Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Chương 2: Đại ca



Năm giờ trước.

Bầu trời tối tăm mờ mịt.

Phòng kho lâu năm không được tu sửa, cửa sổ bị cố định trên khung cửa sổ, không khép lại được, gió lạnh rét căm căm tràn vào phòng.

Năm nay thủ đô đón đợt khí lạnh khắc nghiệt nhất trong vòng trăm năm trở lại đây, tháng ba đầu xuân, cũng không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy thời tiết sẽ ấm lại.

Ổ chăn của Dương Chi đã sớm lạnh băng, cô hắt xì một cái choàng tỉnh, hít thở khó khăn. Cô ngồi dậy, lấy khăn giấy từ tủ đầu giường lau nước mũi, cơn buồn ngủ cũng bị xua tan hoàn toàn.

Ngoài cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng mưa xuân tí tách tí tách rơi xuống lá, rèm cửa bị gió lạnh thổi lên tầng tầng gợn sóng.

Không gian phòng kho chật hẹp, ngăn tủ và trên bàn để chồng chất các loại đồ dùng đã lâu không sử dụng. Bên tường có một chiếc giường lò xo nho nhỏ, miễn cưỡng có thể chứa được thân hình nhỏ nhắn của cô.

Chỗ này, trở thành nơi ăn nhờ ở đậu tạm thời của Dương Chi.

Hôm nay phải đến trường nhập học.

Trước gương, cô cố tình mặc áo ngực thể thao, không có gọng nâng, có thể làm chúng hạ xuống hết mức. Bên ngoài lại mặc thêm một cái áo bó ngực đàn hồi, đè xuống.

Cho dù cô có cố gắng che dấu, nơi đó vẫn nở nang hơn nhiều so với các bạn nữ dùng trang lứa, thật là đau khổ.

Trong phòng vệ sinh, cô thắt cho mình một cái bím tóc nhỏ hình bánh quai chèo, lại cầm hộp kem SOD mật ong, lấy một chút, phủ lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn.

Vừa đi ra đã nhận được ánh mắt xem thường của em họ.

Cậu ta ngồi trước bàn, vừa chơi điện thoại, vừa thờ ơ nói: “Đỏm dáng.”

Dương Chi không thèm để ý ngồi vào bàn, cầm bánh bao có nhân lên, cắn một miếng, nhân bánh đậu tràn vào đầu lưỡi.

“Rắm thối.”

Lời này cô không thật sự nói ra, ăn nhờ ở đậu nên có bộ dáng ăn nhờ ở đậu, khi ra khỏi nhà mẹ cô đã dặn dò, đến nhà cô hai, phải chung sống hòa thuận với mọi người.

Có thể nhịn được thì nhịn, nhường được thì nhường.

Cô hai Lý Quế Chi bưng lồng hấp nóng hôi hổi từ phòng bếp đi ra, hỏi Dương Chi: “Hôm nay phải đến trường nhập học hả?”

“Vâng ạ, cô hai.”

“Thật là giỏi.” Lý Quế Chi cảm thán nói: “Không ngờ lại thi đỗ vào trường trung học trực thuộc đại học B, năm xưa Thần Thần nhà cô muốn vào trường cấp hai trực thuộc đại học B, chỉ thiếu có vài điểm, đưa tiền cũng không nhận.”

Cô hai duỗi tay xoa đầu con trai Hoàng Thiên Thần của mình, Hoàng Thiên Thần khó chịu mà né tránh, vẻ mặt căm ghét.

“Ra giá cao cũng không thể vào sao?” Dương Chi tò mò hỏi: “Thiếu bao nhiêu điểm ạ?”

“279 điểm.”

Dương Chi:…

Không còn lời gì để nói.

Trường trung học trực thuộc đại học B là trường cấp ba tốt nhất toàn thành phố, điều kiện tuyển sinh vô cùng khắc nghiệt. Cho nên Lý Quế Chi nghe nói Dương Chi thi đỗ trường trung học trực thuộc, đã vội vàng gọi cho mẹ Dương Chi, nói A Chi vào thành phố học, có thể đến nhà bọn họ.

Ôi chao ôi chao, người một nhà cần gì tính toán phí ăn ở sinh hoạt, không sao.

Nhưng Dương Chi biết, thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền, cho dù là người thân.

“A Chi à, lát nữa cháu kèm em học bù đi, mấy ngày nữa em khai giảng rồi, bài tập nghỉ đông còn chưa làm xong.”

“Nhưng mà hôm nay cháu phải đi nhập học…”

“Chỉ là nhập học thôi mà, ngày đầu tiên giáo viên sẽ không nói việc gì quan trọng, đến sớm hay muộn cũng không sao, sang năm em phải thi cấp ba rồi, có thể vào được trung học trực thuộc đại học B hay không, hoàn toàn dựa vào cháu đấy.”

Cô định từ chối, cô hai Lý Quế Chi đã đi vào bếp làm việc khác.

Bên tai lại vang lên câu châm ngôn tám từ của mẹ —— có thể nhịn được thì nhịn, nhường được thì nhường.

Mười lăm phút sau, phòng đọc sách.

“Phương pháp thu gọn số hữu tỷ: Giảm đi một số, tương đương cộng thêm một số trái dấu, thế nên câu này em sai ở chỗ…”

Hử?

Ánh mắt Dương Chi dời xuống, nhìn thấy khuỷu tay của em họ Hoàng Thiên Thần dịch lại gần, để sát ngực cô, cọ cọ.

Trông như vô ý.

Vì thế Dương Chi đành phải dịch người ra xa.

“Chị.” Hoàng Thiên Thần cười xấu xa, mặt dày mày dạn: “Em sai ở đâu cơ.”

Khuỷu tay của cậu ta lại dịch lại gần, chạm chạm vào bộ ngực nhô lên của cô.

Nụ cười trên mặt càng thêm vô lại.

Hai phút sau, Lý Quế Chi nghe thấy tiếng vang lớn, ra khỏi phòng bếp, thấy Dương Chi đeo cặp sách, sầm mặt chạy ra khỏi phòng đọc sách.

“Này này, sao lại đi, đã nói là kèm em học bù rồi cơ mà!”

Lý Quế Chi chạy đến phòng đọc sách, thấy con trai nhà mình đang ngã ngồi dưới đất.

Bên má trái có dấu bàn tay đỏ bừng.

Phía sau Dương Chi mở cửa chạy đi.

*****

Trên đường lớn, ngựa xe như nước, người qua đường bước đi vội vã, khung cảnh vội vàng.

Dương Chi ôm cặp sách trước ngực, ngón tay run rẩy bấm trên màn hình điện thoại, cô gian nan gọi vào số điện thoại của mẹ.

“A Chi à.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của mẹ: “Con đến trường nhập học chưa?”

“Chưa ạ, bây giờ con đi.”

Dương Chi hốt hoảng đi trên đường. Có một vài lời nghẹn trong cổ họng, không nói được nên lời.

“Sau này đến trường, con phải hòa thuận với bạn bè đấy, đúng rồi, phí sinh hoạt tháng này, mẹ gửi cho con, con đưa một nghìn rưỡi cho cô hai, còn lại làm tiêu vặt…”

“Mẹ… Con muốn…”

“Nếu tiền không đủ dùng thì nói cho mẹ, đừng giấu trong lòng chịu đựng một mình, con không phải lo lắng nhà mình, nhà mình vẫn tốt.”

“Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng cho con, nếu chú Lý lại uống say đánh mẹ, mẹ phải báo cảnh sát đấy!”

“Báo cảnh sát làm gì rồi lại để người ngoài chê cười, mẹ biết rồi, yên tâm đi, chú Lý là người khẩu xà tâm phật, bình thường vẫn rất tốt, thân mẹ vô dụng, không kiếm được tiền, phải dựa vào chú Lý để lấy tiền sinh hoạt cho con.”

Lời nói muốn dọn ra khỏi nhà cô hai đã đến bên miệng, nhưng Dương Chi lại không thể nói nên lời, chỉ đành dặn mẹ giữ gìn sức khỏe rồi vội vàng cúp điện thoại.

Từng nỗi chua xót tràn lên cổ họng, Dương Chi ôm lấy mình ngồi ven đường, cố gắng bình tĩnh lại.

Bên cạnh chính là máy ATM, cô đi tới, đút thẻ vào kiểm tra số dư tài khoản.

Mẹ cô gửi một nghìn bảy trăm đến, có một nghìn rưỡi là phí sinh hoạt, còn lại hai trăm tệ, là tiền tiêu vặt của cô.

Gia cảnh nhà Dương Chi cũng không giàu có, cô có cơ hội vào thành phố học, hoàn toàn nhờ vào mẹ đau khổ cầu xin dượng Lý, còn vì thế mà bị dượng uống say đánh vỡ đầu.

Tỉnh táo lại dượng cũng hối hận, chột dạ thoái chí, đành phải đồng ý cho Dương Chi tới thủ đô học.

Số tiền này nhất định do mẹ cô ăn mặc cần kiệm để giành ra.

Dương Chi chỉ lấy hai trăm tệ, cẩn thận cất vào trong cặp, sau đó đi đến trường.

Chuyện dọn ra khỏi nhà cô hai, cần phải bàn bạc kỹ hơn.

Cô muốn hỏi chủ nhiệm lớp, học phí của trường có thể giảm thông qua việc vừa học vừa làm không, nếu có thể, cô sẽ đỡ được phần nào gánh nặng cho mẹ.

Thật ra ở nhà cô hai là lựa chọn tốt nhất, cô kèm em họ học thêm, cô hai lo chi phí ăn ở cho cô, tiết kiệm được tiền sinh hoạt.

Nhưng vừa nghĩ đến cậu em họ lưu manh xấu xa nhà cô hai, đôi mắt tròn lúc nào cũng liếc qua liếc lại ngực cô. Trong lòng Dương Chi vô cùng sợ hãi, lại không nhịn được ghê tởm.

Ngực cô dậy thì sớm, bắt đầu từ cấp hai đã thường xuyên trở thành đề tài bàn tán của những học sinh nam hư hỏng trong lớp. Chỉ cần cô đi qua bọn chúng sẽ có thể nghe thấy tiếng cười vang thích thú, cho dù xoay người, không nhìn không nghe, cũng có thể cảm giác được những ánh mắt như mũi tên đâm vào lưng cô.

Điều này khiến cô đi đường luôn phải gù lưng, không có tự tin, tính cách cũng dần hướng nội.

Đương lúc cô đang suy tư lo lắng, một chiếc xe máy từ phía sau lao nhanh qua, cướp mất cái túi trong tay Dương Chi!

Xe cướp giật!

Dương Chi giật thót, không kịp nghĩ nhiều, đuổi theo.

“Ăn cướp!”

Cô vừa chạy, vừa khàn cả giọng hét to.

Nhưng tốc độ cái xe kia quá nhanh, ngoặt vào một ngã rẽ, nhanh chóng biến mất ở hẻm nhỏ.

Không ai giúp cô.

Tiền và thẻ của cô đều ở trong túi!

Dương Chi chạy đuổi theo, cuối cùng kiệt sức, dựa vào cái cây bên cạnh, há miệng thở hổn hển, vô cùng tuyệt vọng.

Người đi đường bảo cô báo cảnh sát, đầu óc cô trống rỗng, huyệt Thái Dương thình thịch.

Đúng lúc này, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng phanh gấp chói tai.

Một chiếc motor phân khối lớn dừng bên cạnh cô.

Chàng trai trên xe đeo kính bảo vệ mắt màu xám, không nhìn rõ biểu cảm, mặc đồ thể thao màu đen, khí chất lạnh lẽo, kính bảo vệ mắt màu xám phản chiếu ánh sáng mặt trời.

Anh nghiêng đầu về phía cô, mặt góc cạnh sắc như dao ——

“Lên xe.”

Dương Chi lập tức phản ứng lại, nhanh chóng leo lên ghế sau xe anh.

Khấu Hưởng dẫm chân ga, motor vang lên ầm ầm, “Grừm” một tiếng phóng đi.

Cơ thể Dương Chi ngửa ra sau, bất ngờ hét lên một tiếng, vội vàng túm lấy góc áo bên hông chàng trai.

Motor đi vào ngõ nhỏ, rẽ vào mấy khúc ngoặt, dừng lại trước một cái hẻm ẩm ướt lạnh lẽo.

Dương Chi vội vàng xuống xe, lùi sang một bên, lén quan sát anh.

Anh tháo kính bảo vệ mắt xuống, dưới khóe mắt trái có một vết sẹo nhạt, khiến khí chất cả người càng thêm lạnh lùng khó gần.

Nghiêng đầu, tóc mái như có như không che lại đôi mắt, mắt một mí hẹp dài, ánh mắt rất sâu, tựa như vực thẳm.

Khuôn mặt đẹp trai bao phủ nét hờ hững.

Dương Chi bản năng cảm thấy, chàng trai trước mặt này, dường như còn nguy hiểm hơn bọn xe cướp giật.

Sự thật chứng minh, suy đoán của cô không sai.

Khấu Hưởng đi đến chỗ đống phế liệu vứt bên góc tường, nhặt một cái côn sắt lên, thuận tay vung vẩy, cây gậy xé gió phát ra tiếng “Phầm phập”.

Cũng thuận tay.

Bờ môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt nói: “Đi sang bên cạnh.”

Dương Chi vội vàng dịch đến góc tường.

Tiếng động cơ motor ầm ầm ầm, từ xa tới gần, xe của bọn cướp lao về phía họ.

Tay trái của Khấu Hưởng nắm chặt côn sắt, đứng đầu ngõ, chính diện đón lấy chiếc xe máy phóng như bay.

Ngược sáng, bóng dáng anh bao phủ trong ánh sáng lạnh.

Xe máy không hề giảm tốc độ, thậm chí còn tăng tốc, lao về phía Khấu Hưởng, tiếng động cơ ầm ầm ầm rung trời.

Bọn chúng muốn đâm vào anh!

Dương Chi thét chói tai: “Mau tránh ra!”

Khấu Hưởng sừng sững bất động.

Xe máy lao tới trước mặt anh, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Khấu Hưởng đột nhiên nghiêng người, vung gậy lên, đập ngang vào xe bọn cướp giật.

Một tiếng vang lớn nổ ra, xe máy mất thăng bằng, phóng thẳng vào tường, bọn cướp giật bay ra khỏi xe máy, ngã xuống đất.

Một cú kia, tim Dương Chi gần như ngừng đập.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng mấy giây, xe máy cũng chỉ có bánh xe còn rầm rầm xoay tròn.

Bọn cướp giật bị ngã đến choáng váng, không có sức phản kháng, gục trên mặt đất vặn vẹo như sâu bọ.

Khấu Hưởng đi đến trước mặt bọn cướp, vung gậy lên định đập vào bụng chúng, nhưng đúng lúc này, Dương Chi chợt níu lấy khuỷu tay anh.

Mềm mại, đây là cảm giác đầu tiên của Khấu Hưởng.

Anh cúi đầu liếc nhìn cô.

Cô gái vô cùng xinh xắn, mái tóc dài đen nhánh tựa như bóng đêm, đôi mắt hạnh sáng ngời tràn ngập sợ hãi.

“Đừng đánh.” Cô khẽ nói, khóe miệng run rẩy, dường như bị dọa sợ: “Đánh nữa sẽ mất mạng đấy.”

Bàn tay lạnh lẽo của cô tiếp xúc với cánh tay nóng rực của anh, điều này làm trong lòng Khấu Hưởng dâng lên một cảm giác tê dại khó giải thích.

Trong hơi thở của anh khẽ phát ra một tiếng cười nhạt, song vẫn thả côn sắt xuống, bỏ qua cho bọn chúng.

Dương Chi nhặt cặp sách lên, rút hai tờ một trăm tệ nhăn nhúm ra, cẩn thận đếm lại, may mà vẫn còn.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận gấp tiền lại, bỏ vào túi của mình.

Khấu Hưởng nhướng mày nhìn động tác của cô.

Chỉ hai trăm tệ, vừa rồi cô chạy như điên, vừa khóc vừa kêu, không biết còn tưởng rằng người ta đào mộ tổ tiên của cô lên đấy.

Khấu Hưởng vốn không định xen vào việc người khác, nhưng tiếng hét của cô gái này thật sự quá thảm thiết, một cô nhóc như vậy, trong xương cốt lại có thể bùng lên năng lượng khổng lồ như thế, liều mạng đuổi theo xe máy hai con phố.

Khấu Hưởng không đành lòng, rốt cuộc ra tay.

“Tay anh chảy máu rồi.” Cô nhắc nhở anh.

Khấu Hưởng cúi đầu, nhìn thấy lòng bàn tay bị rách, không sâu, nhưng chảy máu.

Máu theo bàn tay chảy xuống tí tách.

Chắc là vừa rồi cầm gậy, bị thứ gì đó đâm vào.

Anh tiện tay lau lên tường, vẽ ra một vết máu.

Dương Chi chạy tới, rút khăn giấy của mình ra, trong lòng tự nhủ nào có ai cầm máu như vậy, qua loa cho có lệ.

Khấu Hưởng không nhận khăn giấy, Dương Chi dứt khoát nắm tay anh, lấy khăn giấy lau vết thương trong lòng bàn tay anh: “Vết thương không lớn, dán một cái băng cá nhân là tốt rồi.”

Khấu Hưởng nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, trong lòng lại suy nghĩ, tay cô thật là nhỏ, nhìn là biết một bàn tay cũng có thể nắm hết.

Dương Chi ngẩng đầu nở nụ cười biết ơn với anh, để lộ hàm răng đều tăm tắp, ngập ngừng nói: “Cảm ơn đại ca giúp tôi lấy lại túi.”

Đại ca?

Cách gọi rất chất phác, hiện tại con gái trong thành phố đang thịnh hành cách gọi con trai là anh trai nhỏ.

Một tiếng đại ca này, khiến tim Khấu Hưởng thoáng qua chút cảm giác khác thường.

Anh né tránh ánh mắt của cô, ngồi lên motor, sau đó quay đầu lại nhìn bọn cướp nằm trên mặt đất, hờ hững hỏi: “Báo cảnh sát không?”

Còn không đợi Dương Chi mở miệng, Khấu Hưởng lạnh nhạt nói: “Cảnh sát tới, tự mình xử lý đi.”

Anh không muốn dính vào mấy việc này, phiền phức.

Dương Chi quay đầu lại nhìn gã đàn ông vật lộn trên mặt đất, suy nghĩ một lát, lắc đầu.

“Thôi, dạy dỗ anh ta một trận là được, tôi cũng không mất tiền.” Cô còn phải đến trường nhập học, đã trễ quá rồi.

Khấu Hưởng quan sát người con gái này, áo khoác sạch sẽ giản dị, bím tóc nhỏ hình bánh quai trèo trên vai, không những không quê mùa, ngược lại mang đến cảm giác trong trẻo tươi mát.

“Mất tiền?” Chân sau của anh sải bước lên motor, hạ kính bảo vệ mắt, lãnh đạm nói: “Đều là dân liều chết, cẩn thận mất mạng đấy.”

Dương Chi ngẩn người, nhận ra anh đang nhắc tốt cho cô, liên tục nói: “Cảm ơn đại ca.”

“Ừ.” Anh khẽ lẩm bẩm một tiếng, khởi động động cơ chuẩn bị rời đi.

Thế nên Dương Chi cũng giống như vừa rồi, vô cùng tự giác leo len ghế sau xe Khấu Hưởng. Khấu Hưởng dời mắt, nhìn bàn tay nhỏ đang túm chặt lấy góc áo bên hông anh.

Tay cô thật là nhỏ, một bàn tay đã có thể nắm hết.

……

Đợi đã, hình như anh… Chưa nói sẽ chở cô đi mà.

Hết chương 2

Tác giả có lời muốn nói:

Có thứ một bàn tay có thể nắm hết, có thứ… Một bàn tay chỉ sợ không nắm hết được đâu 

Hì hì hì, anh Hưởng cố lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.