Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 7: Không Cần Học Cách Yêu





Cố Tiểu Khả tròn mắt, đôi mắt thoáng ánh nước vì cảm động.

Một người như Trình Vương mà lại theo đuổi cô.

Nhân duyên này có lẽ ông trời ban tặng cô rồi.
“Giờ thì bình tĩnh và mau ngồi xuống.” Trình Vương đẩy cô quay về chỗ ngồi hết sức cẩn thận, chỉ sợ làm cô đau, nên anh nhìn phía sau kỹ càng, lo người cô bị va đập vào bàn hay ghế.
Những lời nói của Trình Vương đều khiến cô không còn vấn đề gì để chối cãi.

Cô ngồi xuống ghế, mắt len lén nhìn Trình Vương.

Chợt thấy anh không ngồi ở vị trí cũ nữa mà chuyển qua ngồi bên cạnh mình.
“Anh…” Cố Tiểu Khả đỏ mặt, quay sang nhìn Trình Vương.
Anh cười tà, di chuyển chén đĩa từ vị trí cũ sang vị trí mới.

Anh quay sang nhìn Cố Tiểu Khả, mày hơi nhướng.

“Anh phải ngồi ở đây, phòng trừ em đổi ý mà chạy đi mất.”
Cố Tiểu Khả cắn môi quay đi hứ nhẹ một cái.

Xem ai đang nói kìa, chân cô ngắn một mẩu như vậy chạy sao khỏi người chân dài như anh, nói mà không biết ngượng miệng.

Thật đáng ghét.
Chính lúc quay đầu đi này Cố Tiểu Khả lại có cảm giác mình đang bị theo dõi, một cảm giác hết sức khó tả, nhưng khi nhìn ra cửa sổ lại không có ai.

“Có chuyện gì sao?” Trình Vương cũng ngoái đầu ra nhìn theo Cố Tiểu Khả, nhưng rất nhanh lại cong khóe môi như phát hiện ra một điều thú vị.
“Không có gì…” Cố Tiểu Khả à nhẹ rồi quay trở lại với chiếc bàn lớn đầy ắp thức ăn thơm.

Cô thậm chí không biết nên bắt đầu ăn từ món nào, ai nói ăn là không cần suy nghĩ? Quá là suy nghĩ luôn ấy!
Trình Vương đích thân bóc tôm bỏ vào bát cho Cố Tiểu Khả, hai con tôm to nhất đều được anh gỡ ra.

“Ăn nhiều một chút để phát triển chiều cao.”
Nghe giọng điệu có ý cười của Trình Vương, Cố Tiểu Khả nhíu nhíu mi tâm bất mãn.

“Anh chê em thấp?”
Nhưng phải công nhận điều đau lòng này, đúng là cô thấp hơn anh…
“E hèm.” Trình Vương hắng giọng, cố không thoát ra tiếng cười của mình.

“Em cao, rất cao.

Vậy thì ăn tôm để có thêm canxi vậy.”
Cô hơi bĩu môi, tay cầm lên đôi đũa đắt tiền, đầu hơi cúi xuống một chút để ăn thức ăn trong bát đã được Trình Vương gắp sẵn.
Nhìn cô ăn, Trình Vương cười ôn nhu, tóc của Cố Tiểu Khả đã che đi phân nửa khuôn mặt khi cô ăn rồi.
“A…” Cố Tiểu Khả ngạc nhiên nhìn sang Trình Vương, anh vậy mà giúp cô túm gọn tóc ra sau để ăn.

“Anh không cần làm vậy đâu, mau ăn đi.” Cô cười ngại ngùng, mỗi lần cười y như rằng răng nanh sẽ lộ ra cả hai chiếc một lúc.
Thịch.
Lại lỡ nhịp rồi! Trình Vương đưa một tay lên vỗ trán mình, còn nhìn Cố Tiểu Khả thêm một lần nào nữa sợ anh không trụ được vẻ ngoài phong độ của mình.

Sau cùng vì đôi mắt trong vắt ngây thơ kia nhìn mình, anh thở dài mở mắt ra nhìn Cố Tiểu Khả.
Hai má cô vẫn hơi phồng lên vì có thức ăn trong miệng, đôi môi anh đào vẫn còn va chạm trong lúc ăn.

Trình Vương anh không thể nói rằng mình đã mất liêm sỉ khi nhìn cô đâu.
“Em...có thể bớt đang yêu lại được không?” Trình Vương hạ giọng, đôi mắt ngời sáng chăm chăm vào đối phương.
Cố Tiểu Khả nuốt thức ăn xuống cổ họng, cô sợ rằng mình sẽ nghẹn nếu tiếp tục nhai.

Trình Vương vừa khen cô đáng yêu đấy ư?
Cô ngẩng đầu lên, mái tóc phía sau đầu cô cũng dần được Trình Vương thả ra từ từ, vẫn là khuôn mặt bầu bĩnh ấy.

Không trách được, vốn dĩ cô cũng chỉ là một thiếu nữ hai mốt tuổi còn đang đi học, vẫn chưa hiểu sự đời.
“Chừng nào anh hết đẹp trai, thì em sẽ hết đáng yêu.” Suy nghĩ một hồi, Cố Tiểu Khả cười tươi, cô tiếp tục gắp thức ăn để không khí bớt căng thẳng.
Nhận được câu trả lời không chút dối lừa từ Cố Tiểu Khả, Trình Vương cong cong khóe miệng, anh hơi lắc đầu rồi cùng cô ăn bữa trưa.

Muốn nói cho Cố Tiểu Khả cô biết, cô thật to gan khi dụ dỗ anh vào cạm bẫy ngọt ngào, bởi một khi anh đã túm chặt lấy cô, thì có muốn thoát cũng đã quá muộn màng.
Bữa trưa kết thúc, Trình Vương cùng Cố Tiểu Khả đi ra khỏi nhà hàng, anh nhìn đồng hồ rồi hỏi cô.


“Em quay về trường hay về nhà?”
“Chiều nay có tiết học, em sẽ về trường.” Cô thành thực trả lời,mái tóc đột nhiên khẽ bay theo gió.
Dưới bầu trời râm mát và dễ chịu, nhìn Cố Tiểu Khả bây giờ không khác gì một thiên thần trong mắt Trình Vương.

Anh còn nhớ mình không xem phim ảnh quá nhiều, vậy mà không hiểu sao từ lúc gặp Cố Tiểu Khả bản thân lại rất hay tưởng tượng phi lý.
“Anh đưa em đi.” Trình Vương nhìn cô hưng phấn.

Chưa quá muộn để tham gia cuộc họp cổ đông chiều nay.
Cố Tiểu Khả lắc lắc đầu.

Thật ra trong lúc Trình Vương đi rửa tay cô đã nhìn thấy tin nhắn cấp dưới của anh gửi đến điện thoại anh quên trên bàn.

Tin nhắn ghi rất rõ chỉ còn mười năm phút nữa là đến cuộc họp quan trọng.

“Ban nãy Á Lệ có hẹn đón em rồi.

Anh đi trước đi.”
Trình Vương nhíu mày.

Tại sao lại hẹn đón cô chứ.

Nhưng Cố Tiểu Khả đã nói vậy anh cũng không muốn trái ý, dù sao Á Lệ cũng nói sẽ đến đón nên anh an tâm phần nào.
Cảm nhận được gương mặt không mấy hữu hảo của Trình Vương, Cố Tiểu Khả cắn môi.

Lẽ nào cô đã nói gì sai?
“Vậy chiều theo ý em.” Trình Vương đút tay vào túi quần, anh hơi nghiêng đầu trả lời cô, ánh mắt khi nhìn cô cũng có vô vàn cảm xúc phức tạp.
Vốn muốn đợi Á Lệ đến đón Cố Tiểu Khả trước rồi anh mới đi, nhưng đồng hồ ngày càng thu ngắn quãng thời gian trên đường đến công ty của anh, lại thấy Cố Tiểu Khả thúc giục mình đi trước, anh dù luyến tiếc cuối cùng vẫn hẹn gặp cô lần sau rồi đến chỗ gửi xe.
Đến nơi, anh thấy bóng dáng người phụ nữ trung tuổi, đầu đội nón vàng đen, bà mặc chiếc váy bó đen cùng đôi giày cao gót hiện tại, không khó để đoán ra được đây là…

“Mẹ.”
Dương Bạch ngẩng đầu, đôi mắt sáng của bà và Trình Vương vẫn luôn giống nhau như vậy.

“Con trai, cô gái đó bao giờ mới đem về ra mắt?”
Đúng là không sai, người đứng phía xa lén lút nhìn anh và Cố Tiểu Khả qua cửa sổ, chẳng phải phu nhân của nhà họ Trình thì có thể là ai được đây?
“Không thể quá vội vàng mà làm sai các quy tắc.” Trình Vương mở cửa xe, anh bước vào trong, đương nhiên mẹ anh cũng nhằm vào ghế phụ lái mà mở cửa.

Bà bỏ chiếc mũ ra, mái tóc đen mượt được buông thả.

Hiếm ai có thể đoán được bà ấy mới chỉ bốn mươi bảy tuổi nhưng trẻ như phụ nữ chưa chồng!
“Biết con có ý theo đuổi một cô gái, mẹ phải tức khắc theo dõi con đấy.” Bà than thở.

“Cuối cùng con mình cũng đã chứng minh bản thân là trai thẳng!”
Anh đen sầm khuôn mặt quay sang nhìn bà nhíu mày.

Có phải nếu anh không theo đuổi ai sẽ bị nói là trai cong không?
“Trình Vương, có muốn mẹ dạy cho vài tuyệt chiêu không? Đây là lần đầu con theo đuổi một người, phải học cách yêu mới được.” Dương Bạch đưa tay lên xoa xoa cằm, bà đang sắp xếp lại các tình huống mà khi xưa bố của Trình Vương đã theo đuổi bà.
Xe được nổ máy.

Trình Vương bật cười khi nhớ đến Cố Tiểu Khả.

“Nếu là cô ấy, con vốn không cần học cách yêu.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.