Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 64: Đau bao tử không chết được



Lâm Vĩ Phong ngồi yên tĩnh bên giường bệnh của anh trai, cả hai đều không nói tiếng nào. Bên trong phòng chỉ có tiếng kêu đều đặn của các thiết bị đo sinh mệnh cho Lâm Vĩ Thành.

Lâm Vĩ Phong không phải vào đây chỉ để nhìn anh trai mình như vậy, một lúc sau anh vẫn lên tiếng hỏi:

“Anh vẫn luôn bảo vệ người đã gọi điện bảo anh đến nhà kho là vì người đó chính là Lý Tuyết Dung?”

Lời Vĩ Phong vừa dứt Vĩ Thành đã ngay lập tức phản ứng lại, dù cho cơ thể không có sức vẫn muốn ngồi dậy.

“Không, không phải cô ấy đâu. Vĩ Phong, người cũng chết rồi, em còn truy cứu gì nữa?” - Vĩ Thành cố gắng khuyên can em trai, dù cho Lý Tuyết Dung đã chết anh cũng không muốn em trai điều tra tới cô ta.

“Anh thật sự không có oán hận ai cả, em càng không cần tự mình áp lực. Tình huống lúc đó anh cũng đã bị thương rồi, không trốn thoát được nên mới nhường cơ hội đó cho em. Em đừng cảm thấy anh đã hi sinh cho em, anh không cao thượng tới vậy…”

Lâm Vĩ Thành nói vô cùng gấp gáp, ho khan mấy tiếng mới có thể bình tĩnh nói tiếp:

“Em đừng truy cứu chuyện này nữa, có được không?”

“Em không có truy cứu.” - Lâm Vĩ Phong hít sâu một hơi, gằn giọng nói, anh chỉ cần nhắc tới Lý Tuyết Dung thì anh trai sẽ vô cùng kích động, điều này khiến anh rất đau lòng.

Dù cho cô ta đã chết thì Lâm Vĩ Thành cũng một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý với cô ta, vì tình cảm này mà khiến bản thân trở nên vô cùng khổ sở. Lâm Vĩ Phong cảm thấy không nên nói cho anh biết chuyện Lý Tuyết Dung còn sống. Lý Tuyết Dung nên là một người đã chết trong suy nghĩ của Vĩ Thành thì hơn, bởi vì cô ta còn sống cũng không mang lại chuyện gì tốt đẹp.

“Chuyện gì em cũng có thể nghe anh, anh nhất định phải khỏe lại.” - Lâm Vĩ Thành nắm chặt tay anh trai.

Khả Hân ở trong phòng tắm giúp Kim Chi pha một ít nước ấm sau đó mới trở lại phòng khách. Cô nhìn thấy dì Ba đang đợi mình thì rất ngạc nhiên, ánh mắt dì tràn đầy lo lắng. ngôn tình tổng tài

“Dì Ba, xảy ra chuyện gì sao?”

“Phu nhân, cô lên lầu xem nhị thiếu gia có được không? Tôi thấy cậu ấy đang uống rượu giải sầu đâu. Bao tử của thiếu gia xưa nay không tốt, giờ này còn uống rượu sợ là bệnh cũ sẽ tái phát, hại đến cơ thể.” - Dì Ba vừa nói vừa lau nước mắt, đau lòng không thôi nói.

“Được, con lên xem.” - Khả Hân nghe xong cũng lo lắng vô cùng, vội vàng bước lên lầu nhưng đi được mấy bước cô lại quay đầu nói với dì Ba - “Dì kêu quản gia đi xem đi, con đi không tiện lắm.”

Cách đây không lâu hai người vừa rơi vào một tình huống vô cùng khó xử, trong lòng cô vẫn còn đang rất giận anh. Lúc đó Lâm Vĩ Phong tỉnh táo còn có thể làm ra loại chuyện đó, bây giờ anh đang say, lỡ như nổi điên phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của cô, cô không biết sống tiếp như thế nào đây.

“Quản gia và bác sĩ Kiên còn đang ở bên cạnh cậu Vĩ Thành, hình như hai thiếu gia vừa mới cãi nhau một trận.” - Dì Ba thở dài nói ra nguyên nhân.

“Cái gì? Hai anh em họ cãi nhau? Lâm Vĩ Phong điên rồi sao? Sao có thể cùng anh Vĩ Thành cãi nhau chứ, anh Vĩ Thành sao có thể chịu nổi sự kích động.”

Khả Hân cảm thấy vô cùng bất mãn với Vĩ Phong, ngay sau đó lại có chút hoảng sợ, gấp giọng hỏi:

“Dì Ba, anh Vĩ Thành và Vĩ Phong cãi nhau có phải vì con không?”

“Không phải… hình như là vì cô Tuyết Dung.”

“Vậy sao…” - Khả Hân thở phào nhẹ nhõm, cô còn đang lo cãi nhau vì chuyện đêm nay cô đi quán bar nhảy kiếm tiền - “Tình trạng của anh Vĩ Thành thế nào rồi?”

Khả Hân biết cô có hỏi thì dì Ba cũng chỉ nói mấy câu qua loa vậy nên cô vội vàng đi thẳng lên phòng y tế, phải nhìn thấy anh Vĩ Thành cô mới có thể an tâm được. Quản gia Thuận vẫn như cũ chặn ở cửa, lắc đầu khuyên can:

“Phu nhân, cô không nên vào đâu, hô hấp của đại thiếu gia có chút vấn đề, bác sĩ Kiên đang ở trong. Bây giờ ngoài bác sĩ Kiên ra, ai đại thiếu gia cũng đuổi đi.”

“Sao Vĩ Phong lại đi cãi nhau với anh ấy? Người biết rõ anh ấy không thể chịu kích động nhất chính là Vĩ Phong mà.” - Giọng điệu của cô vẫn là đang quở trách anh.

“Thật sự không thể trách nhị thiếu gia đâu, càng không thể trách đại thiếu gia. Có trách là trách tình yêu khiến người ta quá bi lụy. Đại thiếu gia cứ nhớ mãi Lý Tuyết Dung không chịu buông xuống mà cậu Vĩ Phong lại điều tra ra Lý Tuyết Dung cùng chuyện hỏa hoạn có liên hệ. Cậu Vĩ Thành nhất quyết không cho nhị thiếu gia điều tra tiếp.”

Quản gia Thuận hạ giọng một chút, xen lẫn tiếng thở dài:

“Tình trạng của đại thiếu gia đã tệ đến mức này rồi nhưng vẫn cứ luôn miệng dặn dò nhị thiếu gia nhất quyết không được truy cứu chuyện đó nữa. Xem chừng chuyện đại thiếu gia ra nông nỗi này, Lý Tuyết Dung không thể vô can.”

“Lâm Vĩ Phong đâu có ngốc, có thể bí mật điều tra mà.” - Khả Hân không hiểu vì sao phải nói với Vĩ Thành làm gì.

“Có lẽ là nhị thiếu gia đã phát hiện manh mối gì đó muốn đi xác nhận lại với đại thiếu gia. Ai ngờ đại thiếu gia lại kích động như thế, nhất quyết bảo vệ Lý Tuyết Dung.” - Quản gia Thuận nhìn vào căn phòng có Vĩ Phong bên trong quay lại nói với cô - “Tâm trạng của nhị thiếu gia đang rất tệ, phu nhân qua đó xem đi.”

Khả Hân ngẩn ra, nhanh chóng lùi lại phía sau:

“Không, không đi. Lâm Vĩ Phong vẫn luôn không xem tôi là chị dâu, quản gia lên xem vẫn thuận tiện hơn.”

“Phu nhân, cô còn không lên xem có khi nhị thiếu gia đau bao tử đến chết đó.”

Đau bao tử không có chết được! Đây chính là suy nghĩ đầu tiên bật ra khỏi đầu cô khi nghe quản gia Thuận nói vậy. Nhưng lúc cô kịp phản ứng thì quản gia đã vào trong phòng điều trị, có gọi cũng không ai ra.

Khả Hân thật sự không muốn đi qua xem Lâm Vĩ Phong nhưng mà câu nói của quản gia nếu cô không lên xem có khi sẽ đau tới chết thật, làm cô rất hoang mang. Cô nửa muốn lên nửa không muốn mà khó chịu nhất chính là tại sao dì Ba và quản gia Thuận nhất quyết ép chuyện này lên người cô.

Mỗi lần cô quan tâm anh đều đổi lại là bị anh sàm sỡ, ít nhiều gì cũng sinh ra ám ảnh tâm lý. Cô không muốn tự rước nhục nữa, Khả Hân cắn chặt môi, mấy người kia mặc kệ không quản thì cô cũng vậy.

Khả Hân xoay người dứt khoát muốn bước xuống lầu, ở dưới còn có Kim Chi đang bị thương cần cô chăm sóc, cô không rảnh rỗi quan tâm thêm người nữa. Khi cô đi đến cánh cửa kia thì nghe âm thanh của chai rượu rơi xuống sàn, tiếp sau đó là một loạt âm thanh, dồn dập hỗn loạn.

Khả Hân ngay lập tức quay đầu chạy thẳng vào căn phòng đó, cô thấy anh đang nằm trên sàn, xung quanh đều là các chai rượu rỗng, cũng may không có chai nào bị vỡ nát.

“Vĩ Phong… Vĩ Phong, anh sao thế?”

Khả Hân quỳ một gối xuống đất, cố dùng hết sức để đỡ thân hình to lớn của anh rời khỏi mặt sàn. Nhưng không ngờ anh lại đổi khách thành chủ, dùng sức mình đè cô xuống sàn.

Khả Hân đập mặt vào khuôn ngực của anh, bây giờ khắp nơi trên người anh đều vương mùi rượu cộng với hoocmon nam tính đang tuôn trào mãnh liệt bao lấy thân thể cô. Khả Hân hoảng hồn, cố đẩy anh ra nhưng mà sức cô có hạn không cách nào di dời ‘ngọn núi’ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.