Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 206: 206: Ai Khi Yêu Không Ích Kỷ





Suốt một đường về hai người không nói với nhau câu nào, David cũng biết mình lỡ miệng, đối với Khả Hân thì câu nói kia chắc khiến cô thấy vô cùng chán ghét.

Nhưng David cũng không biết giải thích thế nào bởi vì trong khoảnh khắc ấy, anh thật lòng muốn nói như vậy.
Hai người vừa dừng xe trước cửa đã cảm thấy không đúng lắm, bên ngoài có hai chiếc xe lạ, David nhớ kỹ biệt thự của bọn họ sẽ không có ai đến thăm.

Hai người vội vàng vào trong, một không khí căng thẳng bao trùm lấy ngôi nhà.
Khả Hân lao ngay lên phòng tìm kiếm Anju nhưng không thấy đâu, David cau mày nhìn bác sĩ đang trước cửa phòng của Andrew.
“Không thấy Khả Vĩ đâu cả.” - Khả Hân gấp gáp chạy đến nói với David.
“Đừng lo, con bé không rời khỏi đây đâu.”
Anna từ bên phía phòng Andrew nhìn thấy Khả Hân và David đã về vội vàng chạy đến thông báo tình hình.“Anju đột nhiên phát sốt nhưng không cần lo quá, trong tuổi này trẻ con rất dễ phát sốt.”
“Con bé không sao thật chứ? Con bé giờ đang ở đâu?” - Khả Hân bắt lấy hai tay Anna, hoảng hốt hỏi.
“Không sao cả, đã hạ sốt rồi.”
David nhìn Henry đang đi đến nhướng mày ý bảo cậu giải thích.
“Hai người vừa đi không lâu thì ngài Andrew nghe Anju khóc, sau đó sang phòng bế con bé.

Ngài ấy ngay lập tức phát hiện Anju bị sốt, ông ấy rất tức giận, đã ngay lập tức gọi bác sĩ đến, giờ Anju đang ở chỗ ông ấy.” - Henry kể sơ lược lại mọi chuyện.
Khả Hân vừa nghe xong đã chạy một mạch đến chỗ có bác sĩ đang đứng bên ngoài, cô đẩy mọi người ra xông vào phòng.


Andrew đang bế Anju trong tay, mặt bé con có hơi ửng đỏ nhưng hình như đang ngủ rất ngon.

“Con của tôi…” - Khả Hân bước đến muốn đoạt lại con bé.
Andrew nghiêm mặt nhìn cô, giọng điệu khiển trách:
“Cô làm mẹ mà không biết con của mình bị sốt sao?”
Khả Hân cắn chặt môi không nói một lời, cô đưa tay ra nhìn chằm chằm vào Khả Vĩ, cô chỉ muốn được ôm lấy con bé.
“Cha nuôi, chuyện này không thể trách Khả Hân được.” - David lập tức lên tiếng bênh vực Khả Hân, anh là người biết rõ nhất cô đã chăm sóc Anju tỉ mỉ đến mức nào.
Andrew khẽ liếc mắt nhìn David cảnh cáo nhưng ông vẫn trao lại Anju cho Khả Hân.

Bé con chợt tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn thấy Khả Hân thì nhoẻn miệng cười.

Khả Hân mếu máo hôn lên trán con gái, Anna và bác sĩ cũng theo cô đưa Anju về phòng.Bởi vì cái nhìn khi nãy của Andrew mà David vẫn chưa dám rời đi, Henry cũng đứng một bên chờ phân phó.

David cảm thấy hôm nay mình đã lỡ lớn gan rồi thôi thì lớn gan đến cùng, lên tiếng trước:
“Từ nhỏ đến giờ, cha nuôi đối với tụi con chưa từng yêu thương chăm chút như đối với Anju.”
Andrew không cho phép người ngoài bước vào căn biệt thự này nữa bước.

Ông cũng cực kỳ ghét nhiều người tụ tập vậy mà vì Anju bị sốt ông ngay lập tức gọi cả một đội ngũ y tế đến, không những thế còn để nhiều người vây trước cửa phòng mình.
Andrew mặt không cảm xúc nhấc quyển sách dày cộm trên bàn lên ném về chỗ David, anh tất nhiên là không dám tránh.

David nhịn đau, để nó đập thẳng vào đầu mình rồi vội giữ lấy quyển sách, không để nó rớt xuống đất, lễ phép mang quyển sách đặt lên vị trí cũ.
“Bây giờ con còn đi ganh tị với con gái mình sao?” David nghe hai từ “con gái” thì liền cười như hoa nở, đầu vừa bị đập đau cũng quên mất, xem ra vì nể mặt Anju cha nuôi không định mắng gì David cả.
“Con sao lại ganh tị được, con phải đi xem con gái của mình đây.”
Andrew nhìn David vội vội vàng vàng chạy khỏi phòng, lắc đầu nói:
“Tôi tốn bao công sức mới đào nó thành một người xuất chúng như vậy bây giờ chỉ vì một người phụ nữ mà chẳng khác gì thằng ngốc.”
“Là nhờ ngài đã tạo điều kiện cho anh ấy.” - Henry cười đáp.
Sau khi trải qua chuyện Anju bị sốt đó Khả Hân càng không rời con gái nửa bước, những người giúp việc chăm sóc cho hai mẹ con cũng đổi thành những người mới.

Dù cho David không đuổi thì Andrew cũng không giữ người vô dụng như vậy xuất hiện gần ông.Khả Hân cũng dựng lên một bức tường vô hình để giữ khoảng cách với David, dù thái độ cô vẫn vậy nhưng sự xa cách đấy David dễ dàng nhận ra.

Anh ta cũng không vì đó mà khó chịu, Khả Hân cư xử như vậy cũng là lẽ thường.
Hôm nay là đợt tuyết rơi đầu tiên trong năm, Khả Hân bế theo Anju thích thú ra cửa sổ đứng xem.


David đi đến kiểm tra cửa sổ xem đã kín chưa mới an tâm để hai mẹ con đứng gần đấy.
“Đây là lần đầu cô thấy tuyết sao?”
Khả Hân gật đầu, trước giờ cô chỉ thấy tuyết trong tivi mà thôi, chưa được nhìn tận mắt bao giờ.
“Cô có muốn chạm thử không?”
Khả Hân gật đầu rồi lại lắc đầu, nói:
“Tôi không muốn bị cảm đâu, sẽ lây cho Anju mất.”
Nhiệt độ bên ngoài sau khi tuyết rơi đã xuống đến - 10 độ C, với cơ thể hiện tại của Khả Hân chỉ cần đặt chân ra ngoài chắc chắn sẽ bị bệnh.

“Muốn chơi tuyết cũng không nhất thiết phải ra ngoài.” - Trong đầu David tính toán gì đó.
Ngày hôm sau David mang vào phòng Khả Hân một chiếc hộp lớp, bên trong có tuyết và rất nhiều dụng cụ tạo hình.

Khả Hân vẫn chưa hiểu chuyện gì nhìn David đợi được giải thích.
“Đây là hộp chuyên dụng giữ cho tuyết không tan, cô có thể nặn người tuyết thoải mái trong đó.” - David lấy ra một chiếc găng tay mỏng đưa cho cô - “Dù cho trong phòng không lạnh nhưng tuyết thì vẫn lạnh.”1
“Tôi đâu phải trẻ con.” - Khả Hân thật sự là cạn lời với David.
“Trẻ con hay người lớn ai cũng thích nặn người tuyết cả.” - David cũng lấy bao tay đeo vào ngồi xuống chơi như để minh chứng cho câu nói của mình.
Khả Hân vươn tay vào hộp thử chạm vào tuyết, cảm giác thật giống như đá bào nhưng nhuyễn hơn và mịn hơn rất nhiều.“Tôi có chuẩn bị mấy quả cầu để trang trí nôi cho Anju nữa.”- David nặn một người tuyết nho nhỏ cho vào một quả cầu rồi treo nó lên nôi.
“Không ngờ anh cũng khéo tay.”
Khả Hân cũng học theo làm một quả cầu treo lên nôi, đôi lúc cô cũng tự nói trong lòng không thể để cho David có cơ hội làm gì cho hai mẹ con cô nữa.

nhưng hành động của David hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của cô.
Anju nhìn hai quả cầu trên cao vừa cười vừa vươn tay muốn với lấy, Khả Hân ở bên cạnh cưng chiều nói:

“Đợi con lớn lên sẽ cho con nghịch tuyết nhé.”
David nhìn khung cảnh trước mặt không nhịn được mỉm cười, cuộc sống nếu cứ thế này thì còn gì để hối tiếc nữa chứ.
David gọi Henry đến phòng mình, bảo cậu điều tra về chiếc xe vẫn luôn theo sau Anna và cả người bạn trai kia của cô.

“Không đóng vai người tốt nữa sao?” - Henry nhướn mày hỏi anh.
“Tôi có bao giờ là người tốt đâu.” - David cười nhạt - “Đừng để Anna biết, Anna là có lòng tự trọng cao, cô ấy sẽ không để yên đâu.”
“Tôi làm việc thì anh cứ yên tâm.

Nhưng nếu thật sự bạn trai Anna có vấn đề thì sao? Tôi thấy cô ấy đang chìm đắm lắm.”
“Nếu thật sự có vấn đề thì chẳng qua là chúng ta đang giúp cô ấy rời khỏi người không xứng đáng.”
David tựa người ra ghế, trong đầu là những suy nghĩ rối loạn.

Anh đã không thể phủ nhận nữa, gần đây anh đối với mẹ con của Khả Hân thật sự đã nảy sinh tư tâm rồi.
“Cậu nói xem, có phải anh ích kỷ quá rồi không?”
“Ai yêu vào mà không ích kỷ.” - Henry vỗ vai David.Yêu… David không dám chắc mình có yêu hay không, tình yêu là gì anh còn chưa trải nghiệm thử.

Nhưng bảo anh trả Khả Hân và Anju cho Lâm Vĩ Phong thì không thể nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.