Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 158: 158: Ngắm Nhìn Thế Giới Của Tôi





Phục vụ mang đến hai ly vang trắng, Khả Hân vươn tay định lấy một ly nhưng bị Lâm Vĩ Phong ngăn lại.
“Vang trắng không tốt cho bao tử.”
Phục vụ biết ý liền nhẹ giọng nói:
“Chúng tôi có vang đỏ, ngài có muốn dùng không ạ?”
“Cũng được.” – Lâm Vĩ Phong đáp.
“Bụng chưa ăn gì thì không nên uống vang trắng, chuyện cơ bản này cũng không biết sao?” – Đợi phục vụ đi rồi, anh liền lên giọng răn dạy cô.
“Số lần tôi uống rượu vang phải đếm trên đầu ngón tay ấy.” – Khả Hân bĩu môi cầm ly vang đỏ lên nhấm một ngụm, cô cảm thấy Vĩ Phong nhìn cô giống như ‘người nhà quê’.
Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân đặt ly rượu xuống vươn tay kéo nó về bên mình, ý không cho cô uống nữa:
“Một lát nếu đói bụng tôi sẽ gọi một ít bánh ngọt cho cô.

Thức ăn ở những bữa tiệc này mùi vị không tệ nhưng đều là món Tây, cô nuốt không trôi đâu.”
“Dì Ba chiều hư tôi rồi, ăn quen món của dì ấy nấu rồi, ra ngoài thấy gì cũng không ngon.” – Khả Hân cong môi nói.
Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy ngồi nhìn hai người họ cười nói vui vẻ còn luôn tựa người vào nhau, nhìn đến mặt cũng đỏ luôn.
“Này, cái tên kia không định làm gì à? Đứng nhìn cả buổi rồi.” – Hoàng Thiệu Huy đang nói đến Phan Khánh Nguyên, người đứng trong góc khuất từ nãy đến giờ.
“Chúng ta thêm chút kích thích cho bọn họ đi.” – Dương Trạch vuốt cằm.
Một nụ cười vô cùng giảo hoạt xuất hiện trên gương mặt của Hoàng Thiệu Huy.

Cậu đứng dậy đi về phía Lâm Vĩ Phong, sau đó hất cằm ý muốn anh cùng cậu ra ngoài nói chuyện.
Lâm Vĩ Phong hiểu ý gật đầu quay sang nhìn Khả Hân lại thấy có chút không an tâm.

Khả Hân lắc đầu cười sau đó vỗ nhẹ mấy cái vào cánh tay anh, ý bảo anh cứ đi đi.

“Chú ý một chút.”
“Ở đây có bao nhiêu người như vậy, ai có thể ăn thịt tôi được sao?” – Cô không hiểu sao hôm nay Lâm Vĩ Phong lại tỏa ra ý thức bảo vệ mạnh mẽ như vậy.
“Bọn họ không chỉ ăn thịt cô đến xương cũng không để sót lại đâu.” – Lâm Vĩ Phong vừa nói vừa cởi áo khoác, cẩn thận khoác lên vai cô – “Cảm thấy không ổn thì cứ gọi lớn tiếng tôi.”
Lâm Vĩ Phong vừa rời đi Phan Khánh Nguyên đã bước đến, Khả Hân nhìn thấy anh ta thì vô cùng ngạc nhiên, đứng bật dậy hỏi:
“Sao anh ở đây?”
“Em thật lộng lẫy.” – Ánh mắt của Phan Khánh Nguyên giống như không thể tin rằng người đứng trước mặt mình là Khả Hân.
Khả Hân cảm thấy có chút không thoải mái trước lời khen của anh ta, bởi vì cô cảm thấy trong mắt Phan Khánh Nguyên ngoài tán thưởng cô ra còn có ghen tị và oán giận.
“Lâm Vĩ Phong không phải người tốt, em đừng để anh ta lừa.”
Khả Hân thở dài thất vọng, lần nào cũng là câu này, không biết anh ta nói có chán chưa nhưng cô nghe cũng mệt rồi.
“Người tốt người xấu, ai có thể phân định được rõ ràng.

Chúng ta vẫn nên sống tốt phần của mình là được.”
Cô nói xong thì cũng ngồi xuống, không muốn cùng Phan Khánh Nguyên nói chuyện tiếp nữa.

Cô cũng không buồn quan tâm lý do anh ta xuất hiện ở đây nữa.
Phan Khánh Nguyên tất nhiên không dễ dàng từ bỏ như vậy, anh ta bước đến đứng trước mặt cô.

Khả Hân cảm thấy bất an, cô nắm chặt lấy áo khoác của Lâm Vĩ Phong.
“Em là vợ của Lâm Vĩ Thành nhưng lại cùng Lâm Vĩ Phong như vậy, em có biết đó là hành động vô liêm sỉ không hả?”
Khả Hân hít sâu một hơi đứng dậy đối diện với Phan Khánh Nguyên:
“Anh lấy tư cách gì chất vấn tôi?”
Mỗi một ngày trôi qua cô đều tự vấn lương tâm mình không biết bao nhiêu lần, dù cho trái tim cô run lên vì hạnh phúc thì lý trí vẫn không ngừng lên án cô.


Không một ai hiểu cô sống trong dày vò như thế nào, người ngoài có tư cách gì mà lên án cô?
“Khả Hân!” – Phan Khánh Nguyên gằn giọng – “Anh là vì muốn tốt cho em, anh sẽ chứng minh cho em thấy trong mắt Lâm Vĩ Phong em cũng chỉ như một món hàng.”
“Tôi không tin.” – Khả Hân không do dự lắc đầu, cô khẽ chạm vào mặt dây chuyền.

Cô biết vị trí của mình trong lòng Lâm Vĩ Phong, có thể không phải ưu tiên số một nhưng không thể nào như Phan Khánh Nguyên nói.
“Tại sao em không tin? Tại sao em luôn không tin anh?” – Phan Khánh Nguyên lao đến giữ lấy hai bả vai Khả Hân lay mạnh, khiến cho áo khoác trên đó cũng rơi xuống.
Khả Hân siết chặt hai tay, tất cả mọi tế bào trong cơ thể cô đều thôi thúc cô hết lên:
“Vĩ Phong!”
Lâm Vĩ Phong ngay lập tức từ xa chạy đến, không đợi bất kỳ ai phản ứng trước, anh đã ôm lấy Khả Hân vào lòng mình đồng thời đẩy mạnh Phan Khánh Nguyên ra.
“Mau buông ra! Đồ vô liêm sỉ!” – Phan Khánh Nguyên nhìn Khả Hân hoàn toàn dựa dẫm tựa vào lòng Lâm Vĩ Phong trong mắt tràn đầy tơ máu.
“Không được sự cho phép đã động tay động chân với phụ nữ, ai mới là người vô liêm sỉ ở đây?”
Lâm Vĩ Phong lạnh lùng nhìn Phan Khánh Nguyên, một tay ôm lấy cô, một tay lấy áo khoác che chắn cho cô.

Tất cả mọi người nhìn vào đều cảm thấy Phan Khánh Nguyên dường như đã sàm sỡ Khả Hân.
Khả Hân lúc này có chút không nhịn được cười, nói đến sàm sỡ ai có thể chuyên nghiệp hơn Lâm Vĩ Phong.

Thật ra Phan Khánh Nguyên cũng chưa làm gì cô, chẳng qua cô nhớ kỹ lời anh nói, nếu thấy không ổn thì cứ hô lớn tên anh.
Vài người đức cao vọng trọng tiến đến giãn hòa, chuyện này làm lớn tất cả mọi người mất mặt.
“Lâm Vĩ Phong, để tôi xem anh diễn được đến bao giờ.” – Phan Khánh Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó anh ta cũng được người khác kéo qua nơi khác.
Lâm Vĩ Phong sắc mặt tất nhiên không tốt nổi, anh khoanh tay trước ngực, nghiêm giọng nói:

“Vừa để cô rời khỏi tầm mắt mấy phút liền xảy ra chuyện, cô không khiến người khác bớt lo được sao?”
“Có phải anh biết trước Khánh Nguyên sẽ xuất hiện ở đây không?” – Khả Hân chất vấn ngược lại cô, chuyện này cô cũng phải nghĩ mất một lúc mới hiểu ra – “Anh cố tình, hôm nay anh đưa tôi đến đây là cố tình.”
“Hôm nay cô thông minh vượt bậc đấy.” – Anh vươn tay qua vuốt ve mấy lọn tóc bị chuyện khi nãy làm cho rối loạn – “Tôi thật sự là muốn đưa cô đi dạo, đi dạo quanh một phần thế giới khốc liệt của tôi.”
Khả Hân ngẩn người, bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh, hai người giống như hai cực của nam châm, từng chút một nhích lại gần nhau.
“Kính thưa quý vị…”
Nếu không có tiếng nói từ trên sân khấu cắt ngang thì có lẽ bọn họ đã hôn nhau rồi.

Khả Hân quay mặt đi, cô đưa tay giữ chặt lấy lồng ngực mình để ngăn con tim đang đập điên cuồng nhảy ra khỏi đó.
Lâm Vĩ Phong ngược lại không có chút lúng túng nào, còn thản nhiên đưa một đĩa bánh ngọt qua cho cô:
“Tập trung đi, phần hay nhất của hôm nay bắt đầu rồi.”
Khả Hân lườm anh một cái, chính anh mới là người khiến cô không tập trung.
Những món đồ đầu giá lần lượt được đưa lên sân khấu, Lâm Vĩ Phong tỏ ra không có hứng thú, Khả Hân thì cứ há hốc mồm nhìn giá trị của từng món.

Có nhiều món lên đến mấy trăm tỉ, chẳng hạn như bức tranh đang được đấu giá kia.
“Tôi là một người học về mỹ thuật, tôi cũng thật sự không cảm được bức tranh đó.

Vậy mà đấu giá lên đến 1 triệu đô rồi.”
“Đôi khi giá trị của nó không phải yếu tố quyết định giá tiền của nó.” - Lâm Vĩ Phong thong thả giải thích – “Người giàu tổ chức đấu giá chẳng qua là muốn hợp thức hóa tiền.”
“Hả? Còn có chuyện này sao?”
“Xem ra hơn hai mươi năm sống ở nhà chú cô, ông ta không chỉ dạy cho cô một chút gì.

Bất kỳ một tiểu thư nào có mặt ở đây ngày hôm nay đều hiểu chuyện này.” – Lâm Vĩ Phong đột nhiên ngừng lại một chút – “Bất quá tôi thích cô không biết gì hơn.”
“…” – Khả Hân lặng lẽ nhích xa anh một chút, hôm nay Lâm Vĩ Phong nói câu nào cũng giống như bùa mê.
“Tiếp theo chúng ta có một nghiên mực Đoan Khê hơn 600 năm tuổi, giá khởi điểm của nó là 200.000 đô.”
Hai mắt Khả Hân vừa nhìn thấy nghiên mực đó được mang ra là hai mắt không rời khỏi.


Lâm Vĩ Phong không vội ra giá, anh muốn đợi xem Khả Hân có mở miệng nói muốn không.
“350.000 đô lần thứ nhất…”
“Nghiêng mực này giá trị cũng phải 500.000 đô, 350.000 là thiệt thòi cho nó.” – Khả Hân suýt xoa nói.
Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười, xem ra có chờ đến mùa thu năm sau Khả Hân cũng sẽ không mở miệng, hay đúng hơn là cô không nghĩ anh sẽ mua nó cho cô.

Ngay trước khi chiếc búa định giá gõ xuống, Lâm Vĩ Phong giơ tay lên nói:
“500.000 đô.”
“Anh… anh làm gì vậy?” – Khả Hân kéo kéo tay anh.
“Cô nói nó xứng đáng với giá này mà, nếu cô đã biết hiểu rõ nó như vậy thì cô nên giữ nó.”
“Anh tặng tôi thật sao?” – Khả Hân không giấu được vẻ mừng rỡ - “Hay là anh cũng cần rửa tiền?”
Lâm Vĩ Phong giật giật khóe môi:
“Cô có tin tôi vứt cái nghiên mực đó đi không?”
“Tôi nói đùa, tôi nói đùa.”
Phần đấu giá xong, hơn một nửa người trong phòng cũng rời đi xuống sảnh dưới.

Những người ở lại chính là các chủ tịch tổng giám đốc của các tập đoàn lớn chuẩn bị tiến vào phần đấu thầu.
Nếu khi nãy Khả Hân đã vô cùng ngạc nhiên với những con số trăm tỉ thì bây giờ cô hoàn toàn choáng ngợp với những con số nghìn tỉ.
“Dự án mà công ty anh muốn đấu thầu là cái nào?” – Khả Hân thấy đã qua rất lâu nhưng Lâm Vĩ Phong vẫn không có động tĩnh gì nên hỏi.
Phan Khánh Nguyên đứng dậy bước lên bục trong tiếng vỗ tay của mọi người.

Anh ta nhìn về phía Lâm Vĩ Phong và Khả Hân vô cùng đắc ý.
Lâm Vĩ Phong bình thản đứng dậy ôm lấy Khả Hân vẫn còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra rời khỏi đó.
“Kịch hạ màn rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.