Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 199: 199: Nhận Cháu





Bác sĩ nói là sáng hôm sau nhưng mãi đến tối mới tỉnh lại, cô vẫn rất yếu, cả người không có sức lực ngồi dậy chỉ gắng gượng hỏi thăm về đứa nhỏ:
“Con của tôi đâu rồi?”
“Con gái cô rất khỏe mạnh, đang được chăm sóc rất tốt.” - Anna nắm lấy tay Khả Hân ân cần nói.
Khả Hân nghe xong thì hạnh phúc đến rơi nước mắt sau đó cô lại thiếp đi, không còn sức lực nói thêm gì.

David vẫn luôn trực ở chỗ của Anju, anh ta muốn chờ xem Andrew có đến đây lần nữa thật không.

David nghĩ có lẽ sự đáng yêu của Anju đã xoa dịu trái tim giá băng của ông ấy.

Bởi vì bản thân anh càng nhìn Anju càng thêm yêu thích, Anju chỉ cần cười một cái, trái tim của ai cũng phải tan chảy.
“Cả ngày chỉ biết đứng đây thôi à?” - Trong lúc David còn đang suy nghĩ miên man thì Andrew thật sự đã đến rồi.
“Con… con thật sự cũng không biết nên làm gì, Khả Hân tỉnh rồi lại ngất, con không phải bác sĩ nên cũng không giúp được gì thôi thì đi ngắm Anju.” - David cười nói.Ánh mắt Andrew khi nhìn vào trong lồng ấp thật sự là khác biệt so với ông của bình thường, sự dịu dàng mà David chưa từng thấy ông đối với anh, kể cả anh hay Tuyết Dung, Henry cũng chưa từng.
“Cha muốn nhận Anju làm con nuôi sao?” - David cẩn thận dò hỏi ông.
Andrew quay sang lườm David một cái:
“Tuổi của cha còn đi nhận một đứa trẻ mới sinh làm con nuôi à? Con nhận nó làm con nuôi đi, cha sẽ là ông của nó.”
“Con làm cha nuôi của Anju sao?” - David ngơ ngác chỉ vào mình - “Mẹ của nó chưa chắc chắn đồng ý để con làm cha nuôi.”
“Cô ta có tư cách không đồng ý sao?” - Andrew cười nhạt - “Sau này cô ta có được sống tốt hay không chính là nhờ vào Anju.”

David rũ mắt, anh biết phải ăn nói thế nào với Khả Hân, anh đứa hứa đưa cô về đoàn tụ với Lâm Vĩ Phong bây giờ Andrew lại nhất quyết giữ lấy Anju bên cạnh.

“Con còn do dự cái gì? Đừng tưởng cha không nhìn thấy cô đối với mẹ con người ta là thế nào.”
David lại một lần nữa có oan nhưng không thể kêu, từ Anna đến Andrew đều cảm thấy anh có ý đồ mờ ám với Khả Hân.

Anh không phủ nhận, anh rất muốn nhận Anju làm con nuôi, ai lại không thích có một đứa con dễ thương như vậy nhưng anh không phải người thích cướp vợ người khác.
David nói chuyện xong với Andrew thì mang theo bộ dạng sầu não đi tìm Anna.

“Tôi chưa hết ca làm, có bệnh nhận còn đang chờ, anh đợi một lúc nhé.”
Khoảng thời gian qua David cũng nhìn thấu Anna không phải là người ham quyền lực địa vị, cô chỉ là người không ngừng phấn đấu, muốn đạt được thật nhìn thành tích.

David suy nghĩ một lúc đi đến phòng y tá trưởng của bệnh viện nói chuyện.
David gọi Anna ra một góc trống trãi ngồi, nghiêm túc nói chuyện với cô:
“Anna, tôi vừa nói chuyện với Y tá trưởng, nếu cô đồng ý, cô có thể chuyển đến làm việc tại 1tổ chức của tôi, phụ trách về bộ phận Sức khỏe và Y tế.

Tôi sẽ tạo điện kiện để cô học lên bác sĩ, phụ cấp, quyền lợi và tiền lương cao hơn gấp năm lần so với y tá trưởng của bệnh viện.

Cô ít nhất phải phấn đấu mười năm nữa mới có thể lên y tá trưởng, nếu bây giờ cô gật đầu, cô sẽ có gấp năm lần những thứ đó ngay lập tức.”Lời đề nghị của David quá hấp dẫn với Anna, đó gần như là một lời đề nghị không thể nào từ chối được.

Nhưng tổ chức của David không minh bạch, cô đã nghe rất nhiều lời đồn với nó, lời đề nghị này chính là con dao hai lưỡi.
“Tôi biết cô đang lo nghĩ gì, cô không làm chuyện phạm pháp đâu.

Tất cả những gì cô làm là cứu người, chăm sóc cho những bệnh nhân.

Trước mắt người cô cần chăm sóc chỉ có Khả Hân mà thôi.” - David cố thuyết phục Anna.
“Rốt cuộc chuyện của anh và Khả Hân là thế nào? Vì sao anh giữ cô ấy ở đây và không cho ai tiếp xúc với cô ấy?”
“Tôi cũng không muốn giấu cô, nếu cô đồng ý về làm việc cho tổ chức thì cô nên biết sự thật.” - David bắt đầu giải thích ngắn gọn chuyện đang xảy ra với Khả Hân, lý do anh phải giữ cô lại, và vì sao anh không thể đưa cô trở về.
Mặt Anna tái lại khi nghe David nói xong, cô bất giác nhích người ra xa khỏi anh.

Anna không thể tin được sự thật đằng sau chuyện của Khả Hân và David lại khắc nghiệt và có phần máu me như vậy.


“Anh phải đưa Khả Hân về với chồng của cô ấy, ân oán của các anh liên quan gì mẹ con cô ấy?” - Anna chất vấn David.
David dò đầu bứt tai, gằn giọng nói:
“Người có thể quyết định là cha nuôi của tôi, ông ấy yêu thích Anju, muốn nuôi dưỡng Anju, tôi có thể làm được gì? Ông ấy là người chỉ cần nói một câu, bệnh viện này sẽ ngay lập tức đóng cửa.”
Anna lắc đầu thở dài, cô hiểu rồi, nếu Andrew muốn giữ hai mẹ con Khả Hân ở lại đây không ai có thể làm gì khác.
“Tôi không tin tưởng ai cả, người tôi có thể tin chỉ có cô.

Sau này cả Khả Hân và Anju đều được đón về chỗ của cha nuôi tôi, bọn họ cần một người có chuyên môn y tế chăm sóc, Khả Hân sẽ không nghe ai khuyên ngoài cô đâu.”
Anna ôm trán, lời đề nghị của David không chỉ có màu hồng lúc đầu mà còn đính kèm theo rất nhiều chuyện phức tạp ở phía sau.

Cô nghĩ một lúc, nghẹn ngào nói:“Cha mẹ của Anju còn chưa bế nó thì tôi đã bế nó rồi.

Tôi cũng là người đầu tiên nghe nó khóc, anh bảo tôi sao nỡ từ chối việc chăm sóc cho Anju chứ.”
David thật sự muốn ôm lấy Anna một cái, việc Anna đồng ý sẽ chuyển đế tổ chức là việc có thể giúp anh ta giảm nhẹ được rất nhiều nỗi lo.
“Trước khi mẹ con Khả Hân xuất viện, cô cứ làm việc ở bệnh viện như thường sau đó cô muốn sắp xếp công việc thế nào, chúng ta sẽ bàn lại sau.”
Ba ngày sau Khả Hân đã có thể ngồi dậy nói chuyện bình thường, nhưng vết mổ vẫn rất đau, mặt cô vẫn còn xanh xao tái nhợt.

David đỡ Khả Hân đi thăm Anju, Anna bế bé từ lồng ấm ra cho cô xem, Khả Hân lại không nhịn được rơi nước mắt.
“Con ngoan… hức con ngoan của mẹ...”
Anju giống như biết nhận người trước mặt là mẹ mình, không hề quấy khóc, còn nắm chặt ngón tay Khả Hân không chịu buông.

“Bế vào trong đi, ngoài này lạnh lắm.” - Khả Hân rất muốn ở bên con thêm chút nữa nhưng sợ đứa bé bị lạnh.

Khả Hân gỡ tay bé ra khỏi ngón tay cô, Anju ngay lập tức khóc lớn, giống như không muốn rời xa mẹ.
“Anju ngoan, mẹ cũng cần về nghỉ ngơi rồi.”
“Anju là ai đặt cho con bé thế? Tôi nghe anh và Anna đều gọi như vậy.” - Khả Hân tò mò hỏi David.

“À thì…” - David cười xòa không biết có nên trả lời hay khôn - “Hôm cô sinh, cha nuôi tôi có đến thăm, ông ấy rất thích Anju nên đã đặt tên cho nó.”
“Anh nói sao? Ông ta đến đây? Ông ta… ông ta…” - Khả Hân vừa nghe đến Andrew cả người giống như bật chế độ phòng thủ.

“Tôi đỡ cô về phòng trước rồi nói tiếp.” - David vội vàng đỡ lấy Khả Hân, cơ thể cô lúc này thật sự không chịu nỗi đả kích nào.Sau khi Khả Hân đã bình ổn lại, David mới chậm rãi nói:
“Anju chỉ là tên gọi thôi, tên khai sinh vẫn là do cô đặt”
“Tôi không quan tâm những chuyện đó, rốt cuộc là ông ta muốn gì ở hai mẹ con tôi?” - Khả Hân siệt chặt nắm tay.
“Ông ấy rất thích Anju, muốn tôi nhận Anju làm con nuôi, muốn… muốn nhận con bé làm cháu, giữ bên người nuôi dưỡng.”
“Không!” - Khả Hân gào lên, cô với lấy ly nước trên bàn ném mạnh về phía David - “Anh đã hứa sẽ để mẹ con tôi đoàn tụ với Vĩ Phong mà? Con của tôi sao lại phải trở thành cháu của ông ta?”
David không hề né tránh ly nước của cô, giờ Khả Hân có ném gì vào anh cũng là do anh đáng nhận.
“Sao mấy người lại đối xử với mẹ con tôi như vậy?” - Khả Hân gào lên trong bất lực.

Anna gọi bác sĩ vào phòng giữ Khả Hân lại, cô cũng ra hiệu cho David đi ra ngoài, nếu để Khả Hân kích động thêm, chỉ khâu ở vết mổ rất có thể sẽ bị bung ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.