Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 56: Nhầm người



Hôm nay bàn ăn nhiều thêm một người, Khả Hân ăn uống cũng ngon miệng hơn. Chủ yếu là do Vĩ Phong không ở đây khiến cô bất an nên bình thường ăn rất ít. Bây giờ có Mỹ Ân tới thăm cô, khiến cho trong lòng cô được an ủi phần nào.

Đặng Mỹ Ân cùng Khả Hân nằm ở phòng khách, lăn lộn một hồi vẫn không ngủ được, kéo kéo tay cô hỏi han:

“Khả Hân, tại sao Lâm Vĩ Thành còn ở nhà mà không ra nước ngoài điều trị. Lâm Vĩ Phong đi nước ngoài sau không đưa anh trai theo chữa trị?”

Khả Hân ảm đạm thở dài một tiếng:

“Do anh Vĩ Thành không muốn rời khỏi nhà.”

Đặng Mỹ Ân nhìn ra Khả Hân có điều khó nói nên cũng không hỏi thẳng nữa mà bắt đầu tìm cách khai thác ngoài lề, cô ta càng hỏi được nhiều chuyện về nhà họ Lâm thì càng tăng cơ hội tiếp cần Vị Phong:

“Khả Hân, em gặp Vĩ Thành rồi đúng không? Vậy sao khi nãy chị thấy em muốn vào phòng điều trị cũng không dễ, bọn họ còn có ý ngăn em lại.”

Khả Hân cắn cắn môi, sau đó chậm rãi nói:

“Em gặp qua anh ấy mấy lần rồi, đúng là như bên ngoài nói, dung mạo hoàn toàn bị hủy, hơi hơi đáng sợ.”

“Đúng là tội nghiệp cho em.” - Mỹ Ân thở dài nắm lấy tay của cô vỗ về.

Quá nửa đêm, Lâm Vĩ Phong mang theo bộ dạng vô cùng mệt mỏi trở về nhà. Anh tắm rửa một hồi nhìn thấy phòng tân hôn không có ai cau mày khó chịu. Anh đoán chừng Khả Hân lại đang trốn ở phòng ngủ dưới lầu rồi, anh đi xuống lầu tìm cô.

Lâm Vĩ Phong cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những giọt nước trên tóc nhỏ xuống chảy dọc theo đường cong cơ thể vô cùng quyến rũ. Phòng khách lúc này vô cùng yên tĩnh, anh đi một mạch tới phòng ngủ trong góc.

Anh không bật đèn, nhìn thấy trong chăn nhô lên, đoán chừng Khả Hân bây giờ đã ngủ say rồi, anh cũng không muốn đánh thức cô. Lâm Vĩ Phong gấp gáp trở về, cả người mệt lả, anh đã hơn một ngày chưa chợp mắt.

Trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ là mau mau nằm xuống ôm lấy cô ngủ một giấc thật an yên mà thôi. Lâm Vĩ Phong ôm lấy người dưới chăn, đúng là thân hình mềm mại, không biết sao anh lại thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Lâm Vĩ Phong vươn tay sờ soạng một hồi, anh cũng không phải chưa từng chạm qua thân thể của Khả Hân nên càng vuốt ve càng không dừng lại được. Lâm Vĩ Phong thật lòng chưa thể ngày một ngày hai cùng Khả Hân nói chuyện yêu đương được, lúc đầu gạt cô là gả cho Vĩ Thành, cho rằng cô sẽ không chịu được mà chạy trốn ai ngờ cô vẫn một lòng ở lại.

Lâm Vĩ Phong không thể buông bỏ hết phòng bị với cô nhưng ít ra đối với cô sẽ không còn khó khăn như trước. Bởi vì tính tới thời điểm hiện tại cô chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng, ở nhà họ Lâm cũng an phận nghe lời.

Lâm Vĩ Phong sờ một lúc cũng không nhịn được đưa tay tới hai chiếc ‘bánh bao’ non mềm mà mơn trớn, anh hơi nhíu mày một chút, cảm giác không đúng lắm. Khả Hân tùy thân thể gầy yếu nhưng vòng một đúng là có thịt thà, sờ rất thích nhưng không đầy đặn như này.

Hiện tại Lâm Vĩ Phong cảm thấy hai tay đầy thịt, so với Khả Hân thì lớn hơn một vòng. Anh mới đi có 8 ngày, không lẽ Khả Hân ăn khỏe ngủ ngon, béo ra thế này rồi sao? Lâm Vĩ Phong đúng là muốn cô béo ra một chút, ôm cũng sẽ thích hơn nhưng nghĩ tới cô vì mình không ở đây mà béo tốt lên thì tâm trạng tất nhiên không vui.

Lâm Vĩ Phong trầm mặc, uổng công anh vừa trở về liền chạy đi ôm cô. Vĩ Phong không vui nhéo mạnh ngực cô mấy cái, trừng phạt Khả Hân một chút. Đột nhiên, Lâm Vĩ Phong nhận ra điểm bất thường, tóc của Khả Hân là màu đen bóng nhưng người phụ nữ đang trong lòng ngực mình lại có tóc xoăn. Quan trọng là mỗi lần anh ôm Khả Hân đều có thể ngửi thấy một mùi hơn vô cùng tự nhiên từ sữa tắm hoặc chính cơ thể cô chứ không phải mùi son phấn và nước hoa sặc hóa chất thế này.

“Cô là ai?” - Lâm Vĩ Phong tức giận hét lên, ngay lập tức đẩy mạnh người trong ngực ra vươn tay bật đèn bàn.

Thật ra lúc Lâm Vĩ Phong nhéo ngực của Đặng Mỹ Ân cô đã tỉnh rồi nhưng chưa kịp phản ứng gì đã nghe được tiếng hét lớn của Lâm Vĩ Phong. Chờ đến khi đèn bàn mở lên thì mới có thể nhìn rõ người đứng ở mép giường là Lâm Vĩ Phong.

“A!” - Không ngờ lại thấy được Lâm Vĩ Phong bất thình lình như vậy Mỹ Ân có chút hoảng hốt, quan trọng là người mới vừa thô bạo nhéo ngực cô ta chính là anh, thật sự rất ngại ngùng và kích thích.

Khả Hân nghe mấy tiếng hét liên tục, cũng giật mình tỉnh dậy, cô chỉ vội quay sang hỏi:

“Chị Mỹ Ân, chị gặp ác mộng sao?”

Không đợi ai trả lời, Khả Hân đã nhìn thấy khuôn mặt giống như quỷ đòi mạng của Vĩ Phong, cả người đông cứng không dám nói thêm gì. Lâm Vĩ Phong cả người chỉ quấn một cái khăn tắm xem ra là vừa về tới nhà, tắm rửa xong liền đi tới phòng ngủ dưới tầng.

‘Anh ta đi tìm mình sao?’, Khả Hân nghĩ tới khả năng càng thêm hoảng sợ quay qua nhìn Mỹ Ân, không lẽ anh tưởng nhầm Mỹ Ân là cô mà sàm sỡ Mỹ Ân rồi?

“Vĩ Phong… anh trở về khi nào? Sao lại vào đây?”

“Đây là nhà của tôi, tôi muốn trở về khi nào, muốn vào phòng nào có cần hỏi ý kiến người khác không?” - Giọng nói của anh rõ ràng là rất tức giận.

Khả Hân thấy mặt mày anh u ám vậy cũng không dám nói thêm gì. Dù sao thấy Lâm Vĩ Phong có thể bình an trở về, những lo lắng trong lòng cũng không còn nữa, âm thầm thở phào.

Khả Hâ quay qua nhìn gương mặt đỏ như cà chua của Mỹ Ân thật sự không biết nên làm sao. Khả Hân trông chờ ngẩng đầu nhìn anh, muốn xem anh sẽ giải quyết chuyện mình đã sàm sỡ Mỹ Ân thế nào, liệu có xin lỗi hay không?

Không chờ đến Lâm Vĩ Phong mở miệng giải thích, Đặng Mỹ Ân lại luống cuống chỉ về phía sàn:

“Lâm Vĩ Phong, khăn… khăn tắm… rớt!”

Chiếc khăn tắm này vốn dĩ đã vắt rất hờ hững trên eo, nãy giờ ăn nằm lăn qua lăn lại đã sắp rớt xuống từ lâu. Lâm Vĩ Phong đứng lên nãy giờ khăn tắm cũng thuận theo đó rơi xuống sàn.

Khả Hân vốn đang ngước nhìn anh, tầm mặt cứ vậy mà thấy toàn bộ cơ thể anh, thân thể cường tráng, cơ ngực rắn chắc của anh thế nào cô đã tự mình trải nghiệm nhưng còn phần thân dưới, cô chỉ thấy qua một lần. Lần đó còn không dám nhìn kỹ, bây giờ bày ra trước mặt, không muốn nhìn cũng phải nhìn, bộ phận đàn ông đó của anh đúng là ‘hùng vĩ’ vô cùng.

Lâm Vĩ Phong ngược lại vô cùng bình tĩnh, anh thong thả cúi người xuống nhặt khăn tắm lên quấn người lại. Hoàn toàn không xem trọng phản ứng của hai cô gái trước mặt. Vĩ Phong nghiến răng, ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén đặt ở trên người của Khả Hân:

“Xin lỗi.”

Bị Lâm Vĩ Phong trừng như thế Khả Hân có hơi chột dạ, sao lại nhìn cô chứ, người bị anh khi dễ là Mỹ Ân, anh hung dữ với cô làm gì! Nhưng dù sao thì cô cũng chọn cúi mặt không nói, người này tính khí thất thường cô không dám chọc vào.

“Không sao cả.” - Đặng Mỹ Ân hơi ngẩng đầu lên, cả gương mặt bày ra bộ dạng phong tình quyến rũ, ánh mắt lúng liếng động lòng, rõ ràng là thể ý tứ với Lâm Vĩ Phong.

Nhưng Lâm Vĩ Phong lại không liếc nhìn lấy một cái, xoay người rời đi, Khả Hân và Mỹ Ân đều rõ ràng, anh tức giận.

Chỉ là không ai hiểu vì sao anh tức giận, anh sàm sỡ người khác, người ta không trách, anh còn tức giận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.