Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 36: Nói Dối





Cố Tiểu Khả thẫn thờ nhìn điện thoại trong tay, mẹ cô đã tắt điện thoại rồi, bà không để cô nói một lời cuối sao, rằng cô đã có bạn trai!
Về đến nhà, Cố Tiểu Khả bận rộn xách túi to túi nhỏ vào bên trong.

Việc đâu vào đấy cô liền nằm phịch xuống giường, mở mắt nhìn trần nhà.
Cái tên Hạo Hiên đó, từ trên trời rơi xuống ư? Mọi chuyện xung quanh cô luôn diễn ra rất tốt đẹp, anh ta lại từ nước ngoài trở về nói tìm tình đầu.
“A! Tức chết!” Vùng vằng ngồi bật dậy, Cố Tiểu Khả thổi phù phù muốn nguôi giận mà không làm được.

Cô không hay giữ nỗi lòng, lập tức gọi điện cho Á Lệ.
“Vừa mới rời xa mình chưa lâu đã nhớ, hay là mua chia sẻ chút ‘đồ’ tốt mà bạn trai mua cho mình đây?” Á Lệ nói bằng giọng mỉa mai, trêu đùa Cố Tiểu Khả như một thói quen.
Cố Tiểu Khả đứng dậy, đi lòng vòng quanh nhà, bộ mặt tối sầm.

“Á Lệ, mình phải làm sao đây?”
Điệu bộ phức tạp của Cố Tiểu Khả nhanh chóng thu hút sự chú ý của Á Lệ, cô hỏi lý do, từ đầu đến cuối nghe từng câu từng chữ từ Cố Tiểu Khả, bỏ không sót một chi tiết nhỏ.


Nghe xong cô lại thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy chiếc gối rồi chùm chăn, nói vào điện thoại.

“Tiểu Khả, vậy chẳng phải cậu nói với mẹ rằng cậu có Trình tổng rồi là được sao?”
“Mọi chuyện không đơn giản như vậy, mẹ mình có vẻ rất thích anh ta.

Hơn nữa cậu nghĩ xem...!Trình Vương dù có giàu có thì anh ấy cũng không thể giàu bằng Chương Hạo Hiên đúng không? Anh ta là con cháu của người có quyền thế, lại là giám đốc của tập đoàn lớn nào đó.

Mẹ mình mới nghe đã rất thích, nếu nói Trình Vương là bạn trai kiểu gì bà ấy cũng nảy ra sự so sánh, mình không muốn lôi Trình Vương vào vấn đề lần này, chỉ sợ anh ấy buồn…”
Á Lệ nhíu mày, quả thật Cố Tiểu Khả nói rất đúng, hiếm khi thấy Cố Tiểu Khả suy luận chính xác như vậy.

Nhưng xét về độ giàu có chẳng phải Trình Vương vẫn là một bí mật sao? Anh ấy không giống như thua thiệt bất kỳ ai.
“Cậu định giải quyết như thế nào?”
Cố Tiểu Khả đưa tay lên cắn cắn vẻ sốt ruột, nghĩ thông mới trả lời, câu trả lời không quá chắc chắn.

“Mình định cuối tuần này về quê một chuyến.”
Á Lệ lật chăn ngồi dậy.

“Cậu điên ư? Tiểu Khả, cậu không thể cưới anh ta.”
“Mình đâu có nói cưới anh ta, mình chỉ đơn giản là muốn gặp riêng anh ta để từ chối chuyện này.

Hy vọng anh ta hiểu ra vấn đề và không làm khó mình.”
Đối diện với một cố nhân xưa cũ, tuy dễ, mà lại khó.


Mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nếu như anh ta không nói với mẹ cho rằng thích cô.
Cuối tuần, Cố Tiểu Khả đặt một vé tàu lửa, gấp gọn vào bộ quần áo vào chiếc vali nhỏ.

Lần này về quê chỉ có Á Lệ biết chuyện, với Trình Vương cô vẫn không hé răng nửa lời vì sợ anh lo lắng.
Ngồi trên tàu hỏa, tiếng ồn xung quanh khiến Cố Tiểu Khả có chút không quen, không phủ nhận rằng cô đã ở đô thị một thời gian dài, đi xe ô tô êm ấm đã quen, ngồi tàu lửa chỉ thấy thân thuộc chứ không dễ chịu.
Nhìn bên ngoài cửa sổ, Cố Tiểu Khả còn đang mơ hồ, điện thoại trong tay lại đổ chuông.
“Vương?”
“Tiểu Khả, em đang làm gì vậy?”
Cô nhìn xung quanh, không biết trả lời sao cho phù hợp liền bịa cớ.

“Em...xem tv.”
“Thật sao?”
“Ừm...sao thế?” Cố Tiểu Khả nuốt một ngụm nước bọt.
“Tối nay đến đón em đi ăn.” Anh trả lời cô, vẫn là giọng nói ấm áp như thường.
Cố Tiểu Khả như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, sau gáy liền dựng hết lông tơ, cô như nhím nhỏ xù lông từ chối thẳng thừng.

“K… Không cần đâu, Á Lệ mấy ngày này sẽ ở tạm nhà em, bao giờ cô ấy đi thì em sẽ nói với anh.”
Trình Vương không trả lời cô, cô liền gọi tên anh một lần nữa, anh chỉ ừm nhẹ rồi tắt máy.


Cố Tiểu Khả sụt sịt mũi rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa tàu.

May mắn là anh vẫn còn tin tưởng cô, trước nay vẫn vậy, dù đây là lần nói dối đầu tiên của cô nhưng cô vẫn mong có thể giải quyết mọi thứ êm xuôi, cô và anh lại quay lại khoảng thời gian vui vẻ không có kẻ thứ ba nào hết.
Hạ điện thoại xuống, Trình Vương nhìn màn hình đen lạnh ngắt, tay còn lại nắm chặt chiếc ổ khóa cửa nhà của Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả vậy mà nói dối anh? Có thể nói dối anh thản nhiên như vậy sao?
Bóng lưng dài quay đi ra xe, nhớ lại từng câu từng chữ trong câu trả lời của Cố Tiểu Khả, Trình Vương nhấc máy gọi thư ký Tạ.
“Cậu điều tra cho tôi thông tin các hành khách đi tàu hỏa ở các tuyến thành phố trong ngày hôm nay cho tôi, tốt nhất là tìm ra người tên Cố Tiểu Khả!”
Vứt chiếc điện thoại xuống ghế bên cạnh, Trình Vương xiết chặt chiếc vô lăng trong tay, mắt anh trừng lên, nhịp đập trong lồng ngực ngày một nhanh.

Quen nhau hơn một năm, Cố Tiểu Khả lại nói dối anh đi đâu chứ, có chuyện gì mà không thể nói với Trình Vương này?
“Cố Tiểu Khả, em đang giấu anh điều gì?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.