Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 196: 196: Thời Gian Trôi Như Nước





David nghe Anna thông báo lại tình hình của Khả Hân đã khá hơn, anh ta cũng thấy an tâm.

David cũng không đến thăm Khả Hân nữa, sợ rằng khi nhìn thấy anh ta sẽ khiến Khả Hân không vui.
Hôm nay là ngày David xuất viện, sau đó anh ta phải đến trình diện Andrew, chờ đợi xem bản thân sẽ bị xử phạt như thế nào.

Nếu may mắn không bị khiển trách anh ta sẽ lại quay cuồng trong công việc của tổ chức, dù đã có Henry thay mình thu xếp nhưng còn nhiều thứ cần đến David tự mình ra tay.
David đẩy cửa phòng bước vào nhìn thấy Khả Hân đang ngồi đọc sách, đúng như anh ta nghĩ, ánh mắt của cô vẫn đầy vẻ tự vệ.
“Tôi nghe Anna nói cô đã ăn lại được nhưng vẫn không nhiều, cô muốn ăn món gì không?”
Khả Hân biết Anna thường xuyên đến trò chuyện, quan tâm mình là nhờ vào sự nhờ vả của David.

Khả Hân cũng không muốn thù địch với anh ta mãi, chỉ là mỗi khi nhớ đến chính anh ta khiến cô cùng con phải xa cách với Vĩ Phong thì cô sẽ tức giận.
“Hay tôi thuê một đầu bếp quê nhà đến nấu ăn cho cô?” - David cảm thấy anh ta có thể làm đến mức này cũng tận tâm lắm rồi.
“Được, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo nhiều hơn, bốn bức tường ở căn phòng này khiến tôi ngột ngạt muốn chết.” - Mặc dù căn phòng này rất rộng rãi và đầy đủ nhưng cô ghét cảm giác bị giam cầm như vậy.
David có chỗ khó xử của mình, Andrew muốn mọi thông của Khả Hân phải được kiểm soát.

Dù cho cô ở bệnh viện này, cô cũng giống như vô hình vậy, chỉ có mấy người David cùng bác sĩ và Anna là biết về Khả Hân.
“Tôi sẽ bàn chuyện này với Anna, khi thời điểm thích hợp cô ấy sẽ đưa cô đi dạo.”
“Cảm ơn.” - Khả Hân rất khó khăn mới nói ra được hai chữ này.
“Không cần cố gắng cảm ơn tôi vậy đâu.” - David lắc đầu cười - “Bác sĩ nói thai của cô rất khỏe mạnh, tôi mong là cô sẽ vì đứa bé mà cố gắng.”

“Tôi chắc chắn sẽ mang thiên thần nhỏ này bình an đến với thế gian này.” - Ánh mắt cô vô cùng mạnh mẽ.
“Được rồi, cần gì thì cứ nói với Anna, có thời gian tôi sẽ đến thăm cô.”
David dặn dò xong thì mở cửa ra ngoài, không ngờ bắt gặp Anna đang đứng ở đấy, giống như đứng đợi sẵn để trêu anh ta vậy.
“Anh thật sự không có tình cảm gì với cô ấy sao?”
David rất bình thản lắc đầu.
“Nếu có thì cứ tiến lên đi, tôi theo phe của anh, chỉ cần anh mau tiến cử tôi làm y tá trưởng.

Tôi sẽ ở trước mặt Khả Hân nói tốt cho anh.”
“Cô bớt nói mấy lời dư thừa này thì tôi sẽ tiến cử cô nhanh hơn đó.” - David cười nói, thật ra gần đây nghe nhiều mấy lời trêu chọc của Ann, David cũng bắt đầu thấy buồn cười, anh còn có suy nghĩ xem xét đưa Anna về làm bộ phận Y tế cho tổ chức.
Hôm nay là ngày Lâm Vĩ Thành bay, Lâm Vĩ Phong dậy rất sớm, ra phòng khách ngồi vừa xem báo Canada vừa uống trà.

Dương Trạch vẫn chưa an tâm về tình hình của anh nên vẫn ở lại nhà họ Lâm.
Quản gia Thuận thấy Dương Trạch đã dậy, vội đi đến nói nhỏ với anh ta:
“Nhị thiếu gia không định đi tiễn đại thiếu gia thật sao?”
Dương Trạch lắc đầu ra hiệu bảo quản gia đừng nhắc chuyện này làm gì.

Lâm Vĩ Phong nếu muốn đi đã đi rồi, giờ hai anh em có gặp nhau chỉ sợ nói ra lời khiến người kia không vui.
Dương Trạch cầm theo một tách cà phê ra phòng khách ngồi với Lâm Vĩ Phong, anh ta vừa đặt tách phê xuống, Vĩ Phong đã lên tiếng trước:
“Người có lỗi lớn nhất trong chuyện này là tôi vậy mà tôi lại cứ làm như lỗi là ở anh Vĩ Thành vậy.”
“Anh ấy không trách cậu đâu, dù sao hôm nay anh ấy cũng sang Mỹ rồi, gánh nặng trong lòng cậu cũng buông xuống.


Đợi anh ấy phẫu thuật xong cậu sang đó thăm cũng không muộn.” - Dương Trạch biết tâm trí của Vĩ Phong giờ chỉ đặt ở Canada.
“Thiệu Huy cũng sang đó hơn một tuần rồi, cậu ấy cũng không thể tìm được manh mối gì.

Tôi thật sự không muốn ngồi ở đây như một kẻ vô dụng nữa.” - Lâm Vĩ Phong ném tờ báo sang một bên đưa tay lên ôm đầu.
Dương Trạch xem như không nghe thấy, anh ta ở lại đây chỉ vì mục đích giữ Lâm Vĩ Phong không kích động chạy sang Canada vậy nên dù anh có nói gì Dương Trạch cũng không lung lay.
Thời gian giống như nước chảy, một khi đã trôi thì trôi nhanh không dừng.

Ba tháng đã trôi qua kể từ lần cuối anh nhìn thấy cô.

Mặt trời vẫn mọc và lặn đều đặn mỗi ngày.

Mọi thứ vẫn vận hành như không có gì thay đổi, chỉ có Lâm Vĩ Phong biết, cuộc sống của anh trở nên tồi tệ ra sau từ khi vắng cô.
Lâm Vĩ Phong làm bạn với thuốc và rượu, chỉ có những thứ đó mới cứu anh được trong những đêm nhớ cô vô bờ.

Bàn ăn mỗi ngày đều là món Khả Hân thích, mọi thứ vẫn giữ nguyên như ngày còn cô.
Thỉnh thoảng anh lại bước vào căn phòng của hai người, tìm kiếm chút mùi hương của cô trên chăn gối và quần áo.
“Vĩ Phong! Vĩ Phong!” - Tiếng hét của Dương Trạch từ cổng vọng vào, Lâm Vĩ Phong vội vã chạy ra, chuyện duy nhất có thể khiến Dương Trạch kích động như vậy chắc chắn có liên quan đến Khả Hân.

“Thiệu Huy đã nghe ngóng được tin tức, David và Khả Hân cùng được đưa vào một bệnh viện nhưng chỉ có David trở ra.

Sau đó David vẫn thường xuyên quay lại bệnh viện đó.

Rất có thể là Khả Hân đang ở bệnh viện đó.”
Lâm Vĩ Phong còn tưởng mình nghe lằm, bấu chặt hai vai của Dương Trạch hỏi lại:
“Có thật không? Là bệnh viện nào? Khả Hân tại sao phải nằm viện vậy?”
Dương Trạch cầm lấy hai tay anh vỗ vỗ, muốn anh bình tĩnh lại:
“Thật sự không thể tra ra bệnh viện nào, Thiệu Huy vẫn đang cố gắng nhưng có vẻ Khả Hân không sao.

Có người nói còn nghe được David tìm một đầu bếp nấu biết nấu các món quê nhà kiêm chuyên gia dinh dưỡng đưa vào bệnh viện đó, hơn bảy mươi phần trăm là cho Khả Hân.”
“David sẽ tốt với Khả Hân vậy sao?” - Lâm Vĩ Phong cười khổ - “Nếu có thể như vậy thì tôi sẽ rất vui, Khả Hân được chăm sóc tốt nhưng tôi không thể lạc quan như thế.”
“Tại sao lại không thể? Khả Hân chính là lá bài tẩy để khống chế cậu, cô ấy còn đang mang thai, giữ cho hai mẹ con cô ấy bình an thì David đã nằm mạng của cậu trong tay rồi.

David có lý do đối tốt với Khả Hân.” - Dương Trạch cố phân tích theo hướng tích cực.
“Nếu đã có tin tức rồi vì sao hai cậu không để tôi sang Canada, ai có thể sống bình thường được khi vợ và con mình phải đặt trong tay người khác."
“Theo thời gian thì hiện tại Khả Hân đã gần sinh rồi, cậu muốn Khả Hân sinh đứa bé ra thuận lợi hay lại có chuyện? Thiệu Huy sẽ dốc hết sức tìm ra bệnh viện đó, một khi tìm ra bệnh viện đó thì cậu còn sợ không đoàn tự được với vợ con sao?” - Dương Trạch với Hoàng Thiệu Huy đều thống nhất trước khi chắc chắn bất kỳ điều gì sẽ không nói với Lâm Vĩ Phong.
“Cậu nói Thiệu Huy cẩn thận, chuyện gì cũng đặt an toàn lên trên hết.” - Lâm Vĩ Phong nói xong lại mệt mỏi đi trở vào nhà bước lên phòng làm việc khóa trái cửa.
Khả Hân ba tháng qua dù tâm trạng không cải thiện được mấy nhưng cân nặng thì có, cô cảm thấy mình béo lên trong thấy, hiện tại bụng cũng rất lớn rồi, cô cũng lười đi lại.

Mỗi ngày Anna đều ghé qua trò chuyện với cô, cô hôm còn ở lại đến khuya mới ra về.

Thật sự thời gian này nếu không có Anna cô không biết làm sao để vượt qua nữa.

“Khi nãy đi ngang chợ gặp được cherry rất tươi, cô ăn liền không tôi rửa cho cô?” - Anna mang theo giỏ cherry đi rửa.
Khả Hân vừa định đưa tay ra lấy một trái cherry thì bụng lại đột nhiên nhói lên, cô cau mày xoa xoa bụng.

Anna cũng vươn tay vỗ nhè nhẹ lên bụng cô:
“Con hư quá, suốt ngày chỉ đạp mẹ thôi.”
“Có khi nào nó muốn ra sớm không? Một tuần trở lại đây hiếu động lắm.”
“Con phải ra đúng ngày đó, không thì chúng ta không trở tay kịp đâu.”
David gõ cửa mấy tiếng rồi tự nhiên bước vào, trong tay anh còn có mấy túi đồ, chủ yếu là sách, các loại dược phẩm, mỹ phẩm dành cho phụ nữ mang thai.

Anna bảo anh ta mua cái gì thì anh ta cứ mua cái đó mang đến.
“Anh đừng mang đồ vào nữa, phòng này chật lắm rồi.” - Thái độ của Khả Hân đối với David đã dịu đi rất nhiều.
“Anna nói cần thì tôi mang vào thôi, đầy đủ vẫn tốt hơn, bệnh viện cũng có nhiều thứ thiếu thốn.”
“Anh bảo đứa nhỏ ngoan một chút đi, mấy ngày nay cứ đạp Khả Hân, khiến cô ấy khó chịu.” - Anna vẫn vô cùng nhiệt tình tìm cơ hội bắt cầu cho David và Khả Hân.
David chỉ lắc đầu cười:
“Mẹ nó còn nói không được thì tôi cũng chịu thua.”
“Ngày mai Khả Hân có lịch siêu âm, anh có thời gian rảnh không, đến nhìn một chút.

Đứa bé bây giờ có thể nhìn rõ cả gương mặt.”
David thật sự rất muốn bịt miệng Anna lại, kêu anh ta đến xem làm gì, anh ta cũng không có quan hệ gì với đứa nhỏ.
“Khả Hân còn chưa đồng ý cho người khác xem con của cô ấy, cô là ai mà cứ tự mình quyết định.”
Khả Hân mỉm cười không nói, cô tất nhiên không tán thành..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.