Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 195: 195: Học Cách Chấp Nhận





David nằm trên giường bệnh xem laptop, nếu anh ta còn không làm gì nữa thật sự không có mặt mũi đi gặp Andrew.

Y tá đi vào nhìn thấy thì cau mày nói:
“Anh nằm xuống nghỉ ngơi đi, đáng lẽ anh chỉ phải nằm viện một tuần nhưng vì anh cứ không nghe lời bác sĩ mà bây giờ thành ra hai tuần rồi.”
Y tá là một cô gái người Canada với đôi mắt vàng óng đặc trưng.

Cô y tá này cũng rất đặc biệt, bình thường chẳng mấy người trò chuyện với bệnh nhân kiểu thoải mái như vậy nhưng cô y tá này lại không có kiêng kị gì.
“Cô tên Anna đúng không?” - David hỏi.
Anna chỉ vào bảng tên trên áo mình, ý nói anh biết rồi còn hỏi.
“Tôi nghe nói lúc tìm y tá riêng không một ai đồng ý điều đến phòng bệnh của tôi, thế sao cô lại đồng ý?”
Thế lực của Andrew có ảnh hưởng không nhỏ đến bệnh viện này.

Từ khi David và Khả Hân chuyển vào, mọi thông tin của họ đều được bảo mật, đến cả Giám đốc bệnh viện cũng đích thân căn dặn chăm sóc cẩn thận cho bọn họ.
Bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều truyền tai nhau David là người trong thế giới ngầm, không y tá nào dám nhận làm y tá riêng của anh, sợ không cẩn thận mất mạng như chơi.
“Tôi vì tăng chức.” - Anna trả lời ngắn gọn.
Anna cẩn thận giúp David thay băng gạc, anh ta cũng không còn thấy đau nữa, còn có sức nói chuyện phiếm:
“Cô cũng là phụ nữ, cô nói xem điều gì có thể khiến tâm trạng một người phụ nữ tốt lên?”
“Anh đang muốn dỗ vợ à?” - Anna mỉm cười hỏi.
David mở to mắt hỏi lại:

“Tôi có vợ từ khi nào vậy?”
“Vợ anh chẳng phải sản phụ phòng VIP 05 à? Cứ cách ngày anh lại sang thăm cô ấy, vết thương bản thân chưa lành cũng mặc kệ.” - Anna lúc đầu còn tưởng tượng David rất hung hăng đáng sợ không ngờ cũng là một người đàn ông bình thường, còn có vẻ rất yêu thương vợ con.
“Đó không phải vợ tôi.” - David lập tức phản bác.
“Vậy chắc là bạn gái anh rồi?”
“Không phải!” - David cương quyết từ nói.
Sắc mặt Anna đột nhiên chuyển xấu:
“Vậy… vậy anh cưỡng bức người ta hả?”
Mặt David lúc này đã đen như than, anh ta nhìn thế nào cũng không giống mấy kẻ làm việc biếи ŧɦái đó.
“Đó là vợ con của người ta, tôi chỉ chăm sóc họ một thời gian thôi.”
Anna thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không có ý định buông tha cho David:
“Cô ấy bỏ chồng trốn theo anh hả?”
“Anna, tôi nhớ Canada không có phim tình cảm cẩu huyết dài tập, tại sao cô lại thích vẽ ra mấy kịch bản đó vậy?”
“Tôi chỉ nói ra suy đoán trong lòng mình thôi.

Mà tôi nghe y tá bên đó bảo cô ấy đang có chứng chán ăn, ăn ít mà còn thường bị nôn.”
David nghe Anna chỉ biết lắc đầu thở dài bất lực.
“Phụ nữ mang thai cần nhất người chồng bên cạnh, nếu chồng cô ấy có thể đến đây chăm sóc thì cô ấy hẳn sẽ khá hơn rất nhiều.”
“Trừ chuyện này ra chuyện nào cũng được.” - David cười khổ.
Anna ngay lập tức nhìn David với ánh mắt “Anh còn dám nói không có gì mờ ám với cô ấy?”.

David có oan mà không biết phải giải thích làm sao.
“Một lát để tôi qua phòng khuyên cô ấy xem sao.”
“Sao đột nhiên cô nhiệt tình vậy?”
Anna nhoẻn miệng cười, thành thật nói:
“Sau này có cơ hội anh nhớ đề bạt tôi với cấp trên.”
David gật đầu, đối với loại người thực tế như vậy rất dễ làm việc bởi vì hiểu rõ mục đích của đối phương.

Không sợ đối phương có ý đồ xấu, cũng không sợ phải nợ ân tình gì, David quá sợ hai chữ “ân tình” rồi.
Anna đi sang phòng của Khả Hân, cô lo sợ Khả Hân không hiểu mình nói gì, vừa nói tiếng Anh vừa ra hiệu chỉ chỉ vào thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn.

Khả Hân lắc đầu dùng tiếng Anh nói chuyện với Anna.
“Tôi có thể giao tiếp cơ bản được, xin lỗi vì ngày nào cũng phung phí thức ăn các cô mang vào.”
Anna thấy Khả Hân nói chuyện lưu loát thì thở ra một hơi, như vậy thì cô có khuyên can tâm sự gì cũng dễ dàng hơn.

Anna đi đến đầu giường cầm bệnh án lên xem, không dùng giọng điệu của bác sĩ mà ân cần hỏi han Khả Hân:

“Đứa nhỏ có hay làm loạn trong bụng cô không?”
Khả Hân lắc đầu, đứa tay xoa xoa bụng, cô rất ngoan cũng rất hiểu chuyện.

Từ khi vào bệnh viện đến giờ rất ít khi làm loạn khiến cô mệt mỏi.
“Con cô ngoan như vậy cô không cố ăn nhiều một chút, đứa nhỏ sẽ thiếu chất đó."
Khả Hân mím môi, cô biết, nhưng chẳng hiểu sao cứ thấy đồ ăn là lại thấy khó chịu.
Anna ngồi hẳn xướng giường, vô cùng chân thành nói:
“Đứa nhỏ không quấy phá, chính là vì nó cảm nhận được mẹ nó đang không ổn.

Sự hấp thụ của thai nhi và tâm trạng của người mẹ có liên quan mật thiết với nhau.

Thai của cô đã ở tuần thứ 25 rồi, đây là đứa nhỏ hiếu động, thích đạp lung tung nhất, cô không cảm nhận được gì, không phải là chuyện tốt đâu.”
Trái tim của Khả Hân bỗng thắt lại bởi những lời nói này, cô lo lắng hỏi:
“Vậy… vậy tôi phải làm sao? Tôi thật sự không nuốt nổi thức ăn.”
“Chứng chán ăn của cô là bệnh tâm lý không phải sinh lý, chỉ cần cô thuyết phục được bản thân thì cô sẽ ăn được.” - Anna từng gặp qua nhiều trường hợp bệnh nhân gặp vấn đề về tâm lý khi mang thai.
Khả Hân tin rằng Lâm Vĩ Phong đang tìm cô, trước khi anh ấy tìm được cô, cô phải bảo vệ tốt bản thân và đứa con của bọn họ.
Anna đứng dậy cầm khay thức ăn qua đặt trước mặt Khả Hân:
“Hiện thực đôi lúc không như ý nhưng chúng ta có thể học cách chấp nhận mà.”
Khả Hân gật đầu, bàn tay cô run run cầm muỗng lên múc một miếng súp.
Ở một phòng bệnh khác có người cũng đã ăn uống không vào suốt một tuần nay.

Dì Ba mang theo lồng giữ nhiệt đẩy cửa bước vào, bà đổ canh ra bát từ trong lồng.
“Đại thiếu gia, hôm nay tôi hầm canh cậu thích, cậu ráng ăn nhiều một chút.”
“Dì cứ để đó…” - Lâm Vĩ Thành dừng một chút mới hỏi - “Vĩ Phong sao rồi?”
Dì Ba lắc đầu thời dài không trả lời.


Lâm Vĩ Thành thông qua thái độ của bà cũng đoán ra Vĩ Phong chắc chắn vẫn đang chìm trong trạng thái tiêu cực.
“Có tin tức gì của Khả Hân không?”
Dì Ba lần này vội quay mặt đi chỗ khác không muốn anh nhìn thấy vì khóe mắt bà đang rưng rưng.
Ngô Bạch Mai bước vào nhìn khung cảnh này cũng hiểu ra chuyện gì, sau khi chuyển ở bến cảng xảy ra, Lâm Vĩ Thành vẫn luôn ở lại bệnh viện, không phải sức khỏe anh không tốt mà không biết làm sao để đối mặt với em trai mình.
“Bác sĩ nhớ nhắc đại thiếu gia uống canh giúp tôi, tôi về trước.” - Dì Ba dặn dò xong thì ra về.
Bạch Mai bưng bát canh đến trước mặt Vĩ Thành, nhẹ giọng nói:
“Tôi đã chuẩn bị xong rồi, cuối tuần này chúng ta sẽ sang Mỹ, đến lúc đó anh sẽ rất lâu không được ăn lại các món dì Ba nấu đấy.”
“Cuối tuần này sao?” - Lâm Vĩ Thành hơi ngẩn ra - “Vĩ Phong có biết không?”
“Tôi có nói với Vĩ Phong rồi nhưng anh ta chỉ nói nếu tôi cần bất kỳ thứ gì cho cuộc phẫu thuật của anh thì cứ nói.” - Bạch Mai biết anh em hai người này hiện tại có một cái gai, cái gai mang tên Khả Hân, nhổ thế nào cũng không ra được.
Lâm Vĩ Thành cười khổ nhận lấy bát canh từ tay Bạch Mai:
“Tôi thật sự là một người anh rất tệ."
Bạch Mai nhìn Vĩ Thành với ánh mắt “bây giờ anh mới biết thì hơi muộn đấy” nhưng cô cũng mỉm cười an ủi anh.
“Sau khi anh mạnh trở lại, hai anh em anh sẽ tự động tháo gỡ được khúc mắt mà thôi.

Hai người cũng không còn cảm thấy ai nợ ai nữa.”
“Bạch Mai, tôi nghĩ người mình mang nợ nhiều nhất chính là cô.”
“Đợi anh khỏe lại rồi từ từ trả cũng được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.