Em Có Nghe Thấy

Chương 23: Thúy Vũ Ngâm (1)



Sau khi Tạ Tu Dực nói xong câu đó, liền nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.

Sau khi đứng dậy, anh quay đầu lại, nhìn về phía Kha Giảo vẫn ngồi chỗ cũ.

Không ngoài dự đoán, cô nàng thiếu thông minh này của anh, cả người đã hồn xác chia lìa hoàn toàn rồi...

Nhíu mày một cái, lại không nhịn được muốn cười, anh nhìn biểu cảm sinh động trên mặt cô, trong lòng nghĩ phải đánh trận "Công phòng chiến"* này, đối với anh mà nói thật đúng là mới mẻ, mặc dù có chút phiền phức nho nhỏ, nhưng mà, lại khiến cho anh rất hưởng thụ.

📍Công phòng chiến*: Tên một kiểu địa hình chơi trong game Overwatch (tên tiếng Trung là Thủ Vọng Tiên Phong), cũng là tên một chiến trường trong game Võ Lâm Truyền Kỳ.

Thực ra thì từ nhỏ đến lớn, những thứ anh muốn cũng không nhiều.

Phải nói là rất ít, bởi vì anh không cần tốn quá nhiều công sức, mọi thứ liên quan đến cái gọi là "tài ba" trong mắt người đời, đều sẽ tự động xuay xung quanh anh một cách tự nhiên, điều này dẫn tới trong lòng anh không có truy cầu cùng chấp niệm quá lớn, cũng chưa từng quan tâm chuyện đời gì.

Nhiều năm như vậy, thứ duy nhất anh theo đuổi, cũng chỉ là muốn hát những ca khúc hay mà thôi.

Anh là một người thiếu thốn ấm áp, cũng từng cho là mình vốn không cần sự ấm áp ấy.

Nhưng bây giờ anh phát hiện, anh muốn cùng cô gái trước mặt này ở bên nhau.

Anh muốn ăn cơm cô nấu, muốn bị cô càm ràm, muốn dựa bên cạnh cô, muốn nghe cô nói lý lẽ với mình, muốn được cô đối xử như dỗ trẻ con, muốn luôn được nhìn thấy nụ cười cùng đủ loại dáng vẻ vì anh mà xuất hiện của cô.

"Đi thôi."

Thấy cô có thể sẽ cứ ngây người như vậy đến tận ngày mai cũng không chừng, Tạ Tu Dực không nói gì mà nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, trực tiếp kéo cô từ trên ghế đứng dậy.

Trên đường, từ đầu đến cuối cô vẫn chưa hoàn hồn, anh liền dứt khoát dắt cô như dắt một con chuột cả quãng đường về nhà.

Mãi cho đến khi về đến con đường trước cửa tiểu khu nhà cô, Kha Giảo mới hốt hoảng đưa tay lên, dụi dụi hai mắt mình.

"Tỉnh lại rồi?" Tạ Tu Dực cảm nhận được động tác của cô, quay đầu lại nhìn cô, bàn tay dắt cô lại không buông ra.

Đối diện với ánh mắt của anh, cơ thể Kha Giảo liền tự động co rụt lại, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ lừ, giây tiếp theo, còn định thử rút tay mình ra.

Rút một cái, lại rút cái nữa, những vẫn bị anh vững vàng kéo đi, không thể động đậy.

Đèn xanh sáng, Tạ Tu Dực kéo cô, băng qua đường, đi vào tiểu khu nhà cô.

Đợi đi đến dưới lầu nhà cô, anh nghĩ đại khái cũng được rồi, mới nhẹ nhàng buông tay cô ra.

Dường như lúc này Kha Giảo thở phào một hơi, vội vàng thu tay lại, dùng tay kia khẽ nắm lấy tay này, giấu ở sau lưng mình.

"Bây giờ trong lòng em có gì muốn nói, nói thẳng ra là được." Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, thản nhiên nói.

Giọng nói cao ngạo lạnh nhạt trước sau như một, vẫn hay đến nỗi khiến người ta muốn khóc.

Kha Giảo nghe xong lời anh, mặt hết trắng lại đỏ, một lát sau, cắn chặt môi mình.

Cô không phải ngốc thật.

Chỉ là cô thực sự không muốn tin chuyện xảy ra ở rạp chiếu phim, lại là sự thật.

Sao anh lại có thể... hôn cô chứ? Tại sao anh muốn hôn cô đây?

Đối với cô mà nói, kỳ thực mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, cho dù anh lại gần mình hơn nữa, trước sau vẫn là một nhân vật hoàn mỹ như thiên thần trong lòng cô, mặc dù cô quan tâm anh, nhưng lại chưa bao giờ thử tiến xa hơn.

Cô nghĩ không ra, nếu anh muốn bạn gái, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không cần nhấc, đếm không hết các cô gái sẽ tự động điên cuồng vây quanh; mà nếu anh chỉ muốn đùa giỡn cô, cũng càng không cần phải như vậy, tướng mạo cô không đẹp kinh người, cũng không phải dễ thương, thậm chí chỉ là một trạch nữ nhỏ bé bình thường, lại nói, cô cũng biết anh tuyệt không phải loại người đó.

Thế thì, là tại sao đây?

Thực ra, ở sâu trong nội tâm cô, có một đáp án.

Nhưng từ trước tới nay cô chưa từng trải qua, cô rất sợ tất cả những điều này đều chỉ là ảo tưởng cùng tự mình đa tình của chính cô.

"Em không có gì muốn nói cả."

Hồi lâu, hít vào một hơi thật sâu, cô dè dặt cẩn thận khẽ mở miệng.

Hay cứ, đừng hỏi gì, cũng đừng nói gì cả đi.

Con người luôn là như vậy, nếu nhìn thấy dù là một tia hy vọng, mà nếu kết quả không như mong muốn, thì sẽ không chịu nổi sự chênh lệch tâm lý kiểu này.

Cô không muốn có một ngày mình ở trước mặt anh, trở nên khó coi.

Lúc Tạ Tu Dực nghe được đáp án này, có một nháy mắt ngoài ý muốn.

Gần như không thể thấy mà nhíu mày lại, anh hơi cúi người xuống, sát lại gần mặt cô.

"Em cảm thấy chuyện này không đáng để ý?" Anh thấp giọng nói, nghe không ra vui giận.

"..." Kha Giảo trầm mặc, cô không trả lời được, cũng không cách nào trả lời.

Vẫn là lần đầu tiên, bầu không khí tràn ngập giữa hai người họ, không phải kiểu vui vẻ lại ấm áp đó.

"Em ghét anh?" Anh lại hỏi.

Cô sửng sốt một giây, ra sức lắc đầu.

Sao lại có thể ghét chứ...

"Em không thích anh chạm vào em?"

Cô lại lắc đầu, đột nhiên dừng lại, gương mặt hồng hồng, vô cùng bối rối.

"Em cảm thấy tất cả mọi thứ anh làm với em, chỉ là đang trêu đùa em? Coi em là thú nhồi bông?" Tạ Tu Dực khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp lại, giọng nói càng ngày càng lạnh, "Thậm chí ngay cả nguyên nhân anh làm như vậy em cũng không hỏi?"

Lần này Kha Giảo lại vô cùng nhanh chóng cảm nhận được, khí thế của người trước mặt đột ngột thay đổi, bắt đầu bốc lên một cảm giác âm u lạnh lẽo.

Là bất đắc dĩ, oán niệm, còn có... không vui rất rõ ràng.

Anh giận rồi...

"Em lên nhà đi."

Lúc này Tạ Tu Dực lui về phía sau một bước, không có biểu cảm gì nhìn cô, "Anh nhìn em lên rồi đi."

Quen nhau đến nay, ngoại trừ ban đầu lúc chưa thân, anh nói chuyện là thái độ cứng rắn hoàn toàn không có tình cảm như vậy ra, sau đó cô cũng không thấy anh dùng loại giọng điệu xa cách như này nói chuyện với cô lần nào nữa.

Trong lòng cô căng thẳng, đột nhiên cảm thấy trái tim hơi đau đớn.

Nhưng xuất phát từ thói quen, cô cũng không giải thích nhiều, lúc này khẽ nói một câu "ngủ ngon" với anh, rồi vội vã bước đi vào cao ốc.

Lúc sắp vào thang máy, cô quay đầu nhìn một cái.

Anh vẫn đứng trong gió rét ở cửa cao ốc, lặng lẽ nhìn theo cô.

Cô cảm thấy mình quả thật là có bệnh, gần đây anh bận như vậy, còn có tâm tình bị đè nén, không dễ gì chạy tới nhà cô tìm cô, thổ lộ tiếng lòng với cô, còn đưa cô đi xem phim vào lúc 0 giờ, sau khi xem xong cũng đồng ý với cô sau này nhất định sẽ chạy thông báo, không vắng mặt với chơi mất tích nữa.

Ở trước mặt cô, anh lộ ra đều là tính tình nguyên thủy nhất, cô thấy được anh mà mọi người đều chưa từng thấy, thấy được anh chân thật nhất phía sau tất cả hào quang.

Nhưng dù như vậy, cô lại vẫn nhát gan như thế.

Chỉ vì cô cảm thấy, anh không có lý do nảy sinh bất kỳ tình cảm gì vượt quá tình bạn với cô.

...

Sau hôm đó, Tạ Tu Dực không nhắn tin cho cô nữa, cũng đừng nói tới gọi điện.

Giống như thái độ ở giới 2D của anh, lặng lẽ, không chút tin tức.

Khoảng thời gian này căn bản là Kha Giảo làm gì cũng không có tinh thần, viết sách viết không ra, nghe nhạc nghe không nhập, xem phim xem không vô, ngay cả ăn cơm cũng ăn không vào.

Đây coi như là... thấy tình?

Không đúng, trước giờ ngay cả cơ hội yêu cô cũng không có, chỉ có thể nói, là bản thân cô tự làm tự chịu.

Thậm chí ngay cả dùng lý do anh bận việc không có thời gian tìm cô để gây tê chính mình cũng vô dụng, bởi vì cô biết, lúc trước cho dù anh bận nữa, anh cũng sẽ dùng cách đặc biệt của riêng mình quan tâm cô.

Anh là một người đàn ông rất ít khi bộc lộ tâm tình, cho nên ngược lại, sau khi anh giận, cô cũng hoàn toàn không có cách nào chạm đến trái tim anh.

Mỗi ngày tới nhà anh nấu cơm, cũng không gặp được bóng người anh, hơn nữa rất kỳ lạ là, khoảng thời gian này nhà anh giống như vốn không có người đang ở vậy, nhà rất ngăn nắp sạch sẽ, cũng không có rác, chỉ có bát đĩa mỗi sáng đều sạch sẽ chứng minh anh quả thực đã ăn những thứ cô tự tay nấu.

Cô rất buồn.

Thực sự rất buồn.

Giống như thứ quan trọng nhất trong lòng bị người khác móc mất, trống rỗng, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng lĩnh hội loại cảm giác này.

Đợi sau khi Kha Giảo mơ mơ màng màng từ trong nhà Tạ Tu Dực đi ra, khóa cửa lại đi thang máy xuống lầu, qua không bao lâu, cửa nhà bên cạnh nhà Tạ Tu Dực mở ra.

Chỉ thấy Tạ Tu Dực mặt không biểu cảm đi ra khỏi cánh cửa đó, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà mình, sau đó tới phòng bếp, bê đồ ăn Kha Giảo vừa mới nấu xong vào nhà Nhuế Ưu.

Nhuế Ưu đang ôm máy tính xem video mới trên B Trạm nhìn anh bê đồ ăn vào, nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được, mạnh mẽ tháo tai nghe xuống, thẳng cổ nhìn anh, "Tạ Tu Dực đầu cậu có bệnh đúng không? Cũng mấy ngày rồi, mình nhìn cũng khó chịu."

Tạ Tu Dực phớt lờ anh ấy, cầm đôi đũa, bắt đầu yên lặng cúi đầu ăn cơm.

"Cậu nói đi, Rau Chân Vịt bé nhỏ ngày ngày tới nhà cậu, vất vả khổ sở nấu cơm xong, sau đó lại vì không gặp được cậu mà ủ rũ cúi đầu về nhà, hoàn toàn không biết cậu ở ngay nhà bên cạnh, nhưng lại tránh không gặp cô ấy."

Nhuế Ưu càng nói càng tức, đỡ trán, "Sao trước đây mình không biết con người cậu tồi tệ như vậy chứ? Không đúng, cậu vẫn luôn rất tồi, nhưng cậu tồi tệ với những người khác mình có thể hiểu được, cậu sao có thể như vậy với Rau Chân Vịt bé nhỏ chứ? Chẳng lẽ cô ấy không phải cô gái đầu tiên trong đời cậu thật lòng thích à?"

"Đúng là lãnh khốc vô tình mà, nếu là mình, nhìn thấy cô gái mình thích, hận không thể nhét cô ấy vào trong ngực mang theo bên mình được chưa?"

"Cậu rất ồn."

Qua một lát, Tạ Tu Dực mới đáp trả một câu lạnh tanh.

"Chê mình ồn thì cậu cút về nhà mình đi!" Nhuế Ưu ném máy tính lên ghế sô pha, "Ngày ngày ăn uống đái ỉa nhờ ở nhà mình làm cái gì! Mình mới không thích ngày ngày ngủ chung với đàn ông, mình là trai thẳng!"

"Chỗ mình ngủ là đệm trải dưới sàn, cậu là giường." Tạ Tu Dực gắp một miếng thịt bò, "Không phải chung."

"... Cậu có sức lắm mồm với mình thì đi làm hòa với Rau Chân Vịt bé nhỏ đi! Cậu không buồn à? Cậu tưởng mình không biết hai ngày nay tâm tình cậu kém thế nào chắc? Tai nghe đắt tiền của mình cũng sắp bị cậu chơi hỏng rồi đấy đồ điên..." Nhuế Ưu nói nói, càng nói càng đau lòng.

Bây giờ chỉ cần tên này không ra ngoài nhận thông báo, là ngày ngày ở nhờ nhà anh ấy, lại còn lười về nhà mình lấy đồ dùng của mình, đều là mượn của anh ấy dùng, mang theo tâm tình đi dày vò đồ dùng của anh ấy, thật làm anh ấy đau lòng muốn chết rồi.

"Dù sao thì, đầu óc cô ấy trong phút chốc không xoay chuyển về được thì cậu thông cảm cho cô ấy đi thôi, trước đó cô ấy lại chưa từng nói chuyện yêu đương, ông tướng cậu cũng chưa từng nói chuyện yêu đương mà..."

Đều là đàn ông một mối tình đầu cũng chưa có, anh ấy nghĩ không ra tại sao EQ của đứa trẻ to xác mặt đơ Tạ Tu Dực này lại cao siêu như vậy, bản lĩnh tán gái thành thạo như vậy chứ...

Tạ Tu Dực vẫn không đáp lời, cho đến khi một bát cơm cũng sắp thấy đáy, mới rủ lông mày xuống, lạnh lùng mở miệng.

"Mình cũng không muốn, nhưng phải như vậy."

Nhuế Ưu nghe xong ngẩn cả người, đại khái ý thức được là anh đang có ý dùng sách lược với Kha Giảo, một lát sau, dưới đáy lòng làm vô số cái biểu cảm "gặp lại."

Sách lược quỷ gì, đây rõ ràng là một đôi người yêu ngu ngốc hết thuốc chữa được chưa...

~ Hết chương 23 ~

_________________________________

Lời tác giả:

Bài hát đề cử của chương 《Khiên Ti Hí》 của Ngân Lâm với A Kiệt.

Nam thần Đậu tôi viết sách ba năm vẫn thích ngược nữ chính... Mặc dù Rau Chân Vịt quá đần, nhưng các bạn cũng đừng phỉ nhổ cô ấy, cũng đừng coi thường trẻ to xác nữa, chỉ số IQ của người ta rất cao, làm bất cứ chuyện gì đều có bài bản đấy, Rau Chân Vịt nào phải đối thủ của anh ấy, hãy đón chờ tình tiết tiếp theo ahahaha

Nói thật hiện tại thú vui viết quyển sách này của tôi ngoại trừ viết Công Tử trêu chọc Rau Chân Vịt ra, chính là viết Lão Khúc với Công Tử đấu võ mồm... Lão Khúc quả thực là Đậu Tỉ số 1 thế giới, không phối cho anh ấy một em gái tàn bạo thật có lỗi với tim tôi...

Cho Lão Khúc cái like: đôi người yêu ngu ngốc, cảm thấy hai người họ là đôi người yêu ngu ngốc không?

Lời Editor:

YouTube: Khiên Ti Hí [牵丝戏] | Ngân Lâm ft. Aki A Kiệt: https://youtu.be/VdOScwcXf3I

SoundCloud: Khiên Ti Hí [牵丝戏] | Ngân Lâm ft. Aki A Kiệt: https://soundcloud.com/meocon243/khien-ti-hi-ngan-lam-ft-aki-a-kiet

5Sing: Khiên Ti Hí [牵丝戏] | Ngân Lâm ft. Aki A Kiệt: http://5sing.kugou.com/yc/2733050.html

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.