Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 221-225: 221: Tình Cảm Trào Dâng



Chương 221


Lâm Vĩ Phong chưa bao giờ ngờ đến mình có thể được gặp Khả Hân trong tình huống này, anh đứng bật dậy muốn lao đến ôm lấy cô nhưng chẳng hiểu sao hai chân cứ như bị chôn trong đất.

Khả Hân bước từng bước thật chậm đến chỗ anh, ánh mắt cô nhìn anh không rời.
Dù chỉ là qua hình ảnh thì Vĩ Phong vẫn luôn được nhìn thấy cô còn đây mới là lần đầu tiên được nhìn thấy anh.

Người đứng trước mặt cô thật sự là một Lâm Vĩ Phong bằng xương bằng thịt.
Khả Hân ngồi xuống ghế đối diện với anh, Vĩ Phong mặc dù muốn ôm lấy cô nhưng cũng đành ngồi xuống.

Khả Hân hơi ngẩng mặt lên hít sâu một hơi, ngăn lại nước mắt sắp chảy xuống, cô mỉm cười hỏi anh:
“Anh có ổn không?”
Lâm Vĩ Phong gật đầu mấy cái, anh cũng thể che giấu nụ cười trên môi, anh chưa từng nghĩ chỉ cần được nhìn thấy cô thôi đã khiến anh vui mừng thế này.

Chương 222


Andrew sau khi biết chuyện David để Lâm Vĩ Phong và Khả Hân gặp nhau, sau đó còn để Lâm Vĩ Phong rời đi bình yên vô sự thì rất tức giận. David cũng biết mình làm trái ý cha nuôi, đứng thẳng lưng cúi mặt xuống nghe ông khiển trách.


“Cha chỉ cần mạng của nó, dù con đang muốn chơi trò gì thì cũng dẹp ngay đi.”


David vẫn cúi mặt không đáp.


“Đừng để cha nhắc lại.” - Giọng của Andrew lúc này vô cùng lạnh lẽo, có thể nghe thấy sự tức giận không hề nhỏ bên trong.


David vẫn đứng im đó không lên tiếng.


Andrew cầm lấy chiếc gạt tàn bằng đồng cổ trước mặt dứt khoát ném mạnh về phía của David. David đứng yên không tránh, chiếc gạt tàn đáp thẳng lên đầu của anh ta, một dòng máu tươi chảy xuống.


Andrew hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, đứa con này tình tính giống với ông nhất, ông biết dù hôm nay có đánh chết David thì anh cũng sẽ không hé môi.


Andrew hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, đứa con này tình tính giống với ông nhất, ông biết dù hôm nay có đánh chết David thì anh cũng sẽ không hé môi.


“Cút!”


David giống như được ân xá vội vàng nhạt gạt tàn lên đặt lại trên bàn rồi mở cửa bước ra ngoài. Lúc anh đi ngang phòng của Khả Hân thì bị cô trông thấy, Khả Hân ngay lập tức nhìn qua chỗ Anju đang ngủ, cô sợ con bé nhìn thấy cảnh máu me đáng sợ.


Cô đứng dậy bước ra ngoài, kéo David qua một bên hỏi:


“Đầu anh làm sao vậy? Hình như Anna vừa về để tôi đi gọi cô ấy.”


David ngập ngừng mấy giây mới gật đầu, hiếm khi Khả Hân chủ động quan tâm anh ta như vậy. Khả Hân không cần đi gọi thì Anna đã cầm theo hộp sơ cứu đi xuống phòng khách.


Anna cẩn thận xem xét vết thương, nếu quá sâu thì phải khâu lại, cũng may chỉ là một vết cắt nông, sau khi cầm máu thì không cần lo lắng quá. Khả Hân nhìn từng miếng băng trắng Anna lấy ra sau khi đưa lên đầu của David đều nhuộm đỏ thì không khỏi lắc đầu nói: 


Anna cẩn thận xem xét vết thương, nếu quá sâu thì phải khâu lại, cũng may chỉ là một vết cắt nông, sau khi cầm máu thì không cần lo lắng quá. Khả Hân nhìn từng miếng băng trắng Anna lấy ra sau khi đưa lên đầu của David đều nhuộm đỏ thì không khỏi lắc đầu nói:


“Rốt cuộc anh làm gì để ra nông nổi này?”


“Andrew đánh anh à? Khi nãy tôi thấy anh bước vào phòng của ông ta.” - Lúc đó cô đã có dự cảm không lành rồi vậy nên vừa nghe động tĩnh cô đang mang theo đồ sơ cứu đến.


“Tại sao ông ta đánh anh?” - Khả Hân khó hiểu hỏi.


David cười khổ, ngẩng mặt nhìn cô đáp:





“Vì tôi để cô và Lâm Vĩ Phong gặp nhau.”


Khả Hân lại một lần nữa rơi vào mông lung, rốt cuộc David có ý xấu hay ý tốt, có phải David đang thật sự đối đầu với Andrew hay không? Nếu là vậy tại sao David vẫn tìm cách gây khó dễ cho cô và Vĩ Phong.


“Tôi về phòng trước, Khả Vĩ giật mình dậy không thấy tôi con bé sẽ hoảng sợ.” - Cô không thể đối mặt với một David trong tình trạng thế này, nhất là khi anh ta nói vì cô mà bị thương.


“Đừng lo, có tôi ở đây rồi.” - Anna nói để cô thấy an tâm hơn.


Sau khi Khả Hân đi rồi Anna ngay lập tức mạnh tay với David khiến anh ta không chịu được nghiến răng kêu lên.


“Đau… cô từng là y tá đó, học bác sĩ mới có mấy tháng thì quên hết nghiệp vụ rồi à?”


“Tôi thật sự còn muốn vết thương này sâu thêm chút nữa để lấy chỉ khâu lại cho anh biết thế nào là đau thật sự.” - Anna miệng thì cứng rắn nhưng động tác tay đã dịu dàng trở lại - “Anh cũng đã thể hiện thái độ với Andrew, không nghe lệnh ông ta nữa rồi, anh còn giữ Khả Hân và Anju ở đây làm gì?”


“Tôi không tuân lệnh cha nuôi giết Lâm Vĩ Phong đâu đồng nghĩa với việc tôi đồng ý để bọn họ đoàn tụ.” - David bình thản nói.


Anna hít sâu một hơi, cô phải có đạo đức nghề nghiệp, đợi băng bó xong cho David rồi mới nói tiếp được.


“Nếu tôi thật sự làm như lời cô nói, cha nuôi sẽ không tha cho tôi đâu.”


“Không lẽ ông ta giết anh? Ông ta giết anh rồi không sợ chết không có ai để tang sao? Ông ta còn mấy đứa con đâu chứ!” - Anna càng nói càng lớn, David phải vội vàng bịt miệng cô lại.


“Chỉ có mình cô mới dám chửi cả chủ nhà dù đang ở nhà người ta như vậy.”


“Cùng lắm thì ông ta đánh anh một trận gần chết, tôi dám hứa trên danh dự người làm ngành Y của mình sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh đến khi anh khỏe lại. Vậy nên anh để Khả Hân và Anju về bên gia đình của họ đi, có được không?”


David không phủ nhận những lời nói của Anna thật sự có tất động đến suy nghĩ anh. Mỗi lần nói chuyện với nhau, Anna đều dùng đủ mọi cách, đủ mọi lý lẽ để khuyên nhủ anh buông bỏ sự cố chấp trong lòng.


“Cô không giận chút nào sao? Vì Khả Hân mà cô bị lôi vào chuyện này, Hoàng Thiệu Huy cũng vì Khả Hân mà tiếp cận cô, lợi dụng cô.”


Anna lắc đầu, sau khi biết sự thật cô chưa từng có suy nghĩ đổ tội cho Khả Hân. Nếu có trách thì trách Thiệu Huy ban đầu lừa gạt cô và cũng chỉ có vậy thôi.


Anna lắc đầu, sau khi biết sự thật cô chưa từng có suy nghĩ đổ tội cho Khả Hân. Nếu có trách thì trách Thiệu Huy ban đầu lừa gạt cô và cũng chỉ có vậy thôi.


“Làm y tá riêng cho anh là tôi lựa chọn, sau đó là tôi chủ động đi chăm sóc Khả Hân. Việc học bác sĩ và làm việc trong ngôi nhà này cũng là do tôi quyết định, khi biết thân phận của Thiệu Huy tôi vẫn chọn tiếp tục sau đó tự mình buông tay. Tôi tự làm chủ cuộc đời mình mà sao lại trách người khác.”


David ngã người ra sau, suy ngẫm rất lâu về những điều Anna vừa nói. Anh ta cũng muốn một lần làm chủ cuộc đời mình như vậy.


Một bữa tiệc của giới thượng lưu diễn ra vào tối nay, David muốn Khả Hân đi cùng mình, tất nhiên Khả Hân từ chối ngay khi nghe xong.


“Cô chắc chắn không muốn đi chứ? Lâm Vĩ Phong cũng sẽ đến.”


“David, anh lại muốn làm gì nữa đây?” - Khả Hân bất lực hỏi lại.


“Cô đừng lúc nào cũng nghĩ tôi xấu xa như vậy, bữa tiệc đó có rất đông người, nhiều thế lực, sao tôi có thể làm hại Lâm Vĩ Phong được. Tôi đang tạo cơ hội cho hai người gặp nhau đó.” - David lần đầu tiên thấy mình oan ức như vậy.


“Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à?” - Khả Hân xoa xoa lỗ tai mấy cái để chắc mình không nghe nhầm.


“Trang phục và phụ kiện đang trên đường đến, tôi không biết cô và Anna sẽ thích gì nên đã bảo bọn họ mang cả bộ sưu tập đến để hai người chọn.”


Khả Hân nhíu mày khó hiểu vì sao Anna cũng phải đi cùng bọn họ, cô chưa kịp hỏi thì Anna người vừa từ bệnh viện trở về đang vô cùng mệt mỏi đã kịch liệt phản đối.


“David, anh đừng có hành xác tôi nữa, tôi làm bác sĩ chứ không phải thư ký mà phải đi dự tiệc xã giao.”


“Tôi sợ cô ở nhà nội ứng ngoại hợp đưa Anju đi mất.” - David nhún vai đáp.1

Khả Hân và Anna nhìn nhau không nói nên lời, đến bọn họ còn không nghĩ đến chuyện này mà David đã lo xa đến vậy. Khả Hân đến bữa tiệc gặp Vĩ Phong, đó là địa điểm vô cùng lý tưởng để cô có thể thoát khỏi David hoàn toàn. Vấn đề vướng bận duy nhất chỉ còn có Anju vẫn ở biệt thự, nếu Anna có thể đưa Anju rời khỏi đó nữa thì chuyện này vô cùng hoàn hảo.


Nhưng mà Anna và Khả Hân đều chưa từng có kế hoạch sẽ làm vậy. Khả Hân thì thầm vào tai Anna:


“Anh ta thừa biết chúng ta không nghĩ như vậy.”


“Dù sao chuyện để cho cô và chồng gặp nhau có vẻ anh ta không nói dối, tôi đi cùng hai người cũng được.” - Anna ủ rủ nói.


“Cảm ơn cô, lần nào cũng khiến cô vất vả.”


Khả Hân và Anna mặt không có chút cảm xúc nào nhìn mấy người chạy qua chạy lại bày ra trang phục và phụ kiện cho bọn họ chọn. Trong lòng Khả Hân vẫn có chút vui mừng vì lại được gặp Vĩ Phong, lần đó hai người đã nói được mấy câu đâu. Ngược lại Anna đến mỉm cười còn không nổi, cô có thể đoán ra Thiệu Huy chắc chắn cũng có mặt ở đó.


Chương 224


Khả Hân và Anna cuối cùng cũng chuẩn bị xong, cả hai vô cùng lộng lẫy trong những chiếc đầm dạ hội được cắt xẻ tinh tế bước ra xe. David cũng ngây người hết mấy giây vì cả hai vẻ đẹp choáng ngợp này.


“Xin mời hai quý cô vào xe.” - David bày ra dáng vẻ “thân sĩ” cúi người mở cửa xe, cầm váy cho cả hai.


Khả Hân và Anna đồng loạt tặng cho anh ta hai cái lườm, người khác làm nhìn rất lịch lãm ga lăng còn khi David làm bọn họ chỉ cảm thấy rùng mình mà thôi.


“Một lát vào nhập tiệc hai người muốn làm gì thì tùy, tôi sẽ không can thiệp hay theo dõi.”


“Cả ngày hôm nay anh nói câu này là nghe lọt tai nhất đấy.” - Anna bĩu môi nhìn David.


Khả Hân không đáp nhưng lòng cô đã đứng ngồi không yên, cô vô cùng mong chờ được nhìn thấy Vĩ Phong, được nói chuyện với anh, được chạm vào anh.


Chương 226: Chạm vào nhau


Khả Hân không đáp nhưng lòng cô đã đứng ngồi không yên, cô vô cùng mong chờ được nhìn thấy Vĩ Phong, được nói chuyện với anh, được chạm vào anh.


David đưa hai tay về phía Khả Hân và Anna, cười nói:


“Tôi sẽ rất vinh hạnh nếu được sánh bước cùng hai quý cô vào bên trong.”


Hai người cũng không tỏ vẻ ghét bỏ David nữa, mỗi người một bên khoác tay anh ta cùng nhau bước vào tiệc. Hai quý cô xinh đẹp như vậy đều đi cùng với David, ngay lập tức có vô số ánh nhìn ganh tị của đàn ông tứ phía đổ dồn về đây.


Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy đã đến đây từ sớm, vốn dĩ Thiệu Huy nói anh không cần đến bữa tiệc này, cậu nghĩ để anh càng ít lộ diện thì càng tốt. Nhưng Vĩ Phong lại khăng khăng đến, anh tin rằng nếu David đến thì sẽ có cả Khả Hân.


Sự thật trước mắt chứng minh Lâm Vĩ Phong đã đúng nhưng sắc mặt của cả Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy thì không vui một chút nào. Hiếm khi bọn họ còn có cùng một biểu cảm khi nhìn người phụ nữ của mình đang khoác tay cùng một tên đàn ông khác. 


Chương 226: Chạm vào nhau


Sự thật trước mắt chứng minh Lâm Vĩ Phong đã đúng nhưng sắc mặt của cả Lâm Vĩ Phong và Hoàng Thiệu Huy thì không vui một chút nào. Hiếm khi bọn họ còn có cùng một biểu cảm khi nhìn người phụ nữ của mình đang khoác tay cùng một tên đàn ông khác.


“Vĩ Phong, lần này tôi không cản cậu, tôi thật sự muốn đánh David.”


Khả Hân nhìn thấy Lâm Vĩ Phong liền buông tay David ra, tiến về phía của anh. David cũng làm đúng như lời đã nói, không hề giữ cô lại còn gật đầu cười với Vĩ Phong.


“Cậu tự đánh một mình đi.” - Lâm Vĩ Phong vội vàng bước đến nắm tay Khả Hân cùng đi đến một chỗ khuất tầm mắt mọi người.


David thấy Thiệu Huy vẫn nhìn chằm chằm về phía này nghiêng đầu nói với Anna:


“Cô cũng đi được rồi đó.”





“Không cần, tôi đi với anh vậy.” - Anna khẽ cúi đầu né tránh ánh mắt của Thiệu Huy.


Lâm Vĩ Phong và Khả Hân nắm tay nhau trốn vào một góc khuất ở phía sau một tấm màn, hai người ngay lập tức ôm siết lấy nhau không để thừa một giây nào. Họ ghì chặt đôi phương vào mình, giống như muốn đem người kia khảm sâu vào trong da thịt, không để người kia rời khỏi mình nữa.


Không biết qua bao lâu cả hai mới buông nhau ra, mặc kệ bao huyên náo bên ngoài tấm màn, Khả Hân ngồi lên đùi của Vĩ Phong, để anh ôm trọn cô vào lòng. Anh nâng niu bàn tay cô, dịu dàng đặt xuống đó một nụ hôn. Anh hôn vai cô, hôn tóc cô, mỗi một nụ hôn đặt xuống đều vô cùng nhẹ nhàng giống như bản thân đang ôm trong lòng một viên pha lê có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.


Khả Hân cũng vậy, cô vẫn ôm chặt lấy anh, hít lấy mùi hương quen thuộc từ anh. Mùi hương giống thứ thuốc an thần mà không biết bao đêm cô tìm kiếm và hoài niệm.


“Khả Hân, bọn họ có đối xử tệ với em không?”


“Không có. Lúc ở trên thuyền David bị thương, em đã giúp anh ta vậy nên suốt thời gian qua ngoại trừ việc luôn giám sát em ra thì anh ta đối xử với mẹ con em không tệ.”


Khả Hân nhận ra sắc mặt của Vĩ Phong có chút thay đổi sau khi cô nói, vội vàng sửa lời:


“Anh đừng hiểu lầm…”


“Anh không giận.” - Lâm Vĩ Phong lên tiếng, anh vùi mặt mình vào sâu trong hõm vai cô - “Anh chỉ nuối tiếc đã không thể ở bên mẹ con em lúc hai người cần anh nhất, lúc em sinh con, anh cũng không có mặt.”


“Tất cả những chuyện này đều không phải do anh muốn, em không trách anh, con cũng không trách anh.” - Hai tay cô khẽ vuốt ve khuôn mặt anh.


“Anh không tưởng tượng được một lát nữa làm sao anh có thể để anh rời khỏi vòng tay mình.”


Lâm Vĩ Phong khó khăn nói ra những lời này, dù bây giờ chỉ nghĩ thôi anh đã thấy lồng ngực như có tảng đá đè nặng lên.


“Em cũng rất muốn cứ mãi như thế này nhưng con gái của chúng ta còn ở chỗ Andrew, em phải quay về với con bé.”


“Vĩ Thành nói với anh người đàn ông tên Andrew đó không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với nhà họ Lâm. Ông ta tên thật là Lý Đình Trung, gia thế cũng không tầm thường nhưng đến đời ông ta thì sa sút, sau đó ông ta xuất ngoại, không còn tin tức nào nữa.” - Lâm Vĩ Phong chậm rãi nói.

“Vĩ Thành nói với anh người đàn ông tên Andrew đó không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với nhà họ Lâm. Ông ta tên thật là Lý Đình Trung, gia thế cũng không tầm thường nhưng đến đời ông ta thì sa sút, sau đó ông ta xuất ngoại, không còn tin tức nào nữa.” - Lâm Vĩ Phong chậm rãi nói.


“Vậy có điều tra được quan hệ của ông ta với cha mẹ anh không?”





“Thông tin điều tra được thì chỉ là quen biết bình thường, có vẻ như mẹ anh và ông ta từng là bạn nhưng anh không nghĩ đơn giản vậy. Nếu không có gì ông ta đã chẳng chĩa họng súng vào nhà họ Lâm suốt thời gian qua.”


Thật ra Khả Hân chỉ nói cho Vĩ Phong biết chuyện có thể cha mẹ anh quen biết Andrew, cô không hề tiếc lộ chuyện Andrew có tình cảm với mẹ anh. Khả Hân biết trong lòng của Vĩ Phong, mẹ anh chính là chỗ mềm mại nhất, được anh trân quý nhất. Trước khi điều tra rõ ràng, cô không muốn anh phải nghe bất kỳ điều không hay nào liên quan đến bà.


“David và Andrew đang mâu thuẫn với nhau, hôm trước ông ta còn đánh anh ta chảy máu. Em nghĩ David sắp nghĩ thông rồi, dù sao mọi chuyện anh ta cũng chỉ làm theo lệnh của Andrew, David thật sự không muốn làm hại em và con.” - Khả Hân vừa nói vừa cẩn thận quan sát anh, sợ anh khó chịu trong lòng. 


“David và Andrew đang mâu thuẫn với nhau, hôm trước ông ta còn đánh anh ta chảy máu. Em nghĩ David sắp nghĩ thông rồi, dù sao mọi chuyện anh ta cũng chỉ làm theo lệnh của Andrew, David thật sự không muốn làm hại em và con.” - Khả Hân vừa nói vừa cẩn thận quan sát anh, sợ anh khó chịu trong lòng.


“Dù sao David cũng đã đối xử tốt với hai mẹ con em, mặc dù rất hận anh ta nhưng anh nghĩ mình cũng nợ anh ta một lời cảm ơn.”


“Em tin sẽ có cách thôi, sẽ có cách mà tất cả mọi người đều không phải tổn hại lẫn nhau nữa.” - Khả Hân câu hai tay vào cổ anh, kéo gần khoảng cách giữa mặt của hai người - “Em thích được nhìn thấy em trong mắt anh.”


Lâm Vĩ Phong cúi đầu xuống hôn cô, đôi môi hai người quấn lấy nhau, say mê, ướt át. Có lẽ chỉ có chạm vào nhau như thế này, anh và cô mới có thể chắc chắn được bọn họ chưa từng đánh mất nhau.


Bữa tiệc bên ngoài vẫn đang diễn ra vô cùng náo nhiệt, mọi người bắt đầu bước ra sàn khiêu vũ. Hoàng Thiệu Huy thật sự không nhìn được Anna cứ đi bên cạnh David được nữa.


Bài nhạc mới sắp được chơi, Thiệu Huy đi đến trước mặt David trực tiếp hỏi:


“Tôi có thể mời Anna nhảy điệu kế tiếp không?”

David nhìn sang Anna, cô mím môi không trả lời. David khẽ vỗ vỗ lên bàn tay cô sau đó lùi về sau một bước. Hoàng Thiệu Huy không ngờ David sẽ hợp tác đến như vậy nhanh chóng nắm lấy tay của Anna kéo cô bước ra sàn khiêu vũ.


Mặc dù không tự nguyện nhưng Anna vẫn phối hợp để cho Thiệu Huy ôm lấy eo mình, hai tay cô đặt trên vai cậu, để mặc cho âm nhạc dẫn lối bước chân mình.


“Em không muốn nói chuyện với anh là do không tha thứ cho anh sao?”


Khoảng cách hiện tại của hai người quá gần, Anna vẫn luôn không ngẩng mặt lên, cúi đầu đáp:


“Em không giận anh sao có thể nói là tha thứ. Chuyện của chúng ta kết thúc rồi, em nghĩ không nên gặp nhau là tốt nhất.”


Thiệu Huy siết lấy eo cô, kéo cô ngã vào lòng mình:


“Với anh nó chưa bao giờ kết thúc cả, lúc đầu anh đồng ý rời xa em là vì lo lắng cho sự an toàn của em. Bây giờ David không phải mối đe dọa nữa, không có lý do gì anh lại để em đi.” Anna khẽ thở dài, cô không biết nên vui hay nên buồn với sự kiên trì của Thiệu Huy. Cô không thể nói những lời như cô đã hết tình cảm với cậu, vì đó là dối trá. Nếu không còn thương thì nhìn thấy sẽ không còn đau, đằng này cô tránh mặt cậu như vậy đã đủ nói lên tất cả. Nhưng sau khi chia tay cậu, cô chưa từng nghĩ đến việc quay lại, chưa từng hy vọng về điều đó.


“Sao anh biết David không còn là mối đe dọa?”


Chương 227


David đứng bên ngoài nhìn Thiệu Huy và Anna thì thầm to nhỏ đột nhiên thấy khó chịu trong lòng. Khi nãy lúc để Khả Hân đi cùng với Lâm Vĩ Phong, David còn cảm thấy nhẹ nhõm nữa.1


David không biết bản thân bị làm sao nhưng trước mắt cứ đến tách hai người kia ra trước đã, dù sao Anna cũng đang có vẽ không được thoải mái lắm. David tiến vào sản nhảy, đi đến gần vị trí của Thiệu Huy và Anna, anh đưa tay ra với Anna, thể hiện rõ ràng ý muốn “cướp” bạn nhảy.


Thiệu Huy cau mày không vui, cậu càng ôm eo Anna chặt hơn, cậu còn chưa nói chuyện xong với Anna, không thể để David đến phá rối nữa. Ngược lại Anna nhìn David giống như thấy vị cứu tinh, cô buông tay đang vịnh vào vai của Thiệu Huy xuống, nắm lấy tay của David.


Trên sàn nhảy lúc này không chỉ có ba người bọn họ, những người khác vẫn còn đang khiêu vũ bên cạnh, Thiệu Huy mặc dù không muốn chỉ chỉ có thể miễn cưỡng để cho Anna nhảy điệu tiếp theo với David.


“Anh xuất hiện đúng lúc lắm.” - Anna nhỏ giọng nói với anh ta.


Chương 227: Đâm tôi đi


“Anh xuất hiện đúng lúc lắm.” - Anna nhỏ giọng nói với anh ta.


David khẽ nhếch môi, anh ôm lấy eo Anna, kéo cô vào phía trung tâm của sàn nhảy, bỏ lại Thiệu Huy chỉ có thể đứng ở một bên nghiến răng nghiến lợi.


“Hai người nói chuyện say sưa như vậy, có định tình cũ cháy lại không?”


Anna ngẩng mặt lên lườm David, nói:


“Tôi nghe giống như anh đang mỉa mai tôi vậy.”


“Tôi hỏi thật mà, lúc hai người khiêu vũ trong mắt chỉ có đối phương thôi.”


David nói xong câu này chính bản thân cũng giật mình, sao anh ta lại nghe ra sự ghen tị của chính mình. Anna im lặng không đáp, cô cũng biết trong lòng cô và Thiệu Huy đều có sóng ngầm, vẫn chưa nguôi ngoai.


“Nhưng mà cô đã nói sẽ không quay lại, nói được thì phải làm được đấy.”

“Anh quản chuyện riêng tư của tôi làm gì?” - Anna lắc đầu cười.


“Tôi là người cần lý do để làm điều gì đó sao?”


David cũng không biết tại sao anh lại muốn quản, ban đầu anh chỉ chú ý chuyện của Anna vì nghĩ mình có trách nhiệm khi đã kéo cô vào chuyện này. Dần dần, David quan tâm Anna cũng không kém gì Khả Hân. Đến tận ngày hôm nay anh ta mới nhận ra so với Khả Hân, anh ta càng không muốn Anna rời đi.1


Điệu nhảy cũng kết thúc, David và Anna rời khỏi sàn nhảy, Thiệu Huy ngay lập tức nắm lấy cơ hội để tiếp cận Anna. David cũng không chịu nhường bước, đứng chặn trước Anna, không cho Thiệu Huy chạm vào Anna.


“David, nể tình chúng ta cùng từng có mối giao hảo, hãy để tôi nói chuyện với cô ấy.”


“Giao hảo? Sau khi chúng ta chĩa súng vào nhau anh vẫn nói câu đó được à?” - David nửa đùa nửa thật, dáng vẻ giễu cợt nhưng giọng nói cũng đanh lại.


Lúc đầu David rời Canada để tìm Lý Tuyết Dung và xử lý chuyện Lâm Vĩ Phong, Hoàng Thiệu Huy là đối tác làm ăn đầu tiên mà David xem như vừa mắt. Chỉ là David không ngờ được ngay từ đầu Thiệu Huy và Vĩ Phong đã cùng một phe, còn bị Thiệu Huy tính kế trên đường trốn chạy. David chưa đòi lại món nợ đó mà Thiệu Huy lại đến nói “tình nghĩa” với anh ta, rõ ràng là muốn khơi màu chiến tranh.


“Lần đó phát súng đó không phải tôi bắn nhưng bây giờ tôi thật sự ước mình đã bắn.” - Hoàng Thiệu Huy đáp trả lại David bằng ánh mắt sắc lạnh.





Gương mặt Anna lộ ra vẻ hoảng hốt, cô chưa từng thấy dáng vẻ giận dữ của Thiệu Huy, dáng vẻ muốn “một mất một còn” với ai đó như vậy. Anna chen lên trước, đứng ở giữa đẩy hai người ra hai bên, nói:


“Hai người đều là đàn ông gần ba mươi tuổi chứ không phải đưa trẻ mười mấy tuổi mà không vừa ý cái gì là lao vào đánh nhau. Cư xử sao cho xứng với bộ âu phục các anh đang mặc đi.”


Lâm Vĩ Phong và Khả Hân vừa vén tấm màn bước ra đã nhìn thấy ba người kia đã căng thẳng sáu mắt trừng nhau. Khả Hân lo lắng nắm chặt tay của Vĩ Phong, hỏi ý anh:


“Chúng ta có cần đến can ngăn không?”


Lâm Vĩ Phong ngay lập tức lắc đầu, đây là những phút giây quý giá của anh và Khả Hân, sao anh có thể để chuyện khác làm phân tâm. Vĩ Phong nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: 


“Em có đói không, khi nãy anh thấy có một quầy món Á, chúng ta đến xem đi.”


Khả Hân vẫn nhìn về phía Anna do dự muốn đến xem sao nhưng Vĩ Phong đã nhanh chóng kéo cô tránh đi. Mặc dù trong lòng Lâm Vĩ Phong cũng thấy có lỗi với Hoàng Thiệu Huy nhưng những lúc thế này chuyện ai người ấy lo, vợ ai người ấy giữ.1


Anna nhìn David và Thiệu Huy vẫn đứng đó nhìn nhau đầy sát khí không muốn cùng họ đôi co nữa, xoay người đi đến một chỗ khác. Thiệu Huy thấy Anna đi liền muốn đuổi theo nhưng David lại bước lên chặn lại.


“Ra ngoài hành lang nói chuyện đi.”


Hoàng Thiệu Huy cau mày không vui nhưng vẫn miễn cưỡng đi theo David. David đã đưa ra lời khiêu chiến nếu cậu không đi theo thì chẳng khác nào nhận thua.

Khu vực hành lang bên ngoài khá vắng người, hầu như chỉ có bọn họ, mọi người đều trung ở bên trong phòng nơi diễn ra bữa tiệc. Thiệu Huy đứng khoanh tay nheo mắt đợi xem David sẽ nói gì.


“Anna đã chia tay với anh rồi, một quý ông sẽ không đến làm phiền người yêu cũ.”


“Chuyện của chúng ta không liên quan đến anh.”


David gật gù, đúng vậy không liên gì đến anh ta cả nhưng anh ta cứ muốn xen vào.


“Nếu Anna muốn quay lại với anh thì đã không cư xử như thế.”


“David!” - Thiệu Huy cắt ngang lời anh ta - “Đừng vòng vo, chúng ta thừa hiểu nhau nên không cần nói mấy đạo lí đó đâu. Rốt cuộc mục đích của anh là gì?”


“Không ngờ có ngày tôi được nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát thế này của anh.” - David vậy mà lại bật cười, so với Thiệu Huy thì trông anh ta chẳng có chút nào nghiêm túc cả.


David đưa tay vào trong áo khoác, chầm chậm lấy ra một thứ, Thiệu Huy bên này ngay lập tức thay đổi sắc mặt bày ra tư thế phòng thủ. 


“Anh định làm gì?”


“Đừng căng thẳng chứ.” - Trong tay David lúc này là một con dao cổ điển chuyên dùng trong quân đội.


Hoàng Thiệu Huy lúc này chỉ muốn chửi thề mà thôi, trong tay David đang cầm dao mà bảo cậu bình tĩnh thế nào được.


“Nếu tôi thật sự muốn làm gì anh thì dùng súng không phải nhanh hơn dao này sao?” - David vừa nói vừa vuốt ve con dao trong tay.


Hoàng Thiệu Huy cười nhạt, để bước vào bữa tiệc này đều phải qua một cửa an ninh nếu mang súng theo thì David sao có thể vào đây.


“Anh không mang được súng nên mới mang con dao này.”


“Thật ra nó là một món quà lúc tôi còn nhỏ, không phải dùng làm vũ khí đâu.”


David nói dứt lời đột nhiên ném con dao đến chỗ của Thiệu Huy, Thiệu Huy bắt lấy con dao, gương mặt đều là dấu chấm hỏi.


David nói dứt lời đột nhiên ném con dao đến chỗ của Thiệu Huy, Thiệu Huy bắt lấy con dao, gương mặt đều là dấu chấm hỏi.


“Anh làm trò gì vậy? Đưa cho tôi làm gì?”


“Đâm tôi đi.” - David mặt không cảm xúc bước từng bước lại gần Hoàng Thiệu Huy.


David tiến một bước Thiệu Huy lại lùi một bước, cậu đang cố nghĩ xem anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu.


“Đổi lại là Vĩ Phong chắc chắn sẽ không do dự mà đâm anh nhưng tôi không hận anh tới mức đó.”


David khẽ nhếch môi khiêu khích:


“Có chắc là không hận tôi đến mức đó không? Vì tôi thật sự sẽ không để anh tiếp cận Anna thêm một lần nào nữa.”

Hoàng Thiệu Huy vẫn luôn nghĩ mục tiêu của David là Khả Hân nhưng giờ phút này cậu đã nhận ra, Anna cũng không nằm ngoài đó và rất có thể Anna mới thật sự là người mà David muốn giữ lại cho bằng được. Bàn tay cầm dao của cậu đột nhiên siết chặt, nhìn thẳng vào David nói:


“Đừng mơ tưởng đến cô ấy!”


“Anna đến cùng tôi ở trong một căn nhà, việc học bác sĩ của cô ấy là tôi phụ trách. Anna cũng đang làm việc cùng tôi, người nên dừng tơ tưởng rốt cuộc là tôi hay là anh?”


Mỗi câu của David nói ra điều có sát thương chí mạng với Thiệu Huy, lúc này cậu mới nhận ra mình có cuộc sống và Anna không có can hệ gì cả.


“Anh nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn khích tôi đâm anh thôi, mặc dù tôi không hiểu lý do nhưng tôi không mắc bẫy thôi.” - Mặc dù vô cùng khó chịu nhưng Thiệu Huy vẫn giữ được một cái đầu lạnh.


Trên mặt David thoáng có chút thất vọng, anh ta cứ nghĩ sẽ làm Thiệu Huy kích động được. David đột nhiên lao tới giữ chặt lấy cánh tay đang cầm dao của Thiệu Huy, dứt khoát kéo nó đâm về phía mình.


Thiệu Huy chưa kịp định hình chuyện gì thì hiện trường đã thành cậu cầm dao đâm vào bụng của David, máu tuôn ra không ngừng thấm ướt cả áo của David và tay áo cậu. Anna vừa đi ra hành lang đã nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng hét lên:1


“Hai người đang làm gì vậy hả?”


David ngẩng đầu lên cười với Thiệu Huy, so về độ điên có lẽ cậu không thể nào bằng được với anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.