Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 139-143: 139: Đáp Trả



Chương 139


Khả Hân sớm đã đứng đó nghe bọn họ nói chuyện ngày từ khi Mỹ Mai lên tiếng, chẳng qua cô muốn nghe cho rõ bọn họ sẽ nói về cô đến mức nào.

Rõ ràng cô có thể lên tiếng từ đầu để không cần phải đau lòng nhưng Khả Hân vẫn chọn nghe hết những lời cay nghiệt đó.
Có lẽ điều cô không thể ngờ được chính là Mỹ Ân đã nhìn thấy cô và Lâm Vĩ Phong hôn nhau.

Mỹ Ân rõ ràng rất chán ghét cô sau điều đó nhưng lại không nói ra còn tiếp tục giả vờ tử tế với cô.

Giống như tất cả sự quan tâm mà người chị họ này dành cho Khả Hân từ nhỏ chẳng qua là chờ cơ hội đâm cô một nhát thật đau như hôm nay mà thôi.
“Khả Hân, mày không có lòng tự trọng hả?” - Mỹ Mai lao đến muốn túm lấy tóc của Khả Hân nhưng đã bị cô đưa tay lên bắt lấy - “Sao mày dám cầm tay tao hả?”
Mỹ Mai không ngờ Khả Hân cũng có ngày sẽ biết phản kháng, cô ta tức giận gào lên, Khả Hân ngược lại không nói một lời đẩy mạnh cô ta ra.

Con giun xéo lắm cũng quằn, từ nhỏ đến lên Khả Hân vẫn luôn nhẫn nhịn không có nghĩa cô là người yếu đuối nhu nhược.
“Đúng là càng ngày càng giỏi rồi, không biết ai dạy cho cái thói leo lên giường của em chồng như vậy.” - Đỗ Thanh Mỹ đứng ở một bên mỉa mai, cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
Mỹ Kim cũng nhìn Khả Hân bằng ánh mắt khó chịu, cau mày hỏi:
“Chị thật sự đã quyến rũ Lâm Vĩ Phong sao?”
Khả Hân không trả lời bọn họ, cô khẽ đưa tay lên chạm vào phần má bỏng rát in hằng 5 ngón tay của chú.

“Chú cũng nghĩ con là loại người như thế sao?”
“Khả Hân, vậy con trả lời đi, chuyện Mỹ Ân nói là thật sao? Con và Lâm Vĩ Phong có hôn nhau không?” - Đặng Thế Tùng sau khi đánh xuống tát tay đó cũng có chút hối hận nếu không phải vì quá tức giận ông cũng sẽ không đánh con cháu mình.
“Có.” - Khả Hân nghiến răng đáp.
“Tại sao con dám hả?” - Đặng Thế Tùng lại đưa tay lên định tát cô một lần nữa nhưng khi đối diện với ánh mặt uất ức của cô lại không thể xuống tay được.
“Con không quyến rũ anh ta.”
“Haha… cô đừng nói là Lâm Vĩ Phong quyến rũ cô, cô nghĩ cô xứng sao?” - Mỹ Mai đứng ở một bên cười lớn châm chọc.
Đặng Thế Tùng cố kiềm chế tức giận trong lòng, ông hạ tay xuống, nghiêm giọng hỏi Khả Hân:
“Có phải Lâm Vĩ Phong cưỡng ép con không? Tại sao con không nói với chồng con hoặc về nói với chú.

Con có biết hành vi con làm ra là trái đạo đức không?”
Khả Hân rất muốn bật cười lúc này, nói với chú, chính ông ta còn đẩy cô ngược lại vào vòng tay của Vĩ Phong ngay khi cô đã kịp chạy về nhà.
“Con tưởng chú sẽ quan tâm đến lợi ích công ty hơn là chuyện gì trái đạo đức chứ.”
“Đặng Khả Hân, con điên rồi sao?” - Đặng Thế Tùng lần nữa nổi cơn thịnh nộ, từ trước đến giờ trong nhà chưa ai dám nói những lời như vậy với ông ta.
Thật ra so giận chuyện Khả Hân cùng Lâm Vĩ Phong gian díu thì ông ta càng giận chuyện Khả Hân dám châm chọc nói móc mình.

Con người ai cũng có mặt tối và đã là mặt tối thì người ta không bao giờ muốn bị người khác soi vào trong đó.
Mỹ Ân nãy giờ vẫn ngồi im quan sát mọi chuyện, cô ta cứ nghĩ Khả Hân sẽ bị dày vò một trận không ngờ được Khả Hân cũng lại phản kháng mãnh liệt như vậy.

Trong đầu cô ta đang trách bản thân quá nóng vội, đáng lẽ không nên xé rách quan hệ chị em tốt này quá sớm.
“Có phải con bị nhà họ Lâm phát hiện nên họ đuổi đi đúng không?” - Đặng Thế Tùng hỏi tiếp.
“Không phải.”
Sau khi nghe thấy câu trả lời này của Khả Hân, trên mặt ông ta và Đỗ Thanh Mỹ đều thể hiện sự nhẹ nhõm.

Chưa bị phát hiện tức là sợi dây liên kết thông gia hai nhà chưa đứt, bọn họ vẫn còn kiếm được lợi từ chỗ của Khả Hân.
“Vậy thì mau dứt khoát cắt đứt với Lâm Vĩ Phong, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc cho chồng con chuộc lỗi đi.” - Ông ta nhìn thẳng vào Khả Hân răng dạy.
Khả Hân nhướn mày đầy khó hiểu, chú của cô hôm qua còn đối đầu với Lâm Vĩ Phong bảo vệ cô, bây giờ là dứt khoát đẩy cô vào hố sâu đó.

Đáng lẽ không nên đối tốt với cô, làm cô có chút ảo tưởng về cái gọi là gia đình.
“Chú thật sự muốn con dứt khoát với Lâm Vĩ Phong sao? Hay chú muốn con ở bên tai anh ta nói mấy lời dễ nghe để anh ta rót tiền vào công ty của chú?”

Cô nói xong câu này thì quan hệ chú cháu này cũng không duy trì nổi nữa.
“Chát!”
“Mất dạy!”
Đặng Thế Tùng không thể kiềm chế được lại tát cho Khả Hân một cái, cái này so với cái trước còn mạnh hơn.

Ông ta chính là thẹn quá hóa giận, xấu hổ vì bị cô vạch trần suy nghĩ bỉ ổi trong lòng.
Khả Hân bị đánh đến xây xẩm mặt mày, hai chân loạng choạng mấy bước mới đứng vững được.

Khả Hân dường như không còn cảm thấy đau trên mặt mình nữa, toàn bộ cơ mặt trái đều tê rần.
“Nếu chú muốn đánh tiếp thì cứ đánh con sẽ không tránh, công lao nuôi dưỡng hơn mười năm qua của chú lúc gả cho nhà họ Lâm con đã trả một phần rồi.

Hôm nay chịu thêm mấy cái tát nữa cũng coi như trả hết.”
Lời cô nói ra khiến ai có mặt cũng phải chấn động, mấy câu đó chẳng khác nào cô muốn phủi sạch tất cả quan hệ bọn họ.

Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày Đặng Khả Hân luôn nhẫn nhịn người khác chà đạp lại có thể mạnh mẽ đanh thép đáp trả họ.
Đặng Thế Tùng tức giận thở gấp, hai tay siết chặt thành nắm đấm nhưng ông ta cũng không thể đánh cô tiếp nữa.

Mỹ Mai và Mỹ Kim đều lùi nhẹ về phía sau lưng Đỗ Thanh Mỹ đứng, cho bọn họ thêm mấy lá gan cũng làm được như Khả Hân.
“Cha, đừng tức giận hại cơ thể, cha uống chút trà đi.” - Mỹ Ân khẽ vuốt lưng ông, cô ta biết phải làm dịu chuyện này lại vì suy cho cùng chính là cô ta khơi mào mới ra nông nổi này, đến cuối cùng không tránh khỏi trách nhiệm.
Đặng Thế Tùng uống ly trà xong cũng bình tĩnh hơn, thở dài ngồi xuống nói chuyện với cô:

“Khả Hân, lúc trước con rất ngoan, không hỗn xược như bây giờ… có phải là gả vào nhà họ Lâm mới ra nông nổi như này? Lâm Vĩ Phong dạy hư con đúng không?”
Khả Hân lắc đầu, so với gia đình của chú cô thì ít ra nhà họ Lâm còn thật tâm hơn.

Bọn họ đối tốt hay không tốt đều thể ra, Lâm Vĩ Phong tuy lừa dối cô nhưng anh không giả nhân giả nghĩa cũng không che giấu đi ý đồ của mình.

Còn từng người trong gia đình này, miệng cười như hoa nở, tâm địa rắn rết cũng không bằng.
“Không có, anh ta dạy con biết nếu không vùng lên thì sẽ mãi bị chà đạp mãi thôi.”
“Trời ơi, coi đứa cháu gái yêu quá của anh nói chuyện kia, nó gian díu với em chồng còn bênh vực cậu ta.

Nó đem danh dự của cả cái nhà này ném hết xuống sông rồi kìa.”
Khả Hân không trở tay kịp bị cô ta túm lấy, cơn đau trên đầu truyền đến khiến Khả Hân không nhịn được nhíu mày.
“A!”
Tiếng hét lên đau đớn ngay sau đó lại không phải của Khả Hân mà là của Mỹ Mai.

Bàn tay của cô ta không còn nắm tay của Khả Hân nữa mà đang bị bẻ quặt ra đằng sau, người làm chuyện đó không ai khác chính là Lâm Vĩ Phong..

Chương 140

Lâm Vĩ Phong vốn định ghé xem Khả Hân thế nào sẵn chuyển tiền vốn qua cho Đặng Thế Tùng, không ngờ anh vừa tới cổng đã nghe được tiếng cãi nhau từ trong nhà. Lúc anh bước vào liền chứng kiến Khả Hân bị Mỹ Mai ức hiếp, sắc mặt của anh liền vô cùng khó coi.


“Lâm Vĩ Phong mau buông Mỹ Mai ra.” - Đặng Thế Tùng vừa đỡ vợ đứng dậy vừa chỉ vào anh hét lên.


“Mau xem đi, chuyện đê tiện kia là thật rồi, Khả Hân và cậu ta thật sự gian díu với nhau. Không ngờ danh gia vọng tộc lại làm ra chuyện dơ bẩn đến mức này.” - Cú ngã vừa rồi khiến Đỗ Thanh Mỹ cảm thấy mất hết sĩ diện, tức giận đến mức bình thường bà ta vẫn nói chuyện khép nép Lâm Vĩ Phong nay lại không ngại mà mắng thẳng mặt.


Mỹ Ân vội đi lại kéo tay mẹ mình, giây phút cô ta thấy Lâm Vĩ Phong xuất hiện ở đây, cô liền biết nước đi này của mình sai rồi. Không cách nào vãn hồi được nữa.


Khả Hân ngây người đứng đó nhìn Lâm Vĩ Phong còn còn tưởng rằng mình đang bị hoang tưởng. Nhưng dường như những người khác cũng thấy anh, Lâm Vĩ Phong đến đây làm gì?


Anh muốn bảo vệ cô sao?


Đối với người đã bị Lâm Vĩ Phong tổn thương nhiều như Khả Hân đáng lẽ lúc này cô không nên hy vọng gì mới phải nhưng không hiểu sao cô lại tin rằng anh sẽ bảo vệ cô. Có lẽ sâu thẳm trong tim của cô vừa phòng vệ anh mà cũng vừa dựa dẫm anh.


Lâm Vĩ Phong dịu dàng nâng cằm cô lên nhìn cho rõ, anh còn chưa từng đánh cô dù chỉ một lần. Vậy mà có người làm dám đánh cô đến hai má đều sưng tấy, trong mắt anh lúc này chính là một cơn thịnh nộ không thể nào ngăn lại nữa.


Mỹ Mai và Mỹ Kim có thể thấy sự thương xót trong mắt anh dành cho Khả Hân dù nó chỉ thoáng qua. Không chỉ như thế, hành động của anh cũng chứng minh cho những suy đoán của bọn họ, Lâm Vĩ Phong và Khả Hân thật sự có tình ái.


Khả Hân không có học thức uyên bác như Mỹ Ân, không có thân hình nóng bỏng biết dụ người như Mỹ Mai, cũng không phải là kiểu thiếu nữ trong sáng như Mỹ Kim. Ba chị em họ chính là 3 gu mà đàn ông yêu thích nhất, Khả Hân không thể so với ba người họ nhưng người có thể chiếm được trái tim Lâm Vĩ Phong lại là Khả Hân.


“Tại sao? Tại sao lại là nó? Rốt cuộc nó đã bỏ bùa mê gì anh?” - Mỹ Mai nghiến răng nén xuống cơn đau ở tay hỏi anh.


Lâm Vĩ Phong vẫn còn đang xem vết thương ở mặt Khả Hân, không mặn không nhạt đáp:


“Chính tôi quyến rũ cô ấy.”


“Nói dối! Không thể như vậy được!” - Mỹ Mai ra sức lắc đầu, cô ta không thể nào chấp nhận mình như vậy lại thua trong tay Khả Hân.


Khả Hân nhíu mày nhìn anh, giống như muốn biết anh đang định làm trò gì vậy. Thừa nhận quan hệ không thể công khai đó của hai người, anh thật sự không sợ nhà họ Lâm bị người ta chê cười sao?


“Lâm Vĩ Phong, cậu còn mặt mũi đến đây hay sao? Sao cậu có thể làm ra hành động bỉ ổi đó với chị dâu mình?” - Đặng Thế Tùng chất vấn anh.





“Vậy chuyện ông ép cháu gái mình thay con gái ông gả qua nhà tôi thì không bỉ ổi?”


Khả Hân không nhịn được khóe miệng hơi cong lên, Lâm Vĩ Phong là ai chứ. Một khi anh đã mở miệng thì đối phương chỉ có thể im miệng mà thôi.


“Cậu đừng ăn nói hàm hồ, chuyện cậu gian díu với chị dâu chính là sự thật, cậu chờ ngày mai lên trang nhất đi.” - Đỗ Thanh Mỹ chen vào đe dọa lời còn chưa nói hết đã bị Mỹ Ân kéo qua một bên.


“Mẹ bớt nói mấy câu đi.”


“Sợ cái gì chứ, cùng lắm chúng ta đều xấu mặt, dù sao nó bây giờ cũng là người nhà họ Lâm liên quan gì chúng ta.”


Mỹ Ân lắc đầu bất lực, mẹ của cô ta suy nghĩ đúng là đơn giản. Nhà họ Lâm là ai chứ, bọn họ muốn phủi sạch chuyện này dễ hơn trở bàn tay còn nhà họ Đặng bọn họ từ nay sẽ không ngẩng mặt lên được nữa.


Đặng Thế Tùng không nông nổi như vợ ông ta, ông cũng đang nghĩ như Mỹ Ân. Chuyện này mà làm căng lên thì thiệt hại lớn nhất chính là công ty của ông ta.


“Lâm Vĩ Phong, bây giờ cậu muốn cái gì? Không phải đêm qua cậu đuổi Khả Hân ra khỏi nhà sao?”


Lâm Vĩ Phong buông Khả Hân ra, bước lên đứng chắn trước cô, dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn từng người bọn họ:


“Tôi chẳng qua để cô ấy về nhà mấy người một hôm mấy người liền cho rằng có thể đánh cô ấy?”


“Tôi không đánh cậu được không lẽ không đánh nó được, dám làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy nếu là ngày xưa thì đã bị đem đi ném xuống sông rồi.” - Đặng Thế Tùng vẫn tràn đầy căm phẫn nghiến răng đáp, ông ta không cảm thấy mình đã làm sai bất kỳ chuyện gì.


“Tôi sẽ không đánh mấy người, không đáng cũng mất mặt, dù sao vẫn còn quan hệ thông gia. Nhưng tôi cũng không tha mấy người, tôi ghét nhất là có người nghĩ rằng có thể uy hiếp được tôi.” - Lâm Vĩ Phong thông thả rút ra một tờ chi phiếu từ túi trong áo vest quay sang nói với Đặng Thế Tùng - “Vốn dĩ đến đây là để bàn giao tiền vốn dự án cho ông nhưng…”


Tiếp đến là tiếng anh xé đôi tờ chi phiếu ngay trước mặt Đặng Thế Tùng, ông ta vội vàng đứng lên muốn ngăn ông lại nhưng hai mảnh giấy vụn đã sớm bị Lâm Vĩ Phong dẫm dưới chân.


“Lâm Vĩ Phong, chuyện nào ra chuyện đó, cậu không thể như vậy.” - Giọng nói của ông ta lúc này hoàn toàn thay đổi, bày ra dáng vẻ muốn thương lượng.


Đỗ Thanh Mỹ và các con gái cuối cùng cũng ý thức được kẻ nắm quyền sinh sát ở đây là ai.


“Dự án đại lộ phía Đông ông không cần làm nữa.”





“Cái gì?” - Sắc mặt Đặng Thế Tùng tái nhợt, ông không ngờ Lâm Vĩ Phong thật sự sẽ làm đến mức này - “Tôi đã chuẩn bị vật tư hơn 50% rồi, cậu không thể nói hủy là hủy, chính cậu cũng sẽ mấy mấy trăm tỉ.”


“Mấy trăm tỉ?” - Lâm Vĩ Phong nhướn mày cười nhạt - “Con số đó lớn với ông sao? Chẳng qua là số lẻ với tôi mà thôi.”


“Lâm Vĩ Phong, cậu sẽ không tìm được đơn vị thi công để thay thế, đây là dự án trọng điểm của chính phủ. Cậu dám để xảy ra sơ suất sao?” - Giọng nói của Đặng Thế Tùng tràn đầy vẻ hoang mang, ông ta không dám tưởng tượng nếu thật sự bị đá khỏi dự án này thì chuyện gì sẽ xảy ra.


“Chuyện đó ông không cần phải lo thay tôi.” - Lâm Vĩ Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn dùng vị thế của kẻ từ trên cao nhìn xuống.


“Không thể, Lâm Vĩ Phong, cậu không thể làm vậy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện lại.”


Đặng Thế Tùng lúc này hoàn toàn thành rơi vào ngõ cụt, ông ta lao đến muốn bắt lấy cánh tay anh van nài nhưng Lâm Vĩ Phong dễ dàng tránh đi, còn kéo theo Khả Hân lùi xa ra.


“Đúng đúng, cậu Vĩ Phong, chúng ta ngồi xuống từ từ bàn lại. Chuyện của Khả Hân, tùy cậu muốn thể nào cũng được, nó có thể được cậu để mắt là chuyện tốt của nó.” - Đỗ Thanh Mỹ cũng ngay lập tức hạ mình với anh.


Dự án đại lộ phía Đông là tất cả của công ty gia đình bọn họ một khi mất trắng thì cả Đặng gia sẽ sụp đổ mất.


Khả Hân kéo kéo tay áo, cô thật sự không ngờ Lâm Vĩ Phong sẽ làm căng chuyện này đến vậy.


“Dự án đó…”


“Không phải cô nói tôi đã dạy cô nếu không vùng lên thì sẽ mãi mãi bị người khác chà đạp sao?” - Lâm Vĩ Phong cắt ngang lời cô.


Khả Hân mím môi, anh đang cho cô một cơ hội cùng gia đình người chú vô lương tâm này đoạn tuyệt quan hệ. Đúng là Khả Hân không cần bọn họ nhưng cắt đứt với họ rồi, cô sẽ trở thành trẻ mô côi thật sự. Cô không có gì cả, càng không thể dựa dẫm vào anh.


“Khả Hân, con nghe chú nói, chú không nên đánh con, nhà ta không thể để mất dự án này đâu.” - Đặng Thế Tùng chuyển sang cầu tình Khả Hân.


“Không!”


“Không thể như vậy!”


Khả Hân chỉ thấy chú mình khuỵu ngã xuống đất, Đỗ Thanh Mỹ thì gào thét ở bên cạnh thì anh đã vội ôm cô xoay người rời đi. Mỹ Ân cười chua chát nhìn theo bóng lưng luôn được Lâm Vĩ Phong che chở của Khả Hân.


Chương 141


Lâm Vĩ Phong và Khả Hân đi ra đến cổng Khả Hân vẫn chưa hoàn hồn lại, mọi chuyện ở nhà chú của cô cứ như vậy được Lâm Vĩ Phong giải quyết rồi sao? Khả Hân nhìn cánh tay đang ôm lấy vai mình của anh có chút không tự nhiên tránh né nó.


“Chú tôi sẽ phá sản thật sao?” - Khả Hân vẫn đắn đo hỏi lại, dù sao đó cũng là người thân cuối cùng của cô, cô không muốn mình là người chính tay đẩy họ vào vực thẳm.


“Cô nghĩ một công ty phá sản là chuyện đơn giản vậy sao? Chẳng qua là tiêu tán một nửa tài sản thôi.”


Một nửa tài sản? Khả Hân hít sâu một hơi, đối với người xem lợi ích còn quan trọng hơn tất cả như gia đình chú của cô thì một nửa tài sản này chẳng khác nào lấy mạng họ.


“Nếu anh vì tôi mà làm vậy thì không cần thiết đâu.”


Lâm Vĩ Phong nhướn mày thích thú nhìn cô hỏi:


“Cô rốt cuộc là lo lắng cho họ hay là lo lắng cho tôi?”


Khả Hân mím môi, cô thật sự là ngưỡng mộ bản tính lưu manh này của Lâm Vĩ Phong, dù là ở thời điểm nào cũng có thể đem câu chuyện nói thành ái muội như vậy. Khả Hân không phủ nhận cô có lo lắng cho Lâm Vĩ Phong, mặc dù cô không quá am hiểu về chuyện kinh doanh nhưng cô biết hành động vừa rồi của Lâm Vĩ Phong sẽ khiến anh tổn thất không nhỏ.


“Anh đang chơi trò gì vậy? Hôm qua bảo tôi cút đi, sáng nay lại đến đây muốn thay tôi đòi công bằng à?”


Lâm Vĩ Phong cau mày không vui, miệng lưỡi của cô gần đây chỉ dành để nói móc anh, tính khí cũng khó chiều hơn trước rất nhiều.


“Được rồi, tôi đưa cô về ký túc xá.” - Anh vươn tay muốn ôm lấy cô nhưng bị cô đẩy ra.


“Cảm ơn anh, tôi có thể tự về được.” - Cô nói xong thì xoay người đi thẳng ra đường.


“Cô có cần cố chấp vậy không?”


Khả Hân nghe thấy câu này của Lâm Vĩ Phong thì vô cùng tức giận, dừng bước quay lại tức giận hét lên:


“Tôi mới là người phải hỏi vì sao anh lại cố chấp như vậy? Anh có thể trước sau thống nhất được không? Tôi đã làm gì sai mà đáng bị anh đối xử như vậy, lúc anh không cần thì vứt đi như tờ giấy rách lúc anh cần thì lại muốn tôi ngã vào lòng anh.”


Khả Hân ở bên cạnh Lâm Vĩ Phong chưa lâu, cô cũng không hiểu được hết con người anh. Cô cảm nhận được ấm áp anh dành cho mình cũng trải qua nỗi đau vô cùng chân thật khi anh lạnh lùng với cô. Tình cảm lúc nóng lúc lạnh như vậy Khả Hân không chịu nổi.


“Tôi đã nói rồi, đợi một thời gian nữa.” - Lâm Vĩ Phong nói ra câu này chính anh có thể hiểu rõ mình có bao nhiêu bất lực.


Anh bảo Khả Hân đợi cũng là đang muốn chính mình đợi, anh không thể tham lam vừa muốn anh trai khỏe mạnh vừa Khả Hân ở bên mình. Lâm Vĩ Phong cũng không dám đánh liều, so với có tất cả anh càng sợ mình sẽ mất tất cả.


Khả Hân khẽ nhếch môi, cô không đợi được, đứa nhỏ trong bụng cô cũng không đợi được. Khả Hân không đáp lại chỉ khẽ lắc đầu rồi lại xoay lưng về phía anh.





Lâm Vĩ Phong đuổi theo cô lúc định bắt lấy tay cô thì cô một người xuất hiện ngăn cản. Phan Khánh Nguyên đứng chắn giữa anh và cô, ánh mắt anh ta nhìn về Lâm Vĩ Phong mang theo địch ý rất rõ.


Khả Hân nhìn thấy Phan Khánh Nguyên xuất hiện ở đây thì rất bất ngờ, sao lại có chuyện trùng hợp đến thế? Không đợi Khả Hân lên tiếng hỏi Phan Khánh Nguyên đã giải đáp thắc mắc của cô.


“Anh không gọi được cho em từ hôm qua đến giờ, anh gọi cho Kim Chi thì em ấy nói em về nhà chú nên anh mới sang đây đợi.”


Khả Hân nhìn Khánh Nguyên rồi lại nhìn Lâm Vĩ Phong, cảm giác bị hai người này kẹp ở giữa thật sự không dễ chịu chút nào.


“Khả Hân, bước qua đây.” - Lâm Vĩ Phong nghiêm giọng nói, bởi vì trước mặt là Phan Khánh Nguyên nên anh liền bày ra khí thế áp bức người khác.


Khả Hân siết chặt nắm tay, không biết nên làm thế nào, Khánh Nguyên để ý thấy sự giằng co của cô nhân cơ hội nắm lấy tay cô dịu dàng nói:


“Em đừng sợ, có anh ở đây, anh không để anh ta ức hiếp em đâu.”


Khóe môi Khả Hân khẽ giật giật, nếu là người khác nghe câu nói này hẳn sẽ xúc động vô cùng nhưng mà cô thì không cười nổi. Dù không dám nhìn nhưng cô có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Lâm Vĩ Phong kém đến mức nào rồi.


Không đợi cô kịp suy nghĩ nên phản ứng ra sao Lâm Vĩ Phong đã lao qua đẩy mạnh Phan Khánh Nguyên ra, anh nắm rất chặt cổ tay cô, chỗ Khánh Nguyên vừa nắm qua khiến anh thấy rất khó chịu.


“Lâm Vĩ Phong, anh đừng ỷ vào gia thế mà ngang ngược, Khả Hân đang chuẩn bị thủ tục ly hôn với anh trai của anh. Cô ấy không cần đi theo anh, anh không có quyền gì với cô ấy cả.”


Khả Hân cảm thấy Khánh Nguyên dù trải qua bao nhiêu lần vẫn không rút được kinh nghiệm. Đối với Lâm Vĩ Phong nhất định không nên nói lý, càng không nên cứ châm dầu vào lửa.


“Cô cứ kiên quyết muốn ly hôn là do cậu ta xúi giục đúng không?” - Lâm Vĩ Phong kéo mạnh tay cô lên, nghiến răng hỏi.


“Ly hôn hoàn toàn là ý của tôi, không liên quan đến ai cả.”


“Cô đang bênh vực cậu ta?”


“...” - Khả Hân nghẹn họng, lúc Vĩ Phong tức giận thì trắng cũng có thể nhìn thành đen.


“Lâm Vĩ Phong, anh cưỡng ép một cô gái đi theo mình không thấy nhục nhã hay sao? Tại sao anh không hỏi Khả Hân bây giờ muốn theo ai, nếu cô ấy bằng lòng theo anh, tôi sẽ không nói thêm nửa lời.”


Lời đề nghị của Phan Khánh Nguyên được Vĩ Phong rất tán thành, anh gật gù nhìn Khả Hân, ánh mắt giống như muốn nói, nếu cô dám chọn đi theo cậu ta thì tôi sẽ đánh gãy chân cô. Khả Hân né tránh nhìn qua bên kia lại bắt gặp ánh mắt chờ mong của Khánh Nguyên.


Trong lòng Khả Hân thật sự là muốn mắng cho Phan Khánh Nguyên một trận, tại sao lại đưa ra cái chủ ý chết tiệt này! Cô không muốn chọn, cô không cần ai hết.


“Nói đi, cô muốn theo ai?”


“Em đừng sợ, em cứ nói ra suy nghĩ của mình.”





Khả Hân một hơi vùng vẫy khỏi Lâm Vĩ Phong, cô hít sâu một hơi, gằn giọng nói từng chữ:


“Hai người làm ơn dừng trò này lại đi, tôi không chọn ai hết, tôi cũng không muốn đi theo ai hết.”


“Không được!” - Hiếm khi cả Lâm Vĩ Phong và Phan Khánh Nguyên đều đồng thanh.


“Hai người nói là muốn nghe suy nghĩ của tôi mà, tại sao tôi nói ra rồi hai người lại không tôn trọng?”


“Đủ rồi, đi thôi.” - Lâm Vĩ Phong lắc đầu, từ khi Khả Hân chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng anh thì càng ngày anh càng hành xử không giống với mình.


Nếu là bình thường thì anh chỉ cần cưỡng ép đưa cô đi là xong cần gì ở đây đôi co nhiều lời. Phan Khánh Nguyên cũng không để anh đưa cô đi dễ dàng, vội vàng tiến lên bắt lấy một tay cô kéo lại.


“Buông ra.”


“Anh mới là người phải buông ra đó.”


Khả Hân lúc màu chẳng khác nào sợi dây bị hai người kéo qua kéo lại, cô nhìn Vĩ Phong, nghiêm giọng hỏi:


“Bây giờ anh có buông hay không?”


“Cô bảo tôi buông? Đúng là hài hước.” - Lâm Vĩ Phong không nhịn được bật cười tay nắm cô càng chặt hơn.


“Không nghe cô ấy nói à? Cô ấy chọn tôi, anh mau buông ra đi.”


“Anh cũng buông ra đi.” - Phan Khánh Nguyên còn chưa lên mặt được với Vĩ Phong quá ba giây đã bị Khả Hân tạt cả một gáo nước lạnh.


Tiếng chuông điện thoại của Lâm Vĩ Phong đột nhiên vang lên, nó kêu liên tục mấy hồi nhưng anh vẫn không muốn nghe. Khả Hân nhịn được được lên tiếng:


“Anh nghe điện thoại đi, có thể là điện thoại của anh Vĩ Thành.”


Lâm Vĩ Phong vẫn không cử động, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay cô. Khả Hân hiểu ý anh là gì, cô thở dài một cái giựt tay mình ra khỏi tay Phan Khánh Nguyên. Lâm Vĩ Phong lúc này mới chịu buông tay cô ra, xoay người lấy điện thoại ra nghe.


“Chết tiệt!” - Anh tức giận mắng một tiếng, lúc nào cũng muốn anh làm quân tử nhưng anh vừa quay đi liền chơi trò ‘tiểu nhân’ với anh.


Lâm Vĩ Phong ngồi vào xe, liên tục gõ tay lên vô lăng suy nghĩ, cuối cùng anh xoay đầu xe chạy về hướng ngược chiều với bọn họ. Đợi anh đi giải quyết chuyện trong cuộc điện thoại vừa rồi mới đi tìm Khả Hân sau.


Lúc đầu anh vẫn còn hoài nghi quan hệ của Phan Khánh Nguyên và Khả Hân, nhưng biểu hiện của cô cho anh biết, cô không có tình cảm gì với anh ta cả. Chẳng qua chỉ là một kẻ đơn phương tình si, Lâm Vĩ Phong anh không tin là mình sẽ thua.


Chương 142


Cuộc điện thoại vừa rồi là Dương Trạch gọi đến, suốt thời gian qua Dương Trạch vẫn giúp Lâm Vĩ Phong điều tra về người đứng sau Lý Tuyết Dung. Người này vừa là kẻ thù của Lâm Vĩ Phong vừa là kẻ duy nhất có thể khống chế cô ta.


Lâm Vĩ Phong lái xe đến chỗ của Dương Trạch, anh ta đã đứng sẵn ở cửa đón anh. Lâm Vĩ Phong không chào hỏi gì trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề:


“Cậu nói là có một người đang tìm kiếm Lý Tuyết Dung khắp nơi?”


“Đúng vậy, người này không phải thế lực trong nước, anh ta tự xưng mình là David. Anh ta vẫn luôn mốc nối rất nhiều quan hệ để tìm kiếm tung tích Lý Tuyết Dung.” - Dương Trạch chậm rãi kể lại tình hình.


“Cậu thử liên lạc với người này chưa?”


“Chưa.” - Dương Trạch lắc đầu - “Tôi nghi ngờ anh ta và Lý Tuyết Dung cùng một phe, vậy nên chủ động liên lạc sẽ rất bất lợi cho cậu nhưng Thiệu Huy đã tiếp cận anh ta rồi.”


“Anh ta hiện đại ở đây?” - Lâm Vĩ Phong cau mày, cởi áo vest ra tùy ý vứt trên ghế - “Anh ta về nước là vì đã nghe được tin tức của Lý Tuyết Dung?”


“Đúng vậy, tin tức đó là của Thiệu Huy thả ra.” - Dương Trạch vừa nói vừa thong thả rót rượu cho hai người.


Dương Trạch đi đến ngồi xuống cạnh Vĩ Phong, đưa ly rượu qua cho anh, nói:


“Vĩ Phong, cậu định đối phó với David như thế nào?”


Lâm Vĩ Phong nhận lấy ly rượu nhưng cầm trên tay không uống, anh lắc nhẹ qua lại nhìn thứ chất lỏng màu hổ phách trong đó lắc lưa.


“Chúng ta có nên để anh ta biết thêm tin tức về Lý Tuyết Dung không?” - Dương Trạch lại hỏi tiếp.


“Nên.” - Lâm Vĩ Phong nâng ly lên uống cạn - “David là đi tìm Lý Tuyết Dung hỏi tội.”


“Sao cậu lại nói như vậy?” - Dương Trạch khó hiểu.


“Lý Tuyết Dung nhận lệnh đến đây giết tôi nhưng cô ta làm không được sau đó giả chết bỏ trốn. Người đứng đằng sau cô ta tất nhiên là không vui rồi, David này xem chừng cũng chỉ là một người làm theo lệnh như Lý Tuyết Dung mà thôi.” - Lâm Vĩ Phong từ tốn nói.


Dương Trạch nghe xong thì liền bắt được trọng tâm, cười trêu chọc anh:


“Tôi nghe nói cô ta một lòng với cậu nên mới chuyển qua hại Vĩ Thành, xem ra cô ta cũng rất si tình.”


Lâm Vĩ Phong đặt ly rượu “cạch” xuống bàn, trầm mặc đáp:


“Nghĩ đến cô ta khiến tôi rất buồn nôn.”


“Nếu mọi chuyện đúng như cậu dự đoán tôi sẽ nói với Thiệu Huy dẫn dắt David đi tìm Lý Tuyết Dung. Nhưng lỡ cô ta xảy ra chuyện gì thì chúng ta ăn nói sau với anh Vĩ Thành đây?”


“Cái đó thì cô ta phải tự giải thích với anh ấy mới đúng, chúng ta có liên quan gì.” - Vĩ Phong nhún vai - “Không cần biết David đó có muốn giết tôi hay không, chỉ cần anh ta có thể đem Lý Tuyết Dung đi khuất mắt tôi, tôi chắc chắn sẽ cảm ơn anh ta.”





“Ôi trời ơi, đây có phải Lâm Vĩ Phong tôi biết không đó? Cậu cũng có lúc bị một người phụ nữ xoay đến chóng mặt sao?” - Dương Trạch cố nhịn cười nhìn anh - “Tôi phải chụp lại khoảnh khắc này cho Thiệu Huy xem mới được.”


Lâm Vĩ Phong trừng mắt nhìn người bạn tốt của mình, đúng là anh bị một người phụ nữ xoay tới chóng mặt nhưng không phải là Lý Tuyết Dung mà là Khả Hân.


“Cậu từng yêu chưa?”


Dương Trạch bị câu hỏi của Vĩ Phong làm cho ngây người, anh có chút không biết đáp lại như nào, đành đứng dậy đi rót rượu tiếp.


“Sao đột nhiên lại hỏi mấy chuyện văn vở như Thiệu Huy thế?”


“Trong từ điển của chúng ta hình như không có tình yêu.” - Lâm Vĩ Phong cười nhạt, anh không biết yêu cũng không biết tình yêu là gì nhưng anh luôn đòi hỏi Khả Hân phải yêu mình.


Có lẽ người không bao giờ có được tình yêu thương như Lâm Vĩ Phong lại trở thành kẻ khát cầu nó nhiều nhất. Dù cho Vĩ Thành có đối tốt với Vĩ Phong thế nào thì Vĩ Phong vẫn luôn cảm thấy mình mang nợ anh trai. Gánh nặng đó chỉ khi gặp gỡ Khả Hân mới biến mất, tình yêu đơn thuần mà cô trao cho anh khiến anh lần đầu tiên biết mình cũng sẽ được yêu.


“Cậu… không phải yêu rồi chứ?” - Dương Trạch siết chặt chai rượu trong tay.


“Cậu nói ra không tự thấy vô lý à? Chẳng qua là tôi muốn người ta yêu mình.”


“Khả Hân, có phải là vì cô vợ đó không? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ở bên nhau lâu cũng sẽ sinh tình thôi.” - Dương Trạch cong môi, anh ta bắt được trọng điểm rồi.


Lâm Vĩ Phong không đáp mà đứng dậy đi đến chỗ của Dương Trạch cầm ly rượu chưa rót xong của anh ta mà uống cạn.


“Cậu và Thiệu Huy có tin tức gì cứ gọi cho tôi.”


Dương Trạch gật đầu nhìn Lâm Vĩ Phong rời khỏi cũng tự rót cho mình một ly, ngay từ lúc sinh ra những người mang nhiều gánh nặng như bao họ làm gì dám mơ tưởng đến tình yêu.


Hôn nhân của bọn họ là hôn nhân thương mại chính trị hoặc chỉ là tìm đại một người để sinh con đẻ cái, giữ một người bên cạnh chính là giữ một mối nguy. Dương Trạch sớm đã nhìn thấu chuyện này, những năm qua đều không ở bên ai, Thiệu Huy lại càng tùy tiện, chính là không ngờ được, Vĩ Phong sẽ có ngày muốn yêu.


Khả Hân ngồi trong xe Phan Khánh Nguyên có chút suy tư, ngày tháng sau cô phải tính thế nào đây? Nhờ ơn Lâm Vĩ Phong mà giờ cô chính thức thành một người ‘mồ côi’ rồi. Tâm trí của cô cứ ở trên mây nên khi Phan Khánh Nguyên chợt dừng xe lại Khả Hân mới phát hiện hình như đoạn đường nãy giờ bọn họ đi không phải là về kí túc xá.


“Anh đưa em đi đâu vậy?”


“Dạo này em ăn uống không được ngon miệng mà, nhà hàng này rất nổi tiếng, anh vào mua vài món cho em mang về kí túc xá.” - Giọng điệu của Phan Khánh Nguyên vô cùng săn sóc.


Khả Hân cũng không thể từ chối chỉ đành gật đầu nói cảm ơn với anh ta.


Phan Khánh Nguyên đợi nhà hàng chuẩn bị thức cũng mất nửa tiếng, lúc anh ta trở lại xe Khả Hân đã thiếp đi từ lúc nào không biết. Phan Khánh Nguyên nhìn gương mặt bình yên của cô trong lòng không khỏi rung động. Anh khẽ đưa tay lên muốn chạm vào mặt cô thì nhận ra nó vô cùng nóng, Khánh Nguyên vội lay cô dậy nhưng không hiệu quả.


“Khả Hân, em làm sao vậy?”


Hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, Khánh Nguyên đưa tay lên trán cô sờ thử liền nhanh chóng rút lại, trán của cô nóng muốn bỏng tay.





“Em sốt rồi, em mau tỉnh dậy, chúng ta đi bệnh viện.” – Khánh Nguyên lo lắng nắm chặt lấy bả vai cô lay mạnh.


“Không được rồi, phải lập tức đến bệnh viện ngay.”


Phan Khánh Nguyên cẩn thận hạ ghế xuống đặt Khả Hân cố định rồi xoay vô lăng phóng xe đi về hướng bệnh viện. Chiếc xe rất nhanh đã dừng ở trước cửa bệnh viện, Phan Khánh Nguyên mở dây an toàn chuẩn bị bế Khả Hân xuống xe, lúc này mí mắt cô hơi mở ra, giọng nói yếu ớt vang lên:


“Chúng ta đang đi đâu vậy?”


“Chúng ta đến bệnh viện rồi, em đang sốt rất cao.”


Bệnh viện? Không được, không thể vào bệnh viện. Đây chính là suy nghĩ ngay lập tức lóe lên trong đầu của Khả Hân. Cô có sức vùng vẫy không cho Phan Khánh Nguyên bế đi, miệng cứ luôn lẩm bẩm:


“Không đi bệnh viện, em không muốn, không…”


“Em đừng bướng bỉnh, em sốt như vậy nhất định phải để bác sĩ xem qua.” – Khánh Nguyên nhẹ giọng thuyết phúc cô nhưng dường vô ích, Khả Hân ôm chặt lấy ghế xe nhất định không để anh bế vào bệnh viện.


Phan Khánh Nguyên cau mày bất lực, anh ta không hiểu tại sao Khả Hân lại bài xích với bệnh viện như vậy. Khả Hân cắn chặt môi nhìn chằm chằm xuống bụng, cô không thể vào đó, chuyện cô mang thai không thể lộ ra ngoài. Ít nhất là lúc này Khả Hân chưa sẵn sàng để người thứ hai biết về đứa nhỏ này.


Hoặc ít nhất cô muốn người kế tiếp biết về sự tồn tại của con cô phải là cha của nó.


“Khả Hân, em kiên quyết không vào bệnh viện thật sao?”


“Em… em không sao đâu, mua thuốc sốt ở tiệm thuốc là được…”


“Em nói ra còn không ra hơi mà vẫn cố gượng, em thật sự làm anh đau lòng quá.” – Phan Khánh Nguyên thở dài nhìn cô cố thủ trong xe.


Cuối cùng anh ta cũng quyết định nghe theo Khả Hân, Khánh Nguyên quay trở lại xe chuyển hưởng đi khỏi bệnh viện.


“Anh nhường em một bước, em cũng phải nhường anh một bước. Anh không thể để em với tình trạng này về kí túc xá, anh sẽ đưa em về chỗ của anh.”


Khả Hân không hề nghe rõ Phan Khánh Nguyên nói câu sau là gì, khi cô nhìn thấy chiếc xe dần đi xa cổng bệnh viện thì cô lại một lần nữa thiếp đi.


Khả Hân không biết cô đã ngủ bao lâu nhưng lúc cô lần nữa mở mắt dậy, mặt trời sớm đã thay bằng ánh trăng treo ngoài cửa sổ. Khả Hân hoang mang nhìn khắp nơi, đây là một căn phòng hoàn toàn xa lạ, cô sờ lên trán mình, ở đó còn đang đắp một chiếc khăn ấm. Trên bàn bên cạnh giường còn có một chậu nước ấm, thuốc và vài cái khăn nữa.


Không khó để đoán, Phan Khánh Nguyên đã ở bên cạnh chăm sóc cho cô cả một ngày dài. Cửa phòng mở ra, anh bước vào với một bát cháo nóng trên tay, nhìn thấy cô tỉnh dậy trong mắt anh tràn ngập ý cười.


“Em nằm thêm chút nữa đi, anh không ngờ em tỉnh dậy sớm vậy, đợi cháo nguội hãy ăn.”


Nói không cảm động thì chính là giả dối, sự dịu dàng này của Khánh Nguyên trong đời người sẽ có mấy ai thật tâm đối đãi với mình như vậy. Nhưng chính nó cũng khiến cô hổ thẹn, bởi vì cô không thể đáp lại, cô cũng không xứng.


Lâm Vĩ Phong không được ai trao cho tình yêu mà khổ sở, Khả Hân lại vì được người ta trao cho quá nhiều tình yêu mà phiền não.


Chương 143


“Anh đừng tốt với em như vậy.”


Khả Hân nhớ mình đã nói câu này không phải một lần, là rất nhiều lần rồi, nhưng chưa lần nào cô nói với giọng đầy hổ thẹn như vậy.


“Khánh Nguyên, có rất nhiều cô gái tốt hơn em, phù hợp với anh hơn em. Anh cần gì cố chấp với một người phụ nữ đã có chồng.”


Phan Khánh Nguyên khẽ siết tay lại không nhìn cô, anh vẫn không muốn đối diện vấn đề này cùng Khả Hân.


“Em đang bệnh đừng nói mấy chuyện linh tinh đó nữa.”


Anh lấy gối kê phía sau lưng cô, để Khả Hân tựa vào đó. Anh cầm lấy tay cô mở nó ra đặt thuốc vào, mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng ánh mắt vẫn rất dịu dàng.


“Em uống hết thuốc này sau đó ăn hết bát cháo kia rồi lại nói tiếp.”


Nước mắt Khả Hân không nhịn được rơi xuống thành dòng, cô không muốn dày vò Khánh Nguyên như thế này. Tại sao bọn họ lại cứ muốn lôi kéo cô vô con đường đầy thống khổ. Lâm Vĩ Phong không buông tha cho cô, Khánh Nguyên cũng vậy.


“Sao em lại khóc? Tình yêu của anh khiến em mệt mỏi thế sao?”


Phan Khánh Nguyên cuối cùng cũng không giữ nói bình tĩnh thốt ra câu đó.


“Anh không cam tâm, chúng ta rõ ràng là một đôi. Vì sau chỉ mới có mấy tháng em lại thành của người khác chứ? Vả lại em sắp ly hôn rồi, anh không chấp nhất đâu, sau khi em tự do chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận ở bên nhau.”


“Anh không chấp nhất nhưng em chấp nhất.” – Khả Hân gằn xuống từng chữ - “Chúng ta cũng chưa từng là một đôi.”


“Chẳng lẽ em chưa từng thích anh? Anh không tin, những ngày tháng đó không thể là giả.”


Khả Hân thở dài một tiếng rồi lắc đầu.


“Có phải là vì anh đã không kịp tỏ tình với em không? Nếu mấy tháng trước anh tỏ tình với em chắc chúng ta bây giờ đã khác.”


Khả Hân siết chặt nắm tay, mấy viên thuốc trong đó cũng vỡ ra, cô nhìn sâu vào mắt Khánh Nguyên, có những lời chưa nói, hôm nay rốt cuộc phải nói cho xong.


“Trong mắt em, anh là một đàn anh tài giỏi, anh lại dịu dàng biết cách săn sóc người khác, em cũng như tất cả những cô gái ngoài kia ngưỡng mộ anh. Nhưng đó không phải tình yêu, nếu em thật sự thích anh lúc bác gái tức giận bắt anh cùng bác ra nước ngoài em đã đến sân bay tiễn anh rồi. Không phải anh đã bỏ lỡ em mà là em không cho anh cơ hội để tiến tới.”


Nhát dao này của Khả Hân không đau không máu nhưng lại ghim thẳng vào tim của Phan Khánh Nguyên. Những lời từ chối trước đây của cô quá nhẹ nhàng so với lờihôm nay. Cô muốn anh hiểu dù cho không có Lâm Vĩ Phong, không có cuộc hôn nhân kia thì anh và cô cũng không thể đến với nhau.


“Em đồng ý để anh làm bạn của em không phải vì em có cảm tình gì với anh chẳng qua là em luyến tiếc một người bạn tốt.”


Nhát dao này không muốn đâm cũng đã đâm rồi, Khả Hân không thể rút ra được nữa, chỉ còn cách ấn nó thật sâu vào.


Phan Khánh Nguyên khó khăn đứng dậy nhìn Khả Hân một lúc lâu cũng không nói lời nào. Bây giờ có nói lời nào cũng trở nên vô nghĩa, người không tình thì không thể cưỡng cầu.





“Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài lấy thuốc khác.”


Phan Khánh Nguyên chỉ để lại một câu rồi đi thẳng ra ngoài, Khả Hân nhìn cánh cửa đóng lại mà nhẹ nhõm cả người. Thật ra cô mong anh sẽ tức giận sẽ gào thét gì đó, ít ra như vậy cô sẽ thấy dễ chịu hơn. Phan Khánh Nguyên đến cuối cùng vẫn dùng giọng điệu dịu dàng mà đối xử với cô.


Lâm Vĩ Phong trở về nhà liền nhìn thấy Lý Tuyết Dung nằm dài trên ghế sofa, anh còn đang lo nếu cô ta đang ở cùng Lâm Vĩ Thành thì làm sao để cô ta đi. Lý Tuyết Dung giống như vẫn luôn chờ đợi anh trở về.


“Anh chịu về rồi à? Anh không nhớ đến tôi thì cũng phải về xem người anh trai tàn phế đó cũng mình chứ.” - Cô ta chưa nói dứt câu cả người đã như con bạch tuộc dính chặt trên người của Vĩ Phong.


Lâm Vĩ Phong không những không tức giận mà còn mỉm cười nhìn Lý Tuyết Dung.


“Tôi muốn đưa cô đến nơi này.”


“Nơi nào a? Nơi nào mà có anh thì tôi mới đi.” - Lý Tuyết Dung miệng vẫn nói ra mấy lời khiến người ta nổi da gà nhưng trong lòng cô ta đã nhận ra điểm bất ổn.


Ngay tức khắc Lâm Vĩ Phong nắm chặt tay Lý Tuyết Dung kéo ra khỏi nhà, cô ta muốn la lớn gọi Lâm Vĩ Thành nhưng miệng đã sớm bị Vĩ Phong bịt lại. Ở bên ngoài có một chiếc xe đợi sẵn, người lái xe không ai khác chính là Lê Thời.


Lâm Vĩ Phong bắt ép cô ta vào xe, Lê Thời cũng ngay tức thời khóa cửa lại. Trước khi xe di chuyển Lâm Vĩ Phong cũng không quên nghiêm giọng dặn dò:


“Đừng mềm lòng với cô ta lần nào nữa.”


“Anh yên tâm, em biết mình phải làm gì mà.” - Lê Thời cúi chào một cái rồi nhanh chóng lái xe rời đi.


Lâm Vĩ Phong lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Thiệu Huy xác nhận lại:


“Lý Tuyết Dung đang trên đường đến đó.”


“Tôi đã bán thông tin của cô ta cho David rồi, nếu không có gì thay đổi anh ta hẳn đang đợi Lý Tuyết Dung ở đó.”


“Được, có chuyện gì gọi cho tôi.”


Lâm Vĩ Phong quay trở vào nhà nhìn thấy quản gia Thuận đang đứng sẵn đợi anh.


“Nếu anh ấy có hỏi cô ta đi đâu cứ nói là cô ta tự muốn ra ngoài, vẫn chưa thấy trở lại. Còn nếu anh ấy hỏi tôi ở đâu thì nói tôi đi tìm Khả Hân.”


“Thiếu gia… cậu có đi tìm phu nhân thật không?” - Ánh mắt quản gia Thuận tràn ngập mong chờ, không chỉ anh mà cả dì Ba cũng ăn ngủ không ngon hai ngày nay.


Lâm Vĩ Phong không đáp, anh đi thẳng đến chỗ chiếc Ferrari của mình, lúc đóng cửa lại khóe môi anh khẽ cong lên.


Lâm Vĩ Phong đoán chắc Khả Hân đang ở kí túc xá, anh lái xe đến tận nơi mới gọi điện cho cô. Lâm Vĩ Phong cau mày nghe giọng nói quen thuộc của tổng đài trong điện thoại, số điện thoại của cô không liên lạc được. Anh ngay lập tức gọi điện cho Kim Chi.





Kim Chi vừa nghe thấy người gọi đến là Lâm Vĩ Phong thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại.


“Anh Phong, anh gọi đến có gì không ạ?”


“Khả Hân có ở ký túc xá không, tôi gọi cô ấy không được.”


“À… à…” - Kim Chi ấp úng không biết trả lời sao, Khả Hân bây giờ đang ở chỗ Phan Khánh Nguyên, nói cũng chết mà không nói cũng chết.


“Đứng bảo cô ấy ở trường, bây giờ là 7 giờ sáng.”


Kim Chi khóc không ra nước mắt, cô có chút hối hận vì sao lại đi bắt cuộc điện thoại này.


“Chắc chị ấy còn ngủ, điện thoại hết pin rồi.”


“Cô đang không ở cùng cô ấy?” - Lâm Vĩ Phong vừa nghe qua đã phát hiện Kim Chi có chỗ giấu diếm mình - “Cô ấy không ở ký túc xá đúng không?”


“Anh Phong, anh đợi chị ấy ngủ dậy chắc sẽ liên lạc với anh thôi.” -


Lâm Vĩ Phong đặt điện thoại xuống, bước ra khỏi xe đi đến chỗ quản lý nhờ bên đó gọi lên phòng của Kim Chi và Khả Hân. Kết quả người bắt máy là Kim Chi. Ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lẽo, anh quay trở lại xe tiếp tục cuộc nói chuyện với Kim Chi.


“Nói, rốt cuộc Khả Hân đang ở đâu.”


“...” - Kim Chi cắn chặt môi không lên tiếng.


“Tôi biết là cô biết, tôi đối với cô ấy có tốt hay không, cô hiểu mà.” - Lâm Vĩ Phong không muốn dọa nạt một cô gái nhỏ, anh muốn dùng biện pháp mềm mỏng trước.


Quả nhiên là công hiệu, Kim Chi nghĩ đến những dặn dò mà quản gia thay Lâm Vĩ Phong nói với mình. Anh đối với Khả Hân thật sự quan tâm không thua gì Phan Khánh Nguyên. Nếu đã như vậy thì cứ để Lâm Vĩ Phong đó, chọn ai là quyết định của Khả Hân.


“Hôm qua lúc trên đường về ký túc xá chị Khả Hân phát sốt, mê man không tỉnh, anh... anh Khánh Nguyên đưa chị ấy đến chỗ của mình rồi.” - Nếu hỏi tại sao Kim Chi biết thì chính là do cô đợi đến tối không thấy Khả Hân về, gọi cho cô thì Khánh Nguyên nghe máy.


Sắc mặt Lâm Vĩ Phong hiện tại vô cùng khó coi, anh siết chiếc điện thoại trong tay sắp vỡ cả màn hình.


“Ý cô là vợ của tôi ở nhà người đàn ông khác cả đêm?”


“Hả? Vợ… vợ ai?” - Kim Chi nghe câu này xong thì não giống như không hoạt động được nữa rồi.


“Chào anh, nếu anh không phải cư dân của chung cư này thì anh có thể đợi…”


“Vợ cậu trong tình trạng không có ý thức bị người đàn ông khác đưa về nhà thì cậu có đợi được không?”


“...” - Bảo vệ giật giật khóe môi tránh ra một bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.