Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 114: Không chốn nương thân



Chiếc xe chở Khả Hân cứ một đường lao đi như muốn xé rách cả màn đêm. Khả Hân ngồi ở phía sau, không cách nào kìm nén những ủy khuất trong lòng. Cô vừa khóc vừa hét, chỉ có thể dùng cách đó để giải tỏa hết những khó chịu trong lòng.

Hơn nửa giờ sau chiếc xe máy cuối cùng cũng dừng lại, Khả Hân bước xuống xe, Phan Khánh Nguyên gỡ nón bảo hiểm xuống, Khả Hân không có gì bất ngờ, cô tất nhiên biết người đến là anh ta.

Phan Khánh Nguyên cũng không vội an ủi cô mà cứ để khóc cho hết tủi hờn trong lòng đó. Khả Hân ngồi bên vệ đường, mặc kệ hình tượng mà khóc đến nước mắt nước mũi hòa với nhau. Dù sao thì cô cũng chỉ là thiếu nữ mới hơn hai mươi, đây quả thật là cú sốc đầu đường không thể dễ dàng cho qua được.

Phan Khánh Nguyên liên tục đưa khăn giấy qua cho cô, anh ta cởi áo khoác muốn khoác cho cô nhưng Khả Hân lắc đầu. Phan Khánh Nguyên vẫn làm theo ý mình khoác áo cho cô.

“Sương xuống dễ bệnh.”

Hai người ngồi bên vệ đường, không có nói với nhau câu nào, nhưng đã là một sự an ủi vô cùng quý giá với Khả Hân lúc này. Thật lâu sau, Khả Hân đã bình ổn được tâm trạng, cô ngừng khóc quay qua nói:

“Anh Khánh Nguyên, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì chứ, giúp em vạch trần Lâm Vĩ Phong giả mạo đó là chuyện anh nên làm.” - Phan Khánh Nguyên thở dài một tiếng - “Nếu anh biết mọi chuyện sớm hơn đã có thể giúp em sớm hơn rồi.”

Phan Khánh Nguyên nhìn Khả Hân uất ức như vậy trong lòng càng suy đoán khả năng Lâm Vĩ Phong đã lợi dụng chuyện giả dạng thân phận để chiếm hữu Khả Hân. Phan Khánh Nguyên dù sao cũng không tiện mở miệng hỏi rõ, trong lúc này hỏi mấy chuyện đó khác nào xát muối vào miệng vết thương.

“Em không định vạch trần anh ta sao?”

Khả Hân ngẩng đầu lên, vạch trần với ai bây giờ? Với người nhà họ Lâm sao? Bọn đều cùng một phe, cả dì Ba, quản gia, có khi đến cả Lâm Vĩ Thành cũng hợp mưu lừa cô.

Phan Khánh Nguyên thấy Khả Hân không đáp lại cũng không tiếp tục hỏi nữa mà là cho cô một chỗ dựa chắc chắn:

“Khả Hân, bất kỳ lúc nào anh cũng là hậu thuẫn của em, em không phải sợ, anh sẽ luôn giúp đỡ em.”

Khả Hân cảm thấy vô cùng chua xót, cô không biết nên đáp lại lời này của Phan Khánh Nguyên như thế nào. Cô biết trong lòng anh ta có mình nhưng mà cô không thể gật đầu được, cũng không nỡ từ chối, Phan Khánh Nguyên vừa giúp cô một việc rất lớn.

“Được rồi Khả Hân, đừng ở bên ngoài nữa, anh đưa em về chỗ của anh.” - Phan Khánh Nguyên kéo cô đứng dậy.

Chỗ của anh? Khả Hân vội vàng tránh né cánh tay của anh ta ra. Nếu là cách đây mấy tháng, bọn họ là quan hệ bạn bè thân thiết, Khả Hân vẫn có thể ở lại nhà của Phan Khánh Nguyên một đêm nhưng bây giờ không thể, cô là phụ nữ có chồng.

Mặc kệ những chuyện khác, Khả Hân vẫn là người phụ nữ đã có gia đình, dù cho nhà họ Lâm đối xử tệ với cô, cô cũng sẽ không làm chuyện tổn hại đến danh dự của mình và bọn họ.

“Không cần đâu, anh chở em về ký túc xá đi.”

“Sao mà về ký túc xá được nữa, giờ này cũng đóng cửa rồi.” - Phan Khánh Nguyên nói thẳng.

“Vậy… vậy anh cứ dùng quyền hạn của mình đi, anh là hội trưởng hội sinh viên mà. Anh nói với bảo vệ và quản lý một tiếng, chắc có thể cho em vào.” - Khả Hân rời khỏi nhà họ Lâm cũng không muốn nương tựa Phan Khánh Nguyên.

Phan Khánh Nguyên thấy Khả Hân khăng khăng muốn về ký túc xá cũng không tiện giữ cô ở lại nữa. Lúc này Khả Hân đang bất ổn nhất, nếu anh ta nóng vội e rằng sẽ làm mọi chuyện tệ hơn.

“Khả Hân, em đã tính toán sau này thế nào chưa?” - Phan Khánh Nguyên trên đường chở cô về ký túc xá hỏi đến.

Khả Hân chuẩn bị tâm lý còn chưa kịp nói gì đến dự tính cho sau này. Nhà họ Lâm không thể trở về, nhà của chú cũng không được, bây giờ ngoài chuyện đêm nay ở ký túc xá ra cô không nghĩ được gì khác.

“Trước về ký tá xá đã, sáng mai em vẫn sẽ đi học.” - Khả Hân nhàn nhạt nói.

“Em tính vậy cũng được.” - Phan Khánh Nguyên gật đầu, muốn gì đó nhưng lại thôi.

Đúng như Khả Hân nói, Phan Khánh Nguyên thông qua quan hệ của mình đã có thể giúp Khả Hân vào được ký túc xá nữ. Phan Khánh Nguyên nhìn cô đi vào tòa của mình, nhìn cô đi lên cầu thang, mãi cho đến không nhìn được nữa thì anh ta mới xoay người rời khỏi.

Khả Hân mở cửa phòng ký túc xá, Kim Chi vẫn như cũ nằm ngủ an tĩnh trên giường. Kim Chi vì bị tật ở chân mà bị cha mẹ vứt bỏ nhưng cô vẫn ngoan cường, dù hay tự tin nhưng không ngừng tiến về phía trước. Khả Hân luôn khâm phục ý chí của Kim Chi.

Có người con gái nào không muốn là châu là ngọc trong vòng tay cha mẹ, muốn được che chở, được cưng chiều như công chúa nhỏ. Kim Chi không được mà chính cô cũng không được. Dù cho có bị người ta ức hiếp thế nào cũng chỉ có thể tìm đến một nơi nào đó mà khóc thật to hoàn toàn không có một mái nhà thật sự để quay về.

Ban đêm gió lớn càng làm cho sóng biển thêm cuồn cuộn, sóng cũng giống như người, đang rít gào tức giận. Ánh trăng trên cao lại đối lập lạ thường, an tĩnh giữa không gian bao la, tựa như sự cô độc của một con người. Quản gia nói với Lâm Vĩ Phong là Khả Hân được Phan Khánh Nguyên đưa đi rồi, ai cũng khuyên anh hãy mau đuổi theo.

Lâm Vĩ Phong đúng là có lái xe ra ngoài nhưng anh lại lái thẳng ra biển. Người đưa cô đi là Phan Khánh Nguyên, không cần nói cũng biết tất cả đã có chuẩn bị từ trước cả rồi.

Anh tự hỏi có phải Khả Hân cũng muốn học theo Lý Tuyết Dung, mê hoặc đàn ông đến mức khiến người đó chết đi sống lại không, lúc trước còn cho rằng cô không có năng lực đó. Lâm Vĩ Phong nhận ra mình quá xem thường cô, cũng là xem thường vị trí của cô trong anh.

Thật buồn cười! Anh không phải anh trai của anh, anh sẽ không vì một người phụ nữ mà đánh đổi cả mạng sống của mình. Nhưng Lâm Vĩ Phong không sao bỏ được suy nghĩ Phan Khánh Nguyên đã đưa Khả Hân rời đi ra khỏi đầu mình. Người của anh, anh muốn chống mắt xem ai dám động vào.

Di động liên tiếp rung lên khiến anh có chút đau đầu, người gọi đến là quản gia Thuận, Vĩ Phong không muốn nghe, hẳn là bọn họ muốn thúc giục anh tìm Khả Hân về.

Chuông reo liên hồi, dù anh có tắt cuộc gọi vẫn tiếp tục, giống như có chuyện vô cùng khẩn cấp. Qua vài phút yên tĩnh, chuông điện thoại lại reo, Lâm Vĩ Phong thấy người gọi là dì Ba, anh vươn tay ấn nút nghe, muốn xem mấy người này rốt cuộc đang làm trò gì.

“Nhị thiếu gia, sao giờ cậu mới nghe điện thoại… đại thiếu gia… cậu ấy…” - Dì Ba vô cùng kích động, lời nói không được rõ ràng.

“Anh ấy xảy ra chuyện gì?” -Lâm Vĩ Phong ngay lập tức đứng thẳng dậy, cả người căng thẳng - “Mau đưa điện thoại cho quản gia!”

Lúc quản gia chạy lại nhận điện thoại từ dì Ba thì giọng nói của anh ta còn nghiêm trọng hơn cả bà:

“Nhị thiếu gia, cậu về ngay đi. Đại thiếu gia không ổn rồi, cậu ấy nhất quyết không muốn dùng máy hô hấp, mọi chuyện rối ren hết lên.”

“Bằng bất cứ cách nào cũng phải bảo toàn tính mạng của anh ấy. Tôi về ngay đây!”

Lâm Vĩ Phong miệng nói chân thì chạy như bay, vấp phải một tảng đá lớn ngã xuống rách cả đầu gối anh cũng không quan tâm. Lâm Vĩ Phong mặc kệ đau đớn, mở cửa xe ấn ga phóng thẳng về biệt thự.

Lâm Vĩ Phong vốn cho rằng anh trai vì nghe được chuyện Khả Hân bỏ đi tâm trạng mới kích động nhưng sau khi nghe quản gia giải thích thì anh biết sự việc hiện tại nghiêm trọng hơn gấp mấy lần.

Lâm Vĩ Thành là người rất chú trọng sạch sẽ dù hiện tại đã nằm một chỗ cũng không muốn lấp ống dẫn nước tiểu mà chỉ khi nào anh có nhu cầu mới mang ống dẫn đến mà thôi. Chuyện này cũng coi như là giữ tự tôn cho anh, bác sĩ Kiên và mọi người đều đồng ý, bình thường Lâm Vĩ Phong, quản gia và bác sĩ Kiên thay phiên nhau làm, đều rất thuận lợi nhanh nhẹn.

“Tại sao lại xảy ra chuyện này?” - Lâm Vĩ Phong nén giận hỏi.

“Hôm nay bác sĩ Kiên về thăm nhà, nên chuyện chăm sóc đại thiếu gia là của tôi và bác sĩ Duy Thanh, khi nãy phu nhân muốn ra ngoài tôi vội vàng chạy xuống xem, không kịp để ý đại thiếu gia…” - Quản gia Thuận muốn đứng ra nhận lỗi trước.

“Là lỗi của tôi, tôi vẫn chưa làm thành thục chuyện này.” - Bác sĩ Duy Thanh vẻ mặt đầy áy náy nói - “Tôi không biết anh Vĩ Thành muốn đi vệ sinh, nên không kịp lấy ống dẫn đến…”

Nhưng chuyện Lâm Vĩ Thành mất khống chế tiểu tại chỗ cũng không phải là chuyện nghiêm trọng nhất. Mấu chốt chính là khi bác sĩ Duy Thanh mang ống dẫn đến, anh ta tránh cho nước tiểu dính vào tay, cẩn thận cúi xuống đặt ống dẫn nhưng không ngờ lại bị nước bắn trúng vào mặt.

Bác sĩ Duy Thanh theo bản năng lập tức bỏ ống dẫn xuống chạy đi tìm khăn giấy lau mặt. Hành động này của anh ta thật sự không thể trách được nhưng đối với Lâm Vĩ Thành thì là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.