Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 197: 197: Sinh Non





David đứng trước cửa bệnh viện do dự có nên bước vào hay không, anh ta cũng không biết sao mình lại đến đây.

Hôm qua đã đi thăm Khả Hân rồi nhưng bây giờ anh lại đến đây.

Mặc dù biết là không dễ chịu gì với sự hiện diện của mình, David vẫn muốn đến xem cô siêu âm, thật ra là David quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng cô.
Mấy tháng quá, anh chứng kiến đứa nhỏ lớn lên từng chút một, nói không có cảm tình gì thì cũng quá giả dối rồi.

David là trẻ mồ côi, anh ta vẫn luôn tìm kiếm sự liên kết thiêng liêng giữa một đứa bé với mẹ của mình.
Khả Hân đã vào phòng siêu âm rồi, David chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài chờ.

Anna bước ra nhìn thấy David thì vội vàng kéo anh ta vào.

Khả Hân đang nằm trên giường, bác sĩ di chuyển máy siêu âm qua lại trên bụng cô.

Trên màn hình là hình ảnh của một sinh linh đã thành hình, từng cử động của nó chân thật đến mức khiến cõi lòng ai cũng như được xoa dịu.“Vẫn ổn, đứa nhỏ vô cùng khỏe mạnh, nhưng đứa bé này có chút lớn quá so với cơ thể người mẹ.

Trong một tháng tới, sản phụ phải cẩn thận trong việc đi lại, sản phụ đã từng suýt sinh non một lần nên nguy cơ sinh non lúc này không phải không có.”
Bác sĩ vừa nói xong thì sắc mặt của ba người Khả Hân, David và Anna liền vô cùng căng thẳng.

David không nhịn được hỏi thêm:

“Nếu… nếu sinh non thì sao?”
Bác sĩ đẩy kính, do dự không biết nên nói thế nào để mọi người không quá lo sợ.

Anna lườm David cười xòa nói:
“Không có chuyện xui rủi xảy ra đây, Khả Hân và đứa bé sẽ bình an vô sự.”
“Bác sĩ cứ nói đi trường hợp xấu nhất là gì?” - Khả Hân nãy giờ không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng.
“Trường hợp xấu nhất, giữa mẹ và con chỉ có thể giữ một.

Nhưng mọi người không cần quá lo, chỉ cần cẩn thận là được.”
“Bác sĩ, mọi chuyện vẫn ổn chứ?” - David lên tiếng.Anna đỡ Khả Hân ngồi dậy bước ra ngoài, David cũng đi theo phía sau.

Anna quay ra sau nói với anh ta:
“Tôi còn có bệnh nhân khác, anh đưa cô ấy về phòng đi.”
David trừng mắt với Anna, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi với Khả Hân không có gì, cô đừng tạo cơ hội nữa.”
“Tôi thật sự còn có bệnh nhân khác mà, tôi đâu phải y tá của Khoa Sản.” - Anna oan ức nói, chăm sóc cho Khả Hân thật ra là việc nằm ngoài lịch trình hằng ngày của cô.
Lúc hai người ở đây nói qua nói lại Khả Hân đã đi được một đoạn khá xa, David ngẩng đầu lên không thấy Khả Hân vội vàng đuổi theo.

Anh ta muốn đỡ cô nhưng lại sợ Khả Hân từ chối, không đỡ cô thì lại sợ cô bị ngã.
Khả Hân đứng lại, hai tay chống hông quay ra sau nói với David: “Đưa tôi xuống vườn hoa một chút có được không?”

Khả Hân biết trừ một số người ra ở bệnh viện này không ai biết sự tồn tại của cô.

Mỗi lần cô đi siêu âm từ phòng siêu âm cho đến hành lang đều vắng người, cô nhiều lần nhờ Anna đưa cô đi dạo nhưng cũng chỉ có thể đi quanh quẩn ở tầng VIP không được đến nơi khác.
“Tôi thật sự muốn nhìn một chút cây xanh hoa cỏ, hít chút không khí trong lành.”
David không cách nào mở miệng nói lời từ chối, anh ta đi ra một góc gọi điện ra lệnh cho thuộc hạ.

Khả Hân đợi một lúc thấy David không nói gì với cô, gương mặt không khỏi lộ ra thất vọng chống đỡ thân thể nặng nệ trở về phòng.
“Đợi một chút.” - David đi lại đỡ lấy tay cô - “Có thể đi xuống sân vườn rồi.”
David đỡ Khả Hân vào thang máy đi xuống vườn, vườn của bệnh viện thường rất đông người.

Bệnh nhân đều chọn ra đó tản bộ, không khí trong lành thích hợp dưỡng bệnh, bởi vì thường có nhiều người nên Anna không thể đưa Khả Hân xuống.Khả Hân bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy cả một sảnh lớn không có bóng người.

David đỡ cô ra vườn hoa, chọn một chiếc ghế đá không quá cao không quá thấp.
Khả Hân ngẩng đầu lên nhìn mái vòng bằng kính, những tia nắng thật sự từ đó chiếu rọi xuống bàn tay cô.

Cô hít sâu một hơi, gần bốn tháng rồi cô mới có cảm giác được tiếp xúc với thế giới bên ngoài như thế này.
“Anh làm cách nào mà nơi này lại vắng vẻ như vậy?”
“Tôi bảo bọn họ thông báo sắp phun thuốc ở vườn cây, bệnh nhân tất nhiên đều trở về phòng bệnh rồi.” - David cười nói.
Khả Hân không biết nên nói gì nữa, cô không ngờ chỉ để cô xuống đây ngồi một chút mà David có thể nghĩ đến cả chuyện này.

“Tôi biết ngày nào cũng bắt cô ở trong bốn bức tường rất khó chịu nhưng cũng vì bảo toàn cho hai mẹ con cô thôi.” Khả Hân cười khổ, hỏi:
“Sau khi tôi sinh con ra, anh có thể để mẹ con tôi được đoàn tụ với Vĩ Phong không?”
“Có thể, gần đây không thấy cha nuôi hỏi về cô nữa, sau khi cô sinh xong, cơ thể khỏe lại tôi sẽ tìm cơ hội sắp xếp đưa cô về.” - David nói những lời này hoàn toàn thật lòng, sau khi nhìn thấy hình ảnh của đứa bé trong bụng Khả Hân, anh ta thật sự mong đứa trẻ được hạnh phúc.
“Tôi chỉ mong anh có thể làm được những gì anh nói.”
Khả Hân biết những ngày tháng này có lẽ cô sống dễ chịu hơn Vĩ Phong rất nhiều.

Anh không biết mẹ con cô giờ ra sao, một chút tin tức cũng không có, chắc chắn mỗi ngày của anh đều trôi qua trong sự ăn năn giày vò.
Khả Hân và David không nói thêm lời nào, ngồi đó tắm nắng hơn ba mươi phút.

Khả Hân đột nhiên quay sang, nhẹ giọng nói:“David, nếu có gì bất trắc, anh nhất định phải giữ lấy đứa bé này.

Nhất định phải cứu lấy nó, khi nãy anh cũng nhìn thấy nó, cũng nghe nhịp tim nó mà phải không?”
“Cô có thể yên tâm.” - David mỉm cười nói.
Bản thân cô luôn cảm thấy có lỗi với đứa con này, nó đã vì cô mà buôn ba khắp nơi, theo cô chịu đủ vất vả.

Con của cô xứng đáng được đến thế gian này, được gặp lại cha của nó, dù có phải đánh đổi mạng sống của cô.
David vừa từ bệnh viện về biệt thự đã bị Andrew gọi đến hỏi chuyện.

Trong lòng David nghĩ thầm, không phải xui xẻo đến mức vừa nói ông ấy đã quên mất chuyện Khả Hân thì ông ấy lại hỏi đến chứ.
Thật ra Andrew chưa từng quên chuyện của Khả Hân, chẳng qua ông ấy không hỏi đến mà thôi.

Andrew cũng không vội nhắc đến chuyện này, trước hỏi David một số chuyện trong tổ chức.
“Vừa từ bệnh viện về sao?” David hít sâu một hơi, biết không thể giấu ông ấy, nói:
“Dạ, con vừa đi bệnh viện một chuyến.”

“Cô ta và cái thai thế nào?”
“Rất tốt ạ.” - David thành thật đáp.
“Dự sinh là ngày nào?” - Andrew hỏi vừa nhìn sợi dây chuyền được ông cẩn thật đặt trong lồng kính chưng ở tủ sách.
“Là ngày 8 tháng sau, còn hơn một tháng.”
“Nhớ cũng thật kỹ.” - Ánh mắt Andrew khẽ liếc qua chỗ David vừa giống như dò xét vừa giống như ông đã nhìn thấu tất cả.
Sắc mặt David trở nên căng thẳng, anh ta không đoán ra ý của Andrew nên không biết phải đáp như nào.

Điện thoại David đột nhiên vang lên, anh vội vàng tắt máy, chuông lại tiếp tục reo, lần này đến Andrew cũng cau mày.David liếc qua màn hình xem ai gọi, là Anna, trong đầu David thầm nói không xong.

Nếu không phải trường hợp khẩn cấp Anna chắc chắn không gọi như thế này.

Chuông điện thoại lần nữa vang lên, David không màng đến sự có mặt của Andrew lập tức nghe máy.
“Khả Hân… Khả Hân sinh non!”
“Cái gì? Tôi vừa rời khỏi đó chưa được bao lâu mà.” - David ôm đầu, anh ta không biết lỗ tai mình có đang nghe rõ không nữa.
“Đừng hỏi nhiều nữa, mau đến đây.” - Anna nói xong thì cúp máy, đủ thấy tình hình bên đó đang rất gấp gáp.
“Xảy ra chuyện sao?” - Andrew không mặn không nhạt hỏi.
“Dạ, y tá nói Khả Hân sinh non, tình hình không biết thế nào.” - David cố giữ bình tĩnh trả lời nhưng hai chân đã không yên muốn phóng đi thật nhanh.
“Đi xem đi.” - Andrew biết David chỉ đang chờ ông đồng ý mà thôi.

“Đi xem đi.” - Andrew biết David chỉ đang chờ ông đồng ý mà thôi.
“Dạ, con đi ngay thưa cha nuôi.”
David đi rồi Andrew vẫn ngồi đó gõ tay lên bàn như có điều suy nghĩ, khi ngẩng đầu lên nhìn sợi dây chuyền, các ngón tay gõ trên bàn lại càng nhanh hơn, cuối cùng Andrew cũng đứng dậy đi ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.