Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 146: 146: Không Cần Đi Làm Tôi Nuôi





Khả Hân lười biếng nằm trên giường, cô thấy túi xách của mình đặt trên tủ đầu giường vội vàng lục tìm điện thoại.

Bên trong là hơn năm cuộc gọi nhỡ của Kim Chi, cô bấm gọi lại.
“Chị hai của tôi ơi, sao giờ chị mới nghe máy? Chị đang ở đâu? Bên cạnh chị là ai?” – Kim Chi vừa lên tiếng đã nói luôn một tràn, sao khi nói cho Lâm Vĩ Phong địa chỉ trong lòng Kim Chi vẫn luôn thấp thỏm.

Truyện Bách Hợp
“Chị còn chưa hỏi tội em đó, đã làm tình báo rồi còn làm tình báo cho tận hai người.

Em không thấy có lỗi với lương tâm hả?” – Khả Hân nửa đùa nửa thật trách cứ Kim Chi, cô biết chắc chắn thông tin của mình đều do Kim Chi khai với Phan Khánh Nguyên và Lâm Vĩ Phong.
“Chị tha lỗi cho em đi mà, em thật sự lo cho chị nên mới làm vậy.”
“Em là lo chị chưa đủ phiền thì có, kéo đến cho chị hai khối phiền phức không biết đuổi đi làm sao.” – Khả Hân thở dài.
“Vậy cuối cùng là chị chọn ai?”
“Chị không chọn ai hết.”
Kim Chi vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục hỏi:
“Giờ chị ở chỗ anh Khánh Nguyên hay chỗ Lâm Vĩ Phong?”
“Ờm… thì chỗ của Vĩ Phong.” – Khả Hân không tự nguyện trả lời.
“Vậy là chị chọn Lâm Vĩ Phong rồi, Khả Hân, chị từng tự lừa dối mình nữa.” – Kim Chi trộm cười mấy tiếng, tuy là thân phận của Lâm Vĩ Phong với Khả Hân có nhiều rào cản nhưng nói thế nào thì bọn họ cũng đã ở bên nhau rồi, Khả Hân sẽ không chọn người khác.
“Lâm Vĩ Phong đưa chị về nhà họ Lâm hả?”
“Ừm, nếu không thì anh ta còn mang đi đâu được.”
“Vậy Lâm Vĩ Thành thì sao…” – Kim Chi càng nói càng nhỏ, nhanh miệng thì thường nói sai, đột nhiên nhắc đến ‘người chồng’ đó làm gì.
“Chị cũng chưa gặp anh ấy mà chắc anh ấy cũng không muốn gặp chị.” – Khả Hân có chút buồn bã, lần trước chưa kịp giải thích đã bị đuổi đi, đến cơ hội minh oan cho mình cũng không có.

“Vậy càng tốt chứ sao, chị nói anh ta đã có người thương bên cạnh rồi mà.

Chị với anh ta cứ nhắm một mắt mở một mắt mà sống với nhau là được.”
“Ý em là gì vậy?”
Kim Chi biết là Khả Hân hiểu điều cô nói nhưng vẫn không muốn đối mặt.
“Lâm Vĩ Thành sống với người anh ta thích, chị và Lâm Vĩ Phong cứ yên bình ở bên nhau như vậy là vẹn cả đôi đường rồi.”
“Sao có thể làm vậy chứ, Vĩ Thành đã không cần người vợ hữu danh vô thực như chị nữa.

Dù là ngày sau ở bên ai thì chị cũng phải ly hôn với anh ấy trước đã.” – Trong lòng Khả Hân vẫn vướng mắc chuyện này,
“Vậy là chị muốn ở bên Lâm Vĩ Phong đúng không? Chị muốn ở bên anh ta chẳng qua là không chấp nhận nổi danh phận em chồng – chị dâu hiện tại.”
Khả Hân bị Kim Chi nói trúng tim đen chỉ đành ‘À, ừ’ cho qua chuyện.

Lúc trước Khả Hân thật sự không suy nghĩ này nhưng bây giờ đã mang thai con của Vĩ Phong rồi.

Cô biết rõ hơn ai hết đứa nhỏ không có đầy đủ cha mẹ yêu thương sẽ tủi thân vất vả ra sao.

Nếu có thể để con cô được sống dưới một mái nhà đầy đủ cha mẹ, cô sẽ cố hết sức để thử.
“Khả Hân, chị đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần nhớ là em luôn ủng hộ chị.”
“Chị biết rồi, mấy ngày nay có xin nghỉ giúp chị không?” – Khả Hân chuyển chủ đề khác để không khí thoải mái hơn.
“Có chứ, em gửi nội dung bài học qua mail cho chị rồi….

Trời ạ!” – Kim Chi đột nhiên nhớ ra gì, giọng nói gấp gáp – “Mai là thứ năm đúng không, mai là hạn cuối nộp bài luận của chị đó.”

Bài luận? Hạn cuối? Khả Hân hiện tại đơ cả người luôn, thiếu chút nữa là cô quên mất chuyện này.
“Mai chị nhất định phải đến trường nộp bài đó, đừng nói với em là chị chưa viết xong nha?”
“Chị còn thiếu lời kết thôi, đêm nay chắc sẽ làm kịp.” – Khả Hân tung chăn ngồi dậy – “Không nói với em nữa, chị phải đi làm đây.”
Khả Hân cúp máy rồi vội vàng ra khỏi phòng, đi đến cầu thang thì chạm mặt Lâm Vĩ Phong cùng với một đĩa bánh táo trong tay.
“Anh có thể cho tôi mượn laptop không?”
Lâm Vĩ Phong cũng không hỏi lý do chỉ đơn giản nói:
“Đi về phòng đi, tôi lấy cho cô.”
Khả Hân gật đầu ngoan ngoãn trở lại phòng.

Lâm Vĩ Phong mang vào cho cô một chiếc laptop cùng với sổ và bút ghi chép.

Anh giúp cô bố trí một chiếc bàn làm việc ngay trong phòng ngủ:
“Có bài tập đột xuất sao?”
Khả Hân gật đầu, cô ngồi vào bài mở laptop lên nhìn thấy bánh táo thơm ngon anh để bên cạnh không nhịn được phải ăn một cái trước rồi mới bắt đầu làm.

Lâm Vĩ Phong cũng không rời đi mà kéo một chiếc ghế đến ngồi cạnh, anh còn mang hẳn ipad lên, Khả Hân làm bài tập, anh cũng làm việc.
Lâm Vĩ Phong xử lý xong việc của mình nhìn qua Khả Hân vẫn còn đang cặm cụi gõ phím.

Anh nheo mắt đọc thử mấy dòng trên màn hình, hình như trước giờ anh cũng chưa từng hỏi Khả Hân học cái gì.
“Mỹ thuật công nghiệp, cô là sinh viên mỹ thuật sao?”
“Ngành của tôi là thiết kế công nghiệp, gọi là dân mỹ thuật cũng được.”

Lâm Vĩ Phong nhìn Khả Hân lần nữa từ trên xuống dưới, thật sự có chỗ nào giống dân mỹ thuật đâu.
“Quen biết cô lâu như vậy chưa từng thấy cô vẽ vời cái gì cũng không thấy dụng cụ vẽ.”
“Tôi thường thao tác trên máy tính nhiều hơn, dụng cụ lúc trước vẫn để ở nhà chú… kết hôn tôi cũng không có mang theo.” – Khả Hân mím môi ngừng nói, lúc đó vẫn mang hy vọng có thể trở về, không cần gả cho một người mình không yêu không quen.

Có ai ngờ được căn nhà của chú thím đó bây giờ sẽ không bao giờ là nơi cô có thể trở về nữa
“Sau này dọn vào ký túc xá thì chuyển hết qua bên đó, gần trường học cần là có cũng tiện hơn.”
Anh cau mày không hài lòng, cô dường như không thật sự xem căn biệt thự này là nhà của mình.

Dụng cụ vẽ đối với người làm mỹ thuật là sinh mệnh, vậy mà trước nay chưa từng để nó cho anh thấy.

Lâm Vĩ Phong anh là người ngoài sao? Khả Hân thật sự không muốn để anh tiến vào thế giới của cô sao?
“Ngày mai đến ký túc xá dọn hết dụng cụ vẽ tranh gì đó của cô về đây.”
Khả Hân đang chăm chú gõ phím ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn anh:
“Không..

không cần đâu.”
“Đây là chuyện nhất định phải làm.” – Anh vươn tay nhéo mũi cô – “Nếu sau này còn dám giấu diếm điều gì nữa thì đừng trách tôi ức hiếp cô.”
Khả Hân xoa xoa mũi, không cam tâm nói:
“Tôi giấu cái gì? Anh cũng đâu có hỏi, lúc trước anh còn không muốn cho tôi đi học.

Nếu anh là tôi, gặp phải một người vừa vô lí vừa ngang ngược, anh có dám tâm sự gì không?”
“Ây da!”
Lần này Lâm Vĩ Phong trực tiếp gõ mạnh một cái vào trán Khả Hân, trầm giọng nói:
“Tôi nói một câu, cô cãi hai câu, ai cho phép cô như vậy hửm?”
Khả Hân kéo ghế ngồi cạnh xa anh, không quên quay lại lườm Vĩ Phong mấy cái.


Lâm Vĩ Phong cũng không trêu chọc cô nữa bước ra khỏi phòng trả lại cho cô không gian yên tĩnh.
Mặt trời rất nhanh đã xuống núi nhường chỗ cho mặt trăng, dì Ba vẫn luôn ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn tối cho mọi người.

Lâm Vĩ Phong đi vào nhìn qua một lượt, nhẹ giọng nói:
“Dì cứ nấu mấy món Khả Hân đặc biệt thích là được rồi, không cần nấu, cô ấy thấy tiếc lại ăn không ngon.”
“Tôi biết rồi, phu nhân nhà chúng ta đúng là đáng thương mà.

Rõ ràng là tiểu thư danh môn sao lại giống như đứa trẻ từ nhỏ chịu nhiều vất vả vậy chứ.” – Dì Ba thấy hiếm khi Lâm Vĩ Phong ở trước mặt người ngoài chủ động thể hiện sự quan tâm với Khả Hân nên nói nhiều thêm mấy câu để khuyên nhũ Vĩ Phong thật sự phải đối tốt với phu nhân hơn nữa.
Lâm Vĩ Phong sao lại không biết ý dì Ba, Khả Hân đã là sự tồn tại độc nhất vô nhị với anh rồi.

Trên đời này ngoài anh trai Lâm Vĩ Thành ra, Vĩ Phong cũng chưa từng đối tốt với ai như vậy.
“Bánh táo còn không?”
“Còn, tôi làm nhiều lắm, phu nhân mỗi lần đều ăn hết hai cái lớn.” – Dì Ba vừa cười nói vừa lấy bánh ra khay, còn chuẩn bị thêm hai ly nước ép.
Lâm Vĩ Phong mở cửa vào phòng thấy Khả Hân vẫn còn đang làm chưa xong, cảm thấy không hài lòng, người vẫn còn chưa khỏe hẳn đã tự tìm việc làm cho mình bệnh lại.

Anh đặt đĩa bánh và nước lên bàn, cố tình tạo ra tiếng động mạnh, Khả Hân vẫn mà vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh gõ tay lên bàn mấy tiếng, nghiêm giọng hỏi:
“Rốt cuộc là cô đang làm cái gì?”
Khả Hân chớp chớp mắt mấy cái sau đó gạt tay anh ra quay lại gõ phím tiếp:
“Tự nuôi mình mới có cảm giác an toàn.”
Lâm Vĩ Phong đơ người rồi, có cô gái dám khước từ chuyện được anh bao nuôi cả đời.

Không biết Khả Hân thật sự có bản lĩnh này hay không nhưng cũng thoáng làm cho Lâm Vĩ Phong lần đầu tiên trong đời cảm thấy tiền của mình hóa ra cũng có lúc vô dụng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.