Không quá một nửa thời gian đợi chờ, thư ký Tạ đã gọi lại cho Trình Vương.
“Trình tổng, từ thành phố về huyện X ngày hôm nay đúng là có một người tên Cố Tiểu Khả lên tàu.
Chuyến tàu vừa xuất phát một tiếng trước.”
Về một nơi giống nông thôn như vậy, rốt cuộc Cố Tiểu Khả định đi đâu mà không nói cho anh biết?
Trình Vương lạnh lùng tắt điện thoại, nhìn sang ghế lái phụ.
Bình thường nhìn Cố Tiểu Khả ngồi ở đây quen rồi, nay không có cô lẽ ra cũng chỉ là chuyện không phải ngày một, ngày hai thấy.
Nhưng cảm giác trống vắng hôm nay lại khác mọi hôm.
Vốn định khởi động xe rời đi, Trình Vương lại cầm điện thoại lên một lần nữa, nhắc nhở thư ký Tạ tìm lấy một thám tử có tiếng đợi Cố Tiểu Khả sẵn ở sân ga theo dõi xem cô định đi đâu, có vậy anh mới an tâm chuẩn bị cho một chuyến đi dài.
Huyện X là một nơi không phát triển, nhà của Cố Tiểu Khả lại ở trong một xóm nhỏ, Cố Tiểu Khả sau khi xuống từ một chiếc xe taxi thì kéo vali đi con đường quen thuộc mà cô đã đi đến mòn lối.
Vừa đi vừa nhìn quang cảnh đồng quê, nhìn tuyết bao phủ xung quanh.
Cố Tiểu Khả sinh cảm giác hồi hộp.
“A…”
Ngã xuống đất, Cố Tiểu Khả không khỏi nhăn mặt, ai đi đứng mà vô duyên vậy chứ!
“Xin lỗi, không sao chứ?”
Một giọng từ tính cất lên, Cố Tiểu Khả chẳng thấy có gì đặc biệt, cô ngẩng đầu phát hiện người va phải cô là một ‘mỹ nam tử’ nha! Anh ta ăn mặc theo phong cách phương Tây, mái tóc đen buông xõa, có một đôi mắt rất sáng.
“Không sao.” Đỡ lấy tay anh ta, Cố Tiểu Khả đứng dậy, phủi phủi phía sau còn dính tuyết ở áo, hơi lạnh từ miệng không ngừng thoát ra.
Phủi xong áo, Cố Tiểu Khả ngẩng đầu nhìn đối phương vẻ đăm chiêu.
“Anh là người ở đây à?”
“Đúng vậy.”
“Ồ…” Cố Tiểu Khả lẩm bẩm, có lẽ rời xa nhà lâu quá nên cô không nhớ mình cũng có hàng xóm lịch sự, rạng ngời như thế.
“Không có gì thì tôi đi trước, tạm biệt.” Cô cười lịch sự, răng nanh lộ ra như một áng nắng khiến đối phương hơi sững sờ.
Đi một đoạn đường rồi mà không hiểu sao Cố Tiểu Khả lại thấy không vui, cô dừng chân, quay lại nhìn người đàn ông phía sau.
“Này, anh đi theo tôi?”
Anh ta lắc đầu vẻ vô tội.
“Đây đâu phải con đường của một mình cô, tôi là đang đi về nhà.”
Cố Tiểu Khả thấy bản thân mình có phần thô lỗ, mà anh ta nói cũng đúng, phía trước nhà dân còn nhiều, cũng đâu phải có mỗi nhà của bố mẹ cô xây nên.
Á khẩu, Cố Tiểu Khả hơi hồng má quay về con đường của mình, cô bước chân nhanh hơn.
Cứ nhìn thẳng đường đi mà không chú ý xung quanh, lúc cô dừng chân lại đã phát hiện ra mình đi quá nhà mình vài căn rồi.
Quay lại cái tên vừa rồi cũng không thấy đâu nữa, cô chỉ biết tự trách bản thân mình đã quá đa nghi, đối xử với người lạ lại phũ phàng đến thế, suy cho cùng vẫn là người cùng xóm mà nhỉ?
Kéo vali vào một căn nhà cấp bốn, nhìn từ xa có thể phát hiện thấy ngôi nhà này nhìn rất trang nhã, lại có vẻ đầy đủ và ấm áp, nhà không quá nhỏ, hai bên nhà lại khóm hoa tuyết liên nở rộ.
Vẫn là ngôi nhà khiến cô có cảm giác muốn trở về nhất, chưa gì đã ngửi thấy mùi thức ăn rồi!
“Bố, mẹ, con về rồi.” Mở cửa nhà, Cố Tiểu Khả một tay nắm chắc tay kéo vali, tay còn lại tháo giày đặt vào giá đỡ gọn gàng.
“Con gái của bố đi đường xa vất vả rồi.” Nghe thấy tiếng con gái từ ngoài cửa, Cố Bách Điền, bố của Cố Tiểu Khả vội đi ra.
Ông mặc một bộ quần áo ấm cúng, đầu đội chiếc mũ lông ấm áp.
Cố Tiểu Khả thuận tay dang ra ôm lấy bố một cái, cô cười rạng rỡ.
“Bố, mẹ đâu rồi?”
“Mẹ con ấy à, đang nấu ăn cùng ‘con rể’ tương lai!” Ông đặt nhẹ tay lên vai Cố Tiểu Khả, chỉ vào trong nhà.
“Bố! Bố theo phe mẹ ư?” Con rể gì chứ, hai người họ còn dám rủ tên xa lạ vào nhà cùng nấu ăn, đúng là quá quắt.
Cố Tiểu Khả đặt vali vào một góc nhà, hùng hổ chạy vào trong bếp, chưa kịp nhìn thấy ai đã hét lên.
“Mẹ thật quá đáng!”
“Ơ cái con bé này, khùng điên gì vậy? Còn chưa cả chào mẹ!” Tần Tịch Hương tay vẫn cầm đôi đũa, bà quay lại, khuôn mặt của người bốn sáu tuổi này không có lấy một nếp nhăn.
Đôi môi hồng cong lên, bà nhìn Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả mở mắt ra, cô đang định tiếp lời, chợt xuất hiện trong mắt cô là bóng dáng quen thuộc của một người đàn ông.
“Anh… Anh!” Cô đưa tay chỉ vào người vừa va phải mình ở bên ngoài, anh ta… Sao lại là anh ta?
Tần Tịch Hương nhanh nhẹn vỗ vào vai chàng trai trẻ bên cạnh, anh vẫn còn đang phụ bà bê đĩa rau ra bàn.
“Hai đứa nhận ra nhau không?”
“Bác…” Anh có chút bất ngờ.
“Hạo Hiên, đây là Tiểu Khả.
Tiểu Khả, không mau chào anh? Đây là Hạo Hiên, người đã cùng cởi chuồng tắm mưa ngày nhỏ với con đấy!” Tần Tịch Hương đưa một tay lên che miệng cười như tác thành cho hai người mà không biết người đối diện đã tức đến nỗi đầu bay lơ lửng vài dòng khói đen.
“Mẹ! Mẹ bớt đùa đi có được không? Còn anh, tại sao lại là anh chứ?” Cố Tiểu Khả không niệm tình gì mà đưa tay lên chỉ thẳng mặt Chương Hạo Hiên.
Anh không những không để ý điệu bộ trẻ con của cô, còn đưa một tay lên che khóe miệng.
“Tiểu Khả, em lớn nhanh quá!”