( Kể từ đây t/g sẽ gọi cô bé là nó còn cậu bé là hắn nha...)
Trong phòng nó
Nó đang ngồi ở bàn học, tay cầm quyển sổ in hình trái tim đã ngả màu, tay cứ lật từng trang nhật kí, mắt cứ chăm chú dõi vào những dòng chữ trong quyển sổ:
“ La tiểu vy vẫn mông trờ Trần gia huy vay quề
Vy ♥ Huy “
Những dòng chữ này nó viết từ khi hắn ra đi...( sai chính tả nhìu qá, vì lúc lớp 2 thành quả học tập của nó hơi bị “cao”)
- Khi nào anh sẽ quay về???
Đó là câu hỏi duy nhất từ khi nó mở trang nhật kí ra.Nó khóc...
- VY ƠI XUỐNG ĂN CƠM NÈ CON
Đó là tiếng mẹ nó gọi...nó giật mình thoát ra những suy nghĩ vu vơ
- ZẠ CON XUỐNG LIỀN
Nó gấp lại quyển nhật kí...đúc vào tủ dưới hộc bàn. Lau nước mắt rồi nó bước xuống nhà với vẻ ngoài kute nhưng trog lòng nó ai ngờ toàn những nỗi buồn nó đang cố che đậy
- Để con phụ mẹ
Nó xắn tay áo lên đến gần mẹ nó
- À..thôi con ra ngồi nói chuyện với ba con đi
- Thôi, con thích phụ mẹ à
Ba nó từ phòng khách bước vô
- Vy...ra đây nói chuyện với ba
Thực ra tuy nhà nó có mướn người giúp việc nhưng nấu cơm toàn do mẹ nó nấu
- Con muốn giúp mẹ à
- Ra nói chuyện với ba đi
Ba mẹ nó đang có “âm mưu” đó nha ^_^
- Vy ơi cho mẹ xin...con mà giúp mẹ là mẹ phải làm lại từ đầu đó
- Sao zậy mẹ?
- Con hông nhớ hã? Mấy lần trước con giúp mẹ bê đồ ăn ra bàn nhưng đồ ăn không cánh mà bay xuống đất cộng thêm mẹ và dì Sen phải gom chén dĩa bỏ vào sọt rác nữa T.T
Nhắc lại kỉ niệm “đau thương” do nó gây ra...mặt nó bắt đầu được “đánh má hồng tự nhiên”
- Thôi con và ba ra nói chuyện trước nha mẹ....hihihi
Nó lôi ba nó xềnh xệch từ phòng bếp ra phỏng khách
- Mẹ và ba đừng nhắc lại chuyện đó nữa nha...nha..nha ba
Nó làm ra bộ mặt cún con
- Được..nhưng con phải hứa với ba, cố gắng học cho giỏi