, anh nheo mắt, buông lỏng tay cô.
“Lương tiên sinh, tôi không biết anh nhận nhầm người hay có lý do nào khác, nhưng mong anh đừng lôi kéo tôi nói mấy lời kỳ lạ nữa, cứ như chúng ta thân thiết lắm vậy”. Nói xong, cô tỏ vẻ tức giận, quay ngoắt bỏ đi.
Lương Yến Tân hoang mang nhìn bóng dáng ngày một rời xa. Ngay khi anh muốn kéo cô lại hỏi cho rõ ràng, ánh mắt đột nhiên dịch chuyển xuống cổ tay cô.
Vừa rồi, cổ tay còn lại của cô không bị anh nắm lấy có quấn một chiếc cà vạt màu xanh lá cây.
Anh nhìn nó chằm chằm, một hình ảnh mơ hồ nào đó đột nhiên hiện lên trong đầu… Cô ngồi ở một nơi rất giống phòng nghỉ gọi điện thoại đùa giỡn với ai đó, quần áo trên người giống hệt như lúc này.
Đây là… bộ trang phục anh nhìn thấy lúc vô tình gặp cô ở sân bay khi cô nghỉ hè về nước vào năm thứ hai đại học. Xâu chuỗi với những hành động và lời nói kỳ lạ của cô vừa rồi, mọi chuyện càng trở nên quá hoang đường.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Suy nghĩ của anh đột nhiên đình trệ so với ngày thường, thậm chí còn có phần hỗn loạn không nói thành lời. Chính vì thế, khi thấy bóng dáng cô ngày một đi xa, anh không kịp nghĩ nhiều, mặc kệ cô đang giận dỗi hay tình huống gì khác, anh cảm thấy cứ giữ người lại đã rồi nói tiếp.
Anh cất bước đuổi theo, thậm chí còn không suy nghĩ vừa rồi mình làm sao, hoặc bản thân hiện tại đang ở nơi nào.
…
Ôn Thư Du đi vào phòng vệ sinh, cô đứng trước gương trên bồn rửa mặt, tâm trạng có phần hoảng hốt chưa trấn định.
Tình huống gì đây?
Mấy năm nay có về nước nhưng cô chưa từng chạm mặt Lương Yến Tân ở Đình Thành chứ đừng nói là vô tình gặp ở nơi xa lạ như Lâm Thành.
Vì sao anh lại ở đây?
Không không không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vừa rồi anh làm vậy có ý gì?
Năm năm không gặp, năm năm trước mối quan hệ của bọn họ vẫn rất khó xử… Mặc dù chỉ một mình cô thấy xấu hổ nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc anh đột nhiên giữ chặt cô, gọi cô thân mật bằng cái tên Miên Miên là bình thường chứ?
Hơn nữa, vừa rồi vẻ mặt lẫn cử chỉ của anh đối với cô đều rất tự nhiên?
Ôn Thư Du ôm tâm trạng phức tạp cúi xuống rửa tay. Lúc quay người lấy khăn tay, đầu óc cô đột nhiên choáng váng như bị tụt huyết áp, trước mắt phút chốc chỉ còn một màu đen ngòm u ám.
Cô vươn tay vịn vào tường theo bản năng, định chờ cơn choáng váng qua đi; nhưng gần như nó đã biến mất ngay lập tức, mọi thứ đều trở lại trạng thái bình thường.
Rõ ràng cô đã ăn một chút rồi, hơn nữa trước đây cô cũng chưa từng bị hạ đường huyết. Ôn Thư Du vừa buồn bực vừa rút khăn giấy lau tay, nhưng giây tiếp theo đã lập tức dừng lại.
Cảm giác này… rất kỳ lạ tựa như một loạt ký ức không thuộc về bản thân ùa đến, nhưng chủ yếu lại đều về cùng một người. Còn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô cố mấy cũng không thể nào nhớ ra được.
Những hình ảnh cũ dần hiện rõ trong đầu, cô bỗng nhìn thoáng qua ngày tháng hiển thị trên điện thoại, sau đó lại quay đầu nhìn gương quan sát chính mình, đồng thời cũng thấy khuôn mặt mình ngày càng hiện ra vẻ khó tin.
Chuyện… chuyện này…
Chẳng phải cô đã kết hôn với Lương Yến Tân rồi sao? Vì sao bản thân lại ở đây vào thời điểm này?
“Xin chào, cô có cần giúp gì không?”. Phía sau có người do dự lên tiếng hỏi.
Ôn Thư Du bừng tỉnh, quay người lại thì thấy đó là một nhân viên hỗ trợ tại sân bay, trông người này có vẻ vừa muốn nói gì đó nhưng lại chỉ lặng yên quan sát cô.
Có lẽ là biểu hiện vừa rồi của cô quá kỳ lạ.
“Không sao, tôi rất ổn, cảm ơn”. Cô miễn cưỡng tươi cười cho qua chuyện.
Đợi đến khi Ôn Thư Du ổn định lại tâm tình bước ra ngoài thì thời gian đã trôi qua một lúc lâu.
Suy nghĩ của cô lúc này có phần rối rắm, mệt mỏi không giải thích được, trạng thái cũng chẳng tốt hơn là bao.
Dù sao cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Đi đến hành lang bên ngoài nhà vệ sinh, bóng dáng cao lớn lại xuất hiện trong tầm mắt cô.
Ôn Thư Du sửng sốt, nhướng mắt nhìn qua đó, ánh mắt đối diện với đối phương.
Lương Yến Tân?! Sao anh lại ở đây? Cô nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau trong kỳ nghỉ hè đó phải là ở nhà hàng kia mới đúng!
Xúc động chớp mắt sinh sôi trong lòng thúc giục cô tiến đến, nhưng cô biết mình không thể làm như vậy. Mặc dù tương lai họ sẽ ở bên nhau, nhưng bây giờ nói với anh như vậy, e là anh sẽ nghĩ cô bị điên?
Hay là cô cứ từ từ qua đó, xem rốt cuộc anh muốn làm gì?
Vừa nghĩ, Ôn Thư Du bước qua đó nhưng không tiếp tục nhìn anh.
Đến ngày càng gần, hai người sắp lướt qua nhau.
Lương Yến Tân đột nhiên mở miệng: “Ôn tiểu thư”.
Người bên cạnh bỗng dừng lại, vẻ mặt cô nhìn anh vô cùng phức tạp khiến anh bất đắc dĩ cảm thấy một trận đau đầu âm ỉ.
Trông biểu cảm này của cô, hẳn là còn để ý chuyện vừa rồi, thậm chí còn cảm thấy anh điên rồi.
Ôn Thư Du cố gắng bình tĩnh nói: “Có chuyện gì không?”.
Giọng điệu của anh khi gọi “Ôn tiểu thư” vô cùng lạnh lùng, điều này vô tình lại khiến cô nhớ lại những ký ức đơn phương trước kia, quả đúng là chuyện thảm nhất mà cô từng trải qua.
Cô thật quá xui xẻo, vì sao đã thoát khỏi cái bóng yêu đơn phương đó rồi mà giờ còn phải trải qua một lần nữa.
“Anh muốn nói chuyện với em”.
“Giữa chúng ta có chuyện gì đáng nói à?”
Lương Yến Tân ngập ngừng: “Anh…”.
“Xin lỗi, tôi sắp lỡ chuyến bay rồi”. Ôn Thư Du không có hảo cảm với “Lương Yến Tân” trước đây chút nào, nói xong bèn nhấc chân rời đi.
“… Anh trai em nghe nói anh ở Lâm Thành, cố ý nhờ anh đưa em về”.
Vừa dứt lời, Lương Yến Tân khẽ nhíu mày, tự tán thưởng bản thân vì nghĩ ra cách này.
Nhưng câu trả lời của cô lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của anh.
“Không cần, bạn trai tôi sẽ đến đón tôi ở sân bay Đình Thành”. Ôn Thư Du tức giận đầy vơi, buột miệng không hề suy nghĩ.
“Bạn trai? Là ai?”
“Hình như không liên quan đến Lương tiên sinh”.
Cô không hề quay đầu lại, tiếp tục bước đi, sự khó hiểu lẫn hoài nghi trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Cô có thể hiểu được Lương Yến Tân ngăn cô lại vì được anh trai cô nhờ vả, nhưng vì sao anh lại phản ứng mạnh như vậy khi nghe cô có bạn trai?
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cô không kìm được đành dừng bước chân, chần chừ nhìn về phía sau.
Người đàn ông vẫn đứng im tại chỗ, sắc mặt không tốt lắm. Bàn tay phải của anh vô thức di chuyển xoa lên ngón áp út bên tay trái.
Sẽ không phải như cô nghĩ đấy chứ?!
Chớp mắt, trong đầu cô nhảy ra đủ thứ tình tiết kỳ lạ khó giải thích trong phim điện ảnh.
Nếu thật sự như cô nghĩ… Ôn Thư Du đột nhiên trở nên hưng phấn, thậm chí cô đã cho phép bản thân bỏ qua những chuyện còn phi lý hơn trong tình huống vốn đã không tưởng này.
“Chuyện đó…”, cô ho nhẹ một tiếng, học theo động tác sờ lên ngón áp út giống anh, đổi sang giọng điệu miễn cưỡng, “anh muốn đưa em đi, cũng không phải không được”.
Gần như vào khoảnh khắc cô sờ lên ngón tay áp út, sắc mặt của người đàn ông đã lập tức thay đổi.
…
Lương Yến Tân bỗng tỉnh lại từ trong mộng.
Anh mất một lúc mới tỉnh táo lại trong ánh sáng mờ của căn phòng, sau đó cúi đầu nhìn người e ấp trong lòng mình.
Người phụ nữ ngủ say gối đầu trên tay anh, hô hấp đều đặn nhẹ nhàng.
Thì ra chỉ là một giấc mơ. Tâm trạng căng thẳng của anh cuối cùng cũng được thả lỏng.
Một giấc mơ kỳ lạ khiến cảm xúc của anh lên xuống thất thường… đầu tiên cho anh biết cô có bạn trai, nhưng ngay sau đó lại cho anh một đường lui.
Anh nhắm mắt ôm chặt người trong ngực.
Mặc dù chỉ là một giấc mơ nhưng thực sự đã khiến anh nghĩ mà thấy sợ.
Nếu năm năm đó cô hoàn toàn buông bỏ anh mà yêu người khác, liệu hiện giờ anh sẽ ra sao?
…
Đối với Ôn Thư Du mà nói, hôm nay vẫn là buổi sáng bị Lương Yến Tân đánh thức như bao ngày thường khác.
Chỉ có một điểm không giống.
Nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ đêm hôm qua, cô vô cùng hứng khởi hỏi anh: “Anh có từng xem bộ phim thế này không? Kiểu nhân vật chính vừa tỉnh dậy phát hiện mình đã trở về mấy năm trước, nhưng vẫn mang theo ký ức của tương lai”.
Lương Yến Tân ngẩn người: “Sao thế? Đột nhiên em lại hỏi chuyện này”.
“Anh có muốn như vậy không?”.
Anh đột nhiên liên tưởng đến giấc mơ kia.
“Nếu có thể bù đắp sai lầm, đương nhiên là anh muốn”. Anh đi giày giúp cô, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Cho dù chỉ một mình anh biết về chuyện tương lai, hơn nữa cũng không thể nói với cô, anh vẫn bằng lòng. Nhưng anh sẽ dùng hết khả năng của mình để hai người được ở bên nhau.
Điều khiến anh khó chấp nhận nhất chính là cô phải một mình trải qua tình huống như vậy. Tư vị đó quá khó chịu, anh vĩnh viễn không hy vọng cô phải nếm trải cảm xúc ấy.
“Dậy ăn sáng thôi bà Lương”. Anh che giấu cảm xúc trong đáy mắt, lại cúi xuống hôn cô dưới nắng sớm chan hòa.
—–
Lời nhóm dịch: Tất cả dẹp ra, nhường chỗ cho baby chuẩn bị lên sàn nào =))